Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 4 » Phần 8

Quan Trường – Quyển 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 8

Hơn nữa, hắn lại nghĩ tình huống hiện tại, Tống Triêu Độ là uỷ viên thường vụ tỉnh uỷ, hắn là thường vụ thành uỷ, Hạ Tưởng là huyện uỷ uỷ viên thường vụ. Nói tóm lại đều đạt được mục đích riêng của mỗi người. Còn nhớ đến mùa hè năm đó, Hạ Tưởng một lòng khuyên mình đi theo con đường chính trị, không khỏi cảm thấy bùi ngùi vô cùng. Nếu như không có khuyên bảo của Hạ Tưởng lúc đó, không có Hạ Tưởng chu toàn từ đó, nhạy bén phát hiện ra những điều sáng sủa trong một thị trường ảm đạm, chính mình có lẽ sẽ mất hết tài sản, không còn có cơ hội xoay chuyển, càng không có thể ngồi trong phòng họp thường vụ thành uỷ ngày hôm nay, thong dong nhìn cảnh hội nghị. Tỉ mỉ nghĩ lại, Hạ Tưởng đúng là phúc tinh của hắn, trợ giúp hắn thuận buồm xuôi gió đi đến ngày hôm nay.

Nghĩ đến Hạ Tưởng ở Huyện An cũng được thuận buồm xuôi gió. Lý Đinh Sơn liền mỉm cười.

Tuy nhiên khác với việc Tống Triêu Độ và Lý Đinh Sơn ở trên hội nghị thường vụ hả lòng hả dạ, trên hội nghị thường vụ huyện uỷ huyện An, Hạ Tưởng lại gặp chút vấn đề. Bởi vì Phòng Ngọc Huy cầm đầu vài tên uỷ viên thường vụ, lại công kích đề nghị của hắn về “Sơn thuỷ tương liên – kết nối sơn thủy”.

Vì Hạ Tưởng hiện tại là Phó chủ tịch thường trực huyện. Thành uỷ chọn từ một vài phó chủ tịch huyện đề cử Phó chủ tịch huyện Đặng Tuấn Kiệt vào hội nghị thường vụ. Ngay từ đầu Hạ Tưởng cũng không chú ý tới Đặng Tuấn Kiệt, bởi vì cho tới nay thì Đặng Tuấn Kiệt dường như không có cá tính gì, mọi chuyện đều luôn hùa theo. Y thường xuyên cười tủm tỉm, tính tình tốt, là người nổi tiếng hiền lành trong những người làm công quyền. Không nghĩ tới, một khi đã vào hội nghị thường vụ, đột nhiên lại thay đổi thành người như vậy, sắc bén, hung hăng, hơn nữa còn rõ ràng là cùng đứng về phía Phòng Ngọc Huy!

Hoá ra, người trong quan trường mỗi người đều là diễn viên. Hạ Tưởng cảm thấy tiếc bởi vì tuy rằng người công kích hắn là do Phòng Ngọc Huy đứng đầu, nhưng phủ nhận toàn bộ vấn đề hắn đưa ra, và cố ý hạ thấp giá trị lại là Đặng Tuấn Kiệt.

Nói rằng khu du lịch Tam Thạch lại mở rộng, sẽ không có hiệu quả gì nổi bật, có thể nói cả về cả kinh phí đầu tư và sản xuất kém xa. Thời gian trước, Hạ Tưởng và Chủ tịch huyện Giang Thiên của huyện Cảnh tiếp xúc, nói chuyện quán triệt suy nghĩ về “Sơn thuỷ tương liên”. Giang Thiên vốn đã quá khổ sở với khó khăn vì lượng du khách không tăng trưởng của khu du lịch Tam Thuỷ, nghe thấy ý tưởng của Hạ Tưởng thì cảm thấy vô cùng hứng thú, còn đặc biệt báo cáo với bí thư huyện uỷ Nguỵ Thuận của huyện Cảnh. Nguỵ Thuận nghe xong cũng nói khả thi, đề nghị Giang Thiên cùng Hạ Tưởng giữ nguyên việc qua lại, sâu sắc tìm tòi học hỏi.

Sau khi cùng Giang Thiên thảo luận ra kết cấu ban đầu về ý đồ và tính chất, Hạ Tưởng liền quyết định đệ trình lên hội nghị thường vụ thảo luận. Hắn vốn tưởng rằng những trở ngại sẽ chủ yếu nằm ở huyện Cảnh, nhưng không ngờ chỉ sau ba ngày sau khi hội nghị thường vụ huyện Cảnh thảo luận mới thông qua, tại huyện An lại bị ách lại.

Phòng Ngọc Huy đưa ra ý kiến phản đối đầu tiên:

– Ý tưởng của Phó chủ tịch huyện Hạ thật là dũng cảm, hơn nữa lại có những cách tân rất trọng đại, tuy nhiên hơi có chút liều lĩnh và nguy hiểm. 50 km đường núi không dài nhưng chi phí thi công đường núi thì rất cao, nguy hiểm rất lớn, cần nguồn lực tài chính lớn. Tốt, những trắc trở này nếu Phó chủ tịch huyện Hạ có thể tận lực giải quyết thì hoàn toàn có thể thi công. Nếu không bù đắp được hiệu quả thì sao? Nếu như chỉ có du khách huyện An đi tới huyện Cảnh, mà du khách huyện Cảnh không tới huyện An, chúng ta chẳng phải là đem tiêu tiền của nhà nước ư? Chẳng phải là vì người khác mà phải sắm sanh áo quần? Ý tưởng không tồi, tuy nhiên chỉ có điều vẫn là lý tưởng chủ nghĩa thái quá.

Phòng Ngọc Huy nói ra thật khéo léo, Hạ Tưởng nghe xong chỉ thản nhiên cười, không phản bác. Nhưng ngay sau đó Đặng Tuấn Kiệt lại vội vã nhảy ra, không nể chút tình nào với Hạ Tưởng mà phản bác.

– Phó chủ tịch huyện Hạ, nghe xong ý kiến của anh, tôi muốn hỏi ngược lại anh một câu?

Đặng Tuấn Kiệt vẻ mặt thường tươi cười biến đâu mất không thấy, thay vào đó là một bộ mặt lạnh băng với cái vẻ vì công việc chung, khiến Hạ Tưởng hơi kinh hãi.

– Anh đưa ra việc hợp tác mở rộng kết hợp với huyện Cảnh, rốt cuộc là vì lo cho huyện An, hay là vì muốn lập chiến tích cho chủ tịch Giang của huyện Cảnh? Ai ai cũng đều biết rằng anh và chủ tịch huyện Giang quan hệ rất tốt, hơn nữa suy nghĩ của anh nghe giống như kể chuyện nghìn lẻ một đêm, không thể khiến cho người ta hoài nghi dụng tâm của anh!

Đặng Tuấn Kiệt nói xong, liếc nhìn kỹ ánh mặt và chuyển biến trên mặt Hạ Tưởng khiến Hạ Tưởng gần như không thể tin được. Hắn chính là phó chủ tịch huyện hay cười trước kia ư?

Lời nói Đặng Tuấn Kiệt gây ra tổn thương khá lớn, lời vừa nói ra khỏi miệng, ngoại trừ Phòng Ngọc Huy ra, gần như mọi uỷ viên thường vụ đang ngồi đều chấn động, vẻ mặt ngạc nhiên.

Hạ Tưởng là công thần của huyện An, cũng có rất nhiều lai lịch, hơn nữa hắn luôn luôn nhiệt tình giúp đỡ mọi người, chưa từng có gây xích mích, Đặng Tuấn Kiệt hôm nay chẳng những đột ngột chỉ trích, mà còn nghiêm khắc trong giọng nói, làm cho người ta không biết hắn ăn phải cái thuốc gì rồi.

Sau khi hơi có chút kinh ngạc qua đi, Hạ Tưởng lấy lại vẻ mặt trấn tĩnh mà nói:

– Phó Chủ tịch huyện Đặng, lời chỉ trích của anh ta không hề có căn cứ. Đừng nhìn quan điểm của anh ta vào cá nhân tôi mà suy đoán rồi vội vàng kết luận. Nếu như anh nói như vậy, chỉ cần là cứ cùng huyện khác kết hợp thì đều có ý đồ tư lợi, vậy về sau công việc của huyện An sẽ mở rộng triển khai ra sao?

Phản ứng của Hạ Tưởng cũng hợp tình hợp lý, không có điều gì thất thố.

Đặng Tuấn Kiệt lại vẫn dùng giọng nói không thân thiện tiếp tục:

– Cùng huyện khác kết hợp không có vấn đề gì, nhưng cùng huyện Cảnh kết hợp thì có chút vấn đề. Phó chủ tịch huyện Hạ, 50km đường núi không phải nói thích làm là làm, suy nghĩ của anh chẳng những hơi có phần ấu trĩ, vẫn còn giống như xây lâu đài trên cát, không có khả năng thực hiện. Tôi nghi ngờ ý định chân thực cũng như triển vọng bức tranh tươi đẹp tương lai. Sau đó kết hợp với huyện Cảnh cùng nhau đòi tiền từ thành phố. Chờ đến khi tiền từ thành phố rót xuống thì đã tới tết Maroc.

“Bộp” một tiếng, Mai Hiểu Lâm đập bàn một cái cả giận nói:

– Phó chủ tịch huyện Đặng, thảo luận các vấn đề trên hội nghị thường vụ chính là nhiệm vụ, đề nghị anh không được công kích cá nhân!

Khâu Tự Phong trừng mắt nhìn muốn nói một câu gì đó nhưng lại rút lại.

Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật Xa Tiêu năm nay mới 41 tuổi, khuôn mặt tròn, mi mỏng, môi nhạt, hắn lắc đầu cười nói:

– Chủ nhiệm Phòng nói cũng có lý, từ xưa đến nay việc sửa đường đều là việc lớn, huống chi là đường núi. Thật quá khó khăn, thi công vài km chỉ vì một khu du lịch. Thực là hơi có một chút chuyện bé xé ra to. Tuy nhiên Phó chủ tịch huyện Đặng nói cũng hơi quá, đều là vì công việc, sao có thể nói phó chủ tịch huyện Hạ muốn lập công hộ chủ tịch huyện Giang được, quả thực là không nói thế được. Được rồi, mọi người không cần cãi vã, bàn việc đi. Cãi lộn thì sẽ không giải quyết được vấn đề. Tôi thì thấy đề nghị này không thích hợp.

Xa Tiêu cũng bỏ phiếu chống.

Hạ Tưởng nhìn Mai Hiểu Lâm liếc một cái, trong mắt hiện lên một chút ưu tư. Trong mắt Mai Hiểu Lâm có chút lửa giận, hiển nhiên cô đang tức giận, chỉ có điều là đang cố kiềm chế mà thôi.

Khâu Tự Phong day day trán, hắn trong lòng mơ hồ thoảng qua một chút bất an.

Trương Kiện lắc lắc đầu:

– Tôi không đồng ý với đề xuất của đồng chí Đặng Tuấn Kiệt. Đồng chí nói chuyện rất duy tâm, cũng rất võ đoán, không nên tuỳ tiện kết luận về người khác như vậy. Suy nghĩ của đồng chí Hạ Tưởng xuất phát điểm là tốt, mặc dù có chút vấn đề nhưng là một lòng vì kế hoạch lâu dài phát triển ngành du lịch của huyện An, không thể phản đối nhiệt tình công việc của đồng chí, có phải không?

Hắn liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, trên mặt hơi có chút áy náy.

– Tuy nhiên nói như vậy, nhưng Sơn thuỷ tương liên kế vẫn không hợp lý, tôi cảm thấy không khả thi.

Trương Kiện cũng là thái độ không đồng ý.

Hạ Tưởng trong lòng càng ngày càng nặng trĩu, trải qua một loạt việc điều chỉnh nhân sự, hắn bỗng nhiên phát hiện không biết từ khi nào uỷ viên thường vụ huyện An lại lần nữa hình thành một phe mới. Vài uỷ viên thường vụ mới vào từ Đặng Tuấn Kiệt đến Xa Tiêu, đến Trương Kiện không ngờ tự nhiên bị lôi kéo về phía Phòng Ngọc Huy.

Thế lực của Phòng Ngọc Huy đúng là không thể coi thường được.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vĩnh Chi vẫn vì quan hệ với Phương Tiến Giang, kiến quyết đứng về phía Hạ Tưởng. Cô lên tiếng phát biểu:

– Ý kiến của đồng chí Hạ Tưởng tuy rằng là hơi cao một chút, nhưng là xét về mặt lâu dài, cũng rất sâu sắc. Có thể đưa ưu thế vượt trội của tài nguyên thiên nhiên của huyện An với huyện Cảnh để cùng chung hưởng. Sau khi đường núi làm xong, chắc chắn có thể xúc tiến giao lưu du lịch giữa hai huyện. Nếu bởi vì đường núi lưu thông mà mang đến nhiều du khách, không đến ba năm có thể thu hồi được chi phí đầu tư rồi.

Vinh Chi bỏ phiếu tán thành.

Bí thư đảng uỷ công an Bình Cát nói rất đơn giản nhưng rõ ràng:

– Tôi đồng ý với đề nghị của đồng chí Hạ Tưởng. Nên dũng cảm thực hiện thì mới có thể tiến lên được. Tôi chỉ nói một câu thôi. Đồng chí Hạ Tưởng làm vì góp phần vào việc phát triển kinh tế của huyện An đã đưa ra rất nhiều cống hiến nổi trội. Tất cả các dự án mà đồng chí đưa ra đều không hề có dự án nào không thành công. Ý kiến của tôi đã hết!

Mặc dù có vài người ủng hộ mạnh mẽ, nhưng sau đó ban Tuyên giáo Lạc Văn Tài bỏ phiếu trắng, trưởng ban chỉ huy Quân sự Khổng Kiếm, chánh văn phòng huyện uỷ Thái Nghị cùng Bí thư đảng uỷ xã Tam Thạch Đoạn Đại Khả đều nhao nhao tỏ vẻ không tán thành, đều nói là ý tưởng của Hạ Tưởng không có hiệu quả, triển vọng tương lại cũng không khả quan.

Trong nhất thời, Hạ Tưởng dường như lâm vào tỉnh cảnh bốn bề thọ địch.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 13/09/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Tru Tiên
“Trương Tiểu Phàm!” một tiếng kêu lớn, âm thanh ngọt ngào, nhưng chấn động sém tét màng nhĩ. Trương Tiểu Phàm tỉnh mộng, mở to hai mắt, đột nhiên thấy một cái miệng há rộng, rồi hai hàng răng nhọn hoắt ghé sát lại trước mặt, nó sợ phát khiếp la lên: “Ối!” “Khách...
Phân loại: Truyện nonSEX Truyện cổ trang
Bộ đôi chiến sĩ - Tác giả The Kid
Hòn đảo Ahihi một hòn đảo hư cấu ở vùng biển Việt Nam đang bị bọn zombie ngoài hành tinh xâm chiếm. Bọn zombie này biết trang bị vũ khí và có nhiều phương tiện chiến đấu tối tân. Chính phủ Việt Nam gửi quân đội ra ngoài đảo để đánh đuổi bọn quái vật, giành lại hòn đảo của tổ quốc...
Phân loại: Truyện nonSEX
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 3
Nghe Tuyền béo nói đã phát hiện ra lối vào Trùng cốc, tôi và Shirley Dương đều giương ống nhòm nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, thấy ở dưới dốc núi xa xa là một vùng rộng lớn những cây hoa rừng vàng trắng đan xen, giữa rừng hoa ấy có đàn bướm phượng vĩ màu vàng đang dập dờn bay lượn. Loài...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân