Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 17 » Phần 69

Quan Trường - Quyển 17

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 69

Thực ra từ lúc Tần Khản bỗng nhiên khí thế ngút trời, lúc ở tỉnh Tề bắt đầu nhúng tay tham gia vào công việc hành chính, sau khi được Tống Triêu Độ tay chỉ rõ điều mấu chốt, Hạ Tưởng liền hiểu một điều, từ đầu tới cuối đều do một kẻ nấp trong bóng tối, âm thầm thao túng tất cả.

Tần Khản, chỉ là tay sai ngoài ánh sáng cho kẻ đó ở tỉnh Tề mà thôi.

Mọi việc đều phải xem xét kĩ lưỡng nguyên nhân, có lửa thì mới có khói. Hạ Tưởng trước những đợt tấn công của Tần Khản, cùng với việc từ trước đến nay gã chỉ biết dũng mãnh mà căn bản không hề suy xét đến đường lui mà rút ra được kết luận, Thái Khản bị làm cho kích động rồi.

Nói cách khác là bị dao động rồi.

Tần Khản tự cho là mình mưu cao hơn người, lại ỷ thế có chỗ dựa sau lưng, y nào biết được, y chẳng qua cũng chỉ là quân tốt trong bàn cờ mà thôi. Nhớ ngày đó, trong kế hoạch lớn của ngành muối, Tôn Tập Dân thân là phe phản đối, thà rằng liên kết với Hà Giang Hải để đối phó với áp lực của Hạ Tưởng, thà rằng cách xa với Chu Hồng Cơ, cũng không muốn đi trên con đường đen tối, cũng là dựa vào một điểm … bị thành công khích lệ.

Nếu nghĩ xa hơn một chút, nhớ năm xưa khi Hạ Tưởng vừa mới tham gia chốn quan trường, một lòng vì dân phục vụ, bao nhiêu nhiệt huyết bao nhiêu hăng hái, thậm chí không ngại trở mặt với nhà họ Ngô, mục đích không phải vì nước vì dân hay sao? Chẳng qua sau khi trải qua nhiều chuyện, cũng là vì hắn đã kiên trì giữ vững những nguyên tắc vì nước vì dân mà bản thân đặt ra, cuối cùng thần tượng mà hắn xây dựng trong lòng hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của hắn.

Nói trắng ra là, hắn không thay đổi, thần tượng cũng không thay đổi, chỉ là đứng trước lợi ích, tất cả đều lộ diện bản chất thực sự.

Mà lúc này, khi hắn nghe được là ai đề nghị cử hắn đi Lĩnh Nam, hắn càng hiểu rõ, không những trong lòng rõ hơn ai hết mâu thuẫn ở tỉnh Tề chính là do có bàn tay chỉ đạo sau lưng. Từ đầu khi ngành muối xảy ra những mâu thuẫn, đến nay Tần Khản vẫn rất hung hăng, cùng với Trung ương ra mặt kéo giãn việc điều tra đối với Tần Khản, sau cùng đến sát chiêu điều hắn đi Lĩnh Nam. Một loạt những sắp đặt rất khôn ngoan rốt cuộc cho thấy một điều, vấn đề ở ngành muối chỉ là một mấu chốt, hắn thắng được lần đó, nhưng không có nghĩa là kẻ khác không tìm hắn tính sổ.

Ai cũng không cam lòng nhận thua, huống hồ tính thêm lần trước thắng Diệp Thiên Nam, coi như hắn thắng hai ván. Vì vậy những kẻ bất mãn với hắn tính đến giờ ước chừng chắc đã đếm không xuể rồi.

Thậm chí…nếu như cả việc khi ở Phẩm Đô lão Cổ bày trận Ô Long cũng tính cho hắn, thi bây giờ ước chừng có không ít kẻ muốn ép hắn vào chỗ chết.

Cũng may là hắn với phe phản đối tạm thời đạt được thỏa thuận thỏa hiệp, bằng không chắc chắn có kẻ muốn liên kết với phe phản đối đối phó với hắn.

Lúc ở tỉnh Tề hắn cũng khiêm tốn đôi phần, cũng không giống như khi ở tỉnh Tương thu hút sự chú ý của kẻ khác. Nhưng vẫn có người từng giây từng phút chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của hắn không rời. Cho dù hắn có phạm sai lầm, hay là hắn ra tay, tóm lại vẫn đang đợi cho thời cơ chín muồi để tóm lấy hắn.

Cũng thực sự làm khó cho đối phương rồi, nghĩ ra việc điều hắn đi Lĩnh Nam. Lĩnh Nam thực sự sóng to gió lớn, muốn hắn bị một con sóng lớn đánh ngã, mà tốt nhất là dìm chết hắn ở đó. Chủ ý quả là thâm hiểm, thực sự là cách hay. Nhưng vấn đề ở đây là, trước có nhà họ Ngô, sau có Tổng bí thư, lại thêm ý nguyện của hắn, một số kẻ muốn được như ý muốn…cũng khó.

Nghĩ thông suốt cả thảy, sau khi sắp xếp lại tất cả mọi việc, trong lòng Hạ Tưởng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, bộ dạng suy tư biến mất. Hắn dựa vào ghế, hỏi Hứa Quán Hoa:

– Cảm ơn anh Quán Hoa đã nhắc, trong lòng tôi đã có tính toán cả rồi. Tối nay có phải là cùng lão Cổ ăn cơm không?

Kẻ khác xưng hô lão Cổ là Cổ Lão hoặc là Thủ trưởng, được phép gọi thẳng lão Cổ thì chỉ có đặc cách của Hạ Tưởng, từ trước tới nay, chỉ có mình Hạ Tưởng mới dám xưng hô lão Cổ, cho thấy quan hệ rất mật thiết giữa hai người. Thực ra là vì hắn quen với cách gọi như thế rồi, cũng chẳng có ý gì khác.

– Thủ trưởng đã sắp xếp xong rồi, tôi đến đón anh, cũng là ý của ông ấy.

Hứa Quán Hoa trả lời, lại nói thêm một câu,

– Tuy nhiên bản thân tôi, cũng muốn đến đón anh, tiện thể cùng anh nói chuyện.

Hạ Tưởn cười ha hả:

– Hiếm thấy, hiếm khi được anh Quan Hoa quan tâm, Tối nay phải uống cho say mới được.

Xe một mạch chạy thẳng đến biệt thự lão Cổ, vừa xuống xe liền nhận được điện thoại của Tào Thù Lê.

– Anh đến chưa? Dì Tề hỏi thăm anh đấy, có thể sắp xếp thời gian đến đây ăn tối không? Con trai cũng rất nhớ anh đấy.

– Ngày mai đến vây, hôm nay thật sự không thể đến được.

– Được rồi, tùy anh vậy. Hình như anh vừa tới Bắc Kinh là rất được hoan nghênh rồi…

Tào Thù Lê nửa đùa nửa trách hắn, thực ra cô cũng biết hắn ở Bắc Kinh quả thực rất được hoan nghênh.

Nghĩ lại cũng đúng, bất giác, Hạ Tưởng từ khi đến Bắc Kinh chẳng có một ai quen thân, cho đến bây giờ thì khách quý chật nhà, rất được săn đón. Cũng coi như đã trải qua một hành trình gian nan.

Đang nghĩ, Cổ Thu Thật đã gọi điện thoại tới.

– Đến rồi à?

Lời của Cổ Thu Thật rất bình thường, càng bình thường, càng cho thấy quan hệ giữa hai người không phải tầm thường,

– Không thấy cậu gọi điện thoại, tối nay cậu có lẽ không thoát được.

– Quan Hoa đến đón tôi, tối nay ở chỗ anh ta rồi.

Hạ Tưởng nhắc tới Quán Hoa, là để Cổ Thu Thật biết được sắp xếp của hắn.

Cổ Thu Thật liền hiểu ngay, cười ha hả nói:

– Trong dịp Quốc khánh, tôi sẽ sắp xếp cho cậu gặp mặt Tổng bí thư.

– Tốt rồi, nghe theo sự sắp xếp của lãnh đạo.

Hạ Tưởng nửa đùa nửa nghiêm chỉnh nói.

Cổ Thu Thật cũng cười nói:

– Quốc khánh năm nay có lẽ sẽ có không ít chuyện, cậu nên uống ít rượu, cần phải giữ cho đầu óc luôn tỉnh táo.

– Tôi vốn không phải người thích uống rượu. Haha…

Hắn với Cổ Thu Thật nói chuyện điện thoại xong, thấy Hứa Quan Hoa đang đứng một bên, còn Cổ Ngọc đã niềm nở ra đón…

Cổ Ngọc về Bắc Kinh trước Hạ Tưởng, còn Nghiêm Tiểu Thì Quốc khánh năm nay đột nhiên thấy nhớ nhà liền quay về tỉnh Tương rồi. Nghe nói Mai Hiểu Lâm có công chuyện cũng không thể về Bắc Kinh được, vậy thì có thể gặp Nghiêm Tiểu Thì rồi.

Lão Cổ đứng trong sân, tay chống gậy, nét mặt tuy rất vui vẻ, nhưng trong làn gió nhẹ mùa thu, mái tóc hoa râm khẽ hất lên, ánh mắt không còn sắc sảo như trước.

Năm tháng trôi nhanh như bay, khiến cho người ta già đi. Hạ Tưởng quen biết lão Cổ hơn mười năm rồi, cứ coi như lão Cổ có thể sống được trăm tuổi, bây giờ cũng đã đến lúc xế chiều rồi. Nghĩ đi nghĩ lại, đời người như một cuộc tranh đấu, ngoại trừ thực sự đem lại hạnh phúc cho nhân dân, thì những thứ mà một đời người có thể để lại quả thực quá ít.

Vương hầu quý tộc, cho dù là bậc Đế vương, chung quy cũng chỉ là một hạt cát trong lịch sử, rồi cũng bị lãng quên mà thôi.

Hắn nhẹ nhàng kéo tay Cổ Ngọc ra khỏi tay hắn… trước mặt lão Cổ, tốt hơn là không nên quá thân mật, mặc dù gần đây Cổ Ngọc rõ ràng dính lấy hắn rất lộ liễu … bước nhanh tới trước mặt lão Cổ, nhẹ nhàng đỡ lão dậy.

Lão Cổ ngẩn ra, rõ ràng không muốn hắn đỡ, nhưng chỉ từ chối một lúc, liền chấp nhận. Lão gật gật đầu, sau đó thì tiến đến trước một cây du, dùng tay vỗ vào thân cây, cảm động nói:

– Bây giờ trong thành phố ít thấy cây du này rồi, hồi trước cây du chính là cây cứu mạng. Lõi cây ăn được, vỏ cây cũng ăn được, nhớ lại lúc khó khăn nhất, một gốc cây du có thể cứu sống cả một gia đình.

– Cây du này, do chính tay tôi trồng, lâu lắm rồi.

Lão Cổ đối với cây du này rất có tình cảm, vuốt vuốt thân cây mà khẽ mỉm cười.

– Từ một cái cây nhỏ giờ đây đã vươn mình cao lớn, trở thanh một gốc đại thụ sừng sững, trải qua bao nhiêu phong ba bão táp, được như ngày hôm nay thật không dễ dàng. Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người. Hạ Tưởng, cậu hiện tại mặc dù cũng xem như là đã bám rễ sâu lá tốt, nhưng vẫn còn thiếu chút lão luyện.

Hạ Tưởng trong chốc lát tim đập dồn dập, nghĩ đến Hứa Quan Hoa chủ động đến đón hắn, trên đường còn khuyên hắn không nên đến Lĩnh Nam, nhưng lại không hề nhắc tới thái độ của lão Cổ như thế nào. Bây giờ xem ra, trong việc đi Lĩnh Nam, thái độ của lão Cổ và Hứa Quán Hoa không giống nhau.

Lão Cổ chẳng lẽ tán thành việc hắn đi Lĩnh Nam?

– Thực ra có lẽ suy nghĩ của cậu có phần hơi nóng vội, đi Lĩnh Nam chưa chắc không phải là một dịp tốt.

Lão Cổ cuối cùng cũng nói đến điểm mẫu chốt. Lão thu cánh tay đặt trên thân cây lại, đặt tay lên vai Hạ Tưởng, nói:

– Cổ Ngọc và Quan Hoa đều không muốn cậu đi Lĩnh Nam, ý của họ đều là vì muốn tốt cho cậu, nhưng cách nghĩ lại quá bảo thủ, lại quá nặng tình. Tôi rất muốn phê bình Quan Hoa, thân là quân nhân, sao có thể không có chút dũng khí như thế chứ? Nó vừa rồi chắc chắn cũng có khuyên cậu rồi, đúng không?

Hạ Tưởng gật đầu:

– Lời của Quan Hoa, giống như suy nghĩ của tôi.

Cho dù lão Cổ xuất phát từ mục đích nào đi chăng nữa, Hạ Tưởng không bao giờ cho rằng một người đường đường chính chính chính như lão Cổ lại có thể bị kẻ khác xúi giục, sẵn lòng đem tiền đồ của hắn đến Lĩnh Nam làm thử nghiệm. Phải nói, động cơ của lão Cổ và người đề xuất hắn đến Lĩnh Nam, hoàn toàn khác nhau.

Nhưng hắn vẫn muốn nói cho lão Cổ biết suy nghĩ thực sự của hắn, bởi vì hắn biết, nếu hắn nói thật thì chắc chắn lão Cổ cũng phải nói ra chân tướng.

Lão Cổ cười lớn:

– Sao vậy, không có tinh thần nữa? Cậu mới bao nhiêu tuổi, tôi khi ở tuổi của cậu bây giờ đang cầm súng dũng cảm xông pha ngoài chiến trường. Mới có một thời gian làm Phó bí thư tỉnh ủy, sao trông dáng vẻ đã già nua thế kia?

Cũng phải, hầu hết Phó bí thư Tỉnh ủy của các tỉnh đều năm sáu chục tuổi, cho dù không như lão Cổ nói – dáng vẻ già nua nặng nề, thì cũng là dày dặn kinh nghiệm đến một chút phấn chấn cũng không có.

– Việc ở tỉnh Tề vẫn chưa kết thúc, tôi làm việc không thể có đầu mà không có cuối.

Hạ Tưởng muốn giải thích thêm.

– Cậu ấy à…

Lão Cổ thở dài một tiếng, nhìn thấy Cổ Ngọc bưng trà đến, Quan Hoa thì đứng nghiêm ở đằng xa, cứ như là đang thi hành nhiệm vụ. Ông bất đắc dĩ lắc đầu mỉm cười:

– Cổ Ngọc, con bé đối với cậu thật quá tốt. Tên tiểu tử cậu quá may mắn. Quan Hoa là do bị cậu dùng mĩ nhân kế nên bây giờ trong lòng vô cùng cảm kích. Tôi miễn dịch với cậu rồi, cậu có nói gì cũng không làm tôi lung lay.

Nói một hồi, Cổ Ngọc tới rót trà. Lão Cổ và Hạ Tưởng trong làn gió thu hiu hiu thổi, mặt đối mặt ngồi dưới gốc cây du, kê một chiếc bàn gỗ mộc, hai cái ghế, mà bàn bạc chuyện quốc gia đại sự.

– Cậu cũng nên hiểu rõ hai điểm. Thứ nhất, tôi hy vọng cậu tới Lĩnh Nam, chính là vì ván cuối cùng ở tỉnh Tề, tốt nhất cậu không nên nhúng tay vào. Suy cho cùng cũng không liên quan tới lợi ích cá nhân cậu, cần gì phải vì một bên mà trở mặt với bên kia? Đấu đá chính trị, bên nào cũng không phải bên chính nghĩa.

Lão Cổ nhấp một ngụm trà, khen:

– Tài pha trà của Cổ Ngọc này dạo này tiến bộ nhanh quá, xem ra còn vượt qua cả tôi rồi.

– Con gái quan trọng dung hạnh, cũng có nghĩa là phải biết cách pha trà và nấu ăn ngon.

Hạ Tưởng không nói gì, chỉ cười, hắn hiểu rõ lão Cổ nói xen chuyện Cổ Ngọc vào là vì muốn làm dịu bớt bầu không khí, cũng là vì muốn biểu lộ sự yêu mến của ông đối với hắn không hề thay đổi. Nhưng yêu mến là yêu mến, chính kiến thì vẫn là chính kiến, không thể coi là một được.

– Điểm thứ hai, tôi hi vọng cậu ở Lĩnh Nam có thể bước vào con đường chính Bộ. Quân khu Dương Thành mặc dù nguy hiểm, nhưng nơi càng nguy hiểm thì lại càng an toàn, đồng thời, càng gặt hái lớn. Cậu có kinh nghiệm đảm nhiệm chức vụ chủ tịch tỉnh ở Lĩnh Nam, thì khoảng cách với Cục chính trị lại gần hơn không ít.

Sau đó lão Cổ lại nói một câu khiến Hạ Tưởng cực kì cảm động…

– Tôi với lão Ngô cũng đã nói với nhau rồi, hi vọng hai lão già chúng tôi cố gắng sống thêm vài năm nữa, bằng sức lực của đôi tay già nua, cộng thêm một chút sức lực của hai thân già, nhất định khi còn sống phải đưa cậu vào Cục chính trị!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 17
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 28/01/2018 08:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Giang Nam – Quyển 11
Thanh âm của Giang Nam từ trong cửa truyền đến, có chút cẩn thận nói: Ta đây liền đi ra ngoài, bất quá bệ hạ, chúng ta từ tục tĩu nói trước, sau khi ta đi ra ngoài ngươi cũng không thể hướng ta xuất thủ. Vãng Sinh Thần Đế cười to, cười đến nước mắt cũng muốn chảy ra nói: Tiểu bối, ngươi...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Lăng Tiếu – Quyển 18
Uhồn Thần Đàm, là một trong tam đại kỳ địa ở Thiên Long Địa Vực, nó tồn tại trong một phiến khe hở không gian, mỗi trăm năm sẽ mở ra một lần. Trong không gian đó có rất nhiều thánh vật, thần tài, hung thú, càng có được diệu địa như U Hồn Thần Đàm. U Hồn Thần Đàm có thể tẩy rửa...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lăng Tiếu
Vĩnh Hằng – Quyển 9
Bạch Tiểu Thuần rất hài lòng về Chu Nhất Tinh, khi nghe tiếng hắn thì đưa tay lên chỉ, đại môn lập tức mở ra. Chu Nhất Tinh hít sâu một hơi thần sắc nghiêm nghị đi nhanh tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần, cúi đầu thật sâu. Nhất Tinh này, hãy chuẩn bị cẩn thận. Không bao lâu nữa, Giám Sát phủ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân