Hạ Tưởng nghe thấy thái độ của Phó Tiên Phong không cao ngạo, có phần như muốn thăm xin ý kiến của hắn, tuy nhiên hắn vẫn bày tỏ thái độ không có bất cứ đắn đo gì.
– Ngô Tài Dương đề nghị hợp tác với nhà họ Phó, đề xuất điều kiện là nhà họ Phó ngồi lên vị trí Thị trưởng của thành phố Yến, nhà họ Ngô lấy chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Bác cả đã đồng ý nhưng tôi cảm thấy không ổn, nhà họ Ngô gia không thể tin tưởng được…
Nói tới đây, Phó Tiên Phong ho khan một tiếng, che dấu sự xấu hổ.
Sự xấu hổ của y có hai ý nghĩa, một là giữa nhà họ Ngô và Hạ Tưởng có mối quan hệ phức tạp, rắc rối. Hai là, nhà họ Phó quả thật cũng đã từng một lần bị nhà họ Ngô lừa, đã bị thua thiệt rất nhiều…
– Nhưng bác cả không nghe lời khuyên của tôi. Ý của tôi là, nếu nhà họ Khâu và nhà họ Mai chủ động ra mặt tiếp xúc với bác cả, đề xuất ý muốn giúp nhà họ Phó giành lấy vị trí Thị trưởng thành phố Yến thì nhà họ Phó cũng đồng ý giúp bọn họ một tay, ngăn cản không cho nhà họ Ngô giành được vị trí đó, đồng thời cũng sẽ giúp nhà họ Khâu lấy được ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy…
Rõ ràng là tình thế mạnh hơn người, Phó Tiên Phong vì tiền đồ của bản thân không thể không chịu khuất phục hắn. Không, cũng không phải chịu khuất phục hắn mà là chịu khuất phục trước mạng lưới các mối quan hệ ở phía sau hắn.
Cũng không thể hoàn toàn nói là cúi đầu khuất phục, xét cho cùng vẫn là một loại trao đổi quyền lợi, là lựa chọn trong khi không còn lựa chọn nào khác. Phó Bá Cử bác cả của Phó Tiên Phong vì sao phải tin tưởng Ngô Tài Dương, Hạ Tưởng không thể nào biết được nhưng hắn hiểu rõ nhà họ Ngô rất lớn mạnh, lớn đến mức trong tầng lớp cấp cao ở trung ương đều có tâm lý cảnh giác. Nhà họ Phó, nhà họ Mai và nhà họ Khâu cũng đều có tâm lý đề phòng sâu đậm đối với nhà họ Ngô, nhất là nhà họ Phó, ngoài tâm lý đề phòng ra còn có tâm lý cảnh giác cao độ.
Bài học kinh nghiệm đau thương lần trước là một tấm gương không xa, vẫn còn hiện rõ ràng trước mắt.
Hạ Tưởng cũng đang cân nhắc việc nhà họ Ngô càng ngày càng lớn mạnh, thế lực càng ngày càng đáng sợ. Chỉ có phát triển khiêm tốn và miệt mài mới là kế sách lâu dài, hơi có chút hung hăng sẽ khiến cho tất cả mọi người đều phải liếc nhìn và sẽ không hài lòng.
Ngô Tài Dương tự cho mình nắm quyền hành lớn là có thể đàm phán với mọi người, muốn hợp tác với tất cả mọi người thì hợp tác, muốn gạt bỏ ai thì gạt bỏ sang một bên, có phần tự tin hơi quá. Tự tin quá mức chính là kiêu ngạo, một khi đã kiêu ngạo thì việc bị đám đông công kích là việc không xa.
Tiềm năng của nhà họ Ngô có lớn hơn nữa thì so ra cũng vẫn kém ba nhà Mai, Khâu, Phó kết hợp lại. Nhà họ Ngô cũng muốn bắt chước theo kế sách của nhà họ Khâu liên kết với nhà họ Mai mà lôi kéo nhà họ Phó, xuất phát điểm là tốt nhưng sẽ không thu được hiệu quả như Ngô Tài Dương mong muốn.
Bởi vì nhà họ Phó không còn tín nhiệm nhà họ Ngô nữa, chủ yếu chính là thế lực giữa nhà họ Ngô và nhà họ Phó không ngang sức. Đứng trước con quái vật như nhà họ Ngô thì thực lực nhà họ Phó quá yếu, hợp tác với nhà họ Ngô nếu không cẩn thận sẽ có nguy cơ bị nuốt chửng, với lại sẽ có khả năng lợi ích mà nhà họ Ngô đã hứa cuối cùng sẽ không đáp ứng đến nơi đến chốn, nhà họ Phó từng một lần bị thiệt trước nhà họ và sẽ không muốn lại bị thiệt lần nữa.
Trong bốn gia tộc, nhà họ Phó dựa vào đầu cơ trục lợi mà lập nghiệp, thực lực tăng lên nhanh chóng bởi vậy không được ba nhà khác thích. Hai nhà Khâu và Mai dựa vào bố cục kiên định và tích lũy trước đây, còn nhà họ Ngô dựa vào hoạt động tỉ mỉ và thủ đoạn cao siêu, bởi vậy giữa bốn nhà, hai nhà Khâu và Mai có thực lực ngang nhau, lập trường chính trị cũng gần giống, có cơ sở để hợp tác với nhau. Nhà họ Phó trên cơ bản là một kiểu khác loài, nhà họ Ngô xem thường, hai nhà Khâu, Mai lại không hoàn toàn muốn hợp tác với nhà họ Phó, thứ nhất là cảm thấy thân phận bị hạ thấp, thứ hai là có thể cũng cảm thấy xấu hổ với những gì nhà họ Phó đã làm.
Bởi vậy trong bốn nhà, có khả năng liên kết nhất chính là hai nhà Khâu, Mai. Nhà họ Phó trong tình thế nào đó cũng có khả năng tình cờ liên kết với hai nhà Khâu, Mai một lần. Nhà họ Ngô hoàn toàn không có khả năng liên kết với ba nhà khác, bất kể là nhà họ Ngô với hai nhà Khâu, Mai hay là nhà họ Ngô với nhà họ Phó.
Bởi vì thực lực của nhà họ Ngô mạnh nhất, họ liên kết với bất kỳ nhà nào thì ai cũng phải đề phòng họ, và hoài nghi thành ý của họ. Ngoài ra nhà họ Ngô lại giỏi về bố cục và nhiều mưu đồ, đã từng có một lần điều khiển cả nhà họ Phó, trên cơ bản cả mấy nhà đều tỏ ra xa cách và tỏ thái độ đề phòng đối với nhà họ Ngô.
Khi vừa mới nghe đề nghị của Phó Tiên Phong thì khiến cho người ta giật mình nhưng nghĩ lại thì thấy cũng là lựa chọn sáng suốt nhất của y vào lúc này. Tung nhà họ Ngô ra đặt cược để dụ hai nhà Khâu, Mai liên kết với nhà họ Phó. Nhà họ Khâu có được lợi ích, nhà họ Mai dường như cũng ngầm đạt được lợi ích, nhà họ Phó cũng là người đạt được lợi ích. Cũng tương đương như ba nhà liên kết chống lại nhà họ Ngô, sự việc nếu thành thì nhà họ Ngô sẽ hoàn toàn không đạt được bất kỳ điều gì cả.
Hạ Tưởng cố ý chần chừ trong giây lát, sau đó cười ha ha:
– Bí thư Phó, nếu tính ra thì có vẻ như tôi có quan hệ gần với nhà họ Ngô nhất. Ngài để bảo tôi làm người trung gian để sắp xếp ba nhà liên kết lại đối phó nhà họ Ngô thì chẳng những khiến tôi không còn mặt mũi nào đối mặt với nhà họ Ngô, và tôi dường như cũng chẳng có lợi lộc gì…
Phó Tiên Phong ha hả cười:
– Nhà họ Khâu có được chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, đối với anh mà nói cũng là một việc tốt.
– Tuy nhiên nếu Bí thư Phó trở thành Thị trưởng Phó thì đối với tôi mà nói, có vẻ cũng không đáng mừng cho lắm.
Trao đổi lợi ích cần phải nói thẳng nói thật, Hạ Tưởng trực tiếp chỉ ra chỗ mấu chốt.
– …
Phó Tiên Phong im lặng trong chốc lát:
– Tôi cam đoan là, sau khi tôi thuận lợi đảm nhiệm chức Thị trưởng thì trừ phi anh có sai lầm công việc vô cùng lớn, nếu không tôi sẽ không cố tình ra mặt gây khó dễ cho anh.
“Không ra mặt gây khó dễ” câu nói thật sự hàm súc, cũng phù hợp với tính cách của Phó Tiên Phong, nếu Phó Tiên Phong nói sẽ không gây bất kỳ khó dễ gì đối với Hạ Tưởng thì Hạ Tưởng sẽ không tin. Bây giờ Phó Tiên Phong chủ động chấp thuận không lấy quyền lực của chức Thị trưởng để đè đầu hắn, ý là cuộc đấu tranh chính trị ngầm nên thế nào thì phải như thế ấy, tuy rằng điều kiện rất bình thường, có còn hơn không, nhưng lại khiến Hạ Tưởng lắc đầu cười, Phó Tiên Phong cũng có một mặt đáng yêu, lời ngay nói thật.
Đúng vậy, cho dù Phó Tiên Phong đảm nhiệm chức Thị trưởng, Bí thư vẫn là Hồ Tăng Chu. Chắc chắn Phó Tiên Phong có nghe thấy việc hỗ trợ lẫn nhau giữa Hồ Tăng Chu với hắn, hơn nữa Phó Tiên Phong cũng hiểu rõ trong Ủy viên thường vụ Thành ủy, hắn còn có rất nhiều mối quan hệ, những người khác không cần dùng đến, chỉ riêng Phó thị trưởng thường trực Vu Phồn Nhiên và Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ Cao Hải là có thể tạo ra sự kìm hãm khá lớn đối với Phó Tiên Phong.
Phó Tiên Phong biết rất rõ cảnh ngộ của y, không phải cứ thăng chức lên làm Thị trưởng là có thể muốn làm gì thì làm, tới bất kỳ cấp độ nào cũng đều có sự kìm hãm, nếu không có sự kìm hãm thì cả nước sẽ trở thành một mớ hỗn độn.
Cho nên hứa hẹn của Phó Tiên Phong coi như là chưa có thành ý, trên cơ bản chẳng khác nào chưa nói. Nhưng bởi vì vào lúc này y vẫn còn có một mặt thành thực, Hạ Tưởng lại hiểu sâu sắc hơn một chút về con người của Phó Tiên Phong, đừng xem con người Phó Tiên Phong giả dối đa đoan, nhưng bản chất con người phức tạp, y cũng có một mặt đối mặt với sự thật.
– Tôi sẽ cân nhắc thêm.
Hạ Tưởng cũng không trực tiếp đưa ra câu trả lời cho Phó Tiên Phong mà cố ý trì hoãn một chút.
Phó Tiên Phong dường như đã sớm liệu đến thái độ của Hạ Tưởng:
– Được, tôi chờ điện thoại của anh.
Lại chần chừ một chút, lúc Hạ Tưởng gần ngắt điện thoại thì y lại nói một câu:
– Tiên Tiên lại đến thành phố Yến, nếu nó đi tìm anh, tốt nhất không cần để ý tới nó.
Sau khi ngắt điện thoại của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng duỗi duỗi người, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, mặt trời lặn về phía tây, ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu lên mặt Hạ Tưởng khiến thần thái khuôn mặt hắn phấn chấn, nhất là khi miệng hắn khẽ nở một nụ cười lại càng khiến cho khuôn mặt tươi cười đầy tự tin và ung dung của hắn thêm rạng rỡ. Cũng không biết sắc thái của ánh mặt trời hay là sắc thái nụ cười của hắn, tóm lại toàn thân Hạ Tưởng đều toát lên một vẻ chín chắn mà trước nay chưa từng có.
Tiểu ma nữ Phó Tiên Tiên này lại đến thành phố Yến, đến thì đến, không ai có thể không cho một người chạy loạn khắp nơi, nhưng cô ta còn đến thành phố Yến tìm hắn làm cái gì? Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười, giữa hắn và Phó Tiên Tiên vốn không nên gặp nhau, Phó Tiên Tiên lại cứ xuất hiện ở trước mặt hắn, không nói là gây ra một loạt chuyện phiền toái rắc rối, cuối cùng cô ta lại quay ngoắt đi như không có việc gì, biến mất không một dấu vết. Hiện tại sự việc qua đi, cô ta lại đến gây phiền phức nữa sao?
Mặc kệ cô ta, Hạ Tưởng không buồn suy nghĩ, chuẩn bị thu dọn đồ đạc và về nhà nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ, Phó Tiên Phong ở Bắc Kinh không có vấn đề gì, Nguyên Minh Lượng đi theo rốt cuộc có ý gì?
Hắn lập tức quay số điện thoại của Lý Thấm:
– Có phải Nguyên Minh Lượng không có ở thành phố Yến hay không?
– Đúng vậy, theo tin tức đáng tin cậy thì Nguyên Minh Lượng đã đi Bắc Kinh hai ngày rồi.
Lý Thấm không một chút kinh ngạc đối với câu hỏi bất chợt mà Hạ Tưởng đột nhiên gọi điện đến hỏi, dường như đã sớm chuẩn bị sẵn sàng trả lời mấy câu hỏi kỳ lạ của Hạ Tưởng bất cứ lúc nào.
– Gần đây có phát hiện thấy Nguyên Minh Lượng qua lại thường xuyên với ai hay không?
– Thật không có, chỉ thấy Trịnh Nghị đến tìm Nguyên Minh Lượng hai lần, hai người nói chuyện rất lâu.
Ánh mắt Hạ Tưởng nhìn về phía bắc, chắc chắn Nguyên Minh Lượng đã có mưu tính gì với Phó Tiên Phong, Phó Tiên Phong quay về Bắc Kinh, không hoàn toàn là vì mưu cầu ngai vàng Thị trưởng.
Mối lo của Hạ Tưởng quả thật không sai, Nguyên Minh Lượng và Phó Tiên Phong cùng nhau tới Bắc Kinh đầu tiên là đến gặp Phó Bá Cử và Phó Thúc Tài ở nhà họ Phó, sau đó lại dưới sự giới thiệu của Phó Tiên Phong đến gặp Triệu Tuyền Tân. Hiện tại y đang ở Liễu Ám Hoa Minh ở Bắc Kinh, chờ đợi Triệu Tuyền Tân hoặc Triệu Tiểu Phong hạ cố một lần nữa.
Trong một cuộc họp vào sau tết, Nguyên Minh Lượng đã được gặp mặt Triệu Tuyền Tân, lúc ấy tuy rằng trò chuyện không được lâu nhưng ngôn từ có vẻ hợp ý nhau khiến cho Nguyên Minh Lượng suy nghĩ, có ý muốn tiếp cận lại cây đại thụ Triệu Tuyền Tân này. Triệu Tuyền Tân chỉ còn một nhiệm kỳ nữa là sẽ lui về sau, và không có khả năng tiến thêm một bước nữa nên sẽ có ý nghĩ muốn vét một vố.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |