Vốn là sáng mai là nên tuyên bố Hội nghị thành công bế mạc, nhưng bây giờ Bí thư Trần thì nằm viện, Thị trưởng Hạ thì đi giải nguy. Trong Thành ủy chẳng còn ai làm chủ, làm sao mà bế mạc được đây? Ông ta nghiên cứu nghi thức bế mạc các hội nghị Hội đồng nhân dân mấy năm nay nhưng thực sự chưa phát hiện ra có nghi lễ bế mạc nào mà không có Bí thư và Thị trưởng tham gia cả.
Làm sao bây giờ? Việc này lại không thể xin chỉ thị ở tỉnh, báo cáo lên đó thì chỉ là bị mắng thôi. Lại cũng không thể xin chỉ thị của Bí thư Trần, nghe nói Bí thư Trần vẫn nằm hôn mê bất tỉnh. Lớn tuổi rồi, không có sức lực thì đừng có giằn vặt tự làm khổ làm gì. Làm sao đọ nổi với người trẻ tuổi. Bây giờ thì hay rồi, lại giày vò bản thân thành bệnh. Chẳng phải là tự rước lấy nhục sao?
Sử Đại Hải phải đi tìm Ngô Minh Nghị thảo luận đối sách, Ngô Minh Nghị lại hai tay xòe ra:
– Đợi Bí thư Trần tỉnh lại đã rồi tính sau. Hoặc là đợi Thị trưởng Hạ quay về đã.
Sử Đại Hải liền hiểu. Ai cũng không muốn tiếp nhận cục diện rối rắm. Người nào tiếp nhận thì người đó chịu trách nhiệm.
Ngô Minh Nghị và Trần Thiên Vũ quan hệ bình thường. Vì nguyên nhân là Hạ Tưởng. Trần Thiên Vũ đến gần hơn một chút với các ủy viên bộ máy chính phủ. Hiện tại Bí thư Trần bị bệnh, Thị trưởng Hạ lại không có ở đó. Hứa Phàm Hoa hoang mang lo sợ. Về cơ bản đều là Ngô Minh Nghị và Trần Thiên Vũ duy trì thế cục.
Nhìn thấy cảnh tượng nói chuyện tự nhiên của Trần Thiên Vũ và mấy Phó thị trưởng cùng với các thành viên khác của bộ máy chính phủ, Ngô Minh Nghị hơi hơi cảm thán. Đợi Trần Thiên Vũ bận xong ông ta liền chêm một câu:
– Thiên Vũ, anh và Thị trưởng Hạ mối quan hệ không tồi. Nhưng anh là Trưởng ban thư ký Thành ủy.
Trần Thiên Vũ nghe ra được điều gì, biết rằng Ngô Minh Nghị là muốn mình không cần tham gia giữa Bí thư và Thị trưởng như xiếc đi dây, cẩn thận khó làm, anh ta cười nói:
– Thị trưởng Hạ cũng là Phó Bí thư thứ nhất của Thành ủy…
Ngô Minh Nghị bất đắc dĩ mỉm cười, biết Trần Thiên Vũ là theo Hạ Tưởng, nghĩ thầm rằng Bí thư Trần cũng đừng trách Phó bí thư và Trưởng ban thư ký không cùng suy nghĩ với bà ta. Trách chỉ trách, nhưng bà ta không có hậu thuẫn mạnh mẽ như Thị trưởng Hạ. Trần Thiên Vũ thì còn nói được, là cấp dưới cũ của Thị trưởng Hạ. Nhưng anh ta lại vì mối quan hệ với nhà họ Ngô nên phải nhất trí với Thị trưởng Hạ.
– Thiên Vũ, anh nói xem, sự việc sẽ đi theo hướng nào?
Ngô Minh Nghị cũng hiểu, sau khi Thị trưởng Hạ trở về thì việc vẫn chưa xong được, chắc chắn sẽ có nợ phải tính.
Trần Thiên Vũ đã nhận được tin tức, biết được vụ tai nạn xe rất nghiêm trọng và thê thảm. Anh ta hiểu Hạ Tưởng hơn Ngô Minh Nghị. Biết rằng Hạ Tưởng không phải là một người đùa bỡn với thủ đoạn. Nhưng có một nguyên tắc chính là nếu như người khác dùng thủ đoạn với hắn thì hắn chắc chắn sẽ trả đòn. Hơn nữa trả đòn một cách vô cùng sắc bén.
Nhất là Thị trưởng Hạ không dễ dàng tha thứ cho những chuyện tàn nhẫn không có tính người nhất.
Ngô Minh Nghị hỏi thế này, có ý chuẩn bị tâm lý trước. Anh ta liền trầm ngâm một chút:
– Nếu như chỉ là chuyện kiến nghị lâm thời thì còn tốt một chút. Chuyện Thị trưởng Hạ thì có khả năng không đề cập đến. Nhưng chết mấy chục người thì chuyện này không xong được. Những chuyện liên quan đến mạng người thì Thị trưởng Hạ chưa bao giờ nhẹ tay.
Ngô Minh Nghị thở dài một tiếng:
– Đúng vậy, đúng vậy. Chuyện này không đặt lên bàn được. Nhưng nơi nào thì cũng làm như vậy cả. Cũng không thể trách Hứa Phàm Hoa và Bùi Nhất Phong. Nhưng chuyện xảy ra đã không giống như thế rồi. Mấu chốt là Bí thư Trần không đồng ý xử lý người chịu trách nhiệm. Thị trưởng Hạ nếu như thực sự muốn nghiêm trị thì cũng phiền toái. Chúng ta vừa muốn xuất phát từ việc giữ đại cục đoàn kết yên ổn, lại muốn kiên định lập trường. Khó làm đây.
Trần Thiên Vũ hiểu được ý của Ngô Minh Nghị, chính là muốn thăm dò ý tứ của anh ta. Muốn biết trước xem Thị trưởng Hạ sẽ có thủ đoạn lôi đình nào. Nói trắng ra, thời gian anh ta đi cùng với Thị trưởng Hạ không ngắn, nhưng thủ đoạn của thị trưởng Hạ thì nhiều vô cùng vô tận, anh ta cũng khó nói Thị trưởng Hạ sẽ làm gì. Thành phố Thiên Trạch quả thật không thể so với thành phố Lang. Đối thủ của thành phố Lang đều ở ngoài ánh sáng, còn bề mặt thành phố Thiên Trạch thì đâu đâu cũng có sự cản trở, đối thủ toàn là núp ở phía sau bức màn, dù biết rằng chủ mưu là Trần Khiết Văn thì cũng không thể nắm được nhược điểm của bà ta.
Bởi vậy, Trần Thiên Vũ cũng là trong lòng thiếu tự tin, dù sao thì trí tuệ chính trị của Thị trưởng Hạ anh ta không so sánh được.
Đồng thời anh ta cũng nhìn rõ hơn đối với Ngô Minh Nghị. Ngô Minh Nghị cũng là vì nguyên nhân nhà họ Ngô nên mới không thể không đứng cùng về một hướng với Thị trưởng Hạ, và hoàn toàn không phải là vì sự tương đồng về quan niệm chính trị. Chẳng may có lúc nào đó nhà họ Ngô không ủng hộ Thị trưởng Hạ, Ngô Minh nghị chắc chắn sẽ lập tức thay đổi lập trường. Hay nói cách khác, Ngô Minh Nghị không phải là đồng minh đáng tin cậy của Thị trưởng Hạ.
Suy nghĩ của Trần Thiên Vũ rất đơn giản, hiện tại anh ta đã không có hậu trường. Thị trưởng Hạ đối với anh ta lại có ơn tri ngộ hơn nữa anh ta lại kính nể cách đối nhân xử thế của Thị trưởng Hạ. Do đó anh ta rất kiên định theo sát bước chân của Thị trưởng Hạ. Anh ta hiểu rõ một điểm là Thị trưởng Hạ vài ba năm nữa sẽ có hy vọng bước lên cấp thứ trưởng. Người ở sát bên hắn bây giờ chắc chắn về sau sẽ là thành viên tổ chức của hắn.
Lại trải qua việc tiếp xúc và hợp tác ở quận Hạ Mã, quan niệm chính trị hiện tại của Trần Thiên Vũ hoàn toàn giống với của Thị trưởng Hạ, toàn bộ chịu sự ảnh hưởng của Thị trưởng Hạ. Anh ta không trả lời thẳng vào vấn đề của Ngô Minh Nghị mà là nói một cách rất xúc động:
– Thị trưởng Hạ có tinh thần chủ nghĩa lý tưởng nhưng anh ta lại gắn với thực tế, vừa có thể xác lập trên thực tế mà lại có một tấm lòng vì dân vì nước. Thật sự là không dễ dàng. Điều mà tôi khâm phục nhất ở Thị trưởng Hạ chính là anh ấy bình thường có thể không có mấy khác biệt lớn so với các lãnh đạo khác, cũng biết nói những giọng trịnh thượng. Nhưng chỉ cần gặp phải khó khăn và hiểm trở thì Thị trưởng Hạ tuyệt đối không ở một bên khua chân múa tay nói suông. Anh ấy không nói đến câu thứ hai thì đã chạy về phía trước rồi, dù là cơn lũ ngập trời thì anh ta cũng không băn khoăn.
Ngô Minh Nghị không nói gì chỉ gật đầu cười. Cũng không biết là thừa nhận hay là không thừa nhận câu nói của Trần Thiên Vũ. Trần Thiên Vũ cũng không quan tâm. Anh ta không có kỳ vọng thuyết phục được Ngô Minh Nghị, chỉ muốn thông qua sự nhận xét đối với Thị trưởng Hạ để nói rõ một điểm với Ngô Minh Nghị. Không cần biết là lúc nào, anh ta luôn sát cánh ở bên Thị trưởng Hạ.
Thị trưởng Hạ đã trở về.
Cũng không biết là ai hét lên một tiếng, âm thanh cực lớn, âm thanh xuyên thấu trận gió tuyết bên ngoài, vọng đến từng ngóc ngách của hội trường Thiên Trạch. Bao năm nay hội nghị Hội đồng nhân dân đều diễn ra ở hội trường Thiên Trạch. Tất cả mọi người ai nấy đều nghe rất rõ.
Không ít đoàn đại biểu đang đóng cửa họp, nghe thấy tin Thị trưởng Hạ đã về đều nhao nhao đứng dậy. Tất cả các phòng hội nghị đều vang đến âm thanh hỗn độn. Có người ngã ghế, có người làm đổ chén trà, có người suýt nữa vấp ngã. Lập tức thành một đám lộn xộn.
Cũng không biết là có người có tật giật mình hay là vì uy danh của Thị trưởng Hạ mà ai nấy đều hết hồn. Hoặc là vì có rất nhiều người hiểu rằng thành phố Thiên Trạch liên tiếp xuất hiện những chuyện lớn, trong thời gian Bí thư Trần nằm viện, Thị trưởng Hạ nắm quyền lớn trong tay, không nhất định muốn lôi ai ra để xét xử.
Biện Hữu Thủy hoang mang. Ông ta không ngờ rằng trong thời điểm mấu chốt thì Bí thư Trần lại nằm viện. Nghe nói bây giờ vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Cũng không biết là hôn mê thật hay là mượn sự hôn mê để không gặp người khác, cố ý buông tay mặc kệ. Ông ta muốn tìm Hứa Phàm Hoa nhưng Hứa Phàm Hoa lại nhốt mình trong phòng, không muốn gặp ai. Là chuyện gì đây? Những lúc cần thì chẳng dựa vào được. Lẽ nào là mượn gió bẻ măng?
Thị trưởng Hạ đã trở về. Vừa mới về một cái là đã triệu tập hội nghị thường vụ khẩn cấp.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng khó quên, ba nhân vật cấp quan trọng của thành ủy Thiên Trạch – Thị trưởng Hạ Tưởng, Phó thị trưởng thường trực Dương Kiếm, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Công an Bùi Nhất Phong, ba người đều quần áo rách nát, trên người đầy vết thương. Thị trưởng Hạ thì tay phải chảy máu, vô cùng thê thảm. Cánh tay của Phó thị trưởng Dương bị thương được băng bó. Cục trưởng Bùi chân đi tập tễnh. Xem ra ba vị lãnh đạo thật sự đã làm gương tốt, chủ động đích thân cứu người.
Lại liên tưởng đến Bí thư Trần đang nằm trong phòng chất lượng cao nghỉ ngơi thoải mái, không ít người ngầm lắc đầu. Sự khác biệt giữa người với người sao lại lớn như vậy? Nhưng thấy Phó thị trưởng Dương và cục trưởng Bùi trước đây đều không tích cực lắm mà lần này lại tích cực như vậy thì khiến người ta đều thầm tán dương. Thị trưởng Hạ lợi hại, có thể khiến cho người luôn thối lui như lão Dương và người chuyện gì cũng phải được lợi như lão Bùi đều phải thực sự thể hiện mình. Thật là không đơn giản.
Mấy người Hạ Tưởng chỉ đơn giản băng bó một chút. Sau đó toàn thể ủy viên thường vụ bắt đầu họp. Vì Trần Khiết Văn vắng họp, Hạ Tưởng liền ngồi ngay ở ghế số một. Trước đây vốn tất cả mọi người đều cho rằng Thị trưởng Hạ trẻ tuổi, không điều khiển được tình hình. Để một người nhỏ tuổi hơn bọn họ đến mười mấy hai mươi tuổi ngồi ở ghế thứ nhất, bọn họ đều cảm thấy không thoải mái. Nhưng hôm nay thấy vẻ mặt của Thị trưởng Hạ, toàn thân đầy bùn thì trong nháy mắt lại cảm thấy Thị trưởng Hạ còn điềm đạm, chắc chắn và đáng tin cậy hơn tất cả mọi người.
Hắn chính là người đáng tin cậy của thành ủy Thiên Trạch
Bành Vân Phong là chủ lực của công tác cứu hộ, cũng ngồi đó dự thính cuộc họp. Hội nghị do Hạ Tưởng chủ trì, đầu tiên là Dương Kiếm giới thiệu hậu quả nghiêm trọng của vụ tai nạn xe và tình hình cứu hộ. Lúc giới thiệu thì vẻ mặt đầy căm hận. Sau khi nói đến rất nhiều người già và em nhỏ chết thảm, anh ta còn rơi một vài giọt nước mắt cảm thông.
Hội trường tràn ngập không khí áp lực căng thẳng. Không có ai chủ động lên tiếng. Hứa Phàm Hoa lại cúi đầu, sắc mặt xám trắng, ánh mắt lập lòe, cũng không rõ là đang nghĩ gì.
Ai cũng đều đang suy đoán, Thị trưởng Hạ rốt cục muốn nắm lấy thời cơ như thế nào, can đảm ra tay, ra sức đánh Hứa Phàm Hoa, thậm chí có khả năng chặt đứt cánh tay của Bí thư Trần trong bộ máy chính phủ?
Có những người biết càng rõ nội tình thì đang nghĩ, việc đề cử và vụ tai nạn xe nếu như gộp lại với nhau thì Hứa Phàm Hoa chỉ sợ thật sự là khó qua khỏi cửa này rồi.
Hạ Tưởng trầm mặc một lát, cuối cùng mới nói:
– Các đồng chí…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |