Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 6 » Phần 142

Quan Trường – Quyển 6

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 142

Tuy về sau qua những lời khuyên lấy lợi làm lời hứa lấy tình cảm lay động của Bạch Chiến Mặc, Phan Án đã có những dao động, nhưng vẫn không cho ông ta một cách nói xác thực, mà bây giờ Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ đã áp giải về thành phố Yến, bệnh tình của Khang Thiếu Diệp nghe nói đã qua cơn nguy kịch, nhưng ông ta vẫn chưa dám đem tin tức phản hồi lại với Phó Tiên Phong, e sợ Phó Tiên Phong sẽ mắng nhiếc ông ta một trận.

Làm sao bây giờ? Bạch Chiến Mặc hết đường xoay xở, cảm thấy đau đầu và bất đắc dĩ. Ông ta dám khẳng định, khi Vương Đại Pháo thú nhận, Ngưu Kỳ vu cho Khang Thiếu Diệp, rồi sau đó Khang Thiếu Diệp tỉnh lại, thì sẽ đẩy ngã được quân bài Domino thứ nhất!

Cái ghế Bí thư của ông ta không chỉ khó mà giữ được, nói không chừng còn phải chịu trách nhiệm hình sự. Đã sơ suất rồi, lúc đó nên tăng thêm ít lợi thế, đánh động Phan Án mới đúng, bây giờ hối hận cũng đã muộn, Tôn Định Quốc và Hoàng Kiến Quân đều có quan hệ không tồi với Hạ Tưởng, chắn chắn sẽ trông coi Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ đến mức người ngoài không thể tiếp cận được, cũng khẳng định sẽ đột kích thẩm vấn thâu đêm, sáng ngày hôm sau, Khang Thiếu Diệp sẽ mất hết thanh danh.

Khang Thiếu Diệp vừa mở miệng, gã sẽ lập tức bị Ủy ban Kỷ luật thành phố lập án điều tra.

Bạch Chiến Mặc đứng lên rồi lại ngồi xuống, giống như con kiến trong lò vi sóng, biết chỉ cần một cánh tay mấu chốt ấn cái nút nguồn điện, ông sẽ bị nướng cháy xém từ trong ra ngoài. Ông nhấc điện thoại lên rồi lại hạ xuống, muốn gọi cho Phan Án, lại cảm thấy lâm trận mới mài gươm, chỉ e không có tác dụng nữa. Muốn gọi cho Phó Tiên Phong báo cáo với ông ta sự tình, trong lòng lại thấy khiếp đảm, e sợ bị chửi cho mất mặt.

Nhưng hiện tại lửa đã sém lông mày rồi, tất cả đã rơi vào đường cùng, Bạch Chiến Mặc nghiến răng, cuối cùng vẫn quyết định xin chỉ thị của Phó Tiên Phong xem rốt cuộc phải làm như thế nào, đột nhiên điện thoại không có dấu hiệu gì mà reo lên.

Bạch Chiến Mặc giống như mông bị đâm rất mạnh mà nhảy dựng lên, nhận điện thoại, còn chưa kịp chào hỏi, liền nghe thấy tiếng rít gào của Phó Tiên Phong:

– Khang Thiếu Diệp xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc cậu có dựa theo chỉ bảo của tôi để làm không? Tôi đã cho cậu thêm thời gian rồi, Bạch Chiến Mặc, tại sao ngay cả một chuyện nhỏ như thế này mà cậu cũng làm không xong? Không phải tôi đã nói với cậu, Khang Thiếu Diệp không chết, thì cậu đến mà gánh trách nhiệm!

Phó Tiên Phong quả nhiên như Bạch Chiến Mặc đã lường, vừa bắt đầu đã chửi ông ta té tát.

Bạch Chiến Mặc vừa định giải thích vài câu, di động lại không đúng lúc mà reo lên. Trong lòng ông đang bực bội, nhìn cũng không thèm nhìn liền ấn nút từ chối cuộc gọi. Không ngờ vừa tắt xong lại gọi lại, ông liền nhìn vào dãy số gọi đến, thoắt cái liền thấy giật mình, vội vàng cẩn thận mà nói với Phó Tiên Phong một tiếng:

– Bên Nhị Viện có tin tức rồi. Bí thư Phó, xin anh đợi chút.

Phó Tiên Phong vốn còn một đống lời muốn mắng chửi, vừa nghe bên Nhị Viện có tin tức, liền nuốt tức giận vào trong.

Chỉ có điều với thời gian nửa phút, mà Phó Tiên Phong cảm thấy dài như cả một ngày, cuối cùng Bạch Chiến Mặc cũng hưng phấn đến mức giọng nói có chút không thật vang lên:

– Bí thư Phó, chuyện tốt, chuyện vô cùng tốt, Khang Thiếu Diệp đột nhiên lại phát bệnh, đã qua sự cố gắng cứu chữa của bác sĩ, nhưng vẫn cấp cứu không kịp…

Phó Tiên Phong vốn đang ở phòng làm việc sốt ruột đến khắp đầu đẫm mồ hôi, Khang Thiếu Diệp nếu bị Ngưu Kỳ quay lại cắn một miếng, không đảm bảo được y sẽ cắn loạn lên, cho dù bản thân có chỗ dựa vững chắc, cuối cùng cũng khó tránh khỏi sẽ lưu lại vết nhơ chính trị. Bây giờ tốt rồi, Khang Thiếu Diệp đã chết, manh mối gián đoạn, Hạ Tưởng, cậu đến cả Bạch Chiến Mặc cũng không quật ngã được, cũng chỉ bằng bận bịu vô nghĩa thôi!

Buông điện thoại xuống, Phó Tiên Phong lập tức cảm thấy tâm trạng thoải mái vô cùng, ha ha ha mà cười lớn ba tiếng, sau đó ngồi lại ghế, dùng sức ngả ra phía sau, trong lòng bắt đầu tính toán thế cục quận Hạ Mã của thời kỳ sau Khang Thiếu Diệp, xem liệu có còn cơ hội để nhét thêm một người của mình vào đảm nhận phó Bí thư Quận ủy.

So sánh với sự vui mừng như điên của Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng khi nghe tin Khang Thiếu Diệp đột nhiên bị bệnh mà chết, ban đầu thấy giật mình, sau đó lắc lắc đầu, vô cùng tiếc nuối mà nói:

– Khang Thiếu Diệp đáng thương, vất vả cả đời, lại rơi vào kết cục cấp cứu không kịp, trách ai? Thật là vì ai vất vả vì ai bận bịu!

Hạ Tưởng rất nhanh đã nghĩ thông dụng ý Phó Tiên Phong cố ý kéo dài thời gian giam giữ Vương Đại Pháo, hóa ra nơi mà mũi kiếm chỉ tới là Khang Thiếu Diệp. Lúc đó hắn không nghĩ rằng Khang Thiếu Diệp lại cố ý sơ suất, mà cảm thấy Khang Thiếu Diệp kỳ thực không được coi là một khâu quan trọng nhất, trong kế hoạch của Hạ Tưởng, Khang Thiếu Diệp vốn không phải là điểm xuất phát cuối cùng.

Thân thể của Khang Thiếu Diệp đã trải qua hai lần nhập viện, trên cơ bản đã không còn bước điều trị nào, Thành ủy sẽ không khuyên một người thường xuyên nằm viện ra đảm nhiệm vị trí quan trọng phó Bí thư. Khang Thiếu Diệp cho dù không chết, Thành ủy cũng sẽ khuyên ông ta rút lui.

Đương nhiên, Khang Thiếu Diệp vừa chết, Phó Tiên Phong và Bạch Chiến Mặc đã tự thấy là an tâm rồi, mọi manh mối đến Khang Thiếu Diệp là chấm dứt, chết không đối chứng, hiển nhiên sẽ không có cách gì điều tra nổi. Tất cả mọi trách nhiệm đối với hành vi phạm tội cuối cùng do một người chết gánh vác, Phó Tiên Phong và Bạch Chiến Mặc yên tâm, không ít người cũng sẽ yên tâm, sự việc sẽ được khống chế trong phạm vi cấp trên có thể tiếp nhận.

Hạ Tưởng nhớ lại ngày hôm qua, khi Kim Hồng Tâm báo cáo công việc. Nhìn như vô ý kỳ thực lại có ý mà để lộ ra kết luận của gã và Trần Cẩm Minh về việc xử lý như thế nào chuyện ghi âm, cho dù là thời gian công bố phương pháp hay là lựa chọn, đều khiến Hạ Tưởng vô cùng hài lòng, Hạ Tưởng lúc ấy liền vừa đến mức mà duy trì sự trầm mặc, làm bộ không nghe thấy gì.

Hạ Tưởng không ừ hữ tỏ rõ thái độ, Kim Hồng Tâm hiển nhiên hiểu được ý vị trong đó, cười và rời đi.

Hạ Tưởng liền tin tưởng, vào một thời cơ thích hợp, khẳng định sẽ có sự dẫn phát bùng nổ tin tức theo kiểu phản ứng dây chuyền vang vọng đến từng phố lớn ngõ nhỏ.

Tuy nhiên hắn vẫn thấy vô cùng thương xót cho Khang Thiếu Diệp, Khang Thiếu Diệp tội không đáng chết, hơn nữa, gã sống vẫn khiến cho nhiều người lo lắng hãi hùng hơn là chết. Chỉ tiếc là gã đã chết rồi, tuy Hạ Tưởng đồng thời lại thấy không đáng cho Phó Tiên Phong, kỳ thực dựa vào thân thể và tố chất tâm lý của Khang Thiếu Diệp, không cần phải dùng bất kỳ thủ đoạn nào, chỉ cần Ngưu Kỳ mở miệng thú tội, Khang Thiếu Diệp có thể lại thêm một lần nữa tái phát bệnh tim, nói không chừng lập tức có thể chết, cũng không cần đến bây giờ phải phí công sức nghĩ cách để cho Khang Thiếu Diệp sớm kết thúc.

Hắn cũng hiểu rõ lập trường bất đồng, góc độ đối đãi vấn đề bất đồng, Phó Tiên Phong và Bạch Chiến Mặc sẽ không dương dương tự đắc giống như hắn, bọn họ khẳng định là lòng nóng như lửa đốt, cũng một lòng cho rằng Khang Thiếu Diệp mãi mãi câm miệng, sự việc mới có thể khống chế trong phạm vi có thể tiếp nhận được.

Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ sa lưới, ý nghĩa tượng trưng lớn hơn ý nghĩa thực tế, vì Vương Đại Pháo cũng không rõ người sai khiến phía sau bức màn thực sự là ai, theo sự phỏng đoán của hắn, để cho Vương Đại Pháo thú tội dễ dàng, còn khiến Ngưu Kỳ mở miệng thì khó, vì Ngưu Kỳ đã hết đường có thể lui rồi.

Chỉ sợ kết quả tốt nhất chính là, sự việc đến Ngưu Kỳ là chấm dứt!

Nếu Phó Tiên Phong có được bản lĩnh hơn người là nhìn người rất chuẩn của Hạ Tưởng, ông ta cũng sẽ không lo lắng đến bốc hỏa, sốt ruột đến độ dậm chân mà mắng Bạch Chiến Mặc, cũng sẽ không để cho Bạch Chiến Mặc chấp nhận rủi ro, muốn dồn Khang Thiếu Diệp vào chỗ chết.

Nếu để cho Bạch Chiến Mặc biết Phan Án thực ra đã lừa y, cũng không làm cái động tác ngầm gì đó… Phan Án nhát gan, do dự mãi không ra tay, mà là sau khi Khang Thiếu Diệp tỉnh lại, nghe được tin tức Vương Đại Pháo và Ngưu Kỳ đã bị áp giải về thành phố Yến, giận dữ hại đến mức bệnh tim lại tái phát, bản thân phải bỏ mạng… Bạch Chiến Mặc e rằng cũng sẽ hối hận không kịp, sớm biết Khang Thiếu Diệp muốn tự mình đi tìm cái chết, hà tất phải tìm người ra tay, để rơi vào điểm sơ hở?

Bạch Chiến Mặc càng không biết chính là, Phan Án thấy hơi tiền mà nổi máu tham, tuy không phải là kẻ ăn trộm nhưng lại có ý gian, sau khi Khang Thiếu Diệp bình thường mà chết, gã ham muốn những ưu đãi mà Bạch Chiến Mặc hứa hẹn, đã chủ động gọi điện cho Bạch Chiến Mặc, lấy cái chết của Khang Thiếu Diệp tham công chiếm làm của riêng!

Ai cũng không ngờ đến chính là, một lần sự kiện chết bình thường, vì tâm tư của mỗi người khác nhau, những mưu tính khác nhau, chôn xuống một tai họa ngầm chết người!

Điều không sai lệch với những dự đoán của Hạ Tưởng là, đêm đó, Hoàng Kiến Quân tự mình đưa ra hỏi cung với Vương Đại Pháo, Lịch Phi cũng tham dự xét hỏi.

Tóc của Vương Đại Pháo vì trong lúc chạy trốn con đường chết, không có cách nào để nhuộm màu, bây giờ vừa dài vừa rối, nửa trên là màu vàng, nửa dưới là màu đen, đen vàng lẫn lộn, trông rất buồn cười.

Khuôn mặt Vương Đại Pháo với thái độ không hề gì, ngồi trong phòng thẩm vấn, dưới sự chiếu rọi của đèn điện rất mạnh, bình tĩnh như thường, còn ưỡn mặt hướng về phía Hoàng Kiến Quân đòi hút thuốc:

– Sếp Hoàng, cho điếu thuốc để tỉnh người. Nếu như cho một điếu thuốc ngon, hỏi gì nói ấy. Nếu như thuốc không ngon, thì phải suy nghĩ lại.

Hoàng Kiến Quân vốn hận Vương Đại Pháo đến tận xương tủy, vì gã là hung thủ chính đụng xe khiến Hạ Tưởng bị thương. Bây giờ cuối cùng đã đem gã bắt giữ quy án, vốn nghĩ sẽ trừng trị gã một phen, nhìn cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch, vẻ mặt ngây ngô cười, không có hình dáng ngay ngắn, vừa nhìn thì không phải giả bộ, mà là chỉ số thông minh có hạn, không khỏi giở khóc giở cười.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường – Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 09/10/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lục Thiếu Du – Quyển 34
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, bất tri bất giác trời đã sáng. Phương đông đã có ánh bình minh, mặt trời đỏ xuất hiện. Phương Thải Y vào sáng sớm đã đi tới đình viện, mang cho Lục Thiếu Du mấy hoa quả tươi, ngày hôm qua có hẹn, tiếp tục đi Thải Hồng điện, Lục Thiếu Du còn phải tìm hiểu thêm...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Vĩnh Hằng – Quyển 5
Màn sáng trận pháp không ngừng lan ra xa, tu sĩ năm đại quân đoàn đi theo sau màn sáng, những nơi đi qua thổ dân Man Hoang chỉ có thể lui lại, nếu không lui sẽ bị uy lực trận pháp và tu sĩ năm đại quân đoàn ra tay tiêu diệt. Nhất là tu sĩ năm đại quân đoàn không phải lúc nào cũng ở phía sau màn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Lục Thiếu Du – Quyển 33
Sưu Sưu. Tầng tầng lớp lớp lông vũ màu xanh da trời trong nháy mắt dưới sự bao phủ của Thái Cổ U Minh Viêm trực tiếp bị hòa tan. Lục Thiếu Du muốn thu hồi Huyễn Ảnh Thanh Vũ cũng đã không còn kịp. Thu. Giới chủ Linh Vũ giới vung tay, Thái Cổ U Minh Viêm bao phủ vô số lông vũ trực tiếp tiến vào...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân