Cái gọi là khoản nợ, Hạ Tưởng tin là Cao Hải sẽ nhận ra được ý của hắn trong câu nói.
Ngắt điện thoại, Hạ Tưởng trở lại chỗ cách lão Lỗ khoảng ba mét, vẻ mặt thành khẩn nói:
– Chú Lỗ, chuyện nợ tiền mà chú nói, cháu sẽ điều tra rõ ràng, nhưng trong trời đất bao la, thân thể là thứ to lớn nhất, phải giữ gìn thân thể. Nếu thân thể chú suy sụp, thì Tiểu Lỗ nhà chú biết tính làm sao bây giờ ? Chú phải nghĩ cho cả cậu ấy nữa. Chúng ta thỏa thuận một chút được không ? Trước tiên chúng cháu sẽ giúp Tiểu Lỗ chữa bệnh, vì bệnh tình không đợi con người, sau đó cùng lúc chữa bệnh sẽ điều tra dần dần xem rốt cuộc là ai nợ tiền các chú ?
– Tôi không tin cậu !
Lão Lỗ tỏ vẻ không chịu khuất phục, cảnh giác nhìn Hạ Tưởng chằm chằm.
– Trước đây khi cháu còn bé, cha cháu phải lên thành phố làm việc, chỉ là làm bốc xếp thôi, khởi đầu là bốc xếp gạch, sau đó làm nhân viên kỹ thuật, rồi làm người giữ kho hàng, có thể nói cả đời cực khổ, vất vả nuôi hai anh em cháu khôn lớn.
Hạ Tưởng lại ngồi xuống, hắn biết cho dù là người ngang bướng như lão Lỗ nhưng trong lòng vẫn có chỗ yếu mềm, đó chính là con lão, là tình thân, hắn liền tiếp tục nói:
– Sau khi cháu tốt nghiệp đại học, không hiểu chuyện, cứ vật vờ ở thành phố Yến, làm ăn, kết giao bạn bè, ăn chơi bù khú, không hề để trong đầu những lời dặn dò của cha là phải cưới vợ, xây dựng sự nghiệp, chỉ biết mua vui cho mình. Rồi đến một ngày xảy ra một biến cố trọng đại, sau đó cháu mới thay đổi tâm tính, rồi kết hôn, cũng sinh con, lúc đó mới biết, không nuôi con không hiểu lòng cha mẹ !
Lời nói của Hạ Tưởng là phát ra từ đáy lòng, hắn trải qua hai kiếp sống, nhận thức và cảm xúc đối với đời người còn sâu sắc hơn lão Lỗ 50 tuổi rất nhiều, nhất là hiện tại hắn đã có con, là cha của ba đứa nhỏ, lại nhớ khi xưa cãi lại cha mẹ, khiến bọn họ bao nhiêu lần đau lòng và thất vọng, chỉ vì bản thân mình mà làm tổn thương cha mẹ, Vệ Tân là người thân thiết với hắn nhất, vậy mà hắn đã phụ bạc cô. Cho nên kiếp này hắn mới cố gắng làm những gì tốt nhất, chẳng những chịu trách nhiệm chăm lo cho gia đình, chăm lo cho người thương hắn, yêu hắn, còn muốn chăm lo cho dân chúng, muốn làm một người chân chính có trách nhiệm với gia đình với xã hội, là người có ích cho quốc gia.
Lời nói của Hạ Tưởng có sức cuốn hút cảm động lòng người, sâu lắng, hùng hồn, mà lại chân thành:
– Cháu nghĩ, chắc cháu cũng chỉ hơn con trai chú Lỗ vài tuổi, suy bụng ta ra bụng người, Tiểu Lỗ cũng đã đến tuổi lấy vợ rồi, mà hiện giờ lại đau ốm nằm trên giường, không có tiền chữa bệnh, ngẫm lại khiến người ta đau lòng. Nhưng chú Lỗ cũng không ngẫm lại sao, gia đình chú vốn đã bấp bênh, giờ chú lại dây dưa ở đây, có lợi gì ? Nếu chẳng may chú tự thiêu, con chú sẽ được cứu sống sao ? Sẽ có người ra mặt chữa bệnh cho cậu ấy sao ? Cha đẻ của mình vì cứu mình mà tự thiêu, chú bảo cậu ấy làm sao chịu nổi ? Chú khiến cho đường đường một đấng nam nhi như cậu ấy còn mặt mũi nào sống ở trên đời nữa ? Đây không phải là chú cứu cậu ấy mà là hại cậu ấy, là muốn dùng cái chết của chú để đưa cậu ấy đến con đường cùng ! Nếu là cháu, nếu cha cháu vì cháu mà chết, mà cháu lại bệnh tật thì cháu thà chết trước còn hơn liên lụy đến người nhà !
Lời nói của Hạ Tưởng như một con dao găm đâm thẳng vào trong lòng lão Lỗ, đầu tiên là lão ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt dại ra, rồi nước mắt giàn dụa, rồi không kìm nổi mà khóc to lên !
Lúc này đây, lão khóc chính là phát ra từ nội tâm đau đớn mà gào khóc.
Một ông già tuyệt vọng lấy cái chết để liều mạng, dùng nước mắt để diễn tả thói đời bất công, lòng người khó lường. Lão bất lực khi đối mặt với cường quyền, đối mặt với tham quan. Lão cũng bất lực khi đối mặt với cuộc sống cực khổ. Bất lực khi đối mặt với mạng sống bấp bênh của con người !
Lão có thể làm được gì đây ? Ngoại trừ nước mắt, trừ bộ xương già và hai bàn tay trắng !
Có lẽ trong mắt những tầng tầng lớp lớp các tham quan, một người dân thường, không quyền không thế như lão già kia, chết đi thì thôi, còn sống ngược lại là lãng phí tài nguyên của xã hội ! Có bao nhiêu tên đầy tớ của nhân dân, coi nhân dân như không có gì, coi dân chúng không bằng heo chó, chỉ biết kiếm tiền cho mình, chỉ biết o bế cho tình nhân, đưa con cái xuất ngoại, để vợ lợi dụng quyền lực trong tay mình để kiếm tiền, chỉ biết ăn chơi đàn điếm, không biết đến cuộc sống của nhân dân gian khổ đến chừng nào !
Nhưng trong mắt Hạ Tưởng, giờ khắc này gió mưa thê lương trong lòng, hắn không tự chủ được mà nhớ đến cha mình, nhớ lúc hắn mới sinh ra không lâu, cha hắn đã phải một mình xa xứ tới thành phố Đan Thành, mẹ và hắn sống nương tựa vào nhau, một bên làm việc nhà nông, một bên nuôi hắn lớn lên. Sau đó lại có em trai, mẹ lại một mình nuôi hai đứa con trai, một phụ nữ gầy yếu, dùng đôi vai gầy yếu gánh vác một gia đình, đó là một quãng thời gian tủi cực lầm than biết bao nhiêu.
Còn cha hắn một mình tới thành phố Đan Thành, vào công ty xây dựng, khởi đầu là bốc xếp gạch, sau đó leo lên dần từ tầng lớp công nhân lao động thấp bé nhất. Ông chẳng quen biết một người nào ở thành phố Đan Thành, mệt mỏi, ngã xuống. Đói bụng phải ăn bánh mỳ đen và nước lạnh ở công trường, cũng giống như lão Lỗ ở trước mặt, một người đối mặt với cuộc sống gian khổ không thay đổi như vậy, đã gặp bao nhiêu chuyện bấp bênh trong cuộc sống, nhớ đến gia đình và người thân, nhớ đến thôn nhỏ xa xôi kia tuy rằng bần cùng cũ nát nhưng là gia đình nhỏ tràn đầy tình thân và vui vẻ.
Hạ Tưởng đã nghĩ nếu không phải hắn và em trai trưởng thành khỏe mạnh, nếu hắn và em trai chỉ cần mắc một căn bệnh nặng, thì hạnh phúc gia đình sẽ chẳng còn lại gì. Quả thật, trên thế giới có rất nhiều gia đình bất hạnh, cho dù hắn làm quan cao đến cỡ nào cũng không có khả năng chú ý đến tất cả mọi mặt được. Nhưng nhìn ánh mắt ngang ngạnh và nước mắt thương tâm, mái tóc hoa râm cùng với khuôn mặt già nua của lão Lỗ đang bị mưa gió làm cho lạnh run, tim hắn lại co thắt đau đớn. Từ xưa đến nay, tầng thấp nhất trong dân chúng bao giờ cũng bị chăn dắt, chỉ cần người đương quyền buông lỏng dây cương một chút, không lấy mỡ cừu trước rồi mới giết chết nó, cũng đã là vô cùng may mắn lắm rồi.
Tình cảnh của lão Lỗ có lẽ cũng giống với cảnh bơ vơ bất lực của cha hắn năm xưa ở công trường, nhớ đến quê nhà và người thân cũng có vài phần tương tự, Hạ Tưởng cũng trở nên buồn rầu một cách khó hiểu, một cảm giác đau khổ cảm động lây.
– Nói cho cháu địa chỉ của Tiểu Lỗ đi, cháu sẽ tìm người đưa cậu ấy đi bệnh viện, hiện tại trời trở lạnh, cậu ấy ở nhà có một mình, nếu chẳng may bệnh tình tăng tiến thì sẽ khó mà trị tận gốc được.
Hạ Tưởng đã quyết định, mặc kệ lão Lỗ làm chuyện có hợp pháp hay không, cứu người quan trọng hơn.
Lão Lỗ đã hoàn toàn bị Hạ Tưởng làm cho dao động, tâm trí rối bùng nhùng, chẳng có gì quan trọng bằng con cái, câu nói đầu tiên của Hạ Tưởng đã trúng tim của lão. Hạ Tưởng không nói đạo lý gì lớn lao, không nói những lời khách sáo, không phải lời nói dối mạnh miệng, chỉ là nói luân lí làm người, khiến lão hoàn toàn mất cảnh giác, lòng như có lỗ hổng, không chống đỡ nổi:
– Nhà tôi ở dưới cầu vượt số sáu, có một căn nhà trệt, ngay chỗ góc cầu, dễ tìm lắm…
Hạ Tưởng lập tức quay người đi gọi điện thoại cho Tiêu Ngũ:
– Tiêu Ngũ, lập tức đến địa chỉ này cứu một người, đưa cậu ta đến bệnh viện tốt nhất, sắp xếp cách chữa bệnh tốt nhất.
Tiêu Ngũ cũng không hỏi Tiểu Lỗ là ai, vì sao Hạ Tưởng muốn cứu người, mà đồng ý thẳng:
– Tôi sẽ làm ngay, xin lãnh đạo yên tâm.
Tiêu Ngũ làm việc thì Hạ Tưởng tuyệt đối yên tâm. Hắn ngắt điện thoại, đến bên cạnh lão Lỗ, nâng lão đứng dậy:
– Đi thôi, chúng ta xuống dưới, sau đó thay quần áo sạch sẽ rồi đến bệnh viện thăm con chú. Hiện giờ cậu ấy đang được sắp xếp để đưa đi bệnh viện tỉnh, tìm bác sĩ giỏi nhất cho cậu ấy, chữa trị theo cách tốt nhất…
Lão Lỗ nửa tin nửa ngờ:
– Cậu có lừa tôi không ?
– Cháu không bao giờ lừa dối người lớn tuổi.
Lời Hạ Tưởng nói là thật, lại cường điệu thêm một câu:
– Nhất là một người lớn tuổi bơ vơ bất lực như chú, lừa những người thế này là rất có lỗi, xin trời đất chứng giám !
Một câu trời đất chứng giám đã khiến lão Lỗ lại nước mắt lưng tròng, lão nắm chặt tay Hạ Tưởng:
– Đồng chí nhỏ, cậu thực sự là người tốt nhất, cậu có thể cứu được con tôi thật sao ?
– Cháu chỉ có thể nói hết lòng cứu chữa cho cậu ấy, có thể trị tận gốc căn bệnh hay không thì còn phải chờ bác sĩ nói thế nào đã.
Hạ Tưởng cũng không mạnh miệng hứa hẹn với lão Lỗ, mà nói thành thật.
Lão Lỗ gật đầu một cách nặng nề:
– Những lời này là nói thật, cậu là người thật thà, tôi tin tưởng cậu. Đã có người nói với tôi là có thể trị hết bệnh cho nó, tôi biết là gã lừa người. Không phải là bác sĩ làm sao biết nói những việc chuyên môn của bác sĩ ? Cậu là một thanh niên thành thật.
Hạ Tưởng gật gật đầu:
– Chúng ta xuống dưới thôi, chú Lỗ, mái nhà lạnh lắm, cẩn thận lạnh rồi sinh bệnh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |