– Thật ra là đến thăm Thù Lê và Hạ Đông, không phải sắp đầy tháng rồi sao? Chúng tôi tới đây xem có cần hỗ trợ gì không ?
Cổ Ngọc ở bên cạnh cố nhịn cười, thấy Nghiêm Tiểu Thì bộ dáng nghiêm trang, thật sự không kìm nổi bật cười:
– Chị Tiểu Thì là muốn nhờ anh hỗ trợ, chị ấy muốn đến quận Hạ Mã đầu tư, nhưng không biết đầu tư hạng mục nào tốt, ý của chị ấy là, chị ấy bỏ sức, anh bỏ trí tuệ, cuối cùng chị ấy kiếm được lợi nhuận, anh được chiến tích, các bên cùng có lợi.
Hạ Tưởng còn chưa nói gì, di động lại đột nhiên reo lên, hắn hướng về phía Nghiêm Tiểu Thì gật gật đầu, đứng dậy nhận điện thoại, bên trong truyền tới tiếng một người lạ.
– Chủ tịch quận Hạ phải không?
– Tôi là Hạ Tưởng, xin hỏi ai vậy?
– Tôi là Mai Hiểu Mộc…
– Tôi là Mai Hiểu Mộc…
Tiếng nói Mai Hiểu Mộc lúc này so với sự vênh vang tự đắc khi lần đầu tiên Hạ Tưởng gặp y khác nhau rất lớn, nghe hơi uể oải không phấn chấn.
– Không biết Chủ tịch quận Hạ còn nhớ tôi không?
– Hiểu Mộc xin chào, nhớ rõ, nhớ rõ.
Hạ Tưởng không có ấn tượng hay gì với Mai Hiểu Mộc, nhưng vì y là em ruột của Mai Hiểu Lâm, lại bởi vì Mai Thái Bình đã bảo trước hắn phải quan tâm đôi chút, hắn cũng không thể lạnh lùng, đành cố gắng nhiệt tình một chút,
– Nghe nói cậu đã đến thành phố Yến, sao không tới tìm tôi?
Giọng nói của Mai Hiểu Mộc dừng lại một lát, hiển nhiên là không nhận thấy sự nhiệt tình của Hạ Tưởng, một lát sau mới nói:
– Có chút việc chưa làm xong, hai ngày nữa sẽ đến làm phiền Chủ tịch quận Hạ, lúc đó đừng ghét bỏ tôi đấy.
Y lại chần chừ một chút, rồi hỏi.
– Có phải Phó Tiên Tiên đến tìm anh?
Hạ Tưởng liền ăn ngay nói thật:
– Đúng vậy, vừa rồi còn ngồi xe của tôi tới thành phố, tôi để cô ấy xuống ở trên đường, còn bảo tôi chuyển cáo cậu, nói cô ấy không muốn gả cho cậu, để cậu đừng sợ.
Hạ Tưởng nghĩ thầm dù sao thì chuyển lời tới nơi là được rồi, cũng không bị coi là thất tín với người khác.
Mai Hiểu Mộc xấu hổ mà ho khan hai tiếng, nói:
– Để Chủ tịch quận Hạ chê cười rồi, Phó Tiên Tiên rất tự do tùy tiện, rất biết gây chuyện, rất đáng giận rồi. Anh đừng để ý tới cô ấy, tôi đi tìm cô ấy giải thích.
Sau đó còn nói thêm vài câu rồi tắt điện thoại.
Hạ Tưởng ngồi trở lại sô pha, tâm tư không rõ. Nghiêm Tiểu Thì muốn tới quận Hạ Mã phát triển, lại có thêm cả Mai Hiểu Mộc, còn đi theo một Phó Tiên Tiên, thế cục quận Hạ Mã đã đủ rối loạn rồi, hiện tại chỉ có thể càng rối loạn.
Nghiêm Tiểu Thì và Cổ Ngọc đã đến đúng bữa cơm, hiển nhiên phải ở lại ăn cơm. Trong lúc ăn, Nghiêm Tiểu Thì nói ra tính toán trong lòng:
– Nếu thành phố Đan Thành có Cung Văn hoá Cố sự Thành ngữ, thành phố Yến tuy rằng không có lịch sử lâu đời, nhưng quận Hạ Mã cách huyện Thường Sơn rất gần, huyện Thường Sơn là cố hương của danh nhân Triệu Tử Long trong Tam Quốc, liệu có thể dùng làm tính chất lịch sử, phải xem có thể khai thác giá trị lịch sử hay không?
Hạ Tưởng lắc đầu:
– Không tốt lắm, Triệu Vân mặc dù có danh khí, nhưng huyện Thường Sơn danh khí quá nhỏ, hơn nữa không có quá nhiều sự kiện lịch sử có thể dùng để triển khai, không giống thành phố Đan Thành, chỉ là thành thị nhưng có nhiều di tích lịch sử như cầu Học Bộ, ngõ Hồi Xa, có rất nhiều thứ có thể tuyên truyền. Triệu Vân tuy rằng là người huyện Thường Sơn, nhưng rất nhiều sự tích của ông ta không phát sinh ở huyện Thường Sơn…
Nghiêm Tiểu Thì vẻ mặt thất vọng, lại dùng giọng điệu trêu đùa nói:
– Tôi không nghĩ nữa, anh giúp tôi nghĩ hạng mục là được rồi.
Hạ Tưởng tâm tư khẽ động:
– Cô có bao nhiêu tiền?
– Trong tay hiện có không nhiều, hơn 30 triệu còn có thể lấy dùng, nhiều hơn nữa thì không có.
Nghiêm Tiểu Thì nhìn Cổ Ngọc một cái, hé miệng cười.
– Cổ Ngọc có tiền, tuy nhiên hình như cô ấy không có hứng thú lắm với quận Hạ Mã của anh.
Cổ Ngọc mỉm cười, không tiếp lời.
Hạ Tưởng liền nói:
– Tôi đề nghị cô đến phía nam hoặc là thủ đô, tìm xem có công nghiệp kỹ thuật cao thích hợp không. Quận Hạ Mã hiện tại cần nhất chính là công nghiệp kỹ thuật cao, công nghệ thông tin, công nghệ sinh học, kỹ thuật vật liệu mới, bất kỳ là loại nào đều vô cùng hoan nghênh.
– Sản xuất công nghiệp kỹ thuật cao lấy kỹ thuật hiện đại làm cơ sở, tham gia một loại hoặc nhiều loại kỹ thuật cao và tập hợp các xí nghiệp nghiên cứu, phát triển, sản xuất và kỹ thuật phục vụ của sản phẩm khác, nắm bắt loại kỹ thuật quan trọng này khó khăn thường rất lớn, nhưng một khi thành công, lại có hiệu quả và lợi ích kinh tế cùng xã hội cao hơn bình thường nhiều. Sản xuất công nghiệp kỹ thuật cao là sản xuất công nghiệp của kỹ thuật tập trung, tri thức tập trung, giai đoạn đầu cần đầu tư lớn, nghiên cứu phát triển dài, nhưng sau khi thành công, giá trị đi kèm cũng rất kinh người.
– Kỹ thuật vật liệu mới nghe không tồi.
Nghiêm Tiểu Thì cúi đầu trầm tư một lát, rồi nói,
– Tuy nhiên có nhiều loại vật liệu mới, dù sao cũng phải có một phương hướng cụ thể mới tốt.
Vật liệu mới lấy kỹ thuật cao làm cơ sở và kẻ dẫn đường, phạm vi ứng dụng cực kỳ rộng. Phân loại của vật liệu mới, dựa theo lĩnh vực ứng dụng, bình thường có thể chia làm vật liệu thông tin, vật liệu năng lượng, vật liệu sinh học, vật liệu ô tô, vật liệu nano, vật liệu siêu dẫn, vật liệu đất hiếm, vật liệu sắt thép, vật liệu kim loại mới, vật liệu xây dựng ..v..v.. cũng không phải là ít.
Cổ Ngọc đối với kỹ thuật vật liệu mới cũng có nghe thấy, bởi vì công nghiệp ô tô cũng dùng đến, cô nghĩ rồi cười nói:
– Nếu là tôi, sẽ đầu tư vật liệu ô tô, hiện tại công nghiệp ô tô phát triển rất nhanh, doanh số bán hàng cũng tăng trưởng rất nhanh, không gian phát triển rất lớn. Nếu có vật liệu kiểu mới nhẹ, chắc chắn, thân thiện với môi trường được chào đời, ô tô có thể giảm bớt trọng lượng đồng thời tăng tính an toàn, đạt được bước nhảy vọt.
Hạ Tưởng hiểu biết có hạn về vật liệu ô tô, không tiếp lời, Nghiêm Tiểu Thì nghe xong cũng như nghe thiên thư, không có hứng thú, khẽ lắc đầu.
Tào Thù Lê luôn lẳng lặng nghe mấy người nói chuyện, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, nói:
– Em cảm thấy vật liệu xây dựng kiểu mới nhất định có thị trường.
Một lời làm bừng tỉnh người trong mộng!
Ngay cả Hạ Tưởng cũng không ngại có người ngoài ở đây, không chút keo kiệt mà khen:
– Ba mỹ nữ ở đây, người thông minh nhất là Thù Lê!
Tào Thù Lê đã làm mẹ, được Hạ Tưởng khen, vẫn rất thẹn thùng, oán trách nói:
– Em chỉ là chợt lóe lên một ý tưởng, cũng không tính là thông minh gì, không cần anh phải mèo khen mèo dài đuôi.
Có thể đoán được là, ở trong một khoảng thời gian dài, ngành bất động sản đều hiện ra một trạng thái phát triển mạnh mẽ, vả lại mặc kệ toàn bộ thị trường bất động sản có bất thường hay không… Hạ Tưởng cũng không có năng lực ngăn cản bất động sản phát triển… bởi vậy, nhu cầu vật liệu xây dựng kiểu mới cũng rất lớn.
Thị trường bất động sản sở dĩ ra một hình thức phát triển vượt qua mức bình thường, xét đến cùng vẫn là bởi vì ngành bất động sản kéo theo rất nhiều ngành sản xuất, ngoại trừ chính quyền địa phương chủ bán đất mà phát tài, ngành bất động sản còn có thể kéo theo ngành sản xuất công nghiệp sắt thép, xi măng, thủy tinh, gạch men ..v..v có thể nói một tòa nhà kéo theo bao nhiêu nhu cầu trong đó, tạo thêm nhiều lao động, lại giầu thêm túi của bao nhiêu người, đúng là bởi vậy, giá cả căn hộ mới càng ngày càng cao, khó có thể hạ xuống.
Tới cuối cùng, chính quyền địa phương cũng tốt, thương gia làm bất động sản cũng tốt, rõ ràng biết rõ giá cả căn hộ càng cao sẽ có một ngày sập, nhưng sẽ chết mà không hạ, bởi vì làm giá cả căn hộ tăng cao đến độ nhất định, là giống như thổi khí cầu, ai mở miệng hạ giá cả, sẽ từ nghìn trượng mà rơi xuống, vì khí cầu trong nháy mắt trở nên khô quắt. Nhưng càng thổi càng lớn, cũng sẽ tới hạn rồi nổ tung. Tuy nhiên thổi mấy hơi, có lẽ còn có thể kiếm thêm một chút. Hạ giá xuống, lại bị chết nhanh hơn.
Chết tử tế không bằng sống ỷ lại, đều chống đỡ đến chết, xem có thể chống được bao lâu. Bao gồm cả ngân hàng cũng vậy, nếu giá nhà ở mất giá một loạt, số lượng lớn nhà ở đọng lại, vô số người đầu cơ bất động sản thế chấp nhà với ngân hàng, ngân hàng thu không được tiền về, giữ không mấy chục vạn m2 nhà ở để làm gì?
Kỳ thật người dân lương thiện không biết, tiền bất động sản ở đâu tới đây? Đều là tiền mồ hôi nước mắt của họ gửi ngân hàng. Mức tiền dư gửi ngân hàng mấy nghìn tỷ của cả nước, chẳng qua chỉ là con số mà thôi, hoặc nói là một loại trò chơi con số. Nếu cả nước gởi ngân hàng có một phần năm người rút ra toàn bộ, phỏng chừng ngân hàng cũng không trả đủ.
Con người chính là sống trong thực tế ảo tưởng, cổ phiếu cũng giống vậy, cái gọi là mấy nghìn tỷ đều là một con số không có giá trị gì, chỉ là giá trị tâm lý, không phải giá trị thực tế. Lúc tất cả mọi người đánh mất tin tưởng, chính là lúc khủng hoảng toàn cầu bắt đầu.
Có một câu nói rất hay, đang mơ lại nghĩ là thật, đúng vậy, lúc không phân biệt được mơ và thật, xã hội loài người sẽ hiện ra sự vui sướng tràn đầy sức sống. Lúc giấc mộng rời xa, sẽ là tiếng kêu than dậy khắp đất trời. Lịch sử chính là một vong luân hồi luẩn quẩn, mấy ngàn năm lịch sử của nhân loại nói cho chúng ta biết, tức nước vỡ bờ, không có gì là tuyệt đối.
Giống như giá nhà ở tất sẽ mất giá. Nếu giá nhà ở chỉ tăng không giảm, sẽ như người sống trường sinh bất lão, thật buồn cười.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |