– Chủ tịch tỉnh Tống…
Hạ Tưởng biết rằng bàn luận sau lưng lãnh đạo tỉnh là điều tối kỵ. Nhưng đúng ra hắn đang cùng ông cụ nói chuyện, cũng không quá băn khoăn.
– Ông ấy hành sự chín chắn, lại không có mâu thuẫn với ngài, làm sao mà…
Ông cụ Ngô gia ánh mắt thoáng khép nhanh lại, vẻ giận dữ chợt loé lên rồi ngay lập tức trở lại bình thường:
– Chủ tịch tỉnh Tống và tôi có mâu thuẫn gì? Tôi là một lão già, anh ta cũng không cần cho vào trong mắt, ha ha. Được rồi, không nói tới anh ta nữa, còn nói sự việc của Thiên Trạch. Đã bắt đầu rồi, cậu cứ tiếp tục làm cho tốt, nhưng muốn giữ mức độ không nên qua điểm mấu chốt. Nhớ luôn luôn phải hiểu rõ mình đang đứng ở chỗ nào.
Tới đây…ông cụ liền lập tức bỏ qua không đề cập tới nữa:
– Tối nay có món lẩu, mùa đông rất thích hợp ăn lẩu, vẫn là có mùi vị nồi than kiểu xưa. Đi, tiểu Hạ, hôm nay phải uống với ông hai ly.
Hạ Tưởng ngầm thán phục, ông cụ rốt cuộc vẫn là ông cụ, bất luận là sự việc gì đều chỉ thể hiện một chút, mặt ngoài vẫn để cho người ta đủ không gian và tự do, không tạo áp lực. Trên thực tế, ông vẫn để cho người ta hiểu rõ yêu cầu của ông, để cho người ta theo ý nghĩ của ông.
Nếu Hạ Tưởng không có ưu thế kín đáo, ý chí kiên định, hắn đã sớm bị ông cụ thu phục rồi. So về trí tuệ chính trị của ông cụ, hắn tự nhận trước mắt còn thua xa, còn cần phải học hỏi rất nhiều. Vốn là so với Mai, Khâu, Phó ba nhà, bên ngoài Ngô gia là cao thượng nhất, thậm chí còn có thể khoan dung dễ dàng khi hắn làm tổn hại một chút lợi ích của Ngô gia. Nhưng đúng là ông cụ cao minh ở chỗ lấy lui làm tiến, bởi vì hắn nhìn ra bản thân chỉ thích mềm không thích cứng chính là thiếu sót trong tính cách.
Sau đó lại chỉ Tống Triêu Độ, rõ là nói Tống Triêu Độ, nhưng hàm ý là ám chỉ sự cạnh tranh giữa thế lực dân thường cùng thế lực gia tộc. Tuy nhiên lời nói phải động vào Tống Triêu Độ, khiến trong lòng Hạ Tưởng có chút khó chịu. Hắn nghĩ bớt chút thời gian gọi điện hỏi một câu, tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì. Hắn mơ hồ có dự cảm không tốt, chỉ sợ Tống Triêu Độ cũng dính vào rắc rối giữa thế lực bình dân và thế lực gia tộc. Thậm chí còn làm gì đó khiến cho thế lực gia tộc rất bất mãn.
Động một chút? Tống Triêu Độ mới đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh không lâu, nếu bị điều chuyển về thủ đô giữ chức Bộ trưởng, không phải là chuyện tốt đẹp. Hoặc là điều chuyển ngang đến một tỉnh xa xôi giữ chức Chủ tịch tỉnh, cũng có hàm ý. Tình hình chính trị đặc biệt nhạy cảm, có chút biến động là có thể làm cho người ta hồ đồ. Dù cho cuối cùng Tống Triêu Độ không làm gì, cũng sẽ ảnh hưởng tiêu cực không nhỏ tới uy tin của ông ta. Nhất là hiện tại việc đối đầu với Phạm Duệ Hằng, đang dần dần chiếm được ưu thế.
Lại suy nghĩ kỹ lưỡng, nếu toàn bộ thế lực gia tộc đều bất hoà với Tống Triêu Độ, Chủ tịch tỉnh Tống ở Tỉnh uỷ thân bị vùi vào cảnh khốn cùng. Không nói tới Mai Thái Bình, nhất định mất đi sự ủng hộ của Cao Tấn Chu và Lý Ngôn Hoằng. Thực lực của ông ta sẽ giảm đi.
Hạ Tưởng không khỏi lo âu.
Buổi tối lúc ăn cơm, không có người ngoài ngoài ông cụ, Hạ Tưởng còn có mẹ con Liên Nhược Hạm. Ông cụ thật đúng là rất cưng chiều Liên Hạ. Để Liên Hạ ngồi trên đùi, đút cho ăn. Ngay cả Hạ Tưởng cũng thấy không được, quở mắng Liên Hạ vài câu ông cụ lại không ngừng bảo vệ khiến Hạ Tưởng lắc đầu không nói gì.
Cũng may Liên Hạ cũng biết nghe lời Hạ Tưởng, tự mình chủ động xuống, làm cho Hạ Tưởng có chút vui mừng. Hắn không mong Liên Hạ sau này lớn lên sẽ là một tay ăn chơi trác táng, rồi lại bị dèm pha “cha là Hạ Tưởng”. Về sau nhất định phải nói cho con, một là không được dở thói con ông cháu cha, hai là không càn quấy, ba là không dùng thủ đoạn lung tung. Làm một người có giáo dục có tố chất, tự mình cố gắng vươn lên trong đám con nhà giàu mới nổi kiêm thế hệ thứ hai của quan chức.
Hay gọi là thái tử đảng
Nghĩ đến điểm này chính hắn cũng không ngại mỉm cười. Tuy rằng hắn đúng là đối với tầng lớp trên của xã hội ngược lại cảm thấy bất mãn, nhưng trên thực tế con hắn xác thực là Thái Tử đảng. Không nói Liên Hạ, cho dù Hạ Đông cũng vậy. Ông nội Hạ Đông tuy rằng là người bình dân, nhưng chú sau này chí ít cũng là Bí thư huyện uỷ, cha hiện tại là Thị trưởng, ông ngoại là Phó chủ tịch tỉnh.
Cũng là một tiểu Thái Tử đảng không hơn không kém. Hạ Tưởng lắc đầu cười thầm, trọng trách dạy dỗ con thật là một gánh nặng lâu dài.
Người một nhà ăn cơm hoà thuận vui vẻ. Trong bữa tiệc, ông cụ thậm chí còn hỏi đùa Liên Hạ có phải muốn có em cho vui, Liên Hạ liên tục gật đầu. Còn chỉ vào Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm nói ba, mẹ không thương mình, không sinh thêm em gái cho mình làm cho Hạ Tưởng cười ha hả, Liên Nhược Hạm thì mặt đỏ bừng.
Đêm đó, Hạ Tưởng ở lại cùng Liên Nhược Hạm. Ánh trăng tròn vẻ xuân tình ám chỉ, chui vào trong chăn của cô. Một đêm hoan lạc, bị Liên Nhược Hạm đòi hai lần, đúng là tuổi trẻ, vẫn còn kham được.
Ngày hôm sau Hạ Tưởng liền đi xe trở về thành phố Yến.
Vốn không dự định quay về thành phố Yến, nhưng nghe lời của ông cụ Ngô gia, hắn thật sự không yên lòng. Sau khi cùng Tống Triêu Độ trò chuyện, biết được ông ta rảnh, nên quyết định đến thành phố Yến cùng Tống Triêu Độ nói chuyện trực tiếp.
Tới Tống gia, Tống Triêu Độ vẫn chưa tan sở. Đúng là ngoài dự kiến của Hạ Tưởng, không ngờ Tống Nhất Phàm lại ở nhà.
Tống Nhất Phàm vốn đi học ở thủ đô, bây giờ còn chưa đến kỳ nghỉ, hỏi ra mới biết cô bị bệnh về nhà đã hai ngày. Hạ Tưởng thấy cô mặt đỏ lên, mặc một cái áo nhung dài trông như một con gấu bông đồ chơi đáng yêu. Lại thấy bộ dạng ốm yếu của cô quả thực làm cho người ta cảm thấy đau lòng liền ôm lấy cô một cái.
Nhận được cái ôm bất ngờ, Tống Nhất Phàm lại khóc oang oang:
– Hạ Tưởng đáng chết, Hạ Tưởng thối, em hận anh chết đi được.
Hạ Tưởng ngạc nhiên:
– Anh làm sao? Anh có trêu chọc gì cô em đâu.
– Anh có chọc em đấy.
Tống Nhất Phàm không nói lý.
– Em bị ốm anh cũng không gọi điện cho em, Thiên Trạch cách thủ đô gần như thế, anh cũng không đến thủ đô thăm em, rõ ràng là bên mình có gái đẹp, sẽ không để ý đến em rồi có phải không? Em nghe nói đài truyền hình thành phố Thiên Trạch có một hoa khôi gọi là gì Kim Nhan Chiếu, đúng không? Tôi còn chứng kiến chỉ cần là sự việc nào của anh thì cô ta đều là phóng viên đi theo. Anh chắc chắn đã lên giường cùng cô ta…
Hạ Tưởng dở khóc dở cười. Tống Nhất Phàm rốt cuộc là cô nữ sinh nhỏ của trường Đại Tân, cái gì cũng dám nói gần như không thể ngăn cản được. Hắn và Kim Nhan Chiếu rõ ràng là trong sáng như tờ giấy trắng. Đừng nói lên giường, ngay cả nắm tay cũng chưa từng nắm qua, hắn cũng không phải con quỷ háo sắc. Nhưng mà vẻ mặt của cô bé đỏ vì ghen tuông và tủi thân, cố gắng ôm lấy hắn, nước mắt chảy ướt ngực áo hắn.
Các cô gái trưởng thành bao giờ cũng rất nhiều tâm sự. Hạ Tưởng vỗ vỗ phía sau lưng cô:
– Đừng nghĩ ngợi lung tung, anh Hạ của em vẫn là người rất tốt, cho tới bây giờ vẫn giữ mình trong sạch.
– Em vẫn không tin anh, anh phải chứng minh cho em thấy?
– Chứng minh như thế nào?
– Hôn em một cái
– …
Hạ Tưởng không nói gì, nhưng đối mặt với hờn dỗi của Tống Nhất Phàm hắn không còn cách nào, đành phải nhẽ nhàng hôn lên mặt cô một cái, không ngờ Tống Nhất Phàm bất thình lình ôm lấy khuôn mặt hắn, cố gắng hôn lên môi hắn.
Ấm áp mà ướt át, mềm mại mà dị người, đôi môi đỏ mọng rực rỡ như ánh ban mai. Hương thơm mê người, có hương thơm xa xưa, có cái đẹp của tuổi trẻ, giống như …thấm vào ruột gan
Hạ Tưởng sửng sốt một lát mới đẩy Tống Nhất Phàm ra:
– Tiểu Phàm, không được làm càn, anh là anh của em…
– Cũng không phải anh ruột, em cứ muốn
Tống Nhất Phàm vẻ mặt ửng hồng, cũng không biết là vẫn sốt hay là xấu hổ, dù sao cũng vô cùng xinh đẹp. Đôi má trắng hồng, mặt như hoa đào vô cùng xinh đẹp lại kéo Hạ Tưởng một cái, như muốn hôn một cái nữa. Hạ Tưởng không phòng ngự liền bị cô cưỡng hôn thành công.
Hạ Tưởng trong lòng không biết cảm nhận gì. Tống Nhất Phàm bạo gan và sôi nổi so với Phó Tiên Tiến chỉ hơn chứ không kém. Đúng là nữ sinh thế hệ 8x. Chỉ có điều thật không biết làm sao, cửa phòng mở ra, là Tống Triêu Độ đã về.
Tống Nhất Phàm vội vội vàng vàng buôn Hạ Tưởng ra, như con nai giật mình, chạy về phòng mình như con thỏ, nhanh chóng chui vào chăn, che đầu không lộ diện.
– Chủ tịch tỉnh Tống
Hạ Tưởng thấy Tống Triêu Độ trở về, cung kính nhiệt tình bắt tay. Phía sau là một người hơn 30 tuổi, mặc áo xám, sắc mặt có phần trắng bệch, hẳn chắc là Trần Thái Trung thư ký của Tống Triêu Độ.
Tống Triêu Độ cũng không giới thiệu hai người, chỉ quay đầu nói một tiếng:
– Thái Trung, cậu về trước đi.
Trần Thái Trung gật đầu một cái, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Hạ Tưởng một cái, xoay người đi ra.
Hạ Tưởng trống ngực đập mạnh, vừa mới hôn – không, bị hôn – con gái chủ tịch tỉnh thì chủ tịch tỉnh trở về. Tuy là hắn cùng Tống Triêu Độ đã quen thuộc, nhưng ít nhiều vẫn hơi chột dạ.
– Trong phòng hơi nóng, cậu cũng đừng mặc áo khoác, xem mặt cậu đỏ kìa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 9 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 17/11/2017 22:36 (GMT+7) |