Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 6 » Phần 74

Lâm Vãn Vinh - Quyển 6

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 74

Thế là đi rồi? Ta còn chưa chiếm tiện nghi gì mà! Lâm đại nhân thất vọng, đứng yên chốc lát, đang muốn bước đi chợt nghe thấy tiếng lộc cộc truyền lại, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới. Người đánh xe nhảy xuống hỏi:

– Lão gia, là ngài gọi xe?

Lâm Vãn Vinh vui mừng, liền vội gật đầu:

– Đúng là ta! Đại thúc, người vừa rồi gọi xe đại thúc đâu?

– Ngài nói vị tiểu thư kia à?
Người đánh xe lấy ra một đĩnh bạc từ lồng ngực:

– Nàng ta đúng là người tốt. Cho ta một đĩnh bạc lớn như vậy, bảo ta lại đón ngài, thế nào, ngài và nàng ta không cùng đường sao?

Lâm đại nhân thầm gật đầu, nổi bão tố lên đúng là có hiệu quả, kệ nàng ta là tiên tử thần nữ gì, tuyệt không thể cứ phải tử tế với nàng ta. Cái này chính gọi là “Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa” (Ba ngày không đánh, cửa nhà tan hoang), nữ nhân tuyệt không thể nuông chiều, phải đánh phải chửi mới thuận bề yêu thương.

– À, nàng ta là một nha đầu sai vặt của nhà ta, chắc là phụng mệnh lão bà ta đi làm việc khác rồi.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì, nhìn khắp bốn phía cũng không thấy Ninh Vũ Tích ẩn thân ở chốn nào, liền lên xe chui vào trong:

– Đại thúc biết phủ Thành Vương không, chúng ta tới đó!

Người đánh xe thấy vị lão gia trẻ tuổi này hòa ái dễ gần, lá gan cũng liền lớn lên, khẽ hạ rèm xe xuống đáp:

– Thành Vương hả, biết chứ, lão nhân gia ngài chính là vị hiền vương nổi danh, mày hiền mắt thiện, đối đãi với bách tính cũng tốt, mọi người đều nói, nếu ngài làm hoàng đế, bánh tính chúng ta liền có phúc…

Lão nói một nửa liền vội vàng ngậm miệng, hiển nhiên ý thức được mình đã phạm kỵ húy, cười ngượng:

– Chỉ là học theo người ta nói bậy thôi, lão gia ngài đừng coi là thật.

– Đại thúc nói gì thế?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:

– Ta vừa rồi tai nghễnh ngãng, không nghe rõ gì cả, đại thúc nói lại một lần được không?

Người đánh xe cười cảm kích, vội thúc xe ngựa chạy đi.

Phủ trạch của Thành Vương cùng hoàng cung tương đối xa nhau, thành thế Bắc Nam hô ứng, chiếm vị trí cực kỳ rộng rãi, sợ là hơn mười mẫu, nhìn từ xa xa ngói đỏ tường cao, đình đài lầu gác hùng vĩ khí thế vô cùng. Tòa nhà hoàng đế ban cho Lâm Vãn Vinh vốn cũng tính là to rồi, nhưng so với vương phủ này còn chưa phải cùng cấp bậc, có thể sánh cùng với nó, đại khái chỉ có mỗi hoàng cung mà thôi.

Trước cổng phủ Thành Vương treo hai chiếc đèn lồng lớn, cổng chính sơn son móc hai chiếc vòng tử kim, bên trên là tấm biển ánh vàng lấp lánh – Thành Vương phủ.

Khi Lâm Vãn Vinh xuống xe, Thành Vương sớm đã đứng đợi ở cửa rồi, thấy hắn bước đến liền ôm quyền cười:

– Lâm đại nhân quang lâm tệ phủ, bổn vương không nghênh tiếp từ xa, thật là thất lễ, thất lễ!

– Ôi chao, vương gia nói gì vậy!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

– Ngu đệ mạo muội tới quý phủ quấy nhiễu, nói không đúng phải là ta mới phải. Ồ, tiểu vương gia, ngài cũng ở đây à. Đã lâu không gặp rồi, ngài trông ngày càng anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong, sắp sánh được với ta rồi.

Khuôn mặt anh tuấn của Triệu Khang Ninh giật giật, cố làm ra vẻ cười vui đáp:

– Lâm đại nhân là quý khách của phủ ta, phụ vương còn phải tự mình ra cửa nghênh tiếp, Khang Ninh đợi ở đây cũng là phải thôi.

Lâm Vãn Vinh đi tới bên người hắn, cười hì hì vỗ bả vai hắn:

– Vương gia ngốc này quá khách khí rồi, chúng ta ở Kim Lăng đã quen nhau, tính ra cũng là chỗ quen biết cũ, cần gì phải khách sáo chứ? Lão vương gia, tiểu vương gia, mời…

Hắn phản khách vi chủ (khách mà như chủ), khiêm tốn mời cha con Thành Vương đi trước, ba người đi vào trong phủ.

Thành Vương là huynh đệ ruột duy nhất của đương kim hoàng đế, thân phận tôn quý không nghĩ cũng biết, trong hành lang đèn đuốc sáng choang, treo đen kết hoa, ba bước có một đèn lồng lụa vàng, năm bước đặt một chiếc chén lưu ly, khắp nơi phồn hoa như gấm, người hầu kè hạ như mây, náo nhiệt vô cùng!

Thấy Lâm Vãn Vinh trên đường đi hết nhìn đông lại ngó tây, bộ dạng giống như chưa từng thấy thế gian, Triệu Khang Ninh cười khinh miệt, Thành Vương cũng hơi liếc mắt qua nhưng không nói gì.

– Ấy, lão vương gia, kia là cái gì?
Lâm Vãn Vinh chỉ vào một cảnh lạ ở xa, tò mò hỏi.

Cha con Thành Vương giương mắt nhìn lên, chỉ thấy ở khu vườn không xa có một chiếc ao lớn, một chiếc bánh xe gỗ khổng lồ đang chầm chậm xoay tròn, cuốn lấy nước ao tung lên cao, lại rơi xuống trong ao, vẩy lên hoa nước mỹ lệ. Bánh xe là do người thôi động, ba tráng hán không ngừng quay cán gỗ, làm nước ao bắn lên trời.

– Ồ, đây là bánh xe nước năm đó bổn vương phòng thủ biên cương Vân Nam thấy được, lúc đó rất thích, sau khi về kinh, ta liền kêu thợ làm một cái. Chiếc bánh xe nước này khi có gió thì chậm rãi chuyển động, làm nước ao bắn lên, mỹ lệ dị thường. Bổn vương đặt cho nó một cái tên, gọi là “Phong sinh thủy khởi” (Gió nổi nước lên).

Thành Vương mỉm cười giải thích.

– Phong sinh thủy khởi?
Lâm Vãn Vinh gật gù, giơ ngón cái lên:

– Lão vương gia quả nhiên có học vấn, so với ta hơn nhiều. Nếu bảo ta đặt một cái tên, thì chắc gọi là “Lão ngưu hấp thủy” (Trâu già hút nước) mất thôi.

Triệu Khang Ninh cười lạnh, ngươi là cái thá gì, một tên gia đinh nho nhỏ mà thôi, trong mắt hạ nhân tầm nhìn thấp kém, trước đây xách giày cho ta cũng không xứng, làm sao có thể so với phụ vương của ta.

– Ấy, lão vương gia, còn đây lại là cái gì? Nhìn giống như một con rắn vậy!

Lâm Vãn Vinh chỉ một cảnh quan gần nhất, tặc lưỡi than. Đó là một cây khô chạm thành hình rắn đặt ngang qua một chiếc suối nhỏ, chỉ thấy thân nó thô dài, đỉnh đầu mọc sừng, bên miệng nhiều tua, mắt như hung thần, nhe nanh múa vuốt, khí thế phi phàm. Trên người còn dùng vàng làm ra kim lân lấp lánh, rất có thần khí.

– Cái này là lúc bổn vương nhàn rỗi, sai đám thợ khắc một con kim long nhỏ làm đồ trang sức.
Trong mắt Thành Vương lóe lên tia sắc bén, cười nói.

– À!
Lâm Tam gật đầu:

– Nguyên lai là một con kim long nhỏ. Lão vương gia, vừa rồi đặt tên Phong sinh thủy khởi rất hay, không biết con rồng nhỏ này có được lão nhân gia ngài đặt cho một cái tên không?

– Cái này tạm thời chưa có.
Thành vương gia cười nói:

– Lâm đại nhân có hứng thú như thế, vậy không bằng ban cho nó một cái tên đi!

Lâm đại nhân cười ngại ngùng:

– Chuyện này, không được hay lắm đầu, ta học vấn thấp, kiến thức nông cạn, đưa ra một cái tên sợ sẽ dọa khiếp mọi người… chiếc suối nhỏ kia có nước có cá, còn có một con kim long, vậy không bằng gọi nó là “Ngư long hỗn tạp” đi, rất là sát nghĩa, hắc hắc!

Triệu Khang Ninh rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa hừ một tiếng cất giọng:

– Cái gì mà “Ngư long hỗn tạp”, nó gọi là “Long khốn thiển thủy” (Rồng mắc nước cạn), phụ vương sớm đã lấy tên đó rồi.

– À…
Lâm đại nhân mở lớn mắt, dướn cổ ra, bộ dạng kinh ngạc:

– Hóa ra gọi là “Long khốn thiển thủy”, quả nhiên có học vấn! “Phong sinh thủy khởi”, “Long khốn thiển thủy”, chậc chậc, hai câu này ý tứ là gì nhỉ ? Ài, gần đây đọc sách nhiều quá, não hỏng mất rồi, nhất thời nghĩ không ra.

Triệu Khang Ninh dưới cơn xúc động mà mở miệng, liền biết đã làm sai rồi, Thành Vương uy nghiêm trừng mắt nhìn hắn, tiểu vương gia liền không dám hé mồm nữa. Lúc này hắn đứng bên cạnh Lâm Vãn Vình, một mùi thuốc lá nhàn nhạt truyền đến. Lâm Vãn Vinh giật mình, nhìn Triệu Khang Ninh thật kỹ. Chẳng trách con thú non Đột Quyết kia thoải mái như vậy, hóa ra còn có tay trong! Lão tử tặng bọn chúng một khẩu pháo fuck thật không oan uổng cho chúng chút nào.

Lâm đại nhân vất vả suy nghĩ một lúc lâu, than:

– Ài, nói ra, mấy ngày trước hoàng thượng cũng đã mời ta vào nội viện hoàng cung du ngoạn. Nhưng so với vương gia, khung cảnh này, khí thế này, chậc chậc…

– Như thế nào?
Ánh mắt Thành Vương lấp lóe, khẽ hỏi.

– Hoàng cung ngoại trừ so với nơi này lớn hơn vài tấc, còn lại thì kém xa. Không có đèn lồng lụa vàng, không có chén lưu ly. Không có Phong sinh thủy khởi, càng không có kim long sống động thế này.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu than:

– Long khốn thiển thủy, Phong sinh thủy khởi! Lão vương gia, xem ra cuộc sống của hoàng thượng thật gấp gáp a!

– Vậy sao?
Thành Vương cười lớn:

– Lâm đại nhân, chúng ta không chần chừ ở đây nữa, mau vào phòng đi, chư vị đại nhân còn đang đợi chúng ta đó.

Ba người đi thẳng tới phòng khách, trong đại sảnh bàn ghế gỗ đàn hương, thảm lớn màu đỏ, thềm khảm ngọc, trang trí xa hoa hoành tráng. Giữa sảnh sớm đã bày đầy đồ ngon rượu tốt, mấy chục nữ tỳ xinh đẹp đứng bên phục vụ, đặc biệt yểu điệu xinh tươi.

Chỗ khách ngồi sớm đã có mấy người, Lâm Vãn Vinh lần lượt nhìn, nhưng mặt lạ thì nhiều mặt quen lại ít. Thật sự, hắn mặc dù làm Lại bộ Phó thị lang, nhưng chỉ là đeo một cái chức không, văn võ toàn triều, hắn ngoại trừ biết Lý Thái và Từ Vị ra, còn lại chẳng biết được ai.

– Ấy, Tô trạng nguyên huynh, huynh cũng ở đây?
Khó khăn lắm mới nhìn thấy trên bữa tiệc có một người quen, trên mặt Lâm Vãn Vinh lập tức hiện ra nụ cười thân thiết thành khẩn, nhiệt tình chào hỏi.

Tô Mộ Bạch khẽ gật đầu với hắn xem như đáp lễ, Thành Vương mỉm cười:

– Lâm đại nhân, bổn vương hôm nay mời tiệc đều là đồng liêu đồng sự trong triều, nhưng không cần câu nệ gì cả. Nào, nào, nào, Lâm đại nhân ngồi ở đây đi!

Vừa nói xong lão liền tự mình kéo Lâm Vãn Vinh tới vị trí đầu tiên của khách.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 6
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 26/04/2017 13:56 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 15
Ánh mắt kinh nghi bất định của Miêu Nghị chậm rãi nhìn xuống mâm tròn điền chữ. Bây giờ hắn đang cân nhắc không biết có nên đem tám chữ sau của mười sáu chữ đầu trong Tinh Hỏa quyết ra điền lên trên mâm hay không? Nếu như không trùng hợp thì cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà nếu như...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Hàn Lập – Quyển 9
Giống như lần trước tiến vào ma khí, sau khi kim cô che chở, Hàn Lập hướng phía thâm Uyên tối đen nhảy xuống. Tiếng sấm xé gió dần nhỏ đi, kim quang ích Tà Thần Lôi trong bóng tối dần dần đi xa, cuối cùng vô tung vô ảnh mà biến mất. Mà ở trên mặt biển, đám người Chí Dương đang nói chuyện...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 6
Minh Thúc bôn ba ở Nam Dương suốt một thời gian dài, thấy cái đồng hồ vàng bốc mùi xác thối nồng nặc, liền nhận định ngay nó đã bị trúng thuật Giáng Đầu. “Giáng, Cổ, Thống” được gọi là Tam đại tà thuật của Nam Dương. “Thống” là thuật dùng các loại pháp môn mà người...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân