Chỉ cần bán tháo đúng lúc, hiện tại thích hợp đè thấp giá cả báo cáo cuối ngày, cũng có thể kiếm lợi một ít, không đến mức lỗ tiền. Bởi vì lấy lúc này thế cục, giữ được càng lâu, càng có khả năng bất lợi.
Bị Hạ Tưởng bức đến mức này, tuy rằng không cam lòng, nhưng Phó Tiên Phong cũng không có cách nào khác, tình thế mạnh hơn người, gã lại một lần nữa cảm nhận được xấu hổ và bất đắc dĩ bị buộc đến đường cùng, còn có nan kham và thương tâm. Đúng vậy, đường đường một Thị trưởng bị một Bí thư Quận ủy làm cho không đường có thể đi, thật là có chút thương tâm và có chút thống khổ cùng sự mất mặt.
Chỉ tiếc, thương tâm và thống khổ không thể vãn hồi hoàn cảnh xấu trước mắt, Phó Tiên Phong thiếu chút nữa lại lần nữa hành động muốn ở sau lưng Hạ Tưởng đâm một đao với ý tưởng tà ác, tuy nhiên lập tức lại phủ quyết chính mình, đừng nói hiện tại dù tìm cũng tìm không thấy Hạ Tưởng, chính là Hạ Tưởng ở trước mặt gã, gã liệu có dũng khí nói với Hạ Tưởng những lời kiên quyết vẫn là không biết, càng không cần phải nói giống như trước đây ám hạ độc thủ. Nếu gã lại cố làm, nói không chừng chẳng những không làm gì được Hạ Tưởng, còn có thể tiến vào trong một hố sâu thật lớn, trèo cũng không trèo lên được.
Trước khác nay khác, Hạ Tưởng hiện tại tuy rằng không phải một cây lớn che trời, coi như là có mạng lưới quan hệ thâm căn cố đế, hơn nữa hắn so với trước kia càng thông minh càng giảo hoạt cũng càng khó đối phó, chẳng những cơ trí đa đoan, còn kết hợp đòn cứng với đòn mềm, thường xuyên một sáng một tối hai bút cùng vẽ.
Không chỉ Phó Tiên Phong lo lắng mà tìm kiếm Hạ Tưởng, Bí thư Tỉnh ủy Diệp Thạch Sinh, Chủ tịch tỉnh Phạm Duệ Hằng cũng ở mọi nơi tìm kiếm Hạ Tưởng, và bởi vì không liên hệ được với Hạ Tưởng mà giận dữ, bởi vì Dương Quốc Anh hướng Tỉnh ủy tố cáo, nói là Hạ Tưởng to gan lớn mật, bắt đi phó tổng Đàm Quảng Hồng quản lý trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu, còn một mình giấu nhân viên của trang trại chăn nuôi là Tiếu Ba và Tiếu Lệ, làm cho công tác trang trại chăn nuôi lâm vào tạm dừng, mang lại cho công nhân viên của trang trại chăn nuôi một khủng hoảng lớn, Tập đoàn Tứ Ngưu hướng Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã đề xuất kháng nghị, cùng việc bảo lưu quyền lới chuyển trang trại chăn nuôi ra khỏi quận Hạ Mã.
Khi sự kiện ô nhiễm nước của Tập đoàn Tứ Ngưu chưa có kết quả, Hạ Tưởng đột nhiên làm ra chuyện vô lý như vậy, khiến cho Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng rất là bất mãn, hơn nữa hai người gọi điện thoại tìm kiếm Hạ Tưởng không có kết quả, trong cơn giận dữ, trịnh trọng chuyển cáo quận ủy quận Hạ Mã, một khi có tin tức của Hạ Tưởng, bảo hắn lập tức đến Tỉnh ủy, không được chậm trễ!
Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh lấy giọng điệu vô cùng nghiêm khắc, yêu cầu Hạ Tưởng tới Tỉnh ủy, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận Hạ Mã lập tức loạn thành một đống, biết rằng việc lớn không tốt, Bí thư Quận ủy chọc giận Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh, chức quan xem như chấm dứt, Hạ Tưởng xem như không còn tiền đồ gì rồi, ai đi theo hắn người đó xui xẻo, nên gia nhập, nhanh chóng chọn gia nhập lựa đường đi mới được rồi.
Hạ Tưởng rốt cuộc đi nơi nào, quận ủy quận Hạ Mã thật đúng là không mấy người biết, tuy nhiên người ủng hộ kiên định Hạ Tưởng là Biện Tú Linh cũng vẫn bất động, bởi vì cô tin tưởng Hạ Tưởng không phải người không có đầu óc, sẽ không vô duyên vô cớ biến mất, khẳng định là đang bố trí việc lớn gì đó, không cần kinh hoảng, đợi đến khi Bí thư Hạ hiện thân, sẽ là xuất hiện tin tức bùng nổ lớn.
Những người khác, như Trang Thanh Vân, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không có một tia bối rối. Tuy nhiên Trang Thanh Vân vẫn cố vài cuộc điện thoại để tìm hiểu, nói chuyện điện thoại với Hồ Tăng Chu một lúc lâu, cuối cùng mới thở dài một hơi.
Phó Hiểu Bân tuy rằng trong lòng cũng có chút nghi ngờ, tuy nhiên vẫn rất tin Hạ Tưởng chưa bao giờ làm việc không có chuẩn bị ở sau, trước khi hắn biến mất, khẳng định đã nghĩ tới sẽ làm cho bốn phương tức giận, như vậy chắc là hắn đã sớm nghĩ tới phương pháp dập lửa. Cùng hắn biến mất còn có Hoàng Kiến Quân, liên tưởng đến sự kiện nhảy sông tự vẫn đêm qua, Phó Hiểu Bân mơ hồ đoán được, sông Hạ Mã phỏng chừng lại nổi lên sóng gió.
Trần Thiên Vũ trái lại hơi nóng lòng, tuy nhiên y lo lắng không phải Hạ Tưởng đi không nói gì, mà vì Hạ Tưởng chọc giận nhân vật số một, số hai tỉnh Yến, nếu chẳng may không thể xong việc thì không tốt lắm, nói không chừng thật sự mất đi tiền đồ thì sẽ lợi bất cập hại rồi.
Đám người Lý Hàm lại không tỏ vẻ gì, nhưng trên mặt hơi hơi biểu lộ ý mừng thầm và thái độ vui sướng, vẫn rơi vào trong mắt Trần Thiên Vũ, cũng khiến y thở dài, nhẹ nhõm, Bí thư Hạ làm sao chơi nước cờ hiểm thế? Trong chính trị không thể có nửa điểm đùa với nguy hiểm, thận trọng còn không đủ, làm sao có thể đùa giỡn như vậy? Thật muốn vì nhỏ bỏ lớn thì có thể tốt như thế nào!
Có thể nói, toàn bộ Tỉnh ủy, Thành ủy cùng với quận ủy quận Hạ Mã, bởi vì Hạ Tưởng mất tích, lời đồn đại nổi lên bốn phía, tin đồn bay tán loạn, thời gian nửa ngày ngắn ngủn, các loại tin tức đã bay đầy trời, thậm chí có người đồn đại Hạ Tưởng sở dĩ biến mất không thấy, là bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam. Còn có người nói, Hạ Tưởng rơi xuống sông Hạ Mã chết đuối, cũng có tin tức ly kỳ nói, có người chính mắt nhìn thấy Hạ Tưởng lái xe tốc độ cao, chạy đến thủ đô, nghe nói là đến thủ đô chạy chức quan rồi…
Càng có người lắm chuyện, tạo tin lung tung nói là Hạ Tưởng bị người ngoài trái đất bắt cóc, hiện tại đã bay ra hệ ngân hà, đang ở bên trong một phi thuyền vũ trụ đi với vận tốc ánh sáng, vĩnh viễn không quay về được trái đất… Đương nhiên người truyền bá tin tức này đã bị người ta mắng thành đầu heo.
Cũng có người hiểu chuyện gọi điện thoại đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Ủy ban Kỷ luật thành phố chứng thực Hạ Tưởng có phải bị bắt giam hay không, khiến Lý Ngôn Hoằng và Tô Công Thần đều dở khóc dở cười, sau phải dứt khoát ra lệnh, hễ ai gọi điện thoại tới hỏi về Hạ Tưởng, thì cứ việc dập điện thoại không phải tiếp.
Hạ Tưởng làm nổi lên cơn sóng gió động trời, thật đúng là vô thanh vô tức biến mất, mặc cho lời đồn đại bay đầy trời, mặc cho Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh tức giận, vẫn quyết tâm dấu mặt, cũng không biết Hạ Tưởng nghĩ thế nào, càng không biết Hạ Tưởng trốn đi để làm việc gì?
Có việc lớn gì mà lại làm Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh tức giận? Có việc lớn gì mà để ảnh hưởng tới tiền đồ và vận mệnh?
Rất nhiều người đều không hiểu.
Khâu Tự Phong không hiểu, Mai Thái Bình không hiểu, nhưng Nguyên Minh Lượng lại biết, Phó Tiên Phong cũng có thể hiểu, bọn họ có thể đoán được Hạ Tưởng đang trốn tránh để làm việc gì.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensextv.com/quan-truong-quyen-7-full/
Thu Viên đã có khoảng thời gian dài chưa gặp Hạ Tưởng, hiện tại cô là phó chủ nhiệm kiêm MC chính của đài truyền hình tỉnh, xem như có chân vững vàng ở đài truyền hình tỉnh rồi, đồng thời cô đá văng gã phó chủ nhiệm muốn chiếm đoạt cô, trở lại độc thân… tuy rằng cho tới nay đối với bên ngoài công bố cô vẫn là người độc thân, nhưng dù sao chân chính quay về chính mình làm cho người ta có cảm giác nhẹ nhàng nhất.
Thỉnh thoảng cô cũng nhớ tới Hạ Tưởng, nhớ tới bề ngoài tuấn lãng của Hạ Tưởng, đối nhân xử thế ôn hòa, còn có vẻ lãnh đạm, hờ hững của Hạ Tưởng, trong lòng còn đau ê ẩm. Kỳ thật cô cũng biết, Hạ Tưởng không có cảm tình gì với cô, chưa nói tới thích, cùng lắm chỉ là tán thưởng và hảo cảm mà thôi. Nhưng con người chính là một động vật kỳ quái, Hạ Tưởng càng đối xử lãnh đạm với cô, ngược lại càng kích thích cô chinh phục hắn, từng có bao nhiêu đàn ông có tiền có quyền quỳ gối dưới váy của cô, chỉ có Hạ Tưởng, khinh thường cô nhất, khiến cho cô có cảm giác thản nhiên tiếc nuối và cảm thán với Hạ Tưởng, luôn khát vọng Hạ Tưởng có thể mắt thẳng nhìn cô, hoặc là tiến thêm một bước, coi trọng cô một chút, cô sẽ đạt được tâm lý thỏa mãn.
Chỉ có điều khoảng cách giữa cô và Hạ Tưởng càng ngày càng xa, cơ hội tiếp xúc càng ngày càng ít, tiếc nuối trong lòng đã trở thành tiếc nuối mãi mãi, không thể bù lại.
Buổi sáng sau khi làm xong một chương trình, Thu Viên mệt rã rời, định đến văn phòng ngủ trưa một lát, vừa mới nằm xuống, điện thoại liền vang lên.
Là Ban tuyên giáo của Tập đoàn Đạt Tài gọi điện thoại tới, Thu Viên vốn không nghĩ sẽ nghe, Tập đoàn Đạt Tài tuy rằng khí thế hơn người, nhưng cô hiện tại cũng không phải tiểu phóng viên tùy tiện gọi được, cô ở đài của tỉnh cũng có quyền sinh sát trong tay, có thể quyết định sinh tử một chương trình, cho nên phỏng vấn bình thường, cô dễ dàng sẽ không xuất hiện.
Nhưng điện thoại vẫn kêu không ngừng, Thu Viên có chút không kiên nhẫn, đã nghĩ tắt máy, lại bỗng nhiên giật mình nhớ tới Tập đoàn Đạt Tài rất lâu không có chủ động gọi điện thoại cho cô, hiện tại lại gọi vào lúc nghỉ trưa, nói không chừng có việc quan trọng, cô liền giơ tay ấn nghe điện thoại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |