Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 9 » Phần 100

Quan Trường - Quyển 9

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 100

Dương Uy giới thiệu người bạn tên là Vương Lăng, tuổi tác người này chưa đến 40, bộ dáng tai to mặt lớn, cách nói chuyện có vẻ ăn to nói lớn. Y tự giới thiệu về mình đang công tác ở cơ quan gì đó ở Bắc Kinh, nếu môi trường đầu tư của thành phố Thiên Trạch tốt đẹp, chính sách hợp lý thì có thể ngay lập tức y sẽ đầu tư một khoản khoảng 1 trăm triệu tệ.

Hạ Tưởng nể mặt mũi của Dương Uy nên mới tiếp nhận lời mời của Vương Lăng, cùng gặp mặt với y ở khách sạn Đức Khánh của thành phố Thiên Trạch.

Trên thực tế, do Hạ Tưởng đã là Thị trưởng nên đối với việc xã giao thì nếu có thể đẩy được thì cũng nên đẩy, với khoản kinh phí đầu tư 5 triệu tệ của Vương Lăng thì cũng không đáng hắn phải ra mặt tiếp khách.

Không nghĩ tới việc Vương Lăng hơi khoác lác, trên mặt Hạ Tưởng không biểu hiện gì ra ngoài, thái độ vẫn điềm tĩnh và lãnh đạm. Dương Uy thì thời gian đi theo bên cạnh Hạ Tưởng không ngắn, ngay lập tức đã nhận ra vẻ không vui của Hạ Tưởng nên y liền mấy lần nháy mắt ra hiệu với Vương Lăng. Không ngờ Vương Lăng không phát hiện ra, vẫn dõng dạc nói y là kẻ như thế nào, vv… Dương Uy không ngừng hối hận, không hiểu mình sao mà trong lúc nhất thời lại đồng ý với việc dẫn một kẻ dở hơi như vậy tới gặp Hạ Tưởng, đây không phải là việc tự mình tìm đến phiền phức hay sao?

Với sự hiểu biết của Dương Uy hiện tại thì đúng là Vương Lăng không hiểu chuyện chút nào, tự cho là mình có mấy triệu tệ mà gây ra náo loạn, lại còn nghĩ đến việc hù dọa Hạ Tưởng, viện ra cái cớ tùy tiện là thân phận của một nhà đầu tư ở Bắc Kinh để có thể đến các địa phương khác để lừa gạt người ta, chưa kể còn muốn lừa gạt cả Hạ Tưởng. Đúng là Vương Lăng còn kém quá xa, trong tay Hạ Tưởng chỉ cần tùy tiện thì có thể còn điều động nguồn tài chính nhiều hơn rất nhiều. Trong lòng Dương Uy trở nên thiếu tự tin, y biết rõ một điều rằng đừng nói là 5 triệu tệ, mà kể cả là 50 triệu tệ thì cũng vẫn không lọt được vào trong mắt của Hạ Tưởng.

Vương Lăng còn nói thêm vài câu, uống thêm mấy chén, rồi muốn đi vào phòng vệ sinh. Vương Lăng vừa ra cửa thì Dương Uy vội không ngừng xin lỗi với Hạ Tưởng, nói là y cũng không hiểu biết nhiều về Vương Lăng, là do bạn bè giới thiệu tới, còn y thì có lòng tốt, cũng muốn mượn cơ hội để tới gặp mặt Hạ Tưởng… Dương Uy đang giải thích được mấy câu thì bên ngoài lại có tiếng náo nhiệt, thì ra Vương Lăng lại gặp phải cảnh náo loạn ở bên ngoài.

Vương Lăng và người khác đánh nhau.

Nguyên nhân nói ra thì không biết người ta nên khóc hay nên cười. Lúc vào trong phòng vệ sinh thì có khá nhiều người, Vương Lăng cũng không chờ người trước hết lượt mà xông vào tranh đoạt vị trí của người ta, bất kể người khác như thế nào. Trong người Vương Lăng đang có một cảm giác không hiểu sao cả về sự ưu việt của chính mình. Y tự cho rằng mình đến từ Bắc Kinh nên trời sinh đã tài trí hơn người, tuy rằng y không phải là quan lớn quyền quý gì, nhưng tới bất cứ nơi nào khác thì y đều tự nhận mình như là con cháu của hoàng tộc, cảm thấy người khác ở xung quanh chẳng khác gì kẻ nhà quê.

Bởi vậy, theo đúng lý luận của mình nên y đã tranh đoạt vị trí của người khác. Tuy rằng thân thể của y béo, người cao to, nhưng đối phương lại nhiều người nên khi động thủ đã chịu thiệt.

Vương Lăng bị đánh, chịu không nổi nên liền hô to:

– Dừng tay, chúng mày dám đánh tao, tao là khách mời của Thị trưởng Hạ.

Kết quả là mấy người đang đánh y nghe xong, sửng sốt một hồi rồi lại cười ha hả, không nói hai lời tiếp tục chân đấm tay đá.

Vốn nguyên bản là Hạ Tưởng không nghĩ tới việc lộ diện, cảm thấy con người Vương Lăng này không đáng để giao tiếp, lại nghe y ở bên ngoài đang xé da hổ để che mặt nhưng hắn vẫn kiềm chế, trong lòng cũng không ưng ý lắm. Còn Dương Uy thì tức giận đến mức chân tay run rẩy, kinh hoảng tới mức đầu đổ đầy mồ hôi, nếu đổi lại là bất cứ một lãnh đạo nào khác thì cũng chỉ có thể được lần này, lần sau thì người ta tuyệt đối không bao giờ muốn lui tới với mình nữa. Ai cũng không muốn kết giao với một người bạn không hiểu chuyện như vậy. Quả thật Dương Uy cực kỳ hối hận, hận rằng mình không thể tiến lên vả tán thẳng vào miệng của Vương Lăng vào lúc này.

Hạ Tưởng quyết định là trực tiếp bỏ của chạy lấy người, không nên ngốc nghếch chìa mặt ra. Không ngờ, hắn còn chưa kịp đi ra thì chợt nghe thấy bên ngoài có thanh âm quen thuộc:

– Dừng tay, sao lại thế này?

Hạ Tưởng liền ngây ngẩn cả người, sao lại là Lôi Nhất Đại?

Sau đó lại nghe ra giọng kinh ngạc của Lôi Nhất Đại nói:

– Hóa ra là cậu, Trương Vưu. Cậu cũng không muốn gây ra tai nạn chết người đấy chứ? Không nghe thấy anh ta nói rằng anh ta là khách quý của Thị trưởng Hạ hay sao? Lá gan của cậu cũng quá lớn, ngay cả bạn của Thị trưởng Hạ cũng dám đánh?

– Chủ tịch Lôi…

Người tên là Trương Vưu có giọng cổ họng khàn khàn, thanh âm rất khó nghe:

– Ngài sao cũng tự mình đi ăn cơ chứ? Tôi đáng ra phải biết rằng ngài ở đây chứ, nói gì thì nói, chuyện gì cũng đã qua rồi, để tôi kính ngài hai chén.

Giọng nói rất khách khí, trong thanh âm lại không có chút giọng điệu gì tôn trọng.

– Thị trưởng Hạ vừa tới thành phố Thiên Trạch, làm sao đã có bạn bè gì? Đó là y nói vậy, tôi xem y lấm la lấm lét không giống gì là người tốt, Thị trưởng Hạ làm sao lại có một bạn bè hạ lưu đến như vậy? Đây là y nói hươu nói vượn, sợ bị đánh mà nói vậy thôi.

Hiển nhiên là Trương Vưu không đem lời nói của Lôi Nhất Đại để ở trong tai.

Hạ Tưởng ở trong phòng nghe được sự tình bên ngoài rất rõ ràng, trong lòng nghĩ thầm rằng qua cách nói chuyện của Trương Vưu thì tỏ ra đầy vẻ lưu manh, nhận ra Lôi Nhất Đại rồi lại hồn nhiên không coi ông ta ra gì, chắc chắn người này là có bối cảnh.

Mà lần trước thì Lôi Nhất Đại đột nhiên say khướt, sau đó thì lại trở nên giống như người không có chuyện gì xảy ra cả, thấy Hạ Tưởng vẫn tiến tới chào hỏi, điều này khiến trong lòng hắn rất khó hiểu, không rõ được lần trước Lôi Nhất Đại mượn rượu giả điên là có chuyện gì xảy ra.

Hạ Tưởng liền đánh mất ý tưởng bỏ của chạy lấy người, quyết định im lặng ở lại xem tình thế phát triển.

Tình thế phát triển vượt ra ngoài dự kiến của Hạ Tưởng.

– Cho dù vậy cũng không thể đánh người. Được rồi, mặc kệ giữa các cậu có xung đột gì, mâu thuẫn gì thì hiện tại tất cả đều dừng tay.

Lôi Nhất Đại nổi giận đùng đùng.

– Chủ tịch Lôi, ngài đến đây để uống rượu ăn cơm chứ không phải để làm các trò cười khác. Có một số việc không liên quan gì đến ngài, ngài không cần quan tâm nhiều, chốc lát nữa để tôi gửi hóa đơn cho ngài.

– Tôi mà cần đồng tiền nhơ bẩn của cậu?

Lôi Nhất Đại khẳng khái nói:

– Trương Vưu, không cần ỷ vào chuyện mấy người bọn cậu có mấy đồng tiền nhơ bẩn mà làm xằng làm bậy. Tôi không có tiền, nhưng khi ăn cơm vẫn có tiền để trả, không cần cậu phải bố thí. Mà cậu, có thu tay lại không hay là để tôi mời Bùi Nhất Phong tự mình lại đây.

Bùi Nhất Phong là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Cục Công an, người bình thường mời thì tự nhiên là không y không đến, nhưng nếu Lôi Nhất Đại đã lên tiếng thì Bùi Nhất Phong kể cả có lên mặt thì cũng phải tự mình xuất hiện, dù sao Lôi Nhất Đại cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy.

Hạ Tưởng cũng nghĩ đến việc Trường Vưu chắc chắn sẽ dừng tay, không ngờ Trương Vưu vẫn kiên cường mà mạnh miệng:

– Cục trưởng Bùi không ở thành phố, đã đi thị sát ở huyện rồi, không có ở đây, mà ông ta có muốn đến thì cũng không kịp…

Ngụ ý tất nhiên là sự hiểu biết về hành tung về Bùi Nhất Phong của y so với Lôi Nhất Đại thì còn hơn rất nhiều.

“Rầm” một tiếng, dường như có cái gì bị đánh vỡ, lập tức truyền đến tiếng rống giận của Vương Lăng:

– Thực con mẹ nó, chẳng ra cái gì cả. Chung quy là tố chất của mấy kẻ hèn hạ này đúng thực là thấp, chuyện gì cũng có thể diễn ra đánh đấm cả, ngay cả việc đi vệ sinh cũng đánh nhau, đúng là chưa thấy qua chuyện đời.

Dương Uy thấy sắc mặt của Hạ Tưởng không tốt liền cười gượng rồi nói:

– Thị trưởng Hạ, đều do tôi sai lầm cả, tôi mắt mù mà tâm trí cũng mù, nhìn lầm người làm cho ngài thêm phiền toái.

Vẻ mặt Hạ Tưởng trầm tĩnh, dường như suy nghĩ cái gì đó, một lát sau thì hắn lại mỉm cười đầy thâm ý:

– Không gây thêm phiền toái đâu mà thật ra rất thú vị. Đi, ra ngoài xem thử.

Bất luận sự tình gì cũng đều có tính hai mặt của nó. Vương Lăng chính là không hiểu chuyện, nguyên nhân chính là vì không hiểu chuyện nên mới rất dễ dàng gây ra chuyện. Mà gây chuyện thì cũng không nhất định sẽ gây thêm phiền nhiễu, có đôi khi có khả năng trong lúc vô ý lại mở ra được cục diện.

Vương Lăng từ trên mặt đất đứng lên, nổi giận, hai mắt nhìn trừng trừng Trương Vưu, muốn đánh nhau lắm nhưng cũng kìm nén được, không dám ra tay, dù sao cũng ở trên địa bàn người khác, y dù có tự đại đến mấy thì cũng biết rồng mạnh không đè được rắn địa phương. Hơn nữa, nghiêm khắc mà nói thì y cũng không thật sự là một con rồng mạnh mẽ.

Tuy nhiên, y nghe ra việc vị Chủ tịch Lôi ở trước mặt dường như không khó khăn lắm để đối phó với Trương Vưu. Vì thế, y chạy đến một bên Lôi Nhất Đại, niềm nở nói:

– Đây là Chủ tịch Lôi? Chào ngài, chào ngài, tôi tên là Vương Lăng, tôi chuẩn bị đến thành phố Thiên Trạch để đầu tư. Vừa rồi vừa mới cùng Thị trưởng Hạ dùng cơm, còn nói đến môi trường đầu tư tại thành phố Thiên Trạch, kết quả là bị người này đánh, điều này khiến cho lòng người trở nên lạnh ngắt. Với môi trường trị an như vậy, làm sao để có thể khiến chúng tôi yên tâm thỏa sức đến thành phố Thiên Trạch để đầu tư được? Tôi còn có mấy người bạn, trong tay đều có những hạng mục hàng trăm triệu tệ, tôi còn đang tính thuyết phục bọn họ tới thành phố Thiên Trạch, hiện tại xem ra …cũng không cần phải mở miệng nữa rồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 9
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/11/2017 22:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 27
Đối diện với sự tình bất kỳ, người không biết rõ thực hư vĩnh viễn là đại đa số, mà kẻ biết thực hự trong đám người mắt lạnh bàng quan nghe được lời này lại ngấm ngầm lắc đầu, kẻ nào lòng dạ biết rõ đều rõ ràng, đây là người sớm đã rơi vào trong tay Tín Nghĩa các, giờ tặng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Mùi vị quê hương
Chuyện người tử tù Cuối Văn phòng làm việc của giám đốc CA Nhã. Anh Nhã ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sô pha, anh rất chăm chú lắng nghe những tâm sự của đồng chí bí thư, đồng chí đang ngồi trước mặt anh và chậm rãi nói: Thế này cậu Nhã ạ, cậu còn ba năm nữa thì về hưu nhỉ, còn mình...
Phân loại: Truyện nonSEX Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Vĩnh Hằng – Quyển 17
Bạch Tiểu Thuần cố gắng khống chế được khí tức, trong mắt có sự thoải mái lại còn có một tia mong chờ. Ở trong ngoài toàn thân đều gần như bị diệt sạch, ở dưới tình huống ngọn lửa sinh mệnh bất cứ lúc nào cũng có thể bị tắt, hắn giống như cảm nhận được dẫn dắt trong u minh...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân