Phó Tiên Phong thầm kêu đáng tiếc, nhưng lại không có cách nào khác, trận mưa lớn trăm năm không gặp không thể trở thành kỳ ngộ trăm năm khó gặp của gã, thật là thời gian không đợi người.
Không ngờ mới sau một tiếng, mực nước đã dâng lên đến vạch 1/2, lúc này một lần nữa nhìn hồ chứa nước Nam Sơn, như biển lớn sóng dâng ào ạt, đứng trên đập nước, cảm nhận được sự nhỏ bé của nhân loại và uy lực của mẹ thiên nhiên, khiến người ta không khỏi tự chủ mà trong lòng dâng lên ý vừa kính vừa sợ.
Gọi điện thoại đi, Vu Phồn Nhiên và Cao Hải đều nói, chí ít còn cần nửa tiếng đồng hồ nữa mới có thể sơ tán xong toàn bộ, theo tình hình này, sau nửa tiếng đồng hồ, mực nước có khả năng tiếp tục dâng lên trên vạch 2/3, vô cùng khẩn cấp.
Phó Tiên Phong chằm chằm nhìn vào bản đồ không rời, đem bản đồ địa hình của thành phố Yến tỉ mỉ nghiên cứu mấy lần, bỗng nhiên phát hiện một vấn đề quan trọng, sau khi nước lũ của hồ chứa nước Nam Sơn xả về thành phố Yến, đứng mũi chịu sào chính là quận Hạ Mã, mà trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu nằm ở đầu phía tây bắc quận Hạ Mã, cũng là nơi đầu tiên mà cơn sóng lũ ập tới.
Trang trại chăn nuôi là chỗ mạch máu của Tập đoàn Tứ Ngưu, cũng là việc liên quan đến lợi ích bản thân của Phó Tiên Phong, gã không thể không thận trọng làm việc.
Địa thế thành phố Yến là hướng tây bắc lệch về hướng đông nam, hồ chứa nước Nam Sơn một khi vỡ, với thế nước lũ xung kích, khoảng cách 20 km, cũng không cần bao lâu. Chỉ mong là đồng ruộng rộng lớn trong 20 km có thể hóa giải phân tán thế nước của con lũ, đến thành phố Yến, chỉ hình thành một dòng chảy với uy lực không lớn là tốt rồi.
Biện pháp của không có biện pháp, cũng không quan tâm được quá nhiều, ngộ nhỡ đê vỡ, e là tổn thất sẽ càng nghiêm trọng.
Tuy nhiên… Phó Tiên Phong bỗng nhiên mắt sáng lên, gã vạch tay lên khoảng cách giữa hồ chứa nước Nam Sơn đến thành phố Yến, bỗng nhiên trong lòng lóe lên một ý niệm, nếu chỗ đê vỡ lệch về hướng đông bắc một chút, đứng mũi chịu sào dòng nước chảy là trang trại chăn nuôi của Tứ Ngưu. Nhưng nếu lệch về hướng đông nam, dòng nước sẽ xung kích vào thành phố Yến, đầu tiên sẽ ập vào quận Hạ Mã ở phía tây thành phố Yến!
Phó Tiên Phong trống ngực nhanh hơn, cho dù gã cũng biết rõ là quận Hạ Mã toàn tuyến nguy cấp, việc liên quan đến sự an nguy của 100 ngàn dân quận Hạ Mã, nhưng sông Hạ Mã là sông chính tích của Hạ Tưởng, là sông kinh tế của quận Hạ Mã, mà trang trại chăn nuôi là gốc rễ của Tập đoàn Tứ Ngưu, nếu có khả năng, ai cũng nguyện ý làm lung lay gốc rễ của người khác, không muốn để lợi ích của bản thân chịu một chút tổn hại nào.
Phó Tiên Phong chỉ do dự một chút, trong lòng âm thầm đã có quyết định.
Gã lại e sợ là tính toán của gã có sai sót, lại gọi Hoàng Hiểu Minh tới, nói ra ý tưởng của gã, Hoàng Hiểu Minh mang thước đến tính toán, loay hoay rất lâu mới nói:
– Trên lý luận ý tưởng của Thị trưởng Phó là chính xác, nhưng cũng không loại bỏ được sự bất trắc xuất hiện. Nhưng nói về kỹ thuật thì cho qua được…
Hoàng Hiểu Minh chỉ là nhân viên kỹ thuật, y không suy xét đại cục, cho dù hướng mở của đập nước khác nhau, tổn thất tạo thành sẽ có sự khác biệt bao nhiêu.
Một tiếng sau, mực nước dâng lên vạch 3/4, công việc nổ mìn đã vào vị trí, Phó Tiên Phong đã cho người thông báo tới quận Hạ Mã, làm tốt chuẩn bị đón nước lũ. Nhưng lại không nói chi tiết lượng nước sẽ nhiều bao nhiêu, điểm tới đầu tiên là chỗ nào.
Sau khi Vu Phồn Nhiên sơ tán làng mạc ven đường, lập tức quay trở về ban chỉ huy hồ chứa nước, ông muốn ở cự ly gần quan sát một chút cảnh tưởng xả lũ, và xem thêm còn có chỗ nào mà công tác chưa vào vị trí. Phó Tiên Phong ở bên ngoài chỉ huy bố trí, ông liền đi vào trong phòng, trong vô ý phát hiện một tấm bản đồ ở trên bàn, tiến lại gần nhìn là bản đồ địa hình thành phố Yến, nhìn kỹ hơn, bên trên dùng bút đỏ đánh dấu vào nơi cho nổ mìn, nước chảy và hướng chảy ở mỗi nơi nổ mìn đều có đánh dấu khác.
Vu Phồn Nhiên lúc đầu không để ý lắm, chỉ nhìn qua, rồi xoay người định đi, bỗng nhiên lại cảm thấy chỗ nào đó không đúng, lại quay người lại, tập trung nhìn một lần nữa, mới phát hiện hai địa điểm đánh dấu, điểm xung kích đầu tiên của dòng chảy tới thành phố Yến hoàn toàn khác nhau, một nơi là trang trại chăn nuôi của Tứ Ngưu, một là sông Hạ Mã.
Sông Hạ Mã? Ông bất thình lình thấy giật mình, khi biết hôm nay Phó Tiên Phong toàn quyền chỉ huy chống lũ, đặc biệt hạ lệnh đem toàn bộ máy bơm nước điều tới hồ chứa nước Nam Sơn. Tuy nói vẫn chưa dùng tới, nhưng ai cũng không thể chỉ trích mặt suy xét chu toàn của Thị trưởng. Trong lòng ông lại biết rõ, Phó Tiên Phong có ý nhân cơ hội gây khó khăn cho Hạ Tưởng.
Sông Hạ Mã toàn tuyến nguy cấp, trong lòng ông cũng biết rõ, lại nhìn vào bản đồ địa hình trước mắt, trong lòng hiểu rõ được mấy phần. Ánh mắt đảo qua, thấy xung quanh không có ai, chỉ có một mình Hoàng Hiểu Minh cúi đầu vẽ đồ họa, ông liền dấn lên phía trước, đưa một điếu thuốc qua:
– Đồng chí Hiểu Minh, nghiệp vụ của cậu rất thành thạo, là một đồng chí không tồi.
Hoàng Hiểu Minh hơi ngẩng đầu, bất đắc dĩ cười:
– Có tác dụng gì? Tôi đã đắc tội Thị trưởng rồi, sự việc qua đi, phòng quản lý hồ chứa nước Nam Sơn tuyệt đối không có chỗ cho tôi, tôi khẳng định phải rời đi.
– Tôi lại có thể sắp xếp cho cậu một công việc, với tài hoa của cậu, nơi cần cậu có rất nhiều.
Vu Phồn Nhiên mang vẻ mặt mỉm cười thăm dò.
Hoàng Hiểu Minh ngẩn người ra, toét miệng cười:
– Phó Thị trưởng Vu, ngài muốn biết gì, thì cứ hỏi tôi, tôi có thể nói, khẳng định sẽ nói.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensextv.com/quan-truong-quyen-7-full/
Nước sông Hạ Mã vào khoảng 11h trưa, đã quay về mực nước bình thường, Hạ Tưởng cuối cùng cũng ngủ được một chút, ăn ít đồ ăn, khôi phục lại chút tinh thần. Lúc trước hắn đã nhận được thông báo hồ chứa nước Nam Sơn phải xả lũ, nhưng cũng không bận tâm. Hồ chứa nước Nam Sơn cách thành phố Yến 20 km, nước có lớn nữa, xả lũ qua 20 km, chia đều lên mấy chục km vuông ruộng hoang, nước đọng cũng không quá sâu. Cho dù từ giữa hồ chứa nước Nam Sơn đến thành phố Yến không phải là vùng đất bằng phẳng, nhưng trên cơ bản tất cả là vùng đồng bằng, hơn nữa ở giữa hoang vắng, cũng xem như là biện pháp tốt để xả lũ.
Hạ Tưởng rất rõ tình cảnh của hồ chứa nước Nam Sơn, phía nam và bắc toàn là núi, hướng tây lại là Thánh địa cách mạng, chỉ có một con đường có thể đi là xả lũ về hướng đông, chỉ là hắn không dự đoán được, hồ chứa nước Nam Sơn lại đột nhiên nước lũ trên núi đổ xuống, nguy cấp đến mức độ cần phải cho nổ đập tháo lũ.
Sau khi nước lũ của hồ chứa nước Nam Sơn đến thành phố Yến, đứng mũi chịu sào là quận Hạ Mã, với tốc độ hút nước như bây giờ, qua mấy tiếng nữa, nước sông Hạ Mã sẽ có thể xuống thấp một nửa, cho dù nước lũ ập tới, cũng sẽ có thể ứng phó.
Hơn nữa một điểm khiến hắn được an ủi nhất là, thế mưa đã giảm đi không ít, mưa to đã chuyển thành mưa vừa.
Chia sẻ nỗi lo lắng vì thành phố Yến, suy nghĩ vì hồ chứa nước Nam Sơn, hi sinh cho việc lấy đại cục làm trọng, những đạo lý này Hạ Tưởng cũng hiểu, cũng có thể lý giải, điều khiến hắn lo lắng duy nhất là, nếu ngày mai trời quang mây tạnh thì tốt, nếu trời tiếp tục đổ mưa to, sông Hạ Mã thực sự tiêu không nổi.
Cũng may dự báo của đài khí tượng nói, đêm hôm nay trời âm u chuyển sang nhiều mây, ngày mai hẳn sẽ là trời đẹp, khiến Hạ Tưởng thở phào một hơi nhẹ nhõm, cơ bản tất cả các lãnh đạo đảng và chính quyền quận Hạ Mã bao gồm cả hắn trong đó đều vô cùng mệt mỏi rồi, có người xả lũ, có người huy động quần chúng, có người ổn định lòng dân, tóm lại, ai ai cũng mệt đến kiệt sức, không có một chút rảnh rỗi.
Trong lúc Hạ Tưởng hơi chút thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị để mọi người thay nhau nghỉ một lát, 12h hơn, hắn lại bất ngờ nhận được điện thoại của Vu Phồn Nhiên.
– Hạ Tưởng, tình hình có chút không ổn, ở cửa xả lũ Thị trưởng Phó có chút thiên hướng, cậu phải cẩn thận một lần nữa dẫn phát mực nước sông Hạ Mã tăng vọt…
Vu Phồn Nhiên hiển nhiên một lòng với Hạ Tưởng, không muốn nhìn thấy Hạ Tưởng bởi vì sông Hạ Mã mà lật thuyền ở quận Hạ Mã. Ông liền đem tình hình mà ông hiểu biết được khách quan mà nói cho Hạ Tưởng biết, cung cấp để Hạ Tưởng tham khảo. Ông tin rằng với trí tuệ của Hạ Tưởng, điểm một chút là hiểu thấu đáo, hẳn là sẽ hiểu rõ dụng tâm của Phó Tiên Phong.
Hạ Tưởng cảm ơn Vu Phồn Nhiên, đối với lời nhắc nhở của Vu Phồn Nhiên vào thời khắc mấu chốt, trong lòng cảm động, cách làm của Phó Tiên Phong mịt mờ hơn nữa khiến người ta không thể nhận ra, nếu không phải là sự cẩn thận của Vu Phồn Nhiên, Cao Hải có ở đấy, có thể cũng sẽ không phát hiện ra manh mối trong đó.
Phó Tiên Phong liệu có phải có tâm lý lợi dụng việc công để trả thù cá nhân hay không Hạ Tưởng không muốn ác ý mà suy đoán, nhưng có thể rõ ràng Phó Tiên Phong có dụng tâm bảo vệ Tập đoàn Tứ Ngưu. Nhưng bây giờ không phải lúc chỉ trích gã, cũng không phải lúc nghĩ cách đối phó với gã, lúc này quan trọng nhất là, làm thế nào để một lần nữa bảo vệ được sông Hạ Mã!
Bởi vì Vu Phồn Nhiên vừa buông điện thoại xuống, điện thoại của Cao Hải lại gọi tới, chính thức thông báo cho Hạ Tưởng, hồ chứa nước Nam Sơn đã cho nổ đập tháo nước, muốn quận Hạ Mã làm tốt chuẩn bị vẹn toàn!
Chuẩn bị vẹn toàn sao? Ở đâu có chính sách vẹn toàn gì đó? Hạ Tưởng bất đắc dĩ cười, chỉ đành một lần nữa xốc lại tinh thần, lập tức tổ chức hội nghị toàn thể, thảo luận đối sách. Nhưng mà lúc Hạ Tưởng triệu tập mọi người, khi lấy ra bản đồ địa hình nhìn, lập tức giật mình: sau khi nước lũ chảy qua trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, địa điểm xung kích đầu tiên, không ngờ lại là nơi đang hút nước!
Không xong rồi, chuyện lớn không tốt rồi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |