Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 4 » Phần 112

Quan Trường – Quyển 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 112

Cổ Ngọc lè lưỡi:

– Chỉ đùa vui một chút cũng không được sao? Đừng có nổi nóng lên với em, em không thèm quan tâm tới anh nữa.

Hạ Tưởng bị Mai Hiểu Lâm dùng hai tay ôm chặt, hắn cảm nhận được đôi bàn tay dày và mịn màng của một cô gái đã trưởng thành.

Nếu nói về một làn da đẹp, thì không ai có thể so sánh với trẻ con, cho dù là những đứa trẻ dưới mười tuổi, làn da bình thường đều sẽ mịn hơn bất kì một tuyệt sắc mỹ nhân nào. Da của con người đi cùng với sự tăng lên của tuổi tác, sẽ càng ngày càng thô ráp đi, đó là quy luật không thể thay đổi của tự nhiên. Nhưng không biết tay của Mai Hiểu Lâm đã được chăm sóc như thế nào, nó đem đến cho Hạ Tưởng cảm giác mịn màng mà mềm mại. Thậm chí có thể ví với tay của Tống Nhất Phàm.

Một cô gái ba mươi tuổi lại có đôi bàn tay mịn màng có thể so với tay của một thiếu nữ, thật là hiếm có.

Mai Hiểu Lâm và Hạ Tưởng ngồi rất gần nhau, có lẽ là do sự kích thích của cồn, toàn thân cô nóng rực lên, một mùi hương mang hơi hướm của một người phụ nữ trưởng thành phả vào mặt, làm kích động tâm trí của Hạ Tưởng. Có một câu nói rất hay là: Hương thơm phụ nữ, quả thật là mỗi người phụ nữ đều có một mùi thơm cơ thể khác nhau, hoặc là thoang thoảng, hoặc là nồng nhiệt, hoặc là làm cho người ta có cảm giác yên tâm, hoặc là làm cho người ta bị kích động. Nhưng có một điểm tương đồng, đó chính là đối với những người đàn ông đã có kinh nghiệm, mùi hương của phụ nữ luôn có sức mê hoặc không thể cưỡng nổi.

Mai Hiểu Lâm muốn nói gì đó, há miệng thở dốc, nhưng ánh mắt lại đỏ lên trước, Hạ Tưởng nhìn thấy liền vội nói:

– Chưa từng được khen hay sao? Cứ được khen là lại cảm động muốn rơi nước mắt rồi. Thế từ nhỏ tới lớn cô đã khóc bao nhiêu lần rồi?

May là Hạ Tưởng kịp nói những lời này, Mai Hiểu Lâm mới thôi không khóc nữa, mỉm cười:

– Ghét anh quá đi, miệng lưỡi dẻo quẹo không à.

Mai Hiểu Lâm nhoẻn miệng cười, lại lộ vẻ quyến rũ mê người, có ý trêu chọc.

– Anh lợi hại thật đấy, cô ta ở trước mặt em chỉ biết không ngừng nói những chuyện không đâu vào đâu. Thế mà ở trước mặt anh, cô ấy lại ngoan ngoãn như một chú mèo con, còn có nụ cười quyến rũ như thế nữa. Đúng là chỉ có đàn ông mới có thể xoa dịu được trái tim của phụ nữ.

Cổ Ngọc xúc động nói.

Hạ Tưởng quay đầu lại trừng mắt nhìn cô ta, ra ý là cô đừng gây thêm phiền phức, nói ít đi một chút. Cổ Ngọc mở nụ cười ngọt ngào, lại nói:

– Em hiểu ý anh rồi. Đừng trừng mắt nhìn em như thế, em không nói nữa là được chứ gì.

Nói xong, cô lấy tay bưng kín miệng thật, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn.

Mai Hiểu Lâm cười giòn hơn nữa:

– Em đúng là một tiểu yêu tinh!

– Yêu tinh thì yêu tinh, tóm lại là vẫn hơn hồ ly tinh, đúng không?

Cổ Ngọc liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái. Hạ Tưởng hiểu ý cô, liền đứng lên, thuận tay đỡ Mai Hiểu Lâm dậy.

– Tiệc sinh nhật kết thúc ở đây nhé, bây giờ tôi đưa các cô về, làm một lần đóng vai vệ sĩ bảo vệ hai người đẹp.

Mai Hiểu Lâm bị Hạ Tưởng kéo dậy, thân mình nhoáng một cái đã dựa vào người Hạ Tưởng, cô liền thuận thế ôm lấy cánh tay Hạ Tưởng, nửa thân mình dựa hẳn vào người hắn. Chỗ đầy đặn nhất trước ngực liền đè chặt lên cánh tay Hạ Tưởng. Đầy đặn, vô cùng đàn hồi, Hạ Tưởng ngay lập tức đã đưa ra nhận xét chuẩn xác.

– Cô ý tự mình lái xe từ huyện An lên. Em không có xe. Bây giờ cô ý say rồi, thế cũng tốt, em lái xe của cô ý, anh lái xe của anh, còn cô ý thì ngồi xe anh được rồi. Đã muộn như thế này rồi. Chắc chắn là sẽ không về huyện An nữa, hay là đêm nay cứ để cô ý ở lại Viện điều dưỡng với em được rồi.

Cổ Ngọc vừa cầm lấy áo khoác của hai người, vừa nói.

Hạ Tưởng nghĩ thấy cũng đúng, đang định gật đầu thì Mai Hiểu Lâm lại lắc đầu lia lịa:

– Tôi không đi Viện điều dưỡng đâu, tôi muốn ở khách sạn. Hạ Tưởng, anh đưa tôi đi thuê phòng nhé.

Mai Hiểu Lâm lúc tỉnh táo, nói chuyện có đôi khi làm cho người ta không nói được lời nào, say rượu, lại càng làm cho người ta thêm bối rối. Hạ Tưởng không biết làm sao, chỉ còn cách cười cười, nói với Cổ Ngọc :

– Đừng hiểu lầm, ý của cô ấy là…

– Em không hiểu lầm, là do anh cả nghĩ thôi.

Cổ Ngọc cười một cách đầy hàm ý, ghé tai Hạ Tưởng nói:

– Kỳ thực, cô ấy rất thích anh, vừa đúng có cơ hội trước mắt, đừng bỏ lỡ đấy.

Hạ Tưởng toát mồ hôi, phụ nữ lúc nào cũng lợi hại như vậy sao, nói chuyện đều thẳng thắn như thế à? Hắn quan sát Cổ Ngọc vài giây, rồi nói:

– Ban đầu có người nói cô có biệt danh là Cổ công chúa, nói cô rất cổ hủ. Nhưng nghe những lời vừa rồi cô nói, tôi thấy cô cũng theo kịp trào lưu đấy chứ.

Cổ Ngọc mặt tự nhiên đỏ lên:

– Nói linh tinh gì thế, em là em thích xem người khác đi theo trào lưu mới chứ không phải là em tự mình có tư tưởng thoáng. Em cảnh cáo anh, không được có ý gì với em đâu đấy.

Hạ Tưởng tưởng chừng như muốn phát điên lên,nói:

– Thôi cho tôi xin, tôi chả có ý với ai cả, được chưa?

Trong lòng lại cảm thấy oan ức, Cổ Ngọc nói cứ như là hắn đói quá nên ăn đại không bằng, chả nhẽ hắn lại chưa gặp đàn bà bao giờ, thật là hết chỗ nói.

Tuy nói là buồn bực, nhưng có Mai Hiểu Lâm dính sát bên người, nên vẫn có cảm giác hơi khô nóng. Hạ Tưởng không thể không thừa nhận, tư tưởng không nghĩ là một chuyện, phản ứng của cơ thể có lúc lại không nghe theo sự điều khiển của trí não.

Cuối cùng vẫn là vì Mai Hiểu Lâm khăng khăng đòi, nên đành phải thuê cho cô một phòng ở một khách sạn gần đó. Cổ Ngọc đầu tiên giúp Hạ Tưởng bận tới bận lui một hồi, cho đến khi Hạ Tưởng thu xếp xong cho Mai Hiểu Lâm, cô liền lấy lý do còn có việc, nên về trước.

Hạ Tưởng liền ngăn cô lại ở dưới sảnh khách sạn:

– Không đúng, cô phải là người ở lại chăm sóc cô ý mới đúng, tôi và cô ý sẽ bất tiện lắm.

Cổ Ngọc không nói gì, liền khởi động xe của Mai Hiểu Lâm, trước khi đi còn nói với Hạ Tưởng một câu:

– Chỉ có đàn ông mới xoa dịu được trái tim của phụ nữ, hơn nữa, việc hôm nay, em không biết gì hết.

Nhìn thấy Cổ Ngọc lái xe đi mất, Hạ Tưởng chỉ còn cách lắc đầu nhẫn nại.

Đang do dự không biết có nên lên lầu xem Mai Hiểu Lâm thế nào rồi không, thì lại thấy Mai Hiểu Lâm gọi điện:

– Tôi đau đầu quá, có cách nào tỉnh rượu không anh?

Hạ Tưởng liền quay lên lầu, pha cho cô một tách trà đặc, nói:

– Không uống được rượu thì đừng nên uống nhiều như thế, uống say rồi không thấy thoải mái, mà lại khó chịu. Ai say rồi thì biết.

– Tôi biết rồi, không được nói tôi nữa.

Mai Hiểu Lâm nói vẻ không được bằng lòng. Cô giận dỗi giọng như là đá thúng múng nia:

– Anh nói xem, tôi tốt xấu gì cũng là Chủ tịch huyện, bộ dạng cũng coi như xinh xắn, vì sao mà vẫn không tìm được người thích hợp để kết hôn?

– Cô không phải là không muốn lấy chồng à? Sao tự nhiên lại thay đổi chủ ý thế?

Hạ Tưởng ngạc nhiên, hắn nhớ rất rõ là Mai Hiểu Lâm trước đó rất kiên quyết nói là sẽ theo chủ nghĩa độc thân đến cùng.

– Chả nhẽ là thấy Khâu Tự Phong kết hôn, cô lại thấy hối hận?

– Không phải thế đâu.

Có thể là do rượu vào thấy nóng, Mai Hiểu Lâm thoắt một cái đã cởi bỏ cái áo mỏng bó sát bên ngoài, lộ ra áo lót bên trong, không mảy may để ý rằng còn có Hạ Tưởng ở bên cạnh.

– Tôi đã 30 tuổi rồi, tuổi đẹp nhất của phụ nữ sắp qua mất rồi, nghĩ cũng thấy có chút ngậm ngùi, tiếc nuối.

Hạ Tưởng thấy Mai Hiểu Lâm nói cũng có lý, liền khuyên cô:

– Đừng nghĩ nhiều làm gì, có lẽ là một nửa của cô vẫn chưa xuất hiên thôi. Đợi khi nào anh ta xuất hiện, cô sẽ thấy mọi sự chờ đợi và hy vọng trước đây đều là xứng đáng.

– Tôi không còn tin vào tình yêu nữa rồi.

Mai Hiểu Lâm buồn buồn nói, lại liếc mắt nhìn Hạ Tưởng đầy tình ý:

– Hay là, tối hôm nay anh ở lại đây với em nhé?

Nói thẳng quá, chả kín đáo tí nào, Hạ Tưởng liền cười cười lắc đầu nói:

– Không được, với cô quá thân thiết rồi, tôi không tiện ra tay.

Hạ Tưởng vốn là chỉ định nói cho vui thôi, không ngờ Mai Hiểu Lâm tưởng thật, xoay người chặn ở cửa:

– Dù sao thì cũng là tình một đêm, là chuyện anh có ý thì tôi tình nguyện. Chẳng ai nợ ai cả, coi như là lúc tôi cần được an ủi nhất thì anh kịp thời xuất hiện, sau đó, chuyện không nên có hoặc nên có, thì cũng đều xảy ra rồi.

Nếu như Mai Hiểu Lâm ẩn ý đưa tình, hoặc giống như Tiếu Giai đầy quyến rũ, hoặc giống như Liên Nhược Hạm khiêu khích và hấp dẫn, cho dù là giống như Tào Thù Lê e thẹn ngượng ngùng, cũng có thể kích thích sự ham muốn của Hạ Tưởng, nhưng đằng này Mai Hiểu Lâm quá mạnh bạo và thẳng thắn. Ngược lại khiến hắn cảm thấy như là một trò chơi. Ham muốn giữa nam nữ với nhau, cảm giác rất quan trọng, hắn không phải là một thiếu niên chưa từng trải vừa gặp con gái đã muốn cưa đổ.

Không biết Mai Hiểu Lâm lấy đâu ra dũng khí như thế, liền cởi luôn cái áo bó bên ngoài, làm lộ ra cái áo lót có viền ren màu đen, đưa hai tay ra, nói với thái độ coi thường:

– Có thách anh cũng không dám, tôi biết anh là kẻ nhát gan mà, cho dù tôi có cởi hết ra nằm trước mặt anh, thì anh cũng không dám chạm vào tôi một cái.

Hạ Tưởng bị kích động tới mức bắt đầu thấy bực mình:

– Cô là Chủ tịch huyện, tôi tôn trọng cô, mọi người cũng khá quen nhau, nếu như vượt quá giới hạn rồi, thì sau này sẽ khó mà gặp mặt nhau.

– Có gì mà khó gặp mặt mặt nhau?

Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên òa khóc, nhào vào trong lòng Hạ Tưởng.

– Anh không thể giả vờ an ủi tôi chút sao. Cho tôi còn có cảm giác mình cũng là một người con gái có sức hấp dẫn? Tôi sắp cởi hết đồ ra đứng trước mặt anh rồi, mà anh vẫn cứ thờ ơ như không, tôi không có một chút hấp dẫn nào sao?

Mai Hiểu Lâm nước mắt như mưa, khóc không thành tiếng.

Hạ Tưởng ôm cô, vuốt ve tấm lưng mịn màng, ngực bị hai vật đầy đặn ép chặt, nói không động lòng đó là gạt người, hơn nữa trên người Mai Hiểu Lâm lại tỏa ra một luồng khí nóng mang hơi thở của dục vọng, dương vật Hạ Tưởng bị kích thích liền vươn lên cương cứng.

Mai Hiểu Lâm ngay lập tức đã nhận ra, cô liền ôm chặt lấy Hạ Tưởng, xoay người cùng hắn lăn trên nền thảm, giọng nói giống như mê sảng:

– Yêu em đi? Vừa ngon lại miễn phí, rất đáng mà.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 13/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 13
Nam nữ cầm đầu nhìn nhau, đầu nữ nhân kia nói: Ngươi tu vi gì? Nếu tu vi ngươi cao hơn ta, chúng ta sẽ cho ngươi qua, tu vi không bằng chúng ta thì lưu mạng lại. Miêu Nghị lạnh nhạt nói: Kim Liên cửu phẩm! Nam tử cầm đầu nói: Lộ ra cho chúng ta xem. Miêu Nghị im lặng, tên gia hỏa này đầu toàn cơ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Quan Trường – Quyển 20
Có phải Hạ Tưởng bắt tay với Phó Bá Cử cùng nhau đào cái bẫy? Lôi Trị Học trong chốc lát đã hiện lên vô số ý nghĩ trong đầu, cuối cùng chỉ hóa thành một câu cung kính nói: Sự việc vẫn chưa sắp xếp đến thị sát mỏ than An Đạt, dường như không thích hợp lắm. Đột nhiên qua đó, một là...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Giang Nam – Quyển 27
Đạo Không đạo nhân khẽ nắm tay, đại đạo trong cơ thể nổ vang. Giống như hỗn độn mênh mông, trong mơ hồ đàn tranh vang vang, kỵ binh lưỡi mác va chạm, âm thanh sát phạt bỗng nhiên vang lên. Đạo âm của hắn khác với đại đạo duy ngã bất không bất đồng, duy ta không thông, là một mình tách ra...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân