Bạn đang đọc Quyển 6, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Quan Trường” tại đây: http://truyensextv.com/tag/tuyen-tap-quan-truong/
Thông qua nói chuyện với nhau mới biết, Hùng Hải Dương sau khi ở huyện An một thời gian phát hiện, thị trường huyện An đã không còn phù hợp để y phát triển nữa nên y đến thành phố Yến, chuẩn bị bao thầu công trình lớn hơn. Vừa đúng quen với Tôn Hiện Vĩ đang là người phụ trách khai thác Bất động sản Thiên An, nên hợp tác với anh ta cùng tiếp nhận công trình thi công đường trong tiểu khu và xây dựng của bất động sản Thiên An, không ngờ lại gặp được Hạ Tưởng ở đây.
Hùng Hải Dương mừng ra mặt.
Lại nghe được Hạ Tưởng cần người tu sửa đoạn đường ổ voi trước cổng Cục Tài chính, Hùng Hải Dương liền vỗ ngực:
– Chủ tịch quận Hạ cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Từng có kinh nghiệm tu sửa đường Sơn Thủy rồi, đoạn đường trên dưới một trăm mét đó chỉ là tu sửa đơn giản thôi, làm một ngày một đêm là xong việc.
Y quay đầu lại nói vọng với đám công nhân:
– Các anh em, nhiệm vụ mà Chủ tịch quận Hạ phân công xuống có hoàn thành được không?
– Được!
Hơn một trăm người đồng thanh đáp lại, hiệu quả cực đủ kinh ngạc, âm thanh long trời lở đất.
– Có thể để Chủ tịch quận Hạ mất mặt không?
– Không thể!
Hùng Hải Dương gõ nhịp ngay tại đó:
– Làm! Làm ngay từ bây giờ, vào giờ này ngày hôm sau hoàn thành, mời Chủ tịch quận Hạ đến kiểm duyệt.
Một câu lệnh hạ xuống, hơn một trăm người lập tức chậm rãi chuyển động. Mỗi người mỗi chức, mỗi người mỗi việc, tinh thần phấn chấn không cần bất kỳ ai chỉ huy đều rất chỉnh tề đều nhịp, hiện cảnh hoành tráng, hành động kinh ngạc như người quân nhân mang đến cho người ta sức mạnh từ cái nhìn qua thị giác.
Rốt cục Thi Trường Nhạc cũng đã bị thuyết phục, y biết, đây không phải là do thân phận Chủ tịch quận của Hạ Tưởng mang đến uy lực, cũng không phải Hạ Tưởng hứa hẹn gì với họ, mà chính là nhân cách của Hạ Tưởng chinh phục được tất cả những người công nhân đó, mới có thể khiến bọn họ không cần điều kiện gì, không kêu khó khăn, không nói hai lời vùi đầu làm việc.
Trước kia Thi Trường Nhạc cũng không phải không có những năm tháng đầy nhiệt huyết, chỉ là sống trong quan trường đã lâu năm, sớm đã mai một lòng nhiệt huyết và cảm động đó. Hôm nay y lại bị Hạ Tưởng làm cho cảm động, ngây người đứng một bên nửa ngày không nói ra được tiếng nào.
Kim Hồng Tâm thì càng ngây người hơn đứng ở một bên, kinh ngạc đến nỗi mồm miệng há hốc. Y chưa bao giờ gặp được cảnh như ngày hôm nay, cũng chưa bao giờ thấy một cán bộ lãnh đạo có thể khiến cho công nhân thật lòng tín phục như vậy. Trong đầu óc của y chỉ có một ý niệm cứ không ngừng quay tròn là, sẽ tuyệt đối không hối hận khi đi theo Chủ tịch quận Hạ.
Hạ Tưởng thấy công việc được giải quyết viên mãn, trong lòng hơi cảm thán một lần cứu người năm đó ở huyện An, tình người đến tận bây giờ vẫn còn có thể dùng được, đúng là khiến cho người ta cảm thán. Hắn lại thấy Thi Trường Nhạc đứng ngây người ở đó, không tự chủ được vừa buồn cười vừa không giận được nên mắng nhẹ một câu:
– Đồng chí Trường Nhạc, đừng đứng ngây ra đó nữa, mau đi chuẩn bị chè nước, lẽ nào anh để công nhân người ta làm không công sao?
Thi Trường Nhạc tỉnh lại, vội vàng dặn dò:
– Mau đi chuẩn bị chè nước và cơm rau, để đầu bếp của căn tin trực tiếp nấu theo tiêu chuẩn của cấp chủ nhiệm, phải nhanh lên và đúng giờ.
Hạ Tưởng thấy Thi Trường Nhạc cũng biết điều liền cười, gật gật đầu:
– Được đó, xem như anh có mắt nhìn. Chuyện còn lại giao hết cho anh, có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ chứ?
Thi Trường Nhạc thấy Hạ Tưởng chỉ với nụ cười mà giải quyết được vấn đề lớn, và công nhân cũng không thèm đề cập đến chi phí cũng là vì có lòng kính phục Hạ Tưởng, liền vội trả lời:
– Không vấn đề gì, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ. Nếu có sai xót gì mời Chủ tịch quận hỏi tội.
Nếu đến cả việc nhỏ này mà làm không xong, Hạ Tưởng đúng là sẽ xem thường Thi Trường Nhạc. Hắn dặn dò Hùng Hải Dương vài câu, rồi cùng với Hoàng Kiến Quân rời đi.
Cái mà Hạ Tưởng không biết được là, qua việc xử lý chuyện này khiến cho Hoàng Kiến Quân càng thêm kiên định đứng về phía hắn, cũng tạo ảnh hưởng sâu sắc đối với Thi Trường Nhạc.
Khi về đến nhà, bên trong đã người kín hết chỗ. Ngoài Nghiêm Tiểu Thì, Cổ Ngọc ra còn có Tống Nhất Phàm và Tống Triều Độ, lẫn vợ chồng Lý Đinh Sơn, vợ chồng Cao Hải.
Hạ Đông còn chưa đầy tháng, theo tục là chưa đến lúc mời bạn bè, người thân đến chơi, nhưng Tống Triều Độ, Lý Đinh Sơn và Cao Hải là trưởng bối so với Hạ Tưởng, cũng không gò bó phép tắc liền hẹn cùng nhau đến chúc mừng, lấy tiếng là thăm Tào Thù Lê cũng coi như là cơ hội mọi người cùng đi lại.
Lần đầu tiên Cao Hải đến nhà Hạ Tưởng, trong lòng không khỏi có chút kích động. Dù ông ấy giờ đã là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó thị trưởng, là lãnh đạo của Hạ Tưởng nhưng vẫn có thể giữ suy nghĩ với thân phận cá nhân đến gần Hạ Tưởng là một vinh hạnh. Người khác có thể không hiểu một lãnh đạo cấp Giám đốc sở lại có thể xem trọng thuộc hạ cấp Phó giám đốc sở như vậy, nhưng Cao Hải biết rõ, ông ấy có được ngày hôm nay cũng là nhờ công lao của Hạ Tưởng nhiều lần giao thiệp mới thành được.
Sự thân thiết của ông ấy đối với Hạ Tưởng đúng là xuất phát từ sâu trong tim.
Vợ của Cao Hải là Lý Trân, lần đầu tiên Hạ Tưởng mới được gặp, hắn quen biết Cao Hải nhiều năm, nhưng chưa bao giờ biết người nhà của ông ấy. Hôm nay ông ta đưa người nhà đến cũng là hiểu suy nghĩ của hắn, nên rất nhiệt tình chào hỏi Lý Trân.
Lý Trân sớm đã không biết bao nhiêu lần nghe chồng mình nhắc đến tên Hạ Tưởng, giờ gặp Hạ Tưởng thấy hắn trẻ, đẹp trai hơn cả trong tưởng tượng nên cười nói với mấy người Cao Hải:
– Anh và Đinh Sơn, cả Phó chủ tịch tỉnh Tống nữa khi còn thanh niên đều không bằng một mình Hạ Tưởng đây tuấn tú, lịch sự.
Hạ Tưởng liền khiêm tốn cười đáp:
– Đàn ông không nên nhìn vào vẻ đẹp trai, mà nên nhìn vào có tài năng hay không.
Mấy người đều cười, Tống Nhất Phàm không biết từ đâu nhảy ra, khoác cánh tay Hạ Tưởng nói:
– Sai, đàn ông không những phải đẹp trai mà còn phải có tài. Vừa đẹp vừa có tài mới là đàn ông thực sự.
Tống Nhất Phàm hiện lớn như một cô gái rồi, duyên dáng yêu kiều, chỉ là hơi gầy một chút, dáng người thon thả nhưng đầy đặn. Cô đứng bên Hạ Tưởng thì đã cao đến tai Hạ Tưởng rồi, trên người mặc một bộ váy liền trắng tinh như tiên nữ, khiến mắt người nhìn cảm thấy sự mới mẻ.
Hạ Tưởng khẽ cười:
– Đừng có cái gì cũng muốn tốt nhất, thứ tốt nhất chưa chắc phù hợp với em. Thích hợp với em nhất tuy chưa chắc là tốt nhất, nhưng lại là thứ em cần nhất đó.
Tống Nhất Phàm nghiêng đầu nghĩ:
– Tuy anh nói có lý, có điều em vẫn là muốn một người tốt nhất, vừa phải đẹp trai lại phải có tài, sau đó có thêm tiền nữa càng tốt.
Tống Triều Độ liền cười Hạ Tưởng:
– May là cậu sinh con trai, sau này không phải lo lắng nhiều vấn đề của con gái.
Lý Đinh Sơn chen vào:
– Lời này hơi không công bằng rồi, lẽ nào con trai không cần phải lo lắng?
Cao Hải cũng có một đứa con trai, cũng tiếp lời:
– Đúng vậy, đúng vậy. Quả thực con trai có vấn đề lo lắng không ít hơn con gái đâu.
Sử Khiết đột nhiên thốt lên một câu:
– Các anh không phải tranh luận nữa, không có so được đâu. Nếu có trai gái song toàn thì mới đủ quyền phát biểu.
Hạ Tưởng muốn nói thực ra là mẹ vợ hắn có con trai con gái song toàn, ai ngờ Tống Nhất Phàm lại cười hi hi nói:
– Cháu thấy anh Hạ là người có mệnh tốt, sau này anh ấy chắc chắn sẽ có trai gái song toàn.
Hạ Tưởng thiếu chút nữa chảy hết mồ hôi, Tống Nhất Phàm quá cổ quái tinh ranh rồi, một lời nói trúng tình hình thật sự là hắn đã có trai gái song toàn rồi.
Cũng may, chẳng qua là Tống Nhất Phàm tùy miệng nói thôi, lại chuyển qua vấn đề khác, ví dụ như tại sao Tào Thù Lê không sinh một đôi Long Phụng, một chốc là có đủ cả con trai con gái thì tốt biết bao. Lại nói thật ra cô cũng thích con trai, vì con trai gần với mẹ vân vân. Giọng điệu nói chuyện như người lớn, và khi đã nói thì nói liên tiếp không dứt, mặt mày hớn hở, người khác không chen nổi lời vào.
Tống Triều Độ dù đường đường là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh, ở trước mặt người khác thì uy nghiêm nhưng trước mặt con gái thì không có cách nào cả, Tống Nhất Phàm không nghe lời ông ấy. Cuối cùng hết cách, vẫn là Hạ Tưởng mở lời nói:
– Nhất Phàm, em nói nửa ngày cũng mệt rồi, ra nói chuyện với Cổ Ngọc ấy.
Tống Nhất Phàm vô cùng bất mãn, bĩu môi nói:
– Em biết ý của anh, mọi người muốn nói chuyện chính sự, chê em làm phiền đúng không?
Cô bất mãn trừng mắt Tống Triều Độ một cái:
– Bố, bố cũng phải phê bình anh Hạ, anh ấy muốn đuổi con đi, bố để anh ấy tùy tiện vậy sao? Con là con gái rượu của bố, bố không bênh con hả? Với lại hôm nay là đến thăm Hạ Đông chứ không phải để mọi người đến mưu đồ bí mật đâu.
Tống Triều Độ trầm mặt:
– Không được càn quấy, người lớn có chuyện để bàn, trẻ con không được làm phiền.
Quyền uy của Phó chủ tịch tỉnh cũng không quản nổi Tống Nhất Phàm, cô không vui trừng mắt nhìn lại bố mà lỳ không chịu đi, liền ngồi bên cạnh Hạ Tưởng không nhúc nhích. Hạ Tưởng bất lực cười cười, nhỏ giọng nói bên tai Tống Nhất Phàm mấy câu, Tống Nhất Phàm lập tức mặt mày hớn hở, gật đầu liên tục, quay người chạy đi như bay.
Lý Đinh Sơn ngạc nhiên:
– Tiểu Hạ đúng là có chiêu đối phó với các cô gái, nói cái gì mà khiến tiểu Phàm vui trở lại vậy?
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Cũng không có gì, tôi nói với cô bé, để cô bé đi xem con trai tôi có đẹp không, giống tôi nhiều hơn hay là giống Tào Thù Lê nhiều hơn, cô bé liền có hứng thú nên đi rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 09/10/2017 12:36 (GMT+7) |