– Có thể nghĩ nghiêm túc chút được không? Ông nghĩ rằng tôi giống Tôn Hiện Vĩ đều là những con lợn lăng nhăng sao?
– Đối phó với Phó Tiên Phong, mặc kệ thủ đoạn, chỉ cần kết quả.
Thẩm Lập Xuân vì Hạ Tưởng mà đến gần, liên quan đến Phó Tiên Phong không có một chút tình cảm nào.
Hạ Tưởng không để ý đến ông ta, hướng Phó Tiên Tiên khẽ gật đầu:
– Đồng chí Phó Tiên Tiên, lại có việc gì sao?
– Có thể không gọi là đồng chí được chứ, trực tiếp gọi tôi Tiên Tiên là được rồi.
Phó Tiên Tiên thật ra xưa nay vẫn thế, trước tiên cười với Hạ Tưởng, lại nhìn Thẩm Lập Xuân liếc mắt một cái, nói.
– Xin chào, tôi là Phó Tiên Tiên, không xin thỉnh giáo… ?
Thẩm Lập Xuân hướng về phía Hạ Tưởng chớp mắt vài cái, ý tứ là cô nàng không tồi, hoạt bát hào phóng, Hạ Tưởng giả bộ không nhìn thấy.
Phó Tiên Tiên chỉ cùng Thẩm Lập Xuân nói hai câu, cũng không ngại hiện tại là ở Quận ủy, xoay người giơ tay lôi kéo cánh tay Hạ Tưởng:
– Ra đây nói chuyện một chút.
Hạ Tưởng biết rằng cô vẫn là truy vấn chuyện Mai Hiểu Mộc, liền nói:
– Tôi không gặp Mai Hiểu Mộc, chỉ có nhận được điện thoại, cậu ta đối với thái độ của cô không có phản ứng.
Phó Tiên Tiên lại không buông cánh tay Hạ Tưởng ra:
– Tôi không tin, anh ta không thể một chút cảm giác đối với tôi cũng không có… anh nhất định đã nhìn thấy anh ta, có phải đang lừa tôi không?
Điều Hạ Tưởng không biết chính là, hắn muốn Phó Tiên Tiên bỏ cánh tay ra, nhưng lại bị tình cảnh Phó Tiên Tiên càng giữ chặt không thả, bị Bạch Chiến Mặc ở trên lầu thấy hết.
Bạch Chiến Mặc đang ở văn phòng cùng Khang Thiếu Diệp nói chuyện, trong lúc vô ý nhìn ra cửa sổ, phát hiện Hạ Tưởng và một cô gái lôi kéo không ngừng, hắn liền mở to hai mắt, nghĩ thầm rằng đường đường Chủ tịch quận, làm sao lại ở giữa ban ngày ban mặt cùng một cô gái ở giữa Quận ủy có rắc rối vướng mắc không rõ?
Bạch Chiến Mặc lấy một loại giọng điệu khinh miệt nói với Khang Thiếu Diệp:
– Hạ Tưởng rất không tự trọng, bị một cô gái lôi kéo cánh tay không thả.
Khang Thiếu Diệp lập tức cảm thấy hứng thú:
– Liệu có phải là lừa cô nào đó, bị người ta tìm tới cửa rồi hay không? Thật là chuyện hiếm và lạ, tuy rằng hắn là Chủ tịch quận, vấn đề tác phong sinh hoạt không lấy được mạng của hắn, ít nhất cũng có thể làm hắn mặt xám mày tro, Bí thư Bạch có máy ảnh không để tôi chụp cảnh này.
Vừa khéo, Bạch Chiến Mặc bình thường thích chụp ảnh, giơ tay lấy trong ngăn kéo ra một máy DSLR và ống tele Canon đưa cho Khang Thiếu Diệp, cười nói:
– Bí thư chụp lén Chủ tịch quận, truyền ra ngoài cũng không hay lắm đâu.
Ngoài miệng nói thì hay lắm, trong lòng lại vô cùng đắc ý, đang lo tìm không thấy điểm yếu của Hạ Tưởng, Hạ Tưởng lại chủ động đưa một món quà lớn, hắn không nhận còn có đạo lý gì?
Khang Thiếu Diệp biết Bạch Chiến Mặc giả bộ, nhận máy ảnh nhìn nhìn, nói.
– Nikon góc rộng, ống tele Canon, tốt quá, vừa lúc cần dùng đến tele…
Sau đó liền hướng ra ngoài cửa sổ và chụp.
– Không ai biết lai lịch của bức ảnh, cho dù biết cũng không có gì nghiêm trọng, là tôi chụp, chứ không phải Bí thư chụp. Hơn nữa chính là một công dân phổ biến, đối với cán bộ đảng viên cũng có quyền giám sát.
Khang Thiếu Diệp động tác thật vô cùng thuần thục, một mạch chụp hơn mười cái, còn nói:
– Máy ảnh của Bí thư Bạch không tồi, tiêu cự 10 lần rất thực dụng, vừa lúc kéo gần lại cảnh tượng, chụp rất rõ ràng… Ảnh chụp muốn giao cho ai?
– Trước tiên trao Bí thư Phó xem qua, để ông ta đến xử trí.
Bạch Chiến Mặc trong lòng vô cùng cao hứng, cảm giác rốt cục túm được bím tóc của Hạ Tưởng. Tuy nói không phải đại sự gì, nhưng nếu làm tốt, thì chuyện có thể lớn, có thể nhỏ. Nhỏ, có thể cho Bí thư Phó trong Thành ủy điểm danh phê bình Hạ Tưởng. Lớn, thậm chí có thể khiến Hạ Tưởng phải làm kiểm điểm, mặc kệ hắn và cô gái có quan hệ gì hay không, ở bên trong Quận ủy giằng co không ra thể thống gì, đồi phong bại tục, mất quan đức, có thể bị người ta nắm chặt không tha.
Việc này, mặc kệ lớn nhỏ đều phải làm Hạ Tưởng mặt xám mày tro, Bạch Chiến Mặc âm thầm quyết định chủ ý. Tin tưởng Bí thư Phó nhìn thấy ảnh chụp, cũng sẽ vô cùng cao hứng, nói không chừng còn có thể khen ông ta một chút. Từ lúc ông ta đến quận Hạ Mã nhậm chức, dường như Bí thư Phó chưa từng có thừa nhận công tác của hắn.
Bạch Chiến Mặc vô cùng chờ mong Phó Tiên Phong tán thành.
Hạ Tưởng cũng không biết rằng hắn bị người ta chụp ảnh trộm, nếu hắn biết, tâm tình khẳng định vô cùng buồn bực, bởi vì là Phó Tiên Tiên chủ động kéo hắn, hắn tránh không kịp, là Phó Tiên Tiên quá nhiệt tình rồi!
Hạ Tưởng lật tay lên vùng khỏi tay của Phó Tiên Tiên, mặt lạnh nói:
– Có chuyện thì nói, đừng lôi kéo, ảnh hưởng không tốt.
Phó Tiên Tiên nhìn qua giống cô gái nhà bên, nhưng da mặt một chút cũng không yếu ớt, ngược lại hì hì cười:
– Tôi còn không sợ, anh sợ cái gì? Được rồi, tôi không kéo anh nữa, được chưa? Tôi thật sự rất sốt ruột tìm Mai Hiểu Mộc, mau nói cho tôi biết anh ta ở nơi nào.
Hạ Tưởng gần như tức giận :
– Chuyện lộn xộn giữa cô và Mai Hiểu Mộc, không cần lôi kéo tôi vào được không? Đừng nói tôi thực không gặp Mai Hiểu Mộc, cho dù gặp được, cũng sẽ không nói cho cô!
Phó Tiên Tiên cũng không biết là thật hay là giả bộ, vẻ mặt ngây thơ hỏi:
– Vì sao? Vì sao không nói cho tôi biết?
Theo sau cô dường như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ nói,
– Ồ, tôi hiểu rồi, anh bởi vì anh tôi mà giận chó đánh mèo với tôi, đừng như vậy được không? Phó Tiên Phong là Phó Tiên Phong, Phó Tiên Tiên là Phó Tiên Tiên, giữa bọn họ ngoại trừ là anh em ruột ra, tính cách, sở thích, thế giới quan và nhân sinh quan khác nhau quá lớn, hoàn toàn không phải cùng một loại người. Thậm chí có thể nói, nếu bọn họ không là anh em ruột, Phó Tiên Tiên ngay cả hứng thú quen biết Phó Tiên Phong đều không có… Hừ, anh vừa lòng chưa?
Hạ Tưởng dở khóc dở cười:
– Cô không cần giải thích với tôi gì cả, tôi và cô không quen, với Mai Hiểu Mộc cũng không biết, cho nên chuyện tình cảm các người không cần lấy tôi làm tấm chắn, được không? Tôi còn có việc, phải về nhà, mời cô tránh ra được không?
Phó Tiên Tiên bĩu môi, không tình nguyện mà “Ồ” một tiếng:
– Tôi… Tôi không phải cố ý chọc anh tức giận, thật sự không có một chút ác ý gì với anh, nếu tôi nói gì làm ảnh hưởng tâm tình của anh, tôi chỉ có thể nói một tiếng rất xin lỗi.
Hạ Tưởng thấy bộ dáng giả bộ đáng thương của cô, không khỏi cười thầm, còn nói:
– Khi nào Mai Hiểu Mộc lộ diện, tôi sẽ nói cho hắn tâm tình bức thiết của cô. Tuy nhiên tôi đề nghị cô đừng hy vọng quá, chuyện tình cảm, là chuyện hai người, sự nhiệt tình thêm sôi nổi của một bên, nói không chừng vẫn là lãng phí.
Phó Tiên Tiên gật gật đầu:
– Tôi biết, nhưng không cố gắng một chút, sẽ làm chính mình lưu lại tiếc nuối. Tôi cho chính mình nửa năm thời gian, nếu còn không thể lay động được Mai Hiểu Mộc, tôi sẽ thay đổi mục tiêu.
Phó Tiên Tiên nói xong, hướng về phía Hạ Tưởng vẫy cánh tay nhỏ trắng mịn, sau đó xoay người ngồi vào xe, đạp chân ga một cái, chiếc xe thể thao phát ra tiếng nổ rất vang, vút một cái đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Thẩm Lập Xuân nhìn chằm chằm vào chiếc đèn sau xe trong chốc lát, quay đầu cười với Hạ Tưởng:
– Lại là một Tiểu ma nữ, quả nhiên xuất thân ở trong đại gia tộc, có cá tính.
Hạ Tưởng tức giận đến muốn cười:
– Có cá tính cũng không thể luôn làm người khác bực mình. Giữa cô ta và Mai Hiểu Mộc có chuyện gì đều không quan hệ với tôi, một người trốn tránh không thấy mặt, một người đến gây phiền tôi, tôi thực sự vô tội?
Thẩm Lập Xuân cười ha hả:
– Một bên có ý, một bên vô tình, trò chơi đuổi bắt giữa cô gái và chàng trai, đúng là kiểu khóc gió than mưa trong độ tuổi của bọn họ bây giờ. Tuy nhiên…
Ông ta trêu ghẹo mà nhìn Hạ Tưởng,
– Vẫn gọi cậu là lãnh đạo, cẩn thận mà nghĩ mới nghĩ đến, lãnh đạo kỳ thật vẫn chưa đến 30 tuổi, coi như là chàng trai trẻ, không ổn nhất cũng có thể là xuân đầu tiên sau tuổi 20, đến hiện tại đúng là tuổi hoàng kim của xuân thứ hai. Tôi vẫn kiên trì với ý nghĩ của tôi, nếu Mai Hiểu Mộc vô tình, lãnh đạo sao không có ý thu nhận Phó Tiên Tiên?
Hạ Tưởng lại bị làm giận đến phát cười:
– Gây họa cho Phó Tiên Phong thì có thể, gây họa đến em gái hắn thì tính được chuyện gì chứ? Nếu không ông nghĩ cách dụ dỗ bà xã Phó Tiên Phong đi, cho hắn được thử cảm giác bị cắm sừng xem sao?
Thẩm Lập Xuân liên tục xua tay:
– Không bàn nữa, không bàn nữa, việc này Tôn Hiện Vĩ lành nghề, tôi không làm được. Chuyện khác không nói, vợ tôi mà biết, nửa đời sau sẽ tôi không có ngày lành.
Sau khi cười xong, Hạ Tưởng và Thẩm Lập Xuân chia tay, đường ai ấy về.
Bởi vì Phó Tiên Tiên làm chậm trễ, Hạ Tưởng về nhà đã chậm mất nửa giờ, sau khi trở lại tiểu khu, vừa mới dừng xe, đang định lên lầu, bỗng nhiên từ một góc xuất hiện một người, bởi vì trời vừa mới tối, Hạ Tưởng lại không có chuẩn bị tâm lý, thiếu chút nữa bị làm cho hoảng sợ.
Đợi thấy rõ người trước mắt là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, có thân hình gầy yếu thon thả, Hạ Tưởng mới thả lỏng cảnh giác, nhìn kỹ, cô ăn mặc đơn giản, không khác biệt gì so với các cô gái bình thường khác, quần áo bình thường, buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt tiều tụy, bởi vì quá mức gầy yếu mà đôi mắt có vẻ khá to, cằm nhọn, lại thêm vẻ đẹp mềm mại tươi tắn của cô, khi đứng trước mặt, khổ sở đáng thương.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |