Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 2 » Phần 35

Lâm Vãn Vinh - Quyển 2

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 35

Lục Trung Bình tức giận bỏ ra ngoài, đối mặt với hoa phục công tử ấp úng nói:
– Trung Bình làm việc bất lực, xin công tử trách phạt.

Hoa phục công tử hừ một tiếng:
– Lục Trung Bình, việc này ngươi thật thiếu cân nhắc. Gã Lâm Tam cố ý chọc tức, ngươi lại không kìm được nóng giận, bị hắn chơi xỏ. Hừ, mấy ngày nay ở Kim Lăng quý giáo gây náo động cũng có chút ầm ĩ, sợ rằng đã gây chú ý của cấp trên, việc này các ngươi làm tốt rồi, trước hết tạm thời nghỉ ngơi vài ngày đã.

Lục Trung Bình cúi đầu ủ rũ đứng một bên, hoa phục công tử nói tiếp:
– Lâm Tam này quả thật không đơn giản, ta phải tự mình xem xét hắn.

Thanh niên bên trái vội nói:
– Công tử, vạn vạn không thể, công tử là thiên kim chi thể, sao lại có thể tiếp xúc với kẻ tiểu nhân hạ đẳng này.

Hoa phục công tử khoát tay nói:
– Không sao, không sao, Lâm Tam này cũng là một nhân tài, ta nghĩ tự mình phải thử xem kiến thức hắn một phen.

Lâm Vãn Vinh đợi trong phòng nửa ngày, cũng không thấy ai đến, trong đầu hắn nảy sinh cả trăm ý nghĩ, cẩn thận tự hỏi tình thế bây giờ nên thế nào. Hiện tại mọi chuyện đã rõ ràng, người sau lưng tên họ Lục có âm mưu, Bạch Liên giáo điên cuồng thu nạp tài lực, mục tiêu bọn họ hiển nhiên là chiếm lấy phương pháp điều chế nước hoa trong tay mình. Lợi nhuận từ nước hoa thật to lớn, không ai rõ hơn Lâm Vãn Vinh, hắn thầm thở dài, từ xưa đến nay nhân tài đều gặp phong ba. Đợi thêm chốc lát thì thấy Lục Trung Bình mặt mày tái mét trở vào lại, cung kính nói với hắn:
– Lâm tiên sinh, công tử nhà ta cho mời.

Lâm Vãn Vinh cả người nổi da gà, bị một nam nhân xưng là “tiên sinh”, hắn nghe thật sự không thuận lỗ tai, liền giở vẻ vênh váo thường ngày ra, vỗ vỗ vai Lục Trung Bình nói:
– Tiểu lục à, một người sống trên đời này, nếu chỉ cậy mạnh thì không đủ, còn muốn cho đầu óc khôn ra, ngươi nên kiếm ít óc heo mà bù vào.

Dù sao đối với tên tiểu tử thề không đội trời chung này, chuyện đục nước béo cò như vậy kể ra cũng có phần hơi lăng nhục, chiếm tiện nghi tên đại ngốc này, huống chi đây cũng không phải là tính cách của hắn. Lục Trung Bình lúc này không dám đắc tội với hắn, chỉ cắn răng dẫn hắn tới một gian phòng trống khác. Phòng này rộng mở, cũng có một cái bình phong, lộ ra hai bóng người ẩn phái sau. Kẻ đứng người ngồi, không nhìn rõ khuôn mặt.

– Ngươi là Lâm Tam sao?

Một người ở bên kia bình phong hỏi.

“Mẹ nó, ngươi là cho mình là cảnh sát sao, mở miệng là hỏi tên tuổi, đúng là vớ vẩn.” Lâm Vãn Vinh với đối phương cực kì khinh bỉ, nhưng cũng biết người ngồi trước mặt chính là kẻ đứng sau lưng Lục Trung Bình, nói cách khác cái mạng nhỏ của mình nằm trên tay nam tử phía sau bức bình phong kia. Nam tử này không biết dùng yêu pháp gì, nói tựa như từ xa vang tới, tuy nghe được rõ tiếng nhưng không ra âm thanh thực. Nhưng hắn có nói một câu, tuy chỉ có ngắn ngủi vài chữ, cách hỏi lại rất có khí thế, ẩn chứa chút uy nghiêm, vừa nghe liền biết là người cao quý.

Lâm Vãn Vinh lại không quản hắn là ai. Đến nước này, ai cũng không sợ, hắn liền ngồi xuống, lại khinh khỉnh cười:
– Những lời thừa thãi này sau này không cần hỏi nữa. Ta nếu trả lời quả là ngu ngốc, người mà hỏi ư, cũng là trí tuệ so với ta cũng không bằng.

“Hahahaha…” nam tử nọ cười một tiếng, nói:
– Lâm Tam, loại người như ngươi cũng có chút tư vị, ta lâu rồi không có gặp qua người nào nói chuyện thú vị như vậy. Nói ra chắc ngươi không tin, ta thật sự muốn cùng ngươi kết giao.

Lâm Vãn Vinh cũng cười đáp:
– Ngươi kéo bình phong che lại, dấu diếm giọng nói thật, đó là muốn cùng ta kết giao sao? Thành ý này thật có tệ một chút.

Nam tử nọ mỉm cười:
– Ta tịnh không có ác ý, thấy diện dung của ta, đối với ngươi mà nói, vị tất đã là chuyện tốt.

Một câu nói thật như vậy, Lâm Vãn Vinh gật đầu nói:
– Coi như lời này của ngươi cũng có chút đạo lý. Cũng được, ta không thấy ngươi, đỡ phải bị ngươi diệt khẩu. Chẳng biết các hạ lại khổ tâm mời ta tới là vì chuyện gì?

Lục Trung Bình ở bên nghe vậy trong lòng thầm mắng, con bà nó, tên tiểu tử này nói thật dễ nghe, cái gì là mời tới, rõ ràng là bị chúng ta bắt, nhưng lại tự dát vàng lên mặt mình, cũng không biết là quái vật nơi nào, so với lão tử ta còn thổ phỉ hơn.

– Lâm Tam, ngươi là một người thông minh, kẻ khôn trước mặt không cần vòng vo. Mục đích của ta rất đơn giản, chính là muốn phương pháp điều chế nước hoa trong tay ngươi, ngươi ra giá đi.
Nam tử nọ sảng khoái nói.

Trời ạ, quả nhiên là việc này, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm tức giận, nhưng trên mặt cũng giả vờ giật mình:
– Các ngươi từ đâu mà biết?

Nam tử nọ nói:
– Chúng ta tự nhiên có biện pháp của chúng ta, ngươi không cần hỏi nhiều, chỉ cần ngươi nguyện ý cung cấp phương pháp đó, vàng bạc tài bảo, vinh hoa phú quý, tùy ngươi lựa chọn.

Lâm Vãn Vinh ghét nhất là phải nghe lời nói gian trá, liền cười ha hả:
– Vàng bạc tài bảo, vinh hoa phú quý? Vị lão ca này, ngươi không thấy buồn cười sao, ngươi nếu cho ta vàng bạc tài bảo cũng ích gì, ta không thể dùng nước hoa kiếm tiền sao?

Hoa phục công tử cũng sửng sốt trước phản ứng nhanh nhạy của Lâm Tam, mỗi câu nói của mình qua miệng hắn liền biến thành thứ rác rưởi. Nhưng kẻ này cũng không phải người tầm thường, cũng cười nói:
– Quả nhiên là người sảng khoái, thật hợp tâm ý ta. Đã như vậy, Lâm Tam, ta cũng không giấu ngươi, chỉ cần ngươi cung cấp phương pháp pha chế nước hoa, ta có thể cho ngươi sở hữu tất cả những gì ngươi mong muốn, nhà cao gái đẹp, quan cao bổng hậu, tùy ngươi chọn lựa.

Lâm Vãn Vinh trong lòng đôi chút kinh giật:
– Ngưoi muốn ta phản bội Tiêu gia sao?

Hoa phục công tử cười ha hả nói:
– Trung thành chỉ là một cái cớ, miệng nói chuyện trung nghĩa, đơn giản chỉ là chưa đủ lý do để phản bội thôi. Nói phản bội cũng hơi quá, bởi vì qua mấy ngày nữa, cả tiêu gia cũng nằm trong tay chúng ta rồi.

Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, tiểu tử này đối với nhận biết nhân tình thế thái kể ra cũng có chút tinh tường. Chỉ nghe ý tứ của hắn, liền biết thân phận hắn cực không đơn giản. Lâm Vãn Vinh trong lòng chợt nghi, hỏi:
– Vị lão huynh này, ngươi chẳng lẽ là người trong quan truờng?

Hoa phục công tử nọ nói:
– Ta đã nói rồi, ngươi mà biết việc này thì đối với ngươi không có lợi.

“Mẹ nó, biết cái rắm, ngươi tưởng rằng lão tử muốn biết sao, không phải cháu ngoại ngươi mời lão gia tới sao, quỷ mới nguyện ý cùng ngươi phát sinh quan hệ. ngươi nếu đang làm quan, chắc cũng là một tên hoạn quan, thái giám” Hắn cười hắc hắc, ác độc nghĩ.

Sự việc truớc mắt, hắn biết rõ không có giải pháp nào, nếu không giao công thức pha chế ra, đối phương nhất định sẽ giở thủ đoạn hành hạ lão tử, chắc sẽ đụng tay chân thay vì ngồi nói. Nhưng mà một khi đã đưa phương pháp pha chế ra, vậy chút vốn riêng để tự bảo vệ cũng không còn, sinh tử lập tức nằm trong tay người khác. Cho dù Lục Trung Bình kia, nếu muốn giết mình, cũng tựa như bóp chết một con kiến. Lâm Vãn Vinh suy nghĩ, hắn là một con người hiện đại, tuy có chút “khí phách”, nhưng cũng còn chưa ngu tới mức bỏ mặc sống chết, trước mắt là thời khắc mấu chốt, nếu một bước cờ sai, hắn sẽ thua cả bàn.

Thấy Lâm Vãn Vinh trầm tư, hoa phục công tử nọ trên mặt mỉm cười, cũng ép không buộc gì hắn, lẳng lặng ngồi chờ cầu trả lời.

– Đào Đông Thành có ở đây không?
Lâm Vãn Vinh đột nhiên trợn mắt hỏi.

Thanh niên đứng bên thân hoa phục công tử nọ, thân thể khẽ run lên, hoa phục công tử quay nhìn hắn lắc đầu, hắn liền tĩnh tâm trở lại.
– Đào Đông Thành là ai?

Hoa phục công tử bình tĩnh hỏi lại.

Lâm Vãn Vinh không hỏi nữa, lạnh nhạt nói:
– Ta cần chút thời gian suy nghĩ.

Hoa phục công tử truy vấn:
– Ngươi còn lo nghĩ cái gì?

Lâm Vãn Vinh cười lạnh:
– Ta nếu giao phương pháp đó cho ngươi, lập tức không còn vốn để cùng ngươi đàm phán, đến lúc đó sự sống hay chết đều do ngươi làm chủ. Ngươi nói ta không cần lo lắng sao?

– Rất hay, rất hay.

Hoa phục công tử vỗ tay cười nói:
– Nói chuyện với ngươi thông minh, học được rất nhiều công phu a!

“Bất quá…” Giọng điệu của hắn lại chuyển:
– Ngươi không có bao nhiêu thời gian để lo lắng đâu, ngày mai, ta hy vọng có thể nghe câu trả lời thuyết phục của ngươi, bằng không, ta tin Trung Bình đối với ngươi rất có hảo cảm đó.

Ngữ khí hắn âm trầm. so với lúc trước hoàn toàn khác biệt, Lục Trung Bình nọ đang xoa xoa song quyền vào nhau. “Mẹ nó. Con mẹ tên Tiểu tặc tử giảo hoạt.” Lâm Vãn Vinh trong lòng mắng thầm, vốn hắn muốn mượn cơ hội một hai ngày, cho dù không có người đến cứu, cũng có thời gian tự cứu, không nghĩ ra tiểu tử này cũng nhìn thấu điểm này, chỉ cho hắn mấy canh giờ ngắn ngủi.

Hai người sau bình phong cũng không nói chuyện với hắn nữa, mang theo Lục Trung Bình đi ra khỏi phòng.

– Công tử, nếu Lâm Tam này không chịu giao ra công thức, chúng ta phải làm như thế nào?
Thanh niên bên cạnh hoa phục công tử hỏi.

Công tử hờ hững cười một cái, trong mắt hiện lên một tia lệ mang:
– Chúng ta còn không đắc thủ thì người khác cũng đừng mơ tưởng tới. Nếu hắn không chịu giao ra, ngươi liền trực tiếp…

Hắn đưa mắt với gã thanh niên, trong mắt lóe lên tia sát ý, lại lập tức biến mất, thanh niên nọ vội vàng ứng thị:

– Được rồi, Tiêu đại tiểu thư bên kia, ngươi hãy đi moi chút tin tức, nói Lâm Tam đã giao ra phương pháp điều chế rồi, bây giờ đang tiếp nhận sự khoản đãi của chúng ta.

Công tử trên mặt khẽ lộ ra tiếu ý:

– Nhớ kỹ, “không cẩn thận” mới để cho đại tiểu thư nghe được nha.

Thanh niên nọ trong mắt sáng ngời, vội vàng ôm quyền nói:
– Công tử cao minh.

Công tử cười, liếc mắt nhìn hắn:
– Tiêu đại tiểu thư này tính tình cương liệt, ngươi nếu cưỡng chiếm nàng, sợ rằng sẽ phản ứng ngoài ý muốn, có thể gây khó khăn cho ngươi, nên ta mới nghĩ ra pháp kế này chiếm được Tiêu gia, để cho nàng thành tâm theo đến chết. Còn binh mã của Trình Đức cũng đã tới dưới chân núi, ngươi tùy thời tiếp đón, tiện thể lên núi vui đùa. Làm việc tốt lắm, ta sẽ không đối đãi tệ với ngươi đâu.

Thanh niên vội nói:
– Thuộc hạ cùng gia phụ có được như hôm nay, đều là công tủ ban tặng. Vì công tử, đó là trách nhiệm của mình, thuộc hạ cũng tuyệt không chối từ.

Công tử mỉm cười:
– Phụ thân ngươi theo phụ vương ta đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?

Thanh niên cung kính nói:
– Gia phụ từ mười tuổi đã theo vương gia, bây giờ cũng đã bốn mươi năm rồi.

Công tử gật đầu nói:
– Lòng trung thành của các ngươi, ta và phụ thân đều thấy rất rõ. Để cho lệnh tôn làm quan tại Tô Châu hơn tám năm, kể ra cũng đã ủy khuất cho hắn. Nhưng ngươi biết đó, Tô Hàng hai tỉnh giàu có đứng đầu thiên hạ, Tô Châu chức tạo này nhiệm vụ càng nặng nề, người bình thường làm, phụ vương tuyệt không an tâm. Đợi làm xong việc này, ta liền trước mặt phụ vương nói qua, đảm bảo, sang năm chức phủ doãn Kim Lăng đang thiếu sẽ vì ngươi mà lưu ý.

Thanh niên cảm kích rơi nước mắt, quỳ trên mặt đất nói:
– Tạ vương gia long ân, tạ tiểu vương gia long ân.

Công tử mỉm cười không nói một lời, chợt thấy Lục Trung Bình vội vã chạy tới, hấp tấp nói:
– Công tử, đại sự không tốt rồi, Tiêu dại tiểu thư kia, nàng…

– Tiêu đại tiểu thư làm sao?
Thanh niên cả kinh hỏi.

Lục Trung Bình trước mặt hai người nói nhỏ vài câu, hai nguời đều cả kinh, gấp gáp nhắm hướng tù thất đi tới.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/04/2017 00:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Dương Thần – Quyển 14
Thời gian Thông Thiên tháp mở ra có hạn, tuy rằng không ngắn nhưng cũng không thể kéo dài quá lâu, Dương Thần càng lúc càng nóng vội, muốn tốc chiến tốc thắng phản công lại Văn Thao, nhưng lại không có khả năng. Hỗn Độn điên cuồng ý đồ cắn nuốt sạch sẽ năng lượng phản vật chất con rồng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Cái tội mê gái - Tác giả The Kid
Lâm vừa kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi. Buổi tối anh đi bộ vòng vòng nhìn ngắm phố phường. Sài Gòn về đêm thật đẹp. Khi thấy các cặp đôi đưa nhau đi chơi, Lâm buồn bã nghĩ về cuộc sống độc thân của mình. Lâm nhìn thấy có một cô gái ngồi ở ghế đá chỗ bờ sông. Lâm tiến lại...
Phân loại: Truyện nonSEX
Vĩnh Hằng – Quyển 5
Thấy quá nhiều oan hồn, Bạch Tiểu Thuần run rẩy từ trong lòng, hắn sợ quỷ vật, nhưng hắn không có lựa chọn! “Câm miệng!” Oan hồn gào thét, Bạch Tiểu Thuần cũng gào lên, thời gian của hắn rất cấp bách, hắn chỉ có sáu canh giờ mà thôi. Đám oan hồn đều bay thẳng về phía Bạch Tiểu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân