Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 3 » Phần 176

Quan Trường - Quyển 3

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 176

Cao Thành Tùng đến muộn, chín giờ mười lăm phút. Rốt cuộc Chủ tịch Hội đồng nhân dân tỉnh, chính là quan lớn tỉnh bộ vẫn theo lệ thường đến hơi muộn một chút.

Xe của Cao Thành Tùng đứng ngay trước mũi xe Hạ Tưởng. Ở giữa là một luống hoa, ước chừng chỉ khoảng mấy chục thước. Hạ Tưởng nhận ra xe của Cao Thành Tùng, tuy nhiên làm bộ không biết, vẫn cứ đứng bất động tại chỗ gọi điện.

Cao Thành Tùng ngồi ở trong xe vài phút, không thấy Hạ Tưởng chủ động đến mở cửa xe cho hắn, trong lòng bực bội. Một tên Phó chủ tịch huyện nho nhỏ là cái thá gì mà dám kiêu căng như thế chứ, nhìn thấy cán bộ cấp Tỉnh cũng phải chủ động đến mở cửa xe. Thật là không hiểu chuyện.

Cao Thành Tùng tuy rằng chưa từng gặp Hạ Tưởng, nhưng trước khi gặp cũng nghiên cứu qua về lý lịch của Hạ Tưởng, nhìn qua tấm hình của hắn rồi nên cũng có thể nhận ra hắn, lại cố ý ngồi trong xe đợi lát nữa, vẫn không thấy Hạ Tưởng chủ động tới liền giận dữ nói với lái xe:

– Mở cửa!

Người tài xế vội vàng xuống xe, mở cửa xe cho Cao Thành Tùng. Cao Thành Tùng nén giận, đi về phía Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng chính là muốn cố tình thử xem. Đường đường một Bí thư Tỉnh uỷ cũng phải trải nghiệm qua mùi vị bị người lạnh nhạt. Cao Thành Tùng tại tỉnh Yến từng làm khổ cho không ít người. Bình thưởng trong công tác với kẻ khác hơi động tí là quở trách, hoặc có giận dữ cũng là thường tình. Người bị ông ta lạnh nhạt lại càng nhiều đếm không xuể. Hạ Tưởng bèn nhân cơ hội có tâm lý ít nhiều trả miếng.

Hắn cũng không rõ tại vì sao mà hắn lại vô cùng căm hận Cao Thành Tùng. Mặc dù thực tế trong cuộc đời Cao Thành Tùng và hắn chẳng có điểm gì gặp nhau. Chẳng lẽ chỉ là vì ông ta hãm hại Trần Phong vào tù? Lại đem bác Tào tống ra một ban ngành râu ria để dưỡng lão? Còn hãm hại rất nhiều người chính trực? Có thể đúng thế, cũng có thể không đúng, dù sao Hạ Tưởng đối với Cao Thành Tùng không có ấn tượng tốt nào. Cho nên lần đầu tiên thấy ông ta, hắn không thể có một chút tươi cười với đương kim Chủ tịch Hội đồng nhân dân, thậm chí còn giả bộ không nhận ra ông ta.

Cao Thành Tùng đứng trước mặt Hạ Tưởng, nhìn người trẻ tuổi trước mặt thật lâu. Có thể nói một câu thế này: “Thật là tuổi trẻ mà phong độ lại chín chắn và điềm đạm”. Trong mắt hắn toát lên vẻ kiên nghị khiến ông hơi có phần chùn lại. Nghĩ thầm, quả nhiên không phải một người dễ đối phó. Hắn chỉ trầm lặng, cho dù là cố ý làm bộ, thì cũng đã khiến người ta sợ hãi rồi.

Vì Cao Thành Tùng đã từng gặp không ít Thị trưởng, thậm chỉ Bí thư Thành uỷ vừa thấy ông thì căng thẳng đến nỗi đổ mồ hôi đầy đầu. Hạ Tưởng nhìn thấy ông nhưng chẳng có một chút phản ứng nào, cứ như là đang nhìn một người xa lạ.

– Cậu chính là Hạ Tưởng phải không?

Cao Thành Tùng đợi một lúc, thấy Hạ Tưởng vẫn không chủ động nói chuyện, đành phải mở lời hỏi.

– Tôi là Hạ Tưởng, xin hỏi ngài là..?

Hạ Tưởng rốt cục cũng mở miệng, rất lễ phép, chẳng qua là có một chút cảm giác lạt nhạt.

Ta là ai? Cao Thành Tùng thiếu chút nữa bực vuột ra cả mũi, nhịn một chút, dù sao cũng là có việc nhờ người, đành phải nhịn:

– Tôi là Cao Thành Tùng, hôm nay cố ý tới đây gặp cậu để nói chuyện.

– Xin chào Chủ tịch Cao!

Hạ Tưởng rốt cuộc cũng mỉm cười. Vẻ nhợt nhạt chợt loé lên đã qua ngay, lại trở nên có chút không sợ hãi:

– Mời ngài vào trong công viên nói chuyện, nơi này là cửa vào, nhiều người qua lại nhìn ngó, thật không tiện nói chuyện.

Hai người cùng tiến vào trong vườn hoa, đi được vài bước đã vào trong con đường nhỏ.

Mùa đông đã tới, du khách tới công viên Rừng Rậm ít dần. Trên mặt đất lá rụng một lớp thật dày, bởi vì có tuyết nên khi dẫm lên có tiếng xèo xèo. Đi được vài bước, Cao Thành Tùng không kiềm chế được cơn giận dữ trong lòng, liền hỏi:

– Hạ Tưởng, cậu nói cho tôi biết, Kiến Viễn hiện đang ở đâu? Cậu rốt cuộc muốn tôi thế nào mới bằng lòng bỏ qua cho nó?

Ngày trước đường đường là một Bí thư Tỉnh uỷ, nhất ngôn cửu đỉnh phụ trách tiền đồ vô số người trong tỉnh, bây giờ lại chịu không nổi vội vàng hỏi một Phó chủ tịch huyện như hắn. Hạ Tưởng thì tươi cười, nói là:

– Chủ tịch Cao, Cao Kiến Viễn hiện tại ở nơi nào tôi thật không biết. Ngoài ra, ngài nói muốn tôi buông tha cho anh ta, tôi không rõ ý của ngài là gì? Ngài phải hiểu là không phải tôi không buông tha cho anh ta, mà quốc pháp không tha anh ta, là pháp luật không dung anh ta!

Cao Thành Tùng nóng nảy:

– Hạ Tưởng, tôi cảnh cáo cậu. Đừng nghĩ tôi hiện tại không phải là Bí thư Tỉnh uỷ, muốn lấy đi cái chức Phó chủ tịch huyện nho nhỏ của cậu cũng không phải là việc khó hay không thể làm được đâu, cậu không cần phải khinh người quá đáng! Các tư liệu về Kiến Viễn cậu đang có trong tay mau giao cả ra đây, tôi có thể chỉ cho cậu một con đường sáng. Nếu không chỉ cần tôi còn tại vị một ngày, cậu cũng đừng nghĩ có thể được ăn quả ngọt!

Khi Cao Thành Tùng nói ra những lời độc địa, trên mặt càng có vẻ hung dữ, hai mắt toát ra hung quang, thật là biết doạ người.

Hạ Tưởng lắc đầu, nhẹ nhàng mỉm cười:

– Chủ tịch Cao, ngài đường đường là lãnh đạo cấp tỉnh, lại có giọng điệu uy hiếp tôi – một phó chủ tịch huyện – để nói chuyện, có phần hơi… Vả lại, trong tay tôi làm sao có những tài liệu mật về Cao Kiến Viễn chứ? Dạ, ý ngài nói tài liệu mật là nói Cao Kiến Viễn hắn khẳng định có nhưng hành vi phạm pháp. Nếu không thì làm sao lại có tài liệu mật được chứ?

Cao Thành Tùng đột nhiên đứng sững lại:

– Ý cậu là cậu không chống đối tôi? Vậy tôi hỏi cậu, rốt cuộc tôi đã đắc tội gì với cậu, để cho cậu hận tôi thế này, phải trăm phương ngàn kế muốn đẩy tôi vào chỗ chết?

Hạ Tưởng không cười, vẻ mặt nghiêm túc:

– Chủ tịch Cao, ngài lại nói sai rồi, không phải tôi chĩa mũi nhọn vào ngài, cũng không phải tôi tính kế hại ngài. Ngài hãy đặt tay lên ngực tự vấn lương tâm mình, ngài ở tỉnh Yến trong những năm gần đây, rốt cuộc thật tâm đã làm những gì vì sự phát triển kinh tế của tỉnh Yến? Hay là một lòng vì tư lợi cho bản thân, để thoả mãn quyền lực của chính mình?

– Không cần nói với tôi những đạo lý cao siêu. Cậu chẳng qua chỉ là một Phó chủ tịch huyện, chờ khi cậu ngồi vào vị trí Bí thu Tỉnh uỷ cậu sẽ hiểu nỗi khổ của tôi! Cậu hiện tại trình độ có giới hạn, tầm nhìn cũng không xa, làm sao hiểu rõ vị trí Bí thư Tỉnh uỷ của tôi, có bao nhiêu là chuyện “thân bất do kỷ – không thể tự quyết định”? Có bao nhiêu việc cần phải xem xét mọi vấn đề quyền lợi?

Cao Thành Tùng nguỵ biện.

– Cho dù là một Phó chủ tịch huyện nhỏ hay là một Bí thư Tỉnh uỷ, có điều này tôi thấy đều giống nhau: Trong lòng có dân chúng, một lòng một dạ làm công! Chỉ cần trong lòng ngài đích thực là chí công vô tư, miễn là người toàn tâm toàn ý vì dân chúng làm việc, đem lại hạnh phúc cho nhân dân. Dù cho ngài có làm sai chút chuyện nhỏ, phạm một chút sai trái, tất cả mọi người sẽ tha thứ cho ngài! Nhưng hiện tại, ngài hãy mở to hai mắt mà xem, Chủ tịch Cao kính yêu của tôi, sau khi ngài bị mất chức có bao nhiêu người vui mừng phấn khởi? Lại có bao nhiêu người vỗ tay? Ngài có nghĩ tới vì sao không? Có cảm thấy nóng ruột hay trong lòng hổ thẹn không? Có cảm thấy tại tỉnh Yến mấy năm qua, ông đã có lỗi với trên dưới mấy ngàn vạn dân chúng của tỉnh Yến hay không? Có cảm thấy chính mình đã phụ sự tin cậy, bồi dưỡng và phó thác của Đảng và nhà nước?

Hạ Tưởng càng nói càng xúc động, đánh một cái lên gốc cây đại thụ bên cạnh:

– Đừng nghĩ ngài là Bí thư Tỉnh uỷ cao cao tại thượng thì muốn làm gì tại hạ cũng được! Đừng cho là ngài có thể một tay che trời ở tỉnh Yến này, có thể dùng người tuỳ tiện, loại bỏ những người đối lập! Đừng tưởng rằng ngài có thể mãi mãi trên ngôi cao không có ngày xuống đài! Lúc ở trên đài nên nghĩ đến sau khi xuống đài, trong mắt dân chúng mình rốt cuộc là người có ích cho với nhân dân, xã hội, quốc gia không hay chỉ là một người ăn trên ngồi trốc! Chủ tịch Cao, lẽ nào ông còn không tỉnh táo, vẫn thấy không rõ ông đã làm tổn thương nhân dân tỉnh Yến đến thế nào? Ông mắt mù tai điếc nên không biết gì, là bởi vì tâm ông mù! Nếu như ông vẫn cảm thấy mình là người có đủ tư cách đảng viên, xứng đáng với vị trí Bí thư Tỉnh uỷ, tôi đề nghị ông đi ra giữa dân chúng, cứ tuỳ tiện kéo một người nào đó hỏi, không cần hỏi gì khác, chỉ cần hỏi một câu thôi: “Anh/chị cảm thấy Cao Thành Tùng đảm nhận chức vụ Bí thư Tỉnh uỷ mấy năm nay đã làm được việc gì chưa?” Ông sẽ biết thấy cảm nhận của người dân thấy ông là người như thế nào.

Cao Thành Tùng bị Hạ Tưởng liên tiếp hỏi, ông ta dựa vào thân cây đại thụ bên cạnh, nuốt từng chút từng chút sự giận dữ, trong mắt toát ra sự tuyệt vọng, sợ hãi và phẫn nộ, vươn tay chỉ vào Hạ Tưởng, nói:

– Cậu, cậu, cậu nói hươu nói vượn! Cậu, cậu ngậm máu phun người!

– Tôi nói là những lời nói thật, không có chút giả dối.

Hạ Tưởng thấy Cao Thành Tùng vẫn khăng khăng một mực, không khỏi cười lạnh một tiếng, đứng yên một bên, lạnh lùng nói:

– Chủ tịch Cao, bi ai nhất của đời người không phải là quá tự cao tự đại, mà là rõ ràng vì sự tự cao tự đại của bản thân mà ngã xuống, lại không biết ăn năn hối cải, vẫn còn oán trách trời đất!

Cao Thành Tùng không kìm nổi giận dữ gầm lên một tiếng:

– Cậu mới vài tuổi ranh dựa vào cái gì mà dạy đời ta? Cậu tính cái.. cái gì vậy… mới chỉ làm cục phó vớ vẩn, dám ăn nói như vậy đối với cán bộ cấp tỉnh. Cái này gọi là mạo phạm, cậu có biết cái gì gọi là lễ nghi và tôn kính hay không?

– Tôi biết, tôi đương nhiên biết. Tôi tôn trọng người, có thể tôn trọng chức vụ của người đó, cũng có thể tôn trọng tuổi tác… nhưng tôi coi trọng nhất là đức hạnh!

Hạ Tưởng duỗi tay ngăn lại một ông cụ vừa đi ngang qua, nhẹ nhàng đến gần hỏi cụ:

– Cháu chào cụ ạ! cháu muốn hỏi cụ một việc, được chứ?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 28/08/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Tiệm bánh Hoàng tử bé - Tác giả The Kid
Tại một khu chung cư ở quận 4, thành phố Hồ Chí Minh, có một tiệm bánh tên là Tiệm bánh Hoàng tử bé. Tiệm bánh này có 4 cô nhân viên: San San, Pink, Lam và Sao. Thời gian này Lam và Sao có việc phải đi vắng, để San San và Pink ở nhà coi tiệm. San San mang phong cách cute, xì tin, nhí nhảnh, dễ thương. Pink...
Phân loại: Truyện nonSEX
Lục Thiếu Du – Quyển 14
Người tới là người phương nào? Ngay khi Lục Thiếu Du nói xong, trong rừng cây có một đầu yêu thú phi hành tam giai bay lên, trên lưng còn có mấy nam nữ, đám người này đang nhìn Lục Thiếu Du rồi hỏi. Trong ánh mắt mấy người này rõ ràng có chút bất an. Mà yêu thú phi hành kia càng thêm uể oải...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lăng Tiếu – Quyển 15
Lăng Tiếu lời này có bao nhiêu phần mang một chút ý tứ an ủi Tàn Báo ở bên trong. Tuy nói sau khi đạt tới Thánh Giả, linh hồn cũng có thể Xuất Khiếu. Nhưng không phải ai cũng đều có thể bảo toàn linh hồn không tiêu tan mà sống được. Có điều, chỉ cần trước khi chết mà linh hồn thoát khỏi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân