Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 7 » Phần 62

Quan Trường – Quyển 7

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 62

Hạ Tưởng tìm Cổ Ngọc cũng không phải là nói chuyện yêu đương, cũng không phải thảo luận cảm giác của cô với Trịnh Nghị, mà là có chuyện quan trọng khác.

– Trịnh Nghị?

Cổ Ngọc nghiêng đầu suy nghĩ.

– Gần đây ít xuất hiện, điện thoại lại gọi thường xuyên, em lúc thì nghe lúc không nghe điện thoại, dù sao gã không phải là tặng quà thì là mời em ăn cơm, em làm gì có thời gian? Nghe nói Trịnh Nghị vừa mới đi thủ đô, khả năng phải ở thủ đô vài ngày.

Trịnh Nghị đi thủ đô là chuyện thường, không có gì phải suy nghĩ, Hạ Tưởng đang muốn bỏ qua chuyện Trịnh Nghị không nhắc tới, hắn cũng chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không cho rằng có thể từ Trịnh Nghị phát hiện âm mưu gì, không ngờ Cổ Ngọc lại nói một câu:

– Trịnh Nghị dường như là cùng Phó Tiên Phong về thủ đô, em nghe nói gần đây gã rất hay ở cùng Phó Tiên Phong.

Hạ Tưởng trong lòng khẽ động, Phó Tiên Phong quay về thủ đô, khẳng định là gia tăng hoạt động, vị trí Chủ tịch thành phố rất quan trọng, thế lực Phó gia khổng lồ, cũng gặp không ít khó khăn, hơn nữa hiện tại có sự chú ý đặc biệt của Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng, Phó Tiên Phong muốn có vị trí đó, cũng không dễ dàng, nhất định phải tốn nhiều sức lực.

Hiện tại ứng cử viên vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy còn chưa được xác định, vẫn ở trạng thái giằng co, Liên Nhược Hạm cũng trở về thủ đô, chuẩn bị việc ra nước ngoài. Hiện tại việc chọn Chủ tịch Thành phố Yến cũng chưa quyết định, trong điều kiện tình hình ở tỉnh thành không rõ ràng, cái duy nhất khiến Hạ Tưởng vui mừng chính là tình hình quận Hạ Mã dưới sự thúc đẩy của hắn, dần dần đã có trình tự rõ ràng.

Dù là ai tiếp nhận chức vụ Chủ tịch thành phố Yến, thì hắn cũng đã bắt đầu phòng ngừa chu đáo rồi, cùng với việc tu bổ lại quan hệ đã có chút tổn hại với Hồ Tăng Chu một chút.

Tuy nhiên với quan hệ giữa Trịnh Nghị và Phó Tiên Phong ngày càng gần, Hạ Tưởng cũng là hơi chút lo lắng, tập đoàn Chúng Đại cũng là thực lực hùng hậu, nếu ủng hộ Phó Tiên Phong, cũng là một sức mạnh không thể coi nhẹ. Từ trước đến giờ sự kết hợp của quan thương là có lực phá hoại nhất, hiện tại ở quận Hạ Mã đã có Tập đoàn Tứ Ngưu như bom hẹn giờ, còn có Thương mại Trường Cơ là quả bom tấn đã châm mồi lửa, hiện tại lại thêm Tập đoàn Chúng Đại quả bom không biết uy lực thế nào, quận Hạ Mã đúng là biến thành một trận thế địa lôi, nói không chừng không biết khi nào thì sẽ nổ thành dây chuyền.

Theo góc độ khác xem xét, có bom không sợ, chỉ là xem ai nắm giữ kíp nổ trong tay. Ai cầm kíp nổ, thì có thể khiến bom sát thương người khác mà mình thì an toàn. Tuy hiện tại mặt ngoài ngòi nổ ba quả bom đều ở trong tay Phó Tiên Phong, nhưng chuyện chính trị rất nhiều thay đổi bất ngờ, có khi chỉ trong nháy mắt ngòi nổ sẽ sang tay Hạ Tưởng và hắn sẽ nắm giữ quyền chủ động.

Hạ Tưởng biết rõ là, quyết đấu với Phó Tiên Phong, Thương mại Trường Cơ là đọ sức ngầm, tiêu diệt Thương mại Trường Cơ, Phó Tiên Phong hận hắn thấu xương, nhưng cũng chỉ có thể nuốt sự oán hận, quyết làm cam chịu. Đã chạm vào lợi ích của Tập đoàn Chúng Đại, Phó Tiên Phong cũng chỉ biết gây khó dễ cho hắn một chút rồi thôi, hoặc là nếu thủ đoạn của hắn cao siêu, Phó Tiên Phong cũng chỉ ngậm bồ hòn làm ngọt. Nhưng nếu hắn làm nổ Tứ Ngưu, dẫn phát phản ứng dây chuyền của ngành sản suất sữa, làm cho Phó gia ở ngành sản xuất sữa tổn thất lớn, Phó gia sẽ không tiếc gì mà dùng tất cả thủ đoạn đối phó hắn, thậm chí có thể lấy mạng của hắn!

Bởi vì nếu ngành sản xuất sữa trong nước có bóng dáng Phó gia, thì sau khi Tứ Ngưu bùng nổ, tổn thất của Phó gia sẽ là cấp số nhân, Phó gia không liều mạng mới là lạ!

Nhưng Tứ Ngưu không tự do hắn dẫn nổ, cũng sẽ tự động dẫn nổ trong bánh xe lịch sử vô tình. Ngồi chờ Tứ Ngưu nổ, cũng không phù hợp nguyên tắc đối nhân xử thế của Hạ Tưởng, trơ mắt nhìn vô số trẻ con bởi vì sữa bột kết sỏi thống khổ mà chết, khoanh tay đứng nhìn mà không làm gì, chẳng phải tái sinh vô ích sao?

Nhất định nghĩ ra một kế sách vẹn toàn mới được, nếu có thể dẫn nổ trước, mà phải lánh xa không dính dáng, thì rất cần đến trí tuệ chính trị… Hạ Tưởng suy nghĩ có chút xa xôi, suy nghĩ đến say mê.

Cổ Ngọc liền cảm thấy cô bị bỏ quên, rõ ràng Hạ Tưởng đề xuất gặp cô, sau khi đến đây cũng không nói gì, lại ngồi ngẩn người, cô rất không vui, tiến lên đẩy Hạ Tưởng một cái:

– Này, nghĩ gì mà thất thần thế, em ở trước mặt anh thì không nhìn, còn muốn ai nữa?

Hạ Tưởng không kìm nổi mà cười:

– Đã đói bụng rồi, có cơm ăn hay không?

Nhà của Cổ Ngọc bố trí vô cùng ấm áp, tuy nhiên vừa thấy phòng bếp sạch sẽ và không có một tia khói dầu, biết là cô cũng không xuống bếp.

Cổ Ngọc vừa nghe Hạ Tưởng muốn ăn cơm, vừa cười vừa giơ tay lấy một cái túi giấy to, mở ra nhìn, được, là phần ăn lớn Kentucky Fried Chicken .

Trên thực tế Hạ Tưởng rất không thích ăn đồ ăn nhanh nước ngoài, nhiều dầu, không có dinh dưỡng gì, nhưng thấy Cổ Ngọc rất nhiệt tình, hắn liền cùng Cổ Ngọc ngồi vào chiếc bàn ăn nhỏ đến mức chỉ có thể chứa được hai người, đầu chạm đầu, ăn thức ăn nhanh.

Cổ Ngọc sau khi ngon lành mà ăn xong, không có giữ ý gì mà lau mồm:

– Đến đây đã nửa ngày, cơm cũng ăn rồi, nói cho em biết hôm nay anh tìm đến mục đích chính là gì.

Mục đích chính? Hạ Tưởng thấy Cổ Ngọc cười hơi mờ ám, hơi chờ mong, liền mỉm cười, Cổ Ngọc hiểu lầm ý của hắn, nghĩ hắn tới là cùng cô… Kỳ thực hắn tìm cô quả thật có chính sự, việc rất to lớn quan trọng.

Hạ Tưởng liền cười:

– Cô cười rất mờ ám, hơi dọa người đấy.

Cổ Ngọc cũng cười:

– Mờ ám là có ý gì, em không rõ.

Hạ Tưởng nghĩ: hai chữ ‘ái muội( mờ ám) – 暧昧’ nhìn theo mặt chữ là đều có chữ nhật ‘日’ bên cạnh, xét đến cùng chính là đều muốn ‘nhật’, chẳng qua một làm bộ có ‘yêu – 爱’, còn một làm bộ có ‘tương lai – 未来’ mà thôi.”

Cổ Ngọc ha ha mà cười, lè lưỡi nói:

– Em càng không rõ , ‘Nhật -日’ là có ý gì?

– …

Cổ Ngọc không rõ ý nghĩa sâu xa của “nhật -日” cũng chẳng có gì lạ, tuy nhiên vẻ mặt của cô giống như biết lại giả vờ không biết, khiến cho Hạ Tưởng hơi hoài nghi Cổ Ngọc cố ý trêu ghẹo mình.

– Có thật là cô không biết hay là giả vờ không biết đấy?

– Em thật không biết, ‘Nhật -日’ không phải là mặt trời sao? Nhưng nghe những lời anh vừa mới nói, dường như không phải nghĩa là mặt trời, cảm giác hơi xấu xa…

Cổ Ngọc vẫn không bình thường mà cười, có chút nghịch ngợm, có chút quyến rũ, lại có một chút khờ dại hấp dẫn.

Cổ Ngọc thật đúng là một xử nữ một khi được khai phá sẽ vô cùng thú vị, bình thường thấy tính cách của cô nhàn nhạt như cô gái nhà bên, không nghĩ sẽ có nét quyến rũ mê người. Mỗi cô gái đều có tiềm chất của cô gái thiên biến, cho dù hồn nhiên như Cổ Ngọc, cũng có phong tình làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Lập trường của Hạ Tưởng vẫn kiên định không thay đổi, không bị Cổ Ngọc cuốn hút mà nói:

– Tôi có một việc thương lượng cùng với cô, nghiêm túc một chút, không được cười.

Càng nói không cho cười, Cổ Ngọc càng cười lớn, cô ở nhà vốn mặc ít, quần áo ở nhà rộng thùng thình thoải mái, lại vẫn không dấu được dáng người thon thả. Cô đứng dậy thu dọn đồ dùng, một cái hộp rơi trên đất, liền xoay người lại nhặt, quần áo bằng nhung căng bó sát lấy cơ thể, bất luận đàn ông nào cũng phải nhìn liếc mắt một cái, còn không hiểu vì sao mà kích động.

Đương nhiên Hạ Tưởng cũng có, tuy nhiên hắn vẫn là ngồi ngay ngắn bất động, tiếp tục nói.

– Đừng làm loạn, nghe tôi nói, tôi muốn mượn cô một đồ vật.

Còn chưa dứt lời, Cổ Ngọc liền bị trượt chân, lảo đảo một cái ngã ngồi ở trên đùi của Hạ Tưởng, đầu của cô đập vào cằm Hạ Tưởng, làm cho Hạ Tưởng đau đớn.

Cổ Ngọc cũng bị cằm của Hạ Tưởng làm đau, lấy tay che đầu:

– Anh làm đau em, thật là xấu xa.

Cô ngồi ở trên đùi Hạ Tưởng, vừa khéo thế nào, lại ngồi đúng vào chỗ mẫn cảm của Hạ Tưởng. Ngồi thì đã ngồi rồi, cô còn không ngoan ngoãn, vừa xoa đầu vừa vặn vẹo mông lại còn bĩu môi nói.

– Thật đáng ghét, làm em đau quá, anh cũng không xoa đầu giúp em, thực nhẫn tâm.

Không phải Hạ Tưởng nhẫn tâm, là do bị sự cọ sát của việc cô vặn vẹo mông làm cho đến mức bụng dạ thất thường. Đàn ông đang lúc tráng niên phản ứng luôn mẫn cảm và nhanh chóng, ngay lập tức có phản ứng dậy của sinh lý, cũng đã lập tức đội lên đúng chỗ cái mông mềm mại và có tính đàn hồi của Cổ Ngọc.

Cổ Ngọc mặt lập tức đỏ lên, quay đầu lại liếc nhìn Hạ Tưởng:

– Có phải anh muốn mượn em hay không?

Ham muốn của phụ nữ có thể kích khởi dục hỏa của đàn ông, thực ra phụ nữ dám dụ dỗ càng có thể khiến ham muốn chinh phục của nam nhân tăng vọt! Đàn ông là động vật thị giác, cảm xúc mạnh bị châm chỉ là thời gian trong nháy mắt, huống chi Hạ Tưởng và Cổ Ngọc từng có tiếp xúc da thịt gần nhau, lại ở trong phòng của Cổ Ngọc, tràn ngập hơi thở và sự ấm áp của phụ nữ, dễ khiến đàn ông không thể tự kiềm chế.

Quần áo của cả hai lại nhanh chóng rời khỏi cơ thể, Cổ Ngọc ngoan ngoãn nằm ngửa lên giường mặc sức cho Hạ Tưởng dùng cây dương vật tấn công cô.

Vừa đút vào thì dương vật Hạ Tưởng bị âm hộ non nớt của Cổ Ngọc bóp chặt, mới vào ra trong âm hộ của Cổ Ngọc vài phút thì cây súng thuần thục của Hạ Tưởng bị cướp cò, bắn loạt tinh trùng vào trong âm hộ của Cổ Ngọc.

Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensextv.com/quan-truong-quyen-7-full/

Cổ Ngọc như con mèo nhỏ dịu ngoan nằm ở bên cạnh Hạ Tưởng, bĩu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt bất mãn:

– Bị lừa rồi, tức chết đi được. Thấy không ít tiểu thuyết miêu tả chuyện nam nữ hay như thế nào, em lại không cảm giác được một chút mỹ cảm nào, vẫn thấy hơi đau.

Hạ Tưởng thích nhất chính là Cổ Ngọc tính tình giống như trẻ con, lấy tay quệt lên mũi cô:

– Mới hai lần, làm gì mà nhanh như vậy? Phụ nữ tiến vào trạng thái chậm, có một câu nói rất đúng, quá tam ba bận, bình thường sau từ khi ba, năm lần, mới thông suốt không trở ngại.

– Lại còn thông suốt không trở ngại, anh cho là đường cao tốc hả?

Cổ Ngọc không tin lắm lời Hạ Tưởng nói.

– Em luôn nghi ngờ anh đang gạt em, chính là để anh thoải mái, cho em ăn bánh vẽ đỡ đói lòng.

– Anh làm sao xấu xa như vậy được? Đều giống như điều em nói, phụ nữ đau liên miên, tỷ lệ ly hôn cao đến tám mươi phần trăm (80%), em có thể ngẫm lại, nếu trên thế giới tất cả nữ nhân đã kết hôn có cuộc sống như nước sôi lửa bỏng, làm gì còn có gia đình hòa thuận vợ chồng hạnh phúc?

– Đúng vậy, suy cho cùng cũng cũng có chút hợp lý.

Cổ Ngọc lại tin tưởng Hạ Tưởng nói, hì hì cười, giơ tay xuống sờ,

– Nếu không, chúng ta thử một lần nữa?

– …

Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensextv.com/quan-truong-quyen-7-full/

Vừa xuất tinh một lần nên lần này Hạ Tưởng điềm đạm hơn, nhịp nhàng vào ra trong âm hộ đang chứa đầy tinh trung của Cổ Ngọc. Cổ Ngọc cũng không còn đau nữa, bắt đầu thấy sương sướng khi dương vật nhẹ nhàng chà qua chà lên thành âm hộ.

– Ưm… ư… ư…

Cơn sướng trong người Cổ Ngọc đang lớn dần lên, làm cô dần mất kiểm soát, phát ra mấy tiếng rên rỉ dâm dục…

Cảm nhận được sự sung sướng của Cổ Ngọc qua từng đợt co bóp âm hộ, Hạ Tưởng tiếp tục nhịp nhàng vào ra không ngưng nghỉ, đồng thời dùng hai tay nghịch ngợm ve ve đầu ti nhỏ xinh của Cổ Ngọc.

Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensextv.com/quan-truong-quyen-7-full/

– Chịu không nổi… dừng… dừng lại đi…

Biết Cổ Ngọc sắp lên đỉnh, Hạ Tưởng đâu ngốc đến nỗi nghe theo lời cầu xin của cô, liền nhả phanh, gia tăng tốc độ nhanh nhất có thể, làm cả người Cổ Ngọc run lên bần bật, cơ âm hộ co bóp không ngừng, từ trong sâu thẳm mạnh mẽ phún ra một loạt âm tinh nóng hổi, bao trùm lên dương vật Hạ Tưởng. Hạ Tưởng gồng người lên, bắn ra loạt tinh trùng hòa chung với âm tinh vừa mới xuất ra của Cổ Ngọc.

Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensextv.com/quan-truong-quyen-7-full/

Một lúc sau, cơn sướng khoái của Cổ Ngọc dịu đi, cô chậm rãi mặc quần áo, quay đầu lại nhìn Hạ Tưởng đang trần truồng liếc mắt một cái, vui vẻ mà cười:

– Đàn ông thực xấu. Bình thường thấy anh mặc quần áo thì rất nghiêm chỉnh, cởi hết ra đúng là khó coi.

Ai cởi cũng khó coi, Hạ Tưởng không nói gì, so với một vài người ngồi không mà hưởng, dáng người của hắn cũng coi như khỏe đẹp.

Tuy nhiên hắn luôn cảm giác như bị Cổ Ngọc bài bố, muốn đánh trả vài câu, may mắn Cổ Ngọc lại nghĩ tới cái gì, không có tiếp tục trêu, mà hỏi:

– Anh tìm em là muốn nhờ vật gì vậy?

Hạ Tưởng vỗ đầu:

– Đương nhiên là có chính sự rồi, em nghĩ anh đến là mượn em à?

Ánh mắt Hạ Tưởng dừng lại trên một miếng ngọc trong phòng của Cổ Ngọc, lấy tay cầm lấy chiếc vòng ngọc trên bàn lại nhìn, rồi hỏi,

– Em có thước chặn giấy tốt nhất chứ, tốt nhất là loại chạm trổ nổi tiếng và quí giá lại tốt, anh muốn tặng một nhân vật trọng yếu.

– Thước chặn giấy? Đúng là có, tuy nhiên giá trị có mấy chục ngàn, cũng có cái mấy trăm ngàn, trong tay em không có cái quá tốt, chỉ có một loại ngọc Hòa Điền, phỏng chừng giá trị trên dưới 3 chục ngàn, có phải hơi kém một chút không? Muốn hơn thì phải đến thủ đô lấy.

Cổ Ngọc đối với Hạ Tưởng tuyệt đối không thể chê, không có một chút giấu diếm, ngay cả thứ cô trân quý giữ gìn 20 năm đều hiến cho Hạ Tưởng, còn có thể keo kiệt một miếng ngọc sao?

Trên dưới 3 chục ngàn, không cao không thấp, rất hợp lý. Nếu quá rẻ sẽ không phù hợp thân phận của Hồ Tăng Chu, quá quý trọng, sẽ dễ bị nghi là hối lộ. Hạ Tưởng chỉ muốn tạo một niềm vui, giữ lại cho Hồ Tăng Chu một sự nhớ, chứ không thật muốn tặng quà cho gã.

– Được rồi, cũng không cần quý giá quá ….

Hạ Tưởng duỗi tay ra.

– Lấy cho anh nhanh, tiền anh gửi em sau.

Cổ Ngọc từ ngăn tủ trên đầu rút ra một cái thước chặn giấy cho Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cầm lấy, thấy thước chặn giấy trắng nõn, nắm trong tay, vô cùng nhẵn bóng, linh tính hợp lòng người, quả thật có cảm giác tay chạm vào nhẵn bóng như ngọc, cho dù là người không biết xem ngọc như hắn, liếc qua cũng có thể kết luận là một miếng mỹ ngọc tốt nhất.

– Em không cần tiền, em muốn người cơ.

Cổ Ngọc nhìn Hạ Tưởng một cái, hì hì cười.

– Tiền dễ trả, khoản nợ ân tình khó trả. Em muốn để anh nợ ân tình.

Hạ Tưởng thưởng thức cái thước chặn giấy, cười hỏi:

– Nợ ân tình thì trả như thế nào đây?

– Nợ ân tình, trả thịt.

Cổ Ngọc cắn nửa đầu lưỡi, mắt nhìn chằm chằm Hạ Tưởng, cười xấu xa.

Hạ Tưởng liền chịu thua …

Từ trong nhà Cổ Ngọc đi ra, trở về nhà mình, đã là hơn 9 giờ tối. Tào Thù Lê và con trai đã ngủ say, Hạ Tưởng không buồn ngủ, một mình ở thư phòng nhìn chằm chằm cái thước chặn giấy trong chốc lát mà thất thần, đắn đo suy nghĩ một lúc, vẫn là điện thoại trước cho Trần Phong:

– Bí thư Trần, nếu quấy rầy chú nghỉ ngơi, chú đừng trách cháu, là cháu muốn nói trước với chú, ngày mai sinh nhật Chủ tịch thành phố Hồ, cháu muốn đi chúc thọ ông ấy.

Trần Phong hiển nhiên chưa ngủ, tiếng nói rất tỉnh táo. Ý nghĩ cũng rất rõ ràng:

– Đi thì phải đi rồi, chú đều tán thành. Tăng Chu đối nhân xử thế có chỗ đáng học tập, sẽ không trở thành kẻ thù của cháu. Giữa cháu và ông ta đều có cơ sở hợp tác, cũng có triển vọng hợp tác. Chú cũng không phải là người cổ hủ, cháu cũng không cần phải nghĩ nhiều.

Trần Phong chẳng lẽ có lúc nghiêm túc như vậy, Hạ Tưởng chỉ biết Trần Phong là muốn nói cho hắn biết, không cần lo lắng ông sẽ đa tâm. Hạ Tưởng cũng biết rõ với trí tuệ chính trị của Trần Phong, tự nhiên hiểu chuyện chính trị, từ trước cho tới bây giờ đều là ích lợi vĩnh viễn, trước khác nay khác, hơn nữa quan như nước chảy bền vững nơi cửa sông, xem xét thời thế mới là gốc rể của làm quan.

– Trần Công dường như sắp tốt nghiệp?

Hạ Tưởng chuyển hướng đề tài, nói lên một câu.

– Chú vẫn muốn cho Trần Công đi theo bên cạnh cháu, không phải hiện tại thay đổi chủ ý chứ?

Trần Phong biết ý tứ của Hạ Tưởng là nói, giữa hắn và ông có giao tình hai người như một, cho dù hắn và Hồ Tăng Chu đến gần, cũng là xuất phát từ ích lợi, nói theo mức độ xa gần, thì Hạ tưởng và ông vẫn gần nhất, liền hiểu ý mà mỉm cười:

– Làm sao vậy, muốn nhàn hạ, không nghĩ giúp ta quản Trần Công ? Trần Công sang năm tốt nghiệp, ngay khi tốt nghiệp, chú sẽ bảo nó đi theo bên cạnh cháu, cháu muốn chạy cũng chạy không được đâu…

Còn nói cười thêm vài câu, mới tắt điện thoại, Hạ Tưởng trong lòng hiểu rõ một chút, việc hắn đến chúc thọ Hồ Tăng Chu, trong lòng Trần phong không khúc mắc gì.

Buổi tối gần 10 giờ, Hạ Tưởng hơi chần chừ, lại gọi thêm một cuộc điện thoại.

Chuông vang lên ba tiếng, không ai nghe máy. Hạ Tưởng cho rằng chủ nhân điện thoại đã ngủ rồi, chuẩn bị tắt máy thì điện thoại lại có người bắt, bên trong truyền đến tiếng nói có chút không nén được của một người.

– Ai vậy?

– Chào Chủ tịch thành phố Hồ, tôi là Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng sở dĩ vào đêm khuya gọi điện thoại cho Hồ Tăng Chu, cũng có ý ném đá dò đường. Trang Thanh Vân trước khi sự việc xảy ra đã đưa ra thiện ý, nhưng hắn cần phải biết thái độ của Hồ Tăng Chu. Nguyên tắc của Hạ Tưởng là, hai bên muốn hợp tác tốt, nếu hắn nhiệt tình, Hồ Tăng Chu thì chỉ ôn hoà, hắn sẽ không cần phải đến gần làm gì.

Hồ Tăng Chu dường như đã ngủ rồi, trầm mặc một lát, tỉnh táo và truyền đến giọng nói chứa niềm vui bất ngờ:

– Hóa ra là Hạ Tưởng? Tôi nói ai gần nửa đêm còn gọi điện, trừ cậu có lá gan lớn dám đêm khuya gọi điện làm phiền tôi ra, bình thường đúng là không có người khác.

Hạ Tưởng liền vội ha hả cười:

– Quấy rầy Chủ tịch thành phố Hồ nghỉ ngơi, thật là ngại quá, tôi cũng đột nhiên nhớ tới một công việc muốn hướng ông báo cáo một chút, không báo cáo thì ngủ không được, hy vọng Chủ tịch thành phố Hồ đừng trách tôi làm việc quá nhiệt tình.

Ý của Hạ Tưởng cũng không phải là làm việc quá nhiệt tình, mà là tâm trạng báo cáo công tác đã quá bức thiết.

Hồ Tăng Chu vừa nghe liền hiểu rõ, cười đến càng vui vẻ.

– Có Bí thư Quận ủy cố gắng công tác như vậy, là phúc khí của Chủ tịch thành phố như tôi. Giống như sự cần cù trung thực của cậu, tôi không ngủ được cũng không sao.

Hạ Tưởng làm gì có việc gì phải báo cáo, nhưng mồm đã nói ra, liền tùy tiện nhắc tới chuyện của Tập đoàn Tứ Ngưu, hướng Hồ Tăng Chu nói tóm tắt vài câu. Hồ Tăng Chu cũng là theo thường lệ cổ vũ hai câu, không có phát biểu ý kiến mang tính thực chất nào.

Gọi điện thoại mấy phút đồng hồ, Hạ Tưởng cuối cùng mới tung ra vấn đề mấu chốt:

– Ngày mai tôi đến chúc mừng đại thọ Chủ tịch thành phố Hồ, không biết có phiền phức cho lãnh đạo hay không?

– Cũng không phải đại thọ gì, chính là ngày sinh âm lịch thôi, vài bằng hữu gặp nhau.

Hồ Tăng Chu cười nói:

– Cũng không có tổ chức tiệc lớn, chỉ ở nhà cho thoải mái, cậu muốn đến thì cứ tay không mà đến, nếu tặng quà thì đừng đến đây, tôi nói trước rồi đấy, Tiểu Hạ, cậu dám tặng tôi lễ vật quý trọng, tôi dám đuổi cậu ra khỏi cửa.

Vừa rồi Hạ Tưởng tôn trọng xưng một câu “Lãnh đạo”, Hồ Tăng Chu lập tức thân thiết mà gọi hắn là “Tiểu Hạ”, giữa hai người khoảng cách nhanh chóng tiếp cận, nhân vật chính trị, quả thật đều theo chủ nghĩa hiện thực. Bởi vì Trần Phong vừa đi, Hồ Tăng Chu và Hạ Tưởng không còn ngăn cách, hai người cùng có ích lợi lớn với nhau, tất nhiên sẽ một lần nữa dắt tay cùng tiến.

Nhất là gặp phải cục diện Phó Tiên Phong có khả năng đảm nhiệm Chủ tịch thành phố.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 7
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 19/10/2017 13:38 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 7
Miêu Nghị buông Tô Ngọc Hoàn ra, xoay người đi trở về, đi vòng qua bên người Điền Thanh Phong, liếc nhìn Điền Thanh Phong, lại nhìn mọi người nói: Lam Ngọc môn không còn nữa, các ngươi không còn chỗ dựa, mưu tìm tiền đồ khác cũng dễ hiểu, chính là chuyện thường tình. Nể tình năm xưa Lam Ngọc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Quan Trường – Quyển 20
Đồng chí Hạ Tưởng, anh là Chủ tịch tỉnh lại quá quan tâm tới vấn đề nhân sự, hình như hơi quá phận sự rồi? Lôi Trị Học tức giận chất vấn Hạ Tưởng. Hạ Tưởng không chút hoang mang, đối mặt với áp lực lớn, nói một câu khiến Lôi Trị Học trợn mắt há hốc mồm. Cho dù đường quan...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Hướng Nhật – Quyển 2
Anh, anh là ai? Bác sĩ Chu ngón tay run rẩy chỉ vào kẻ vừa xông vào, hơi kinh sợ mà hỏi. Mắt thấy âm mưu thực hiện sắp đạt được, nhưng lại bị phá hỏng ngay lúc khẩn yếu nhất, hắn phẫn nộ không thể tưởng tượng nổi. Hướng Nhật lại hoàn toàn xem như hắn không tồn tại, trực tiếp đi...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân