Tình hình ở quận Hạ Mã thì hỗn loạn không thể tả, Bạch Chiến Mặc, kể cả Lý Ứng Dũng, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Kỳ Thắng Dũng, Chính ủy Ban chỉ huy Quân sự Quan Khải Minh, cùng với Trưởng ban Tổ chức cán bộ Mộ Duẫn Sơn, Trưởng ban Tuyên giáo Đằng Phi, đang đến bệnh viện thăm hỏi Khang Thiếu Diệp.
Trần Thiên Vũ, Hoàng Kiến Quân, Biện Tú Linh và Phó Hiểu Bân, bốn người cùng nhau đi Bắc Kinh thăm Hạ Tưởng, ở trong phòng bệnh Hạ Tưởng gần hai tiếng đồng hồ, cụ thể không biết nói chuyện gì, không ai hiểu hiểu, chỉ biết là sau khi mấy người đi ra, đều mang vẻ mặt trầm trọng.
Ngày Chủ nhật này, toàn bộ quận Hạ Mã chỉ có Tạ Nguyên Thanh là nhẹ nhàng nhất, anh ta và Ngô Cảng Đắc cùng nhau tới hiện trường công trường Cao ốc Hỏa Thụ, trấn an công nhân và nói chuyện với Trần Cẩm Minh.
Thứ hai ở thành phố Yến là một ngày mùa thu trời trong xanh nắng ấm, tâm trạng của nhiều người dân thành phố đều không tồi, thỏa thích hưởng thụ một ngày mùa thu ít có được. So sánh với những người dân thành phố ung dung này thì rất nhiều quan chức thật to thật nhỏ ở ba cấp tỉnh, thành phố, quận đều đang trải qua một ngày kinh hồn bạt vía !
Trong khu ký túc xá của Tỉnh ủy, tại văn phòng của Tống Triêu Độ.
Tống Triêu Độ cau mày, nhận ra rằng đối thủ thật đáng sợ. Hành tung gần đây nhất của Vương Đại Pháo tại thành phố Đan Thành đã bị người ta phát hiện ra, nhưng thời điểm phát hiện lại vào lúc tối muộn, y đang thong dong chạy trốn dưới sự trợ giúp của người khác, định theo hướng vùng núi phía tây nam của thành phố Đan Thành trốn sang tỉnh Lân. Tỉnh Lân cũng coi như là có phối hợp công tác, huy động không ít lực lượng cảnh sát, nhưng không phát hiện được hành tung của Vương Đại Pháo, vừa vào núi sâu thì liền giống như là mai danh ẩn tích khỏi thế giới vậy.
Bắt không được Vương Đại Pháo, không có được căn cứ chính xác để chỉ thẳng ra kẻ đứng phía sau ra độc thủ, mà chỉ có thể bắt một ít con tép, để cho kẻ đứng phía sau ra độc thủ tiếp tục đắc ý, nên ông ta cảm thấy rất bất đắc dĩ và phẫn nộ.
Cũng không biết có phải Hạ Tưởng đã nghĩ ra kế sách đối phó tốt rồi hay không ? Nghĩ đến Hạ Tưởng luôn có những thủ đoạn ngoài dự kiến của mọi người, Tống Triêu Độ thả lỏng tâm trạng đôi chút. Chỉ có điều nghĩ đến quan hệ giữa Thôi Hướng và Diệp Thạch Sinh ngày càng gần, ông ta liền hy vọng Hạ Tưởng sớm ngày bình phục, trở lại thành phố Yến, kéo Diệp Thạch Sinh từ bên cạnh Thôi Hướng trở về.
Cho dù là ông ta hay Phạm Duệ Hằng thì đều lấy thân phận mình mà tự cao, hoặc là do đủ loại nguyên nhân khác, đều cùng nói là từ Hạ Tưởng nói ra và từ ông ta hoặc Phạm Duệ Hằng nói ra có ý nghĩa không giống nhau, sẽ không làm cho Diệp Thạch Sinh động tâm.
Có thể nói, nhìn chung toàn bộ tỉnh Yến, Hạ Tưởng là người duy nhất có thể khiến Diệp Thạch Sinh hồi tâm chuyển ý.
Bình thường không nhận ra chuyện này, bây giờ Hạ Tưởng bệnh nằm một chỗ mới phát hiện ra, không ngờ Hạ Tưởng có tầm quan trọng không thể thay thế như thế này.
Ý nghĩ của Phạm Duệ Hằng cũng không khác lắm so với Tống Triêu Độ, ông ta không đi đâu được nên bảo Phạm Tranh và Nghiêm Tiểu Thì đến Bắc Kinh thăm Hạ Tưởng, đồng thời chuyển lời thăm hỏi ân cần và an ủi của ông ta tới hắn.
Trong phòng làm việc của bí thư tại thành phố Yến, Trần Phong đang trịnh trọng giải thích với Cao Hải:
– Tổ công tác do anh cầm đầu, hễ là đề cập đến bất cứ ai hoặc việc gì, thì đều phải báo cáo chi tiết lên. Nếu đề cập đến nhân vật nào quan trọng thì có thể báo cáo trực tiếp cho tôi.
Cao Hải hiểu lời ám chỉ của Trần Phong, nói:
– Tôi hiểu rồi, cho dù là xuất phát từ người nào ở góc độ nào, tôi cũng sẽ điều tra ra tận nơi, để đưa ra một lời giải thích cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, đưa ra lời nói đàng hoàng tới đồng chí Hạ Tưởng, tra ra manh mối chân tướng sự thật.
Cao Hải đi rồi, Trần Phong lại lo nghĩ, rồi gọi điện thoại cho Tôn Định Quốc.
Vừa đến giữa trưa thứ hai, Cục Công an thành phố liền mời dự hội nghị nội bộ. Trong cuộc họp Tôn Định Quốc dõng dạc phát biểu ba cách nhìn về sự việc ở Cao ốc Hỏa Thụ. Thứ nhất, có một số lãnh đạo cá biệt tại thành phố không đặt lợi ích của quần chúng nhân dân lên vị trí thứ nhất, không làm hết phận sự. Thứ hai, khi sự việc tại Cao ốc Hỏa Thụ phát sinh thì Cục Công an thành phố và phân cục công an quận Hạ Mã lại xảy ra vấn đề không xuất ra lực lượng cảnh sát, phải nghiêm túc xử lý, tuyệt đối không nuông chiều. Thứ ba là, đồng chí Tần Thì Vũ đã có biểu hiện quá nghèo nàn khi xảy ra sự kiện quan trọng, quyết định phải rời khỏi cương vị công tác, tạm thời cách chức để bản thân tự suy nghĩ !
Tần Thì Vũ không ngờ Tôn Định Quốc cưỡng chế thi hành việc điều chỉnh công tác của y. Lúc này tỏ vẻ phản đối:
– Sếp Tôn, tôi không phục, lúc đó là thời điểm cuối tuần, vốn dĩ lực lượng cảnh sát ở cục sẽ không đầy đủ, sau khi tôi nhận được điện thoại báo cảnh sát, lập tức sắp xếp để xuất ra lực lượng cảnh sát, ai ngờ trên đường bị kẹt xe, sự việc lại phát sinh quá nhanh, không kịp đến hiện trường…
– Không cần phải nói nữa, tôi đã quyết định rồi.
Tôn Định Quốc giữ thái độ kiên quyết đáp trả:
– Trước tiên tạm thời cách chức tự kiểm điểm, sau khi điều tra rõ chân tướng sự việc sẽ xử lý những chuyện khác.
Tần Thì Vũ hơi ỷ vào có chỗ dựa là Trần Ngọc Long, nên không để Tôn Định Quốc vào mắt cho lắm, cho rằng ông ta vừa mới vào được hội nghị thường vụ, căn cơ chưa vững, liền cứng rắn mạnh miệng nói một câu:
– Sếp Tôn đừng nên chuyên quyền độc đoán, tôi muốn báo cáo tình hình lên Thành ủy.
Tôn Định Quốc đập bàn tới ‘rầm’:
– Tùy anh ! Nhưng chớ quên, ai là cục trưởng, chuyện ở Cục công an là do tôi định đoạt !
Tôn Định Quốc nói năng rất có khí phách, hống hách, khí thế.
Mọi người có mặt cũng không dám nhìn thẳng vào Tôn Định Quốc, tất cả đều cảm thấy cục trưởng vốn cứng rắn mạnh mẽ từ khi vào hội nghị thường vụ thì càng có xu thế mạnh bạo hơn. Không có cách nào, ai bảo người ta là ủy viên thường vụ Thành ủy, trong tay nắm quyền. Phó cục trưởng tuy rằng ở bên ngoài chỉ kém một nửa so với cục trưởng nhưng danh hiệu ủy viên thường vụ Thành ủy thật lớn, làm cho khoảng cách thành lớn hơn một bậc.
Ở Thành ủy Tôn Định Quốc cũng có một chỗ đứng nhất định, lời nói của ông ta thì hiện tại trong Cục công an thành phố không có một ai dám ra mặt phản bác lại !
Tần Thì Vũ nhớn nhác đóng sầm cửa lại đi ra, Tôn Định Quốc cũng không thèm liếc mắt nhìn y, ngược lại nói sơ lược với mọi người đang có mặt:
– Nếu ai cảm thấy quyết định của tôi không đúng đắn, có thể trực tiếp đến Thành ủy, tìm Bí thư Trần nói chuyện.
Ai chẳng biết Trần Phong cũng có ý bảo vệ Hạ Tưởng không kém gì so với Tôn Định Quốc. Ai còn chủ động mà tự tìm đến cho mất mặt nữa ?
Nhưng khác với cục diện nhất ngôn cửu đỉnh của Tôn Định Quốc trên Cục công an thành phố, ở phòng họp của phân cục Công an quận Hạ Mã thì đề xuất tạm thời cách chức để tự kiểm điểm Lục Tiểu Khu của Hoàng Kiến Quân lại bị mấy tên Phó cục trưởng liên hợp lại phản đối.
Hoàng Kiến Quân giận không kìm nén nổi, không ngờ thân phận anh ta là ủy viên thường vụ Quận ủy mà ở trong phân cục lại không làm được việc nói một không ai dám nói hai, hơn nữa thấy dáng vẻ chẳng sợ hãi gì của Lục Tiểu Khu, lại liên tưởng đến chuyện bây giờ Hạ Tưởng vẫn còn đang nằm trong viện ở Bắc Kinh thì anh ta càng không kìm nổi lửa giận trong lòng, thể hiện tác phong nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán từ những năm tháng còn ở trong bộ đội mà nói:
– Lệnh cưỡng chế cách chức đồng chí Lục Tiểu Khu để tự kiểm điểm là việc nằm trong phạm vi chức trách của tôi, ai có ý kiến phản đối mời trực tiếp lên Quận ủy hoặc Cục Công an thành phố đề xuất mà khiến Quận ủy và Cục Công an thành phố phủ định quyết định của tôi là được rồi. Nếu vẫn không phục, có bản lĩnh có thể bảo cấp trên thay thế vị trí của tôi !
Hoàng Kiến Quân nói hết lời, rồi đột nhiên quẳng tập biên bản ghi chép hội nghị trong tay nói:
– Tan họp !
Mấy tên Phó cục trưởng ngơ ngác nhìn nhau, mặc dù trong lòng căm tức, không phục nhưng quả thật lại không có cách nào, ai bảo Hoàng Kiến Quân là nhân vật số một, là ủy viên thường vụ Quận ủy chứ ? Không có cách nào, dù có lên trên phản ánh tình hình với Cục Công an thành phố thì cũng không tin có thể đảo lộn được tình huống.
Buổi chiều ngày thứ hai, phó cục trưởng phân cục công an quận Hạ Mã bị tạm thời cách chức tự kiểm điểm, y trong lòng không phục tìm đến Bạch Chiến Mặc, tỏ vẻ bất mãn rõ ràng đối với sự chuyên quyền độc đoán của Hoàng Kiến Quân, yêu cầu Bạch Chiến Mặc chủ trì công bằng.
Lúc này Bạch Chiến Mặc liền gọi điện thoại cho Hoàng Kiến Quân, chất vấn chuyện gì đã xảy ra, yêu cầu Hoàng Kiến Quân xuất phát từ đại cục, đứng ở góc độ cao của chính trị để xử lý vấn đề. Bạch Chiến Mặc nói những lời nói khách sáo một hồi lâu, lại bị Hoàng Kiến Quân trả lời lại một câu:
– Đây là điều chỉnh công tác bên trong hệ thống công an, tôi làm Trưởng phòng công an quận và bí thư tổ Đảng, có quyền xử lý các sự việc nội bộ của phân cục, Bí thư Bạch không cần phải quan tâm nhiều quá như vậy !
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |