– Em đánh anh.
Cô bé bị chọc tức, nhảy dựng lên, thoáng cái đã tóm được Hạ Tưởng đấm đánh vào ngực hắn.
– Anh không dỗ dành em mà còn muốn em lớn tiếng khóc, anh thật không có lương tâm, chẳng biết quan tâm đến người khác chút nào cả.
Hạ Tưởng cười ha hả không ngừng:
– Anh quan tâm em đấy chứ, thế mới khiến cho em vừa khóc đã cười rồi. Anh mà không quan tâm tới em thì sao lại cho em dựa dẫm vào người anh? Xem anh đối với em tốt đến vậy cơ mà, em nặng như vậy mà anh còn bồng cả em nữa này.
Đôi chân cô bé đặt ở hông Hạ Tưởng, hai tay ôm cổ hắn, cứ như một chú gấu leo cây mà quấn quýt lấy Hạ Tưởng. Cô ấy kề sát bên tai Hạ Tưởng thủ thỉ nói:
– Em đâu có nặng bằng anh, anh cứ đè ở trên người em, để em đè anh lại một lần có được không?
Cô bé cũng là mới bắt đầu biết khơi gợi, Hạ Tưởng liền ôm cô bé xoay vài vòng rồi hỏi:
– Nói xem, sao lại khóc?
– Không vì sao cả, chỉ là muốn muốn khóc thôi, không nói cho anh biết.
– Nói cho anh nghe đi, anh có thể giúp em nghĩ ra cách.
– Không muốn nói mà.
– Vì sao?
– Thực ra cũng không có gì cả, chỉ là em thấy em cũng nên sinh cho anh một đứa con, có đúng không?
Cô bé cuối cùng cũng đã nói ra tâm sự, bỗng nhiên lại tươi cười.
– Anh nói xem, chúng ta sinh con trai hay là con gái thì tốt? Em thấy vẫn là con gái tốt hơn, con gái như là cái áo bông bên người của mẹ.
Hạ Tưởng đã hiểu, chắc chắn là cô bé đã biết chuyện Liên Nhược Hạm sắp sinh con sau đó lại nghĩ tới việc mình vẫn chưa mang thai, mà lần trước mang thai thì lại là mừng hụt nên khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ khác.
Hạ Tưởng cũng không biết nên khuyên cô ấy như thế nào, cô ấy vẫn không chủ động nói ra mối liên hệ giữa cô ầy với Liên Nhược Hạm, nên hắn cũng vẫn không lật tẩy.
Suy nghĩ một chút hắn liền nói:
– Em muốn có con gái thì con gái vậy, đừng có vội, chỉ cần hai người chúng ta đồng tâm hiệp lực nhất định có thể thực hiện kế hoạch tạo ra người kế tục, hơn nữa hai năm nữa em có con cũng không muộn mà.
– Có sớm đỡ phải lo, lần trước về Đan Thành mẹ cũng có nói. Chẳng hiểu được những người bây giờ đều muốn có con muộn, thực ra có con sớm một chút thì tốt hơn, nếu không đến lúc đó sợ chẳng những khó nuôi chúng lớn khôn mà còn rất mệt nữa.
Hạ Tưởng chỉ nghe nói là có cô con dâu của nhà ai đó không muốn sinh con khiến hai vợ chồng mâu thuẫn. Không ngờ rằng mình đã cưới một người vợ nóng lòng muốn sinh con, đúng thật là mỗi nhà có một hạnh phúc riêng.
– Được rồi, anh hứa với em.
Hạ Tưởng đưa mắt nhìn vào cái bàn trống rỗng
– Anh đói bụng rồi, không có ai nấu cơm cho anh đành phải đi ra ngoài ăn thôi. Có một câu nói rất đúng, vợ ở nhà có đồ ăn sẵn, vợ không ở nhà thì ăn bánh nướng.
– Đi thôi, anh thật là mất hứng, chúng ta sẽ cùng đi ăn bữa tối dưới ánh nến được không?
– Không được.
– Vì sao?
– Ngọn nến gây ô nhiễm môi trường, lại có hại đối với con người.
– Anh, xem em có đánh anh không.
Hạ Tưởng vẫn đưa Tào Thù Lê đi ăn bữa tối dưới những ngọn nến và chọn một nhà hàng món Âu thật lãng mạn. Tào Thù Lê trước và sau khi kết hôn không có gì khác biệt, trái lại sắc mặt càng hồng hào, nét mặt tỏa sáng, nhìn vào vẫn là một cô sinh viên rất xinh đẹp, đáng yêu, dường như không bao giờ lớn lên.
Hạ Tưởng đi toa lét một lát, lúc quay lại thì phát hiện có một thanh niên đang đứng trước mặt Tào Thù Lê, trên tay cầm một đóa hoa hồng đang muốn ngỏ lời:
– Rõ ràng em là sinh viên đại học, đừng gạt anh nữa, chắc chắn là em chưa kết hôn, ánh mắt của anh rất siêu phàm có phải phụ nữ đã kết hôn hay không anh chỉ cần nhìn sơ là có thể biết được, hãy nể mặt anh mà nhận đóa hoa này được không? Cám ơn em.
Đúng là khá nho nhã, lễ độ, dù là thật lòng hay giả bộ thì cũng rất giống như một thân sĩ.
Hạ Tưởng cũng lấy một bông hoa hồng từ tay nhân viên phục vụ và đi tới trước mặt Tào Thù Lê đưa hoa hồng về phía trước nói:
– Lần đầu tiên anh nhìn thấy em là đã thích em rồi, em là nữ thần trong lòng anh, là người mà trọn đời anh muốn theo đuổi, em có thể đồng ý yêu anh không?
Tào Thù Lê nhịn cười, cắn môi nhìn chàng trai bên cạnh, lại nhìn Hạ Tưởng dường như đang do dự là nên chọn người nào. Người thanh niên cũng liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái rồi sửa sang quần áo một chút, vẻ mặt đầy kiêu ngạo mà nhìn Hạ Tưởng khẽ gật đầu.
Hạ Tưởng cũng lễ phép gật đầu đáp lại, sau đó lại nói:
– Không cần phải do dự, anh chính là sự lựa chọn mà em không thể bỏ qua trong đời.
Tào Thù Lê dường như hạ quyết tâm khẽ gật đầu:
– Được rồi, em sẽ chấp nhận lời cầu xin của anh.
Người thanh niên ở bên rất bất ngờ, tỏ ra bất mãn nói:
– Dựa vào cái gì mà lại chọn anh ta mà không phải anh? Anh đến trước anh ta, so với anh ta thì anh đẹp trai hơn và cũng thành tâm hơn, em phải cho anh một lý do để anh có thể phục đi.
Tào Thù Lê đứng dậy, vòng tay vào cánh tay của Hạ Tưởng, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn người thanh niên nói:
– Không có lý do, yêu thì không cần lý do.
Hạ Tưởng cũng liền phối hợp với cô ấy, dịu dàng nói:
– Em yêu, chúng ta kết hôn đi, được không?
– Được, em đồng ý lấy anh.
Người thanh niên ngửa mặt lên trời thở dài:
– Trời ơi, trên đời này lại thật sự có tiếng sét ái tình như vậy sao? Tôi không cam tâm, tôi có nhà có xe, bề ngoài lại đẹp trai lại là con nhà giàu sao lại có thể thất bại cơ chứ?
Bữa tối dưới ánh nến ăn không thành, Hạ Tưởng lại đưa Tào Thù Lê đi ăn lẩu. Khi về đến nhà Tào Thù Lê vẫn còn rất vui, cười mãi không ngừng.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 4 tại nguồn: http://truyensextv.com/quan-truong-quyen-4-full/
Trưa thứ năm, Hạ Tưởng đột nhiên nhận được điện thoại của Phạm Tranh.
Giọng Phạm Tranh thân thiết mà không kém phần nhiệt tình:
– Hạ Tưởng, em Hồ Hán Tam (1) này đã trở lại, ha ha. Thế nào buổi tối có thời gian gặp mặt không?
1. Hồ Hán Tam: một nhân vật trong phim “Thiểm thiểm đích hồng tinh” từ thập niên 70
Mọi chuyện tới rất nhanh, Hạ Tưởng mừng thầm. Việc tiếp xúc với Phạm Duệ Hằng phải thật cẩn thận, may là Phạm Tranh con trai của ông ta không có ý đồ như Cao Kiến Viễn. Tuy nhiên ngẫm lại Phạm Duệ Hằng cũng là một nhân vật lợi hại, biết rõ sự thất thế của Cao Kiến Viễn là có liên quan tới mình mà còn dám để Phạm Tranh qua lại với mình. Không phải ông ta tự tin là hoàn toàn có thể khống chế mình mà ông ta cho rằng vì quyền lợi chung, bản thân sẽ không làm những việc mất đi lý trí.
Hạ Tưởng cười như tự chế giễu, ai bảo Phạm Duệ Hằng khiêm tốn, ông ta chẳng qua là không để lộ bộ mặt thật thôi. Ông ta cũng nhìn thấu được mình, tuy rằng năm đó việc mình đối phó với Cao Thành Tùng là từ trước tới nay chưa từng có nhưng trước khác nay khác, mình và Phạm Duệ Hằng vừa không có xung đột về lợi ích lại không có thù hận, ngược lại còn phải đối mặt với các đối thủ chung nên cũng có cơ sở để hợp tác.
Hạ Tưởng liền hẹn với Phạm Tranh buổi tối sẽ gặp mặt ở Tiểu Chúc Tiên. Phạm Tranh cảm thấy khó hiểu đối với việc Hạ Tưởng hẹn gặp y ở một quán cháo, tuy nhiên cũng không tỏ vẻ bất mãn gì, liền đồng ý.
Sau đó Hạ Tưởng lại gọi điện thoại cho Tề Á Nam.
– Á Nam, buổi tối có thời gian không? Được, vậy buổi tối 7 giờ gặp nhau ở Tiểu Chúc Tiên. Được, cậu cứ sắp xếp phòng đi.
Hạ Tưởng cũng không đến đón Phạm Tranh mà một mình đến Tiểu Chúc Tiên trước, Tề Á Nam đã đặt sẵn phòng và còn đến sớm hơn hắn một bước. Vào đến phòng, Hạ Tưởng cũng không khách sáo đi thẳng vào vấn đề, hỏi:
– Trung tâm tắm gội chuẩn bị thế nào rồi? Có nghĩ được tên gì chưa?
– Tên thì cũng nghĩ được rồi, gọi là Bá Tước. Công tác chuẩn bị ban đầu cũng đã sẵn sàng, dưới sự giúp đỡ của Trưởng ban thư ký Trịnh thì mọi việc vốn rất suông sẻ, nhưng thủ tục cuối cùng thì kẹt lại ở thành phố. Bây giờ đã hơn nửa tháng mà không có một chút tin tức gì cả, nghe Trưởng ban thư ký Trịnh nói là đang ở trong tay Phó Thị trưởng Đàm.
Hạ Tưởng nghe xong lắc đầu cười:
– Nằm trong dự kiến, không cần vội, cứ để cho Phó Thị trưởng Đàm gây khó dễ vài ngày, tự sẽ có người đứng ra giải quyết giúp anh.
Tề Á Nam thấy Hạ Tưởng tỏ ra chắc chắn nên cũng không nói gì thêm và hỏi:
– Dường như anh và Trưởng ban thư ký Trịnh không quen nhau lắm? Trưởng ban thư ký Trịnh nói, ông ta đối với anh có ấn tượng khá sâu sắc.
Đàm Long và Hạ Tưởng có bất hòa, trong lòng Tề Á Nam cũng biết, Hạ Tưởng nói có người ra mặt thì y tuyệt đối tin tưởng. Với những mối quan hệ của Hạ Tưởng ở trong Thành ủy của thành phố Yến thì hắn chỉ cần mở miệng là nhất định sẽ có nhân vật quan trọng ra mặt hòa giải.
– Lát nữa sẽ giới thiệu một người bạn cho anh làm quen, cũng không lớn tuổi có thể cùng anh trở thành bạn bè, đều là người trẻ tuổi chắc chắn là sẽ có tiếng nói chung.
Hạ Tưởng đã tiết lộ một chút thông tin cho Tề Á Nam và cũng không nói quá nhiều, hắn không thể bắt Tề Á Nam phải miễn cưỡng làm việc gì, chỉ có thể ở giữa giật dây, xem phản ứng của Tề Á Nam.
Không bao lâu sau, Phạm Tranh cũng tới.
Phạm Tranh không thay đổi gì nhiều, hơi béo một chút và cũng đã trưởng thành lên rất nhiều, vừa thấy Hạ Tưởng liền vui mừng hớn hở nói:
– Ở Bắc Kinh hai năm, người bạn mà em nhớ nhất ở thành phố Yến lại là anh, thật là kỳ lạ. Anh Hạ, sau khi em trở về cuộc điện thoại đầu tiên là gọi cho anh, người bạn gặp mặt đầu tiên cũng chính là anh, thế nào, vậy có phải bạn chí cốt không?
Có thể nói Phạm Tranh quả thật đã trưởng thành hơn nhiều, biết cách nói chuyện hơn, khéo léo tạo mối quan hệ thân thiết với Hạ Tưởng. Hạ Tưởng nhiệt tình mà bắt tay với Phạm Tranh, sau đó giới thiệu y với Tề Á Nam để làm quen với nhau.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/09/2017 12:36 (GMT+7) |