Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 2 » Phần 172

Quan Trường - Quyển 2

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 172

Hạ Tưởng muốn cười lại cười không nổi, Mai Hiểu Lâm mặc kệ tốt xấu muốn nói gì thì nói cái đó. Tính cách của cô không biết có thể đi được bao xa trong quan trường. Người nhà cô đưa cô xuống dưới để đánh bóng cũng không phải là một quyết định thông minh.

Mai Hiểu Lâm thích hợp công tác nhất chính là ngồi ở trong phòng làm việc rộng mở, làm công tác văn tự hoặc nghiên cứu sự vụ, cô không thích hợp ở cơ sở và là nhân vật giao tiếp muôn hình muôn vẻ.

– Cảm ơn sự tín nhiệm của Phó bí thư Mai, ưu điểm lớn nhất của con người là sự thành thật, đối với bạn bè thì từ trước đến nay tôi nói một thì không phải hai. Nếu chúng ta dùng thân phận bạn bè nói chuyện với nhau, tôi cũng hy vọng về sau Phó bí thư Mai đối với tôi chân thật, đối với sự việc trên không giấu giếm, chúng ta chung sức hợp tác.

Hạ Tưởng không để lỡ cơ hội ám chỉ Mai Hiểu Lâm, hy vọng cô có thể lộ ra một ít vấn đề cá nhân của cô.

Cũng không biết Mai Hiểu Lâm nghe có hiểu không, tuy nhiên cuối cùng cũng nói một câu khiến Hạ Tưởng cảm thấy vui mừng:

– Phó chủ tịch huyện Hạ yên tâm, anh nếu giúp tôi, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ thay anh ra mặt.

Xem như một hứa hẹn? Hạ Tưởng không dám hỏi lại Mai Hiểu Lâm, nếu Lệ Triều Sinh lấy thân phận ủy viên thường vụ của muốn tìm mình gây phiền toái, cô sẽ thay mình đối phó? Mặc kệ, Hạ Tưởng hạ quyết tâm, vấn đề Lệ Triều Sinh phải phải điều tra, mặc kệ có Mai Hiểu Lâm thay hắn chịu áp lực hay không. Nếu hắn gặp phải, cũng sẽ âm thầm tự mình điều tra rõ ràng, mặc dù vì vậy mà đắc tội Lệ Triều Sinh và Khâu Tự Phong, hắn cũng không sợ. Hắn có tài nhất là làm đảo lộn sự việc, sau đó đục nước béo cò.

Huống chi, đây là vấn đề nghiêm trọng, hắn chỉ muốn vì dân chúng lấy lại một chút công đạo thôi.

Hạ Tưởng đứng dậy cáo từ, Mai Hiểu Lâm đồng ý sáng mai đi xã Đán Bảo. Đến lúc đó hắn lái xe đón cô, Mai Hiểu Lâm hoàn toàn đồng ý. Chờ lúc hắn đi ra, bệnh cũ của Hiểu Lâm lại tái phát, đột nhiên lại nói một câu:

– Anh quá trẻ tuổi, cũng không biết dựa vào có đáng tin hay không?

Hạ Tưởng tuy rằng đã quen với cách nói chuyện của Mai Hiểu Lâm tuy nhiên trong lòng cũng cảm thấy không vui.

Hạ Tưởng đi rồi, Mai Hiểu Lâm tự nhủ mỉm cười:

– So với tôi còn nhỏ hơn ba tuổi, giả bộ làm người lớn sao? Cũng thú vị!

Hạ Tưởng không quay về văn phòng, trực tiếp đi tới văn phòng Lý Đinh Sơn. Vừa vào cửa, hắn đã bị Phương Cách kéo sang một bên, Phương Cách vẻ mặt khẩn trương, giọng có chút bất mãn nói:

– Hạ ca, anh đã có bạn gái, đừng lằng nhằng với Phó bí thư Mai được không? Cô ấy là thần tượng của em.

Hạ Tưởng vui vẻ:

– Phương Cách, cậu so với anh còn nhỏ hơn hai tuổi. Phó bí thư Mai lớn hơn cậu năm tuổi. Tục ngữ nói nữ lớn hơn năm tuổi như là mẹ. Anh nghĩ cậu đã mất trí rồi.

Phương Cách bĩu môi trả lời:

– Em nói anh này, anh cùng em tuổi không sai biệt lắm, nhưng anh có biết tư tưởng của anh cực kỳ cổ hủ không? Quan trọng là tâm đầu ý hợp, tuổi tác không quan trọng, em thích cô ấy, cô ấy lớn hơn em mười tuổi cũng không quan tâm. Tình yêu rất mãnh liệt, tuổi tác không quan trọng.

Hạ Tưởng vỗ vỗ vai của hắn, nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:

– Lời nói lúc nãy của cậu, sau khi về nhà gặp Trưởng ban Phương lặp lại lần nữa, nếu ông ấy cũng đồng ý, thì tôi sẽ tìm cơ hội giới thiệu cậu cho Phó bí thư Mai

Phương Cách suy sụp ngồi trở lại ghế:

– Bởi vì mẹ tôi lớn hơn nửa tuổi so với ba tôi, ba tôi đã sớm nói, nhất định không thể tìm bạn gái bằng tuổi, ôi thế giới gì đây!

Hạ Tưởng không hề để ý tới Phương Cách, đi vào trong văn phòng Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn đang gọi điện thoại, ông ta ra hiệu Hạ Tưởng ngồi xuống.

Hạ Tưởng nghe Lý Đinh Sơn nói với Tống Triêu Độ trong điện thoại:

– Phó Chủ tịch tỉnh Mã lên chức ủy viên thường vụ? Hoá ra là Phó chủ tịch tỉnh Lữ phải lui? Ừ, Phó Chủ tịch tỉnh Mã khá là thực tế, cũng không thân thiết quá mức với Bí thư Cao. Anh muốn vào vị trí Phó chủ tịch tỉnh đang trống ư? Tốt, tôi hiểu rồi, tôi sẽ tìm thời điểm thích hợp, nhờ Sử lão đề cử, xin ý kiến của ông ấy.

Buông điện thoại, Lý Đinh Sơn mỉm cười:

– Tỉnh ủy ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh Lữ có vấn đề, bị người ta tố cáo thủ đô, hắn chủ động xin về hưu để bảo vệ đãi ngộ cấp phó tỉnh, cấp trên đồng ý. Phó chủ tịch tỉnh Mã nhận vị trí của Phó chủ tịch tỉnh Lữ, như vậy trống ghế Phó chủ tịch tỉnh, Triêu Độ đã nhàn rỗi lâu rồi, muốn hành động lại. Lẽ ra tôi cũng có thể giúp giúp anh ấy, chẳng qua Sử lão thì khá cố chấp, khó mà thuyết phục.

Vốn Hạ Tưởng nghĩ gặp Lý Đinh Sơn nói chuyện biến động của huyện An, còn chưa mở miệng, lại đột nhiên ra sự việc của Tống Triêu Độ.

Phó chủ tịch tỉnh Mã? Mã Vạn Chính, bị cha của Phùng Húc Quang nghĩ là người anh em thất lạc? Hạ Tưởng đột nhiên nhảy ra một ý niệm trong đầu. Nếu Mã Vạn Chính có thể thuận lợi lên làm ủy viên thường vụ, có thể thấy được cũng có hậu trường ở thủ đô. Tỉnh ủy ủy viên thường vụ không phải là nhân vật bình thường, đều cần bộ Chính trị thảo luận thông qua. Phải có nhân vật trọng yếu gật đầu mới được.

– Triêu Độ vẫn được coi là cấp phó tỉnh, anh ấy cho dù lên làm Phó chủ tịch tỉnh, cấp bậc không tăng, nhưng ít ra chức vụ tăng thêm được một bước. Theo tình huống hiện nay mà nói, cũng là một lựa chọn không tồi. Sử lão ra mặt nói, mọi việc sẽ dễ dàng, nhưng vấn đề là Sử lão chưa chắc sẽ nể mặt tôi.

Lý Đinh Sơn cười khổ lắc đầu.

– Quan hệ của tôi và Sử Khiết không có tiến triển gì. Đối với việc tôi và cô ấy có phục hôn được hay không tôi còn không biết. Nếu tôi và Sử Khiết phục hôn, còn có thể nói. Nếu không có việc phục hôn, cho dù Sử lão có rộng lượng hơn nữa thì chắc chắn cũng sẽ có phê bình kín đáo đối với tôi. Tôi nghĩ, tôi có thể tiến thêm một bước nữa lên làm Chủ tịch quận hay không, điều kiện tiên quyết chính là tôi có thể phục hôn cùng với Sử Khiết hay không. Tôi nghĩ, chỉ cần tôi và Sử Khiết phục hôn, đừng nói tôi lên tới Phó giám đốc sở, chính là việc của Triêu Độ, Sử lão cao hứng cũng sẽ tự nguyện ra tay giúp đỡ.

Hạ Tưởng nghe xong không biết nói thế nào. Một người cha hết lòng thương con, hy vọng con gái có một gia đình hạnh phúc, việc làm của Sử lão không có gì là đáng trách. Nhưng nhìn theo góc độ Lý Đinh Sơn, hiện tại đã vào con đường làm quan, tự nhiên khác hẳn so với làm phóng viên trưởng chi nhánh trước kia, coi ảnh hưởng của Sử lão đối với ông ta xếp hàng thấp nhất. Hiện tại hoàn toàn khác, vừa vào con đường làm quan, không ai không nghĩ đến việc tiến thêm một bước nữa, không ai không muốn làm ra thành tích, không nghĩ từng bước thăng chức. Có thể nói, người trong quan trường được thăng quan giống hệt so với hít thuốc phiện, mãnh liệt mà sung mãn khoái cảm.

Hạ Tưởng theo Lý Đinh Sơn tới huyện An, lập tức đã có mong muốn làm ra chiến tích, muốn lên tới cấp Phó giám đốc sở Chủ tịch quận, tạo ra cơ sở vững chắc. Lý Đinh Sơn bây giờ và Lý Đinh Sơn lúc mới tới huyện Bá có sự khác biệt thật lớn. Lúc mới tới huyện Bá, Lý Đinh Sơn có lẽ chỉ là tâm lý thử tạm thời, muốn thoát khỏi bóng ma thất bại kinh doanh, muốn chứng minh mình còn có năng lực, còn có khả năng thành công ở con đường làm quan. Hơn nữa lúc ấy dù sao ông ta cũng mới vào con đường làm quan, thủ pháp còn non nớt, tâm địa chưa tính toán, thủ đoạn không đủ cứng rắn, mạnh mẽ, vân vân, yêu cầu chiến tích cũng không bức thiết, không quá tham vọng, thầm nghĩ một lòng vì dân.

Trải qua vài năm tôi luyện, Lý Đinh Sơn đã nhanh chóng thành thục, ở huyện Bá làm ra thành tích thật lớn, có cũng đủ kinh nghiệm chính trị, tất nhiên việc thăng quan trở thành một loại thừa nhận năng lực của chính mình. Nếu không thăng quan, ngược lại sẽ đả kích nghiêm trọng tính tích cực. Mặc dù hiện tại bản tính Lý Đinh Sơn chưa thay đổi, một lòng vì dân làm việc, nhưng đó là bên ngoài, trong thâm tâm vẫn mong chờ việc được thăng quan hơn là ở lại huyện Bá rất nhiều. Hạ Tưởng cũng có thể hiểu tâm lý của ông ta, chính mình chưa bao giờ có cấp bậc cũng đã lên tới phó huyện, mà ông ta đến bây giờ còn ở cấp huyện, bề ngoài không nói, nhưng trong lòng khẳng định sẽ có so sánh nhất định về sự chênh lệch này.

Cho nên hiện tại đối với sự lựa chọn trọng đại trước mắt, việc phục hôn và lên chức, Lý Đinh Sơn không còn mạnh mẽ nói không chấp nhận phục hôn với Sử Khiết. Tháo độ do dự của ông ta đã thuyết minh rằng ông ta đã sinh ra dao động, đáp ứng Sử lão chỉ còn là vấn đề thời gian.

Sử lão là người thông minh, biết quan trường chính là một nơi danh lợi khổng lồ, một khi tiến vào, không ai có thể ngăn cản sự hấp dẫn của nó. Hiện tại Lý Đinh Sơn đang rơi vào không thể tự thoát ra được. Tống Triêu Độ cũng là người thông minh, ông ta cũng rõ ràng sau khi Lý Đinh Sơn tiến vào quan trường, khẳng định là không trở ra. Cuối cùng Lý Đinh Sơn và Sử lão sẽ càng ngày càng gần, liên hệ càng ngày càng chặt chẽ, sau đó phục hôn với Sử Khiết. Tống Triêu Độ cũng biết Sử lão không có hứng thú đối với mình, nhưng ông ta tin tưởng cuối cùng Sử lão là sẽ thúc đẩy mạnh mẽ Lý Đinh Sơn theo con đường chính trị, rồi lúc quan trọng sẽ ra giúp mình một phen.

Trong cuộc sống một con người, có rất nhiều cơ hội quan trọng, có nhiều vấn đề quyết định cả vận mệnh. Chỉ cần giúp ông ta một lần, một lần cũng đủ khiến ông ta hoàn toàn thoát khỏi vận mệnh trầm luân.

So với Tống Triêu Độ và Sử lão, trí tuệ về chính trị của Lý Đinh Sơn còn hơi có một chút khiếm khuyết. Hạ Tưởng không khỏi tiếc nuối mà nghĩ, chờ sau khi Lý Đinh Sơn phát triển vững chắc, hồi tưởng lại lúc khó khăn phải đưa ra sự lựa chọn, không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Tuy nhiên cuộc sống không có giả thuyết, cũng không có thể quay đầu lại, nếu không có lựa chọn hiện tại, làm thế nào mà có thay đổi về sau? Được tái sinh, Hạ Tưởng biết rõ rằng con người không làm chủ được hơn so với bất cứ kẻ nào khác. Có đôi khi một bước đi nhầm, thua toàn bộ, tuyệt đối không có khả năng đi lại.

Nếu Mã Vạn Chính lên làm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Hạ Tưởng liền lại nghĩ tới Phùng Húc Quang. Nghĩ thầm rằng tìm một cơ hội để Phùng Húc Quang và Mã Vạn Chính gặp mặt. Nếu chẳng may Mã Vạn Chính thật sự là chú thất lạc nhiều năm của Phùng Húc Quang, mặc kệ ông ta có chịu nhận hay không thì cuối cùng cũng có thêm một tầng quan hệ. Lấy giao tình của hắn và Phùng Húc Quang, khả năng thừa cơ tiếp cận được Mã Vạn Chính rất lớn. Kể từ đó, hắn còn có thêm được mối quan hệ với ủy viên thường vụ Tỉnh ủy ngay tại tỉnh.

Đương nhiên việc này cần bàn bạc kỹ hơn, Hạ Tưởng thu hồi ý tưởng, tiến lên đưa Lý Đinh Sơn một ly nước, nói:

– Vì đứa nhỏ cũng tốt, vì an ủi Sử lão cũng tốt, phục hôn cũng không phải là việc quá khó khăn. Bí thư Lý và cô Sử Khiết cũng từng chung sống với nhau, tính tình của nhau cũng đã hiểu, sau khi phục hôn có thể lại có xung đột, nhưng có thể kiềm chế được, dù sao cũng phạm sai lầm một lần, không ai muốn tái phạm lại lần nữa. Thêm nữa Bí thư Lý hiện tại là Bí thư huyện ủy, về sau phải điều đến ở thành phố làm Chủ tịch quận, công việc sẽ bận rộn, cô Sử Khiết đến lúc đó cũng sẽ hiểu ngài, thấy ngài bận rộn mệt mỏi, cô ấy cũng sẽ thông cảm quan tâm ngài nhiều hơn.

Có một câu Hạ Tưởng không nói ra, chính là hắn tin tưởng Lý Đinh Sơn làm quan càng thuận lợi, địa vị càng ngày càng cao. Sử Khiết sẽ càng ngày càng ngưỡng mộ trước dáng vẻ bệ vệ của Lý Đinh Sơn. Con người là như thế, vợ chồng hai người nhất định sẽ có một người mạnh mẽ, cứng rắn và một người yếu đuối, không có khả năng hai người hoàn toàn bình đẳng. Cái này giống như trong một công ty, nếu là hai người trong công ty, mỗi người chiếm cổ phần 50%, ai cũng không nghe ai, ai cũng không có cổ phần khống chế, có quyền tuyệt đối, như vậy công ty khó thoát khỏi vận mệnh thất bại.

Lý Đinh Sơn chậm rãi uống một ngụm nước, thật lâu không nói gì, trong ánh mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, trên mặt cũng toát ra sự tự chế giễu. Ông ta buông ly nước, thở dài nói:

– Tôi chỉ có một con đường thoả hiệp để đi sao?

– Đây cũng không phải là thỏa hiệp. Cái này gọi là toàn diện suy xét. Có đôi khi một việc nhìn qua rất đơn giản, kỳ thật lại mang đến nhiều ảnh hưởng phức tạp, cho nên phải cân bằng các mặt của hậu quả, cuối cùng cho ra một kết luận phù hợp ích lợi lớn nhất

Hạ Tưởng rất thông minh thay đổi đề tài đúng lúc. Hắn tin tưởng trong lòng Lý Đinh Sơn đã có quyết định, nói thêm vào chỉ để cho ông ta một lý do thôi, hắn lập tức thuận thế nói đến chuyện của huyện An.

– Phó bí thư Mai tìm tôi giúp cô ấy làm một việc, tôi phải cùng ngài thương lượng một chút.

Lý Đinh Sơn sửng sốt:

– Nói như thế nào?

– Phó bí thư Mai muốn tôi âm thầm giúp cô ấy điều tra Lệ Triều Sinh

Hạ Tưởng đã kể lại chuyện nông dân đến bao vây cửa tòa nhà huyện ủy.

Lý Đinh Sơn có vẻ đăm chiêu nói:

– Căn cứ tin tức tin cậy cho biết, gần đây bởi vì hợp tác chính trị, hai gia đình của Mai Hiểu Lâm và Khâu Tự Phong đi lại khá gần. Theo Sử lão phân tích, hai gia đình khả năng có đám hỏi chính trị. Cậu hiện tại giúp Mai Hiểu Lâm cũng có thể là giúp Khâu Tự Phong.

Hạ Tưởng hiểu sự lo lắng của Lý Đinh Sơn, liền hỏi:

– Bí thư Lý cảm thấy Mai Hiểu Lâm đối nhân xử thế như thế nào?

Lý Đinh Sơn lo nghĩ:

– Cảm giác không phải là một người phức tạp, ý tưởng có khi đơn giản, có một chút khuynh hướng chủ nghĩa lý tưởng.

– Đúng vậy, Bí thư Lý nhìn người rất chuẩn. Mặc kệ việc dàn xếp của hai gia đình, chỉ xem tính cách của cô ấy và tính cách của Chủ tịch huyện Khâu khác nhau rất nhiều. Tính cách hai người bọn họ khác nhau nhiều lắm, cho dù vì ích lợi gia đình không thể không thỏa hiệp, nhưng một người theo chủ nghĩa lý tưởng, thường cũng có một mặt kích động. Tôi cho rằng, Phó bí thư Mai sẽ không ngại ngần, kiên trì giữ ý kiến của mình.

Hạ Tưởng nói ra trong lòng chân thật ý tưởng.

Lý Đinh Sơn trầm tư một lát, gật đầu đồng ý với phỏng đoán của Hạ Tưởng:

– Lệ Triều Sinh là người của Khâu Tự Phong, mặc dù hơi mạo hiểm, nhưng mặc kệ xuất phát từ việc giữ gìn ích lợi của thôn dân hay là vì xoá sạch phụ tá đắc lực của Khâu Tự Phong, đều đáng giá thử một lần. Tiểu Hạ, cậu phải cẩn thận một ít, đừng mắc bẫy của đối phương.

Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, gọi điện thoại lần lượt cho Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm. Đối với Tào Thù Lê nói là nhớ. Đối với Liên Nhược Hạm nói lời cảm ơn chiếc Land Rover của cô. Tào Thù Lê dặn dò Hạ Tưởng ngày nắng nóng nên uống nhiều nước, phải chú ý đề phòng trúng gió. Liên Nhược Hạm lại tức giận bắt hắn đối xử tử tế với chiếc Land Rover, cô rất yêu quí chiếc Land Rover này, quyết định vẫn chạy đến khi hỏng mới thôi. Không ngờ còn nói một câu, cô tính toán mua lại một chiếc Land Rover như vậy, tìm người làm biển số giống nhau với chiếc Land Rover cũ.

Hạ Tưởng hoảng sợ. Liên Nhược Hạm thích làm những việc to tát dọa người, xe giống nhau như đúc hơn nữa còn làm biển số nhau. Không phải xe tình nhân thì là cái gì? Hắn vội ngăn Liên Nhược Hạm, bắt buộc cô tùy tiện mua một chiếc xe bình thường là được. Liên Nhược Hạm không trả lời hắn, lại nói:

– Liên Viện trong Công viên Rừng Rậm xây dựng tốt lắm, trang hoàng cũng xong rồi. Anh thích thương hiệu nội thất gì? Em mua cho anh.

Ý cô là đem Liên viện trở thành nơi hò hẹn của hai người, Hạ Tưởng vội nói có việc bận, tắt điện thoại, tim còn đập liên hồi. Liên Nhược Hạm lại nữa rồi, chỉ có điều cô không thể để gia đình biết được. Hắn lắc đầu, bất đắc dĩ cười, Liên Nhược Hạm thật sự là một cô bé bốc đồng, nếu không có gia đình kiềm chế cô, có trời biết cô sẽ dám làm đến việc gì.

Buông điện thoại, hắn liền nghĩ tới Phùng Húc Quang và Mã Vạn Chính, suy nghĩ nên an bài một cơ hội thích hợp thế nào, để Phùng Húc Quang và Mã Vạn Chính gặp mặt, như là sự ngẫu nhiên, hai người gặp nhau xem có quan hệ huyết thống hay không, có thể vừa gặp là hiểu ngay. Tuy nhiên giữa hắn và Mã Vạn Chính đừng nói có quan hệ, ngay cả một chút quen biết cũng không có. Hơn nữa hắn chỉ là một Phó chủ tịch huyện cỏn con, cho dù Phó Chủ tịch tỉnh Mã công tác thị sát, cũng không tới phiên hắn tiếp khách, làm sao bây giờ?

Khi hết đường xoay xở, bỗng nhiên điện thoại vang, là một dãy số xa lạ, Hạ Tưởng đang tâm phiền ý loạn, vốn không định nghe, mặc cho di động vang không ngừng. Không ngờ đối phương thật có kiên nhẫn, không gọi được lần thứ nhất, lại gọi tiếp lần thứ hai, Hạ Tưởng giơ tay lấy điện thoại, tức giận hỏi:

– Ai đó?

– Phó chủ tịch huyện Hạ thời tiết nóng quá khiến anh bực mình, hay là gặp điều gì phiền lòng à?

Trong điện thoại là một giọng phổ thông mềm mại, ngọt ngào, làm cho người ta có cảm giác tươi mát ngọt ngào giống như kẹo tươi mát ngon miệng,

– Để tôi đoán xem. Khẳng định là việc công. Tôi đoán không phải tại tôi làm Phó chủ tịch huyện Hạ tức giận.

Hạ Tưởng thật không ngờ chính là Nghiêm Tiểu Thì gọi điện thoại tới.

Việc hắn trực tiếp liên hệ được với Cao Kiến Viễn, đa phần nhờ sự ra mặt của Phạm Tranh, Nghiêm Tiểu Thì và hắn chưa từng có điện thoại liên hệ với nhau. Hôm nay là lần đầu tiên.

– Hóa ra là Tổng giám đốc Nghiêm, thất kính, thất kính.

Hạ Tưởng dùng nửa giọng điệu trêu chọc nói.

– Chỉ một câu nói của tôi đã đoán được tôi đang bực bội. Tổng giám đốc Nghiêm thật quá lợi hại. Tôi bây giờ đã bình tĩnh lại rồi, lúc nãy hơi lớn tiếng một chút.

Nghiêm Tiểu rất thông minh, nhanh chóng thay đổi đề tài, cười nói:

– Tôi tuy là có quan tâm Phó chủ tịch huyện Hạ một chút, nhưng không có ác ý gì đâu. Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi nghe nói huyện An có khu du lịch Tam Thạch không tồi, tôi muốn đi leo núi, nghịch nước, không biết đến lúc đó Phó chủ tịch huyện Hạ có chịu đón tiếp theo leo núi cùng tôi hay không?

Nghiêm Tiểu Thì khẳng định không phải đến chỉ để du sơn ngoạn thủy, cô tuyệt đối là có dụng ý khác. Nghiêm Tiểu Thì là em họ Phạm Tranh, lại là người phát ngôn của Cao Kiến Viễn, không thể không nể mặt cô, Hạ Tưởng liền trả lời:

– Em họ tới chơi, làm sao có thể không nhiệt tình? Có thể cùng làm bạn đưa người đẹp đi núi cũng là vinh hạnh, tất nhiên là rất hoan nghênh.

Nghiêm Tiểu Thì cười, tiếng cười trong như tiếng chuông bạc,

– Tôi mới phát hiện hoá ra Phó chủ tịch huyện Hạ cũng giỏi ăn nói như vậy. Thật không dám, đến lúc đó đừng bỏ mặc tôi nha.

Giọng nói của cô có lực xuyên thấu thật lớn, theo điện thoại truyền đến, Hạ Tưởng có thể cảm nhận được cô hoàn toàn khác các cô gái phương bắc, cô cười dịu dàng nói.

– Tôi muốn đi vào cuối tuần này, Phó chủ tịch huyện Hạ ở tại huyện An chờ tôi nhé, đừng bỏ tôi lúc đến không biết phải tìm ai.

Nghiêm Tiểu Thì rốt cuộc muốn gì? Hạ Tưởng đoán đi đoán lại vẫn không ra, không suy nghĩ nữa. Còn có việc của Mã Vạn Chính, cũng cần tìm kiếm thời cơ, rồi tính sau.

Buổi chiều Phó trưởng phòng Điêu Hoa Văn chủ trì công tác của phòng Vệ sinh đến báo cáo công tác, thái độ cực kỳ lễ phép. Phỏng chừng việc Kim Trường Doanh bị rút lui là có liên quan đến Hạ Tưởng nên y tỏ thái độ lễ phép, Hạ Tưởng cũng tỏ ra thân tình. Lúc y đi về, Hạ Tưởng còn cố ý đưa tới cửa, khiến Điêu Hoa Văn có cảm giác bất an, nghĩ thầm rằng nghe đồn Phó chủ tịch huyện thái độ hống hách, còn thái độ lúc này không phải rất hoà nhã dễ gần hay sao, chẳng lẽ lời đồn bên ngoài là có người cố ý bịa đặt?

Sáng sớm hôm sau, Hạ Tưởng bắt đầu lấy xe đi, chờ ở cách tòa nhà huyện ủy không xa. Lập tức nhìn thấy Mai Hiểu Lâm bên trong đi ra, mặc một bộ đồ nông thôn của phụ nữ, trên đầu còn đội một cái mũ rơm không biết từ nơi nào ra, bộ dạng nhìn rất quái dị. Hạ Tưởng buồn cười, cười ra thành tiếng.

Mai Hiểu Lâm đến bên cạnh xe, Hạ Tưởng hạ cửa kính xuống, nói:

– Phó bí thư Mai, mời lên xe.

Mai Hiểu Lâm lập tức sửng sốt, không thể tin được mà chỉ vào xe Land Rover:

– Xe của anh à? Anh làm thế nào mà có được xe Land Rover? Có phải dùng tiền tham ô mua đúng không?

Hạ Tưởng dở khóc dở cười:

– Cô lên xe đi rồi nói.

Mai Hiểu Lâm miễn cưỡng lên xe, còn bất mãn nói:

– Nếu anh không thể giải thích rõ ràng lai lịch xe Land Rover, tôi sẽ không hợp tác cùng anh nữa.

– Là xe của bạn tôi cho mượn. Cô nhìn giấy thông hành đi, mặt trên có biển số, là biển số Bắc Kinh. Phó bí thư Mai không cần lo. Tôi không dám cam đoan bản thân là cán bộ rất liêm chính, nhưng ít ra không nhận các khoảng hối lộ lớn. Cô có nguyên tắc của cô, tôi cũng có nguyên tắc của tôi.

Hạ Tưởng thấy Mai Hiểu Lâm rất chán ghét đối với hành vi đút lót nhận hối lộ, trong lòng âm thầm vui mừng, liền nói ra nguyên tắc của mình cho cô biết.

Mai Hiểu Lâm nhìn vào giấy thông hành, mới tin lời Hạ Tưởng nói, bỗng nhiên lại ngây người:

– Giấy phép này không phải người bình thường có thể lấy được. Hơn nữa cho dù cấp bậc cán bộ bộ trưởng cũng không dễ có, bạn của anh là ai? Chắc thân phận cũng không đơn giản

Lại chú ý tới tên Liên Nhược Hạm,

– Liên Nhược Hạm, tên thật đẹp. Tôi hiểu rồi, là bạn gái của anh, đúng không?

Mọi người đều thích suy nghĩ theo hướng quan hệ nam nữ, Mai Hiểu Lâm cũng là như thế, Hạ Tưởng cười lắc đầu:

– Cô đã đoán sai rồi, Liên Nhược Hạm là giám đốc Tập đoàn Viễn Cảnh, tôi giúp cô ấy thiết kế công viên Rừng Rậm, cô ấy gặp tôi tại huyện An đi chiếc xe cũ kỹ, liền đem xe của cô ấy cho tôi mượn.

Con gái thường không tránh khỏi suy diễn, Mai Hiểu Lâm mắt sáng rực lên:

– Cho dù cô ta cảm tạ anh giúp đỡ cô ấy, muốn cho anh mượn xe, cũng có thể mua một chiếc xe mới, hoặc là điều một chiếc xe công ty cho anh, mà không phải đem xe nhà cho anh mượn. Đàn ông yêu xe, xem xe như là tình nhân. Không phải có một câu “xe và phụ nữ không thể cho người ngoài mượn” sao? Phụ nữ cũng giống vậy, cũng không dễ dàng đem xe yêu cho người khác mượn, dù sao ô tô tương đương với một không gian riêng. Đem xe cho anh mượn, giống như đem sự riêng tư của cô ấy không hề giấu giếm mà biểu lộ trước mặt anh, Phó chủ tịch huyện Hạ. Liên Nhược Hạm không xem anh như người ngoài, quan hệ của anh và cô ta dường như là khá gần gũi?

Hạ Tưởng không kìm nổi cười. Mai Hiểu Lâm vươn người lên, không khác với các cô gái khác, hai mắt mở to nhìn hắn, chờ hắn trả lời.

Đúng lúc cô nhắc tới vấn đề tình cảm, Hạ Tưởng tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt, liền cười nói:

– Tôi và Nhược Hạm tóm lại là hoàn toàn trong sạch. Chủ yếu là Cao lão của Tập đoàn Viễn Cảnh rất coi trọng tôi, muốn nhận tôi làm đệ tử. Đáng tiếc là không có cơ hội bái sư. Cho nên Tổng giám đốc Liên cho tôi mượn xe, cũng có nguyên nhân Cao lão trong đó. Phó bí thư Mai cũng không nên suy nghĩ nhiều. Nói đến việc này, tôi thật không hiểu, Phó bí thư Mai xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ chưa có bạn trai?

Mai Hiểu Lâm là Phó bí thư huyện ủy, nhưng cô cũng chỉ là một cô gái trẻ, bị Hạ Tưởng hỏi, sắc mặt hơi hơi đỏ lên, miễn cưỡng cười nói:

– Quên đi, không đề cập tới vấn đề này. Chuyện tình cảm hoặc là làm tổn thương đối phương hoặc là làm tổn thương mình.

Nói không nhắc tơi, nhưng cô không kìm nổi tiếng thở dài

– Nói thật, tôi đã có vị hôn phu, tuy nhiên tôi và anh ta không có tình cảm với nhau, thậm chí có thể nói, tôi hơi ghét loại người như anh ta nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân, không thể không cùng anh ta đính hôn. Chuyện này nghĩ tới liền đau đầu. Đừng nói đến.

– Nếu không thích thì không sống chung được, hôn nhân là đại sự cả đời, sao có thể miễn cưỡng được.

Hạ Tưởng tiếp tục khơi chuyện

– Chẳng lẽ bây giờ còn ép duyên?

– Thời điểm nào cũng tồn tại ép duyên, chẳng qua không rõ ràng giống như trước kia thôi. Chúng ta đều sống trong gia đình, đôi khi phải làm một số việc mình không muốn làm…

Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên ý thức được mình nói quá nhiều, vội vàng ngưng lại

– Tại sao đối với chuyện riêng tư của tôi anh lại có hứng thú quá vậy? Anh có ý đồ gì?

Hạ Tưởng chạy xe lên con đường tỉnh lộ trước mặt, tốc độ tăng lên, lấy tay kéo cần số, mỉm cười:

– Không có. Phó bí thư Mai cũng không nên hiểu lầm người tốt. Tôi chỉ là theo câu hỏi của cô mà thuận miệng hỏi lại thôi, không có ý đồ bất lương gì với cô đâu.

– Có thách anh cũng không dám.

Mai Hiểu Lâm trừng mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, sau đó nói:

– Cũng lạ, tại sao tôi lại có thể kể chuyện cá nhân với anh nhiều như vậy chứ? Thật là, đối với tôi, anh vẫn còn nhỏ hơn, có biết gì về chuyện tình cảm? Không chừng chỉ là đàn gảy tay trâu.

Hạ Tưởng lắc đầu, Mai Hiểu Lâm ơi là Mai Hiểu Lâm, cô luôn kết thúc bằng một câu vẽ rắn thêm chân đả kích người khác. Nếu cô luôn lấy giọng điệu này nói chuyện với Khâu Tự Phong, Khâu Tự Phong ngạo mạn và tự đại có thích cô mới là lạ.

– Phó bí thư Mai, tôi đề nghị hay là cô cởi quần áo ra đi.

Ý của Hạ Tưởng là cô đừng ăn mặc như con gái nông thôn. Cải trang vi hành cũng không cần phải ăn mặc như vậy mới có thể hỏi thăm được chân tướng. Không ngờ vừa mới mở miệng đã thấy Mai Hiểu Lâm giận tím mặt, sắc mặt thay đổi, nổi giận đùng đùng nói với Hạ Tưởng:

– Hạ Tưởng, tôi cảnh cáo anh, không được nói những lời sỉ nhục tôi, nếu không tôi sẽ không khách khí với anh.

Hạ Tưởng cười khổ nói:

– Phó bí thư Mai, cô đừng nóng vội, chờ tôi nói hết. Tôi nói cô mặc quần áo nông dân càng nhìn không giống nông dân, khiến chẳng ai tin cô, còn có thể chế giễu cô.

Hạ Tưởng thấy sắc mặt của Mai Hiểu Lâm dịu lại, nghĩ thầm rằng cô thật hấp tấp, trước khi nói chuyện cũng không suy nghĩ một chút, lại hay tưởng tượng. Tính khí của Mai Hiểu Lâm như vậy càng dễ tiếp xúc, hắn tiếp tục nói:

– Cố gắng làm việc gì đó vượt quá khả năng của mình sẽ thất bại. Ngoài ra, khí chất của cô không phải mặc quần áo thô vào là có thể che giấu, ăn mặc thế này ngược lại càng làm người khác nghi ngờ. Không bằng cứ để tự nhiên, như thế mới dễ làm người ta tin tưởng.

Mai Hiểu Lâm hiểu được, cười ngượng ngùng:

– Tôi đã hiểu lầm anh, thật có lỗi.

Trong khi nói chuyện thì cô cởi áo, sau đó lại cong người lên, nhấc mông lên, bắt đầu cởi quần ra.

Hạ Tưởng vội xoay mặt đi. Mai Hiểu Lâm cười nói:

– Sao anh lại nhát gan như vậy? Tôi cởi quần áo dám trước mặt anh, chứng tỏ bên trong còn mặt quần áo khác. Anh tập trung lái xe đi, đừng quay đầu đi đâu, chú ý an toàn.

Hạ Tưởng liền cười:

– Tôi không phải nhát gan, mà sợ cô quá nhạy cảm, dù sao động tác của cô cũng không lịch sự cho lắm.

– Dừng xe lại!

Mai Hiểu Lâm đột nhiên la lớn, khiến Hạ Tưởng giật mình, vội vàng lái xe dừng lại bên đường rồi tắt máy. Cái quần của Mai Hiểu Lâm vướng vào đai an toàn, không thể đứng lên cũng như ngồi xuống được.

Hạ Tưởng vội nhảy xuống xe, chay vòng qua, mở cửa xe, giúp Mai Hiểu Lâm cởi đai an toàn.

Bởi vì Mai Hiểu Lâm cong người, nửa thân trên nhổm dậy, Hạ Tưởng không thể không đè lên người Mai Hiểu Lâm, hơi thở của Mai Hiểu Lâm phả vào mũi hắn, hắn lại không kìm nổi, hắc xì một cái. Cũng bởi vì hắt xì quá mạnh, hơi bay vào trong lòng ngực của Mai Hiểu Lâm.

Mai Hiểu Lâm “Ai da” một tiếng, đặt mông ngồi trở lại chỗ ngồi. Cũng bởi vì dùng sức quá mạnh, cái quần rách làm đôi.

Mai Hiểu Lâm vốn sắc mặt đỏ bừng, đang muốn thẹn quá hoá giận, đột nhiên nhìn thấy cái quần, cô không kìm nổi “Xì” một tiếng bật cười:

– Đây là cái quần gì, sao chất lượng kém như vậy? May là tôi có chuẩn bị sẵn, bên trong còn mặc quần, nếu không thì mất mặt chết đi được.

Lời vừa ra khỏi miệng cô mới ý thức được lời nói có vấn đề, lập tức im miệng, lại hung dữ nhìn Hạ Tưởng:

– Vừa rồi có phải anh cố ý?

– Đương nhiên không phải.

Hạ Tưởng thề thốt phủ nhận

– Cũng là việc lạ. Tôi sợ hắt xì lên người cô, nhưng không hiểu sao cũng không kìm nổi. Tôi đã hắt xì lên người cô hai lần luôn.

– Sao anh lại mẫn cảm như vậy? Tôi lại thấy giống như anh giả bộ.

Mai Hiểu Lâm không tin. Vừa rồi đầu Hạ Tưởng ở gần ngực cô, bị hắt hơi bất thường, lại khiến cô có cảm giác kỳ lạ, cô vừa thẹn vừa giận:

– Nếu anh nói như vậy, thì anh không thể nào kết hôn với người như tôi được à?

Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên ý thức được lời nói của mình rất là không ổn, bởi vì cô cũng nghĩ tới lời nói của mình đường như có ý ám chỉ gì đó. Bởi vì Hạ Tưởng nhạy cảm với hơi thở của cô, cô lại nói tới việc kết hôn, chẳng phải là ám chỉ lúc hai người trần trụi đối mặt nhau, hơi thở hổn hển cùng một chỗ, Hạ Tưởng sẽ hắt xì mấy ngày liền. Cảnh tượng trên thật là buồn cười.

Hạ Tưởng không nghĩ nhiều, cười lắc đầu:

– Tôi không dám trèo cao đâu Phó bí thư Mai. Nghĩ cũng không dám nghĩ, cho nên Phó bí thư Mai yên tâm, tôi đối với cô chỉ có tôn trọng.

– Vậy là tốt rồi.

Mai Hiểu Lâm bỗng nhiên cảm thấy cảm giác lẫn lộn, dựa người vào thành ghế. Không biết vì sao khi Hạ Tưởng nói là đối với cô tôn trọng, khiến cô cảm thấy có một chút mất mát. Cô nhắm mắt lại, hơi cắn môi nói:

– Đừng luôn miệng nói tôi vì ngài, tôi nghe không được tự nhiên. Tôi nghỉ chút đây, tới nơi kêu tôi.

Xã Đán Bảo cách thị trấn hơn 30 km, ở giữa thành phố Yến và thị trấn. Xã Đán Bảo là xã lớn nhất huyện An, cũng là nhiều đất đai phì nhiêu nhất, hơn nữa khoáng sản phong phú. Theo lý thuyết mà nói sẽ là xã giàu nhất huyện.

Nhưng sự thật không phải là như thế.

Trong số các xã của huyện An thì tổng giá trị hàng hoá của xã Đán Bảo chỉ xếp hàng thứ năm, thậm chí còn không bằng một số thôn, xã bình thường khác. Trong đó hẳn là có nguyên nhân sâu xa. Hạ Tưởng không quản lý công nghiệp và nông nghiệp, nhưng nhớ rõ thứ hạng của các thôn xã, cũng bởi vì hắn đến xã Đán Bảo điều tra nên cũng nghiên cứu chút ít về xã này.

Ngẫm lại một xã có các phương diện tài nguyên đều rất có tiềm lực, lại có ưu thế rất nhiều ruộng tốt, diện tích ruộng tốt chiếm 1/6 trong toàn bộ diện tích ruộng tốt của huyện, nhưng các chỉ tiêu lại chỉ tầm trung, rốt cuộc là lãnh đạo bất lực, hay là có nguyên nhân khác đâu? Hạ Tưởng nghĩ thầm rằng phải tranh thủ thừa dịp xuống dưới, thăm viếng một chút dân chúng, xâm nhập hiểu biết một chút tình hình thực tế của xã Đán Bảo.

Tới xã Đán Bảo, Hạ Tưởng xuống xe hỏi thăm tình hình trồng cây ăn quả, biết được thôn Quách có diện tích cây ăn quả trung bình, không nhiều cũng không ít so với hơn mười thôn khác, hắn liền lái thẳng hướng thôn Quách mà đi. Mai Hiểu Lâm khó hiểu, hỏi:

– Chúng ta nên đến nơi có diện tích gieo trồng lớn nhất mới có tính đại diện và tính thuyết phục.

Hạ Tưởng cười lắc đầu:

– Phó bí thư Mai có điều không biết, ở quê thì Bí thư Đảng ủy xã như là vua, gần như tất cả các cán bộ thôn đều sợ hắn, tuyệt đối nghe lời hắn. Hiện tại xã Đán Bảo đang kiện tụng, không cần nghĩ cũng biết, không khí bên trong các thôn rất khẩn trương, cảnh giác đề phòng, nhất là các khu vực có diện tích gieo trồng lớn nhất và nhỏ nhất. Để tránh phiền toái, chúng ta đi đến nơi có diện tích trung bình mới không làm người khác chú ý.

Mai Hiểu Lâm bừng tỉnh gật đầu:

– Không thể tưởng tượng được anh lại thông minh như vậy. Không đơn giản, làm sao anh nghĩ ra được?

Cô dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc nói:

– A, tôi hiểu rồi. Nhất định anh cũng là người xấu. Tôi bắt đầu nghi ngờ vừa rồi va chạm trên đường chính là anh cố ý.

Hạ Tưởng thật là có điểm thích tính cách nói thẳng của Mai Hiểu Lâm, nếu là một người đàn ông, đó có thể là ưu điểm, nhưng đặt trong một người phụ nữ, thật sự hình ảnh không tốt lắm. Hắn ra vẻ thâm trầm mà lắc đầu thở dài:

– Không thể trách tôi rất thông minh, mà phải trách kẻ thù rất giảo hoạt. Trình độ ứng phó của cán bộ xã, thị trấn đối với sự điều tra của cấp trên là hạng nhất. Suy nghĩ lại cuộc chiến du kích vĩ đại, cô sẽ biết được trí tuệ của nhân dân là vô cùng to lớn.

Mai Hiểu Lâm ngắt lời Hạ Tưởng:

– Đừng có tự hào, tôi cũng không phải khen ý kiến của anh. Anh nói không muốn gây sự chú ý, sao còn chạy Land Rover rêu rao khắp nơi, không phải làm người ta chú ý sao? Chúng ta đi taxi tới đây là hợp lý nhất.

– Thị trấn ở quê có mấy xe công cộng, có mấy trạm xe? Cô cho là cô đứng ở trạm xe không ai nhìn sao? Cô là một phó bí thư gan dạ, lại là con gái, cũng không phải người huyện An, hình dáng lại xinh đẹp, chỉ cần cô đi ra, tất nhiên sẽ bị chú ý, lập tức sẽ báo cáo cho nhân viên liên quan, sau đó cô đi đến đâu đều có người theo dõi đưa tin. Cô còn chưa đi đến địa điểm cần đến thì mọi việc đã được an bài trước rồi. Chúng ta tuy rằng chúng ta đi đường lớn, nhưng đi bằng xe biển số thủ đô, bọn họ sẽ không chú ý. Huyện An là huyện du lịch, xe bên ngoài đến không ít, bọn họ sẽ không nghĩ ra là chúng ta đi xuống dưới đây. Ngoài ra, Land Rover là loại xe tốt mà xấu, ở nông thôn nhiều người không hiểu, xem Land Rover giống như là xe Jeep. Người làm quan, đều ngồi xe ô tô, không ngồi xe Jeep.

Hạ Tưởng chậm rãi nói, một hơi nói xong, lại nhìn Mai Hiểu Lâm một cái:

– Thế nào Phó bí thư Mai, còn có vấn đề gì không?

Mai Hiểu Lâm vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Hạ Tưởng nửa ngày, ánh mắt dần dần từ kinh ngạc biến thành khâm phục, lắc đầu nói:

– Tạm thời không có. Bây giờ tôi mới hiểu được, tại sao lần trước tôi xuống dưới, một chút thu hoạch cũng không có. Cảm giác đã sớm bị người theo dõi. Hôm nay tìm anh đến giúp tôi, là đã tìm đúng người. Tiểu Hạ, hay lắm, có tiền đồ.

Sau đó cô lại đưa mắt nhìn ra cửa sổ, trong lúc vô ý lại nói một câu:

– Tôi coi trọng anh, tuy rằng suy nghĩ cẩn thận, nhưng anh thật ra cũng có nhiều suy nghĩ xấu, không chừng cũng trải qua không ít chuyện xấu. Tuy nhiên dùng anh tới đối phó với người xấu cũng là rất có công dụng.

Suy nghĩ của cô ta như vậy làm Hạ Tưởng đổ mồ hôi, mình đứng đắn thế này mà lại.

– Đa tạ Phó Bí thư Mai có lời khen, tôi sẽ không phụ kỳ vọng của ngài.

Mai Hiểu Lâm liếc mắt một cái, không nói câu nào. Tuy nhiên, lúc này cô trở nên rất quyến rũ, không còn hình tượng mặt lạnh như tiền của một Phó Bí thư huyện ủy.

Thôn Tiểu Quách cũng không xa nhưng đường núi gập ghềnh khó đi, mặt đường đầy những gò đất lồi lõm. Ô tô bình thường thì đúng là rất khó đi, nhưng với xe Land Rover thì khác, sàn xe khá cao nên vượt qua những trở ngại này cũng không khó khăn lắm, tuy nhiên ngồi trong xe cũng rất xóc. Đi được 10 km, không ngờ đã đến thôn Tiểu Quách.

Vừa đến thôn Tiểu Quách, Mai Hiểu Lâm liền kéo cửa xe chạy ra, không có chút hình tượng nào ngồi xổm nơi mép cánh đồng nôn khan mấy tiếng, sau đó mới đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nói:

– Giống hệt như ngồi trên thuyền vậy, quá sức chịu đựng của tôi, Phó Chủ tịch huyện Hạ ạ.

Hạ Tưởng thấy có người dân trong thôn đang hiếu kỳ chạy lại vội vàng nói:

– Gọi tôi là tiểu Hạ, tôi cũng sẽ gọi cô là tiểu Mai, đừng gọi chức vụ ra nữa. Còn nữa, cô cứ đứng ở một bên nghe thôi, đừng nói gì, có bất cứ chuyện gì cứ để tôi đối đáp, có được không?

Tuy rằng là giọng điệu thương lượng nhưng vẻ mặt Hạ Tưởng lại toát ra vẻ quyết đoán không cho phép người khác từ chối. Mai Hiểu Lâm cũng là người không dễ dàng tuân phục người khác, tuy nhiên dọc theo đường đi thấy mọi chuyện Hạ Tưởng đều suy tính rất chu đáo, so với cô quả thật mạnh hơn không ít. Vì thế, cô không tự chủ được liền gật đầu:

– Được rồi, tạm thời theo cậu một lần. Tuy nhiên…

Hạ Tưởng không đợi cô nói ra đoạn câu tiếp theo khó nghe ra khỏi miệng liền xoay người rời đi, quả nhiên câu định nói của Mai Hiểu Lâm không nói ra được, cứ há miệng, dường như đang bị nghẹn, đăm đăm nhìn Hạ Tưởng. Trong khoảng thời gian này cô cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt. Một lát sau, cảm giác như rất bất dĩ mà phải nở nụ cười, cô mau chóng bám theo Hạ Tưởng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 10/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Ma Vương – Quyển 1
Phân Thân Của Ác Ma? Đạt Đạt Lạp, Đạt Đạt Lạp. Cùng lúc với tiếng hét lớn của cự ma sâm lâm, một số cự ma sâm lâm xung quanh, cũng đồng dạng thành kính dập đầu xuống bái lạy, lớn tiếng la lên. Đây, đây là chuyện gì vậy? Không chỉ có Hàn Thạc, đám ải nhân cùng với mấy tinh linh xung...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Ma Vương – Quyển 7
Ta Thấy Ngươi Thuận Mắt Nhất! Tạp Mai Lệ Tháp thân bị trọng thương, trên đường đi đương nhiên là do Hàn Thạc chiếu cố. Nhờ hắn dùng những thuốc men do mình tự luyện chế, vết thương nàng ta khép lại với tốc độ rất nhanh, đến cả băng hàn khí trong cơ thể cũng bị đan dược từ từ hòa...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển Tập Ma Vương
Lục Thiếu Du – Quyển 25
Trong sơn mạch to lớn tràn đầy tiếng bàn tán, tiếng nói chuyện, âm thanh lộn xộn. Chủ đề người ta bàn nhiều nhất là Hỏa Thổ Tôn Giả và Lục Thiếu Du mới gần đây. Nhiều người khi nhắc ba chữ Lục Thiếu Du liền biến sắc mặt, có đánh chết bọn họ cũng không dám trêu vào. Càng nhiều nữa...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân