Bạn đang đọc Quyển 6, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Lâm Vãn Vinh” tại đây: http://truyensextv.com/tag/tuyen-tap-lam-van-vinh/
Từ Chỉ Tình đúng là một cô gái thông minh tuyệt đỉnh, nghe xong mấy lời nói đó, trong lòng lập tức hiểu ra, vội vàng nói với Lâm Tam:
– Ngươi cái tên này còn sững ra đó làm gì, còn không mau tạ ơn.
– Tạ ơn, tạ ơn cái gì.
Lâm Vãn Vinh lấy làm kì quái hỏi, đối với sự tình này gã không có chút khái niệm, một câu nói ban cho cả một khu vườn. Với cái thể loại sự việc như vậy, thì cũng thấy vài tình tiết trên TV, nhưng họ Lâm gã và người ta vô quan, gã căn bản về phương diện này không thấu hiểu.
Từ Chỉ Tình tức giận có dư nhưng lại buồn cười, tên này lúc thì thông minh khiến cho người ta hận đến không được đưa gã lên miệng cắn một cái, đến lúc ngu xuẩn thì lại hận không được đi tới đá gã một cước, tóm lại nói một câu: không đánh, gã sẽ không nhớ dai.
Tô Mộ Bạch đương nhiên cũng sẽ không nói rõ, cái vị ở trong đình thưởng thức Lâm Tam tự nhiên là có đạo lý của nó, sự việc này gã thật không có khả năng để can thiệp vào.
Lão già đó tựa hồ như thích thú cái loại nhân vật hồ đồ trong lốt thông minh như Lâm Vãn Vinh vậy, cũng không nói rõ việc này, chuyển sang chuyện khác nói:
– Từ nha đầu, Tô Mộ Bạch, còn có chỗ ngồi đó của Lâm Tam, hôm nay ta đã nói muốn kiểm tra các ngươi một phen, đương nhiên không thể nói rồi mà không tính. Vẫn là câu nói đó, đáp thật hay tỏ ra có tài được ban ghế ngồi.
Tô Mộ Bạch chính là đương triều Trạng Nguyên lang, được đích thân Hoàng Thượng đề bút lựa chọn, tự nhiên không ngại bị ông ta khảo, liền khom người ôm quyền hồi đáp:
– Thỉnh Hoàng… lão gia ra đề.
Lão gia trong đình trầm ngâm nửa ngày, cười nói:
– Hôm nay để ghi nhớ việc ở trong vườn mẫu đơn ngắm hoa, các ngươi hãy nói xem, trong khu vườn đầy hoa cỏ này, hoa nào được xem là Hoa Khôi trong hoa?
“Hoa Khôi?!” Lâm Vãn Vinh nhất thời nhớ lại chuyện cũ ngày đó bên bờ sông Tần Hoài cùng Tiên Nhi, trên mặt không nén nỗi hiện lên một nụ cười: “An hồ ly đó cũng không nắm được Tiên nhi đang ở nơi nào, tới kinh thành này cũng được mấy hôm rồi, mà vẫn còn chưa có thấy được mặt nàng.”
Nghe xong đề mục đó, Tô Mộ Bạch suy nghĩ hồi lâu rồi nói:
– Theo Mộ Bạch thấy được, vua của loài hoa không có gì xứng hơn cực phẩm mẫu đơn ‘Tuý Nhan Hồng’. Tuý Nhan Hồng này mềm mại yêu kiều, nở rộ thành đóa lớn, ví như thịnh thế của quốc gia, màu sắc thuần chính, ngụ ý sâu xa, tượng trưng cho Đại Hoa ta hưng thịnh rực rỡ, giang sơn vững bền vạn năm, chính là phúc lành được trời ban xuống. Đấy chính là nước trong xanh cuộn sóng, đất màu mỡ tốt lành, ngưng tụ từ tinh khí núi non, tạo nên hạt mầm thuỷ tú. Hiên ngang đến từ viễn cổ, đẹp tươi cùng tuế nguyệt điểm trang, lớn lên giữa ngàn loài cây cỏ, ganh đua diễm lệ với trăm hoa, ngước gọi Lạc thần (thần sông Lạc) là bạn tốt, cúi nhìn phất phới một nhành cây.
Lâm Vãn Vinh nghe được từ gót chân lên trên trán đều tối mù, nói với Tiêu Ngọc Nhược:
– Đại tiểu thư, gã Trạng Nguyên này nói cái gì vậy, ta nghe sao không hiểu. Ai, xem ra ta đã bị lạc hậu rồi, nếu nàng biết thì có thể phiên dịch một chút không?
Đại tiểu thư thật ra cũng bác học đa tài, cười nói:
– Tô Trạng Nguyên này quả nhiên danh bất hư truyền, gã vừa dẫn chứng “Mẫu Đơn Hoa Thần Phú”, nói về phẩm đức cao thượng của ‘Tuý Nhan Hồng’, lai lịch bất phàm. Chỉ nội trong khoảng thời gian như vậy, mà có thể dùng kinh điển để dẫn chứng mà ung dung nói chuyện, chức trạng nguyên rơi vào gã cũng thật xứng đáng.
“Té ra là luận văn miêu tả nghị luận” Lâm Vãn Vinh trong lòng bực tức: “Ngất, tính giở trò con nít quỷ quái gì vậy, đọc vài câu làm cho ra vẻ để lão tử nghe chẳng hiểu một chút gì, vậy mà có thể được chức Trạng Nguyên sao? Ta mà đi tới viết vài cái phương trình tích phân, bảo đảm bất cứ là ai trong các người cũng không thể nhận ra được, như vậy ta không phải còn nổi hơn cái tên kêu là Trạng Nguyên kia sao?”
Mọi người nghe xong Tô Mộ Bạch nói qua một lượt, tất cả đều thầm gật đầu, học vấn của Tô Trạng Nguyên quả nhiên danh bất hư truyền… duy chỉ có Lâm Vãn Vinh là kẻ hết sức ngoại lệ. Nếu mà gã biết được cái khu vườn này đã thuộc về của mình, nghe xong vài câu kinh điển cổ của Tô Mộ Bạch, sợ rằng đã sớm cầm chổi quét hắn ra khỏi chỗ này rồi.
Lão già trong đình cười nói:
– Rất tốt, Tô Mộ Bạch. Ngươi tài hoa xác thực phi phàm, xem ra chọn ngươi là Trạng Nguyên cũng không sai. Người đâu, ban ghế!
Tô Mộ Bạch vội vàng ôm quyền cảm tạ, trên mặt lộ một vẻ khiêm tốn, đợi tên tuỳ tùng đó mang cái ghế cẩm tới, hắn cẩn thận đặt nửa cái mông lên bên mép ghế, xem như là đã ngồi xuống, không giống như Lâm Tam ngồi thật vững vàng ở phía xa. Lâm Vãn Vinh nhìn thấy vậy trong lòng thầm buồn cười: “Làm Trạng Nguyên như vậy, run rẩy nơm nớp, thật không có ý nghĩa gì, không giống Lâm Tam ta thật quá thoải mái.
– Từ nha đầu, tới lượt ngươi.
Lão già quét mắt nhìn qua Từ Chỉ Tình, nhẹ gật đầu nói.
Từ Chỉ Tình nhẹ nhàng thi lễ, tại chính giữa chậm rãi đi vài bước, trải qua một lúc, khẽ mở đôi môi hồng nói:
– Hoa khôi trong các loài hoa này… thật là bách vô nhất thị… (trăm không có một )
Mọi người trong vườn lập tức sửng sốt, tại khu vườn chứa đầy mẫu đơn kiều diễm sinh động này, trong mắt của Từ tiểu thư lại là cả trăm không có một ư? Nhãn quang của nàng thật sự là quá cao rồi.
Tô Mộ Bạch nhíu mày nói:
– Theo như ý của tiểu thư, mẫu đơn trong khu vườn này không có bách hoa chi vương, nếu là vậy thì hoa nào mới là có thể?
Từ Chỉ Tình khẽ cười một tiếng không nói năng gì, chỉ có Lâm Tam cười hi hi bàn tay nắm lại rồi đưa ngón cái lên nói:
– Cao kiến, cao kiến, ta giờ mới biết là Từ tiểu thư thích cái gì.
Lão già trong đình cũng tỏ ra nghi hoặc khó hiểu, nhưng ông ta biết rõ là từ nha đầu này thật có năng lực, Từ Chỉ Tình thật ra đã từng trải qua chiến trường cùng với người Hồ, đấu mưu lược thật đúng là nữ tử lợi hại, có thể coi là cân quắc không thua đấng tu mi, lời nàng ta nói tuyệt không chỉ đơn giản như vậy.
– Lâm Tam, nghe ý tứ của ngươi, ngươi dường như hiểu được lời nói của Từ nha đầu phải không?
Lão già đầy vẻ hứng thú hỏi.
Lâm Vãn vinh cười nói:
– Đoán ra một chút, cũng không biết là có đúng hay không, dù sao con người của ta không học thức không kiến thức, đoán mò cũng vô phương.
Từ Chỉ Tình tủm tỉm cười, nhìn gã một cái nói:
– Cái tên này, đoán sai thì ta cũng không quản.
Lão già cất tiếng cười to, nghe thanh âm đó dường như thật sự vui vẻ:
– Các ngươi đám tiểu bằng hữu này, luôn thích đánh đố gây khó, ta nếu trẻ lại hai mươi tuổi, thì cũng có thể cùng các người đùa bỡn một phen. Lâm Tam, ngươi nói ra xem, bốn chữ ‘bách vô nhất thị’ này của Từ nha đầu là có ý gì.
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
– Đại tiểu thư, ta đố một chữ để nàng đoán, bách vô nhất thị, đoán một chữ. Đoán trúng được thì cũng giải ra câu đố khó của Từ tiểu thư.
Tiêu Ngọc Nhược suy nghĩ một lúc, đột nhiên bật cười:
– Ta đã biết rồi, bách vô nhất thị, cũng là một chữ ‘bạch’. *Thì ra Từ tỷ tỷ thật thích bạch mẫu đơn này a! Trong khu vườn này màu trắng càng nhiều càng đẹp, cũng giống như tới được ‘Chiến Phong Kiều’ ở Lạc Dương vậy, ngụ ý của tỷ tỷ là chọn ‘Chiến Phong Kiều’ làm bách hoa chi vương, có phải không?
(* Chữ bách ‘百’, bỏ đi dấu ngang trên đầu- chữ nhất ‘一’, sẽ thành chữ bạch白 )
Từ Chỉ Tình gật đầu cười nói:
– Tiêu gia muội muội quả thật là thông minh lanh lợi.
Tiêu Ngọc Nhược xấu hổ cười một tiếng, Lâm Vãn Vinh trong lòng thầm nói một câu với mình: “Lý nào, lý nào, phải là Lâm Vãn Vinh nhà bọn ta thông minh chứ.”
Từ Chỉ Tình nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, trong mắt hiện lên một tia kỳ vọng: “Tên này tuy hi hi ha ha không có đứng đắn, nhưng mỗi lần ở chỗ mấu chốt đều hành xử khiến người ta đều phải không ngờ. Vừa rồi dùng mẹo vòng vo để đố một chữ, tên này lại có thể thoải mái hiểu được, quả thật là thông minh cơ trí, không đơn giản! Chẳng giống như Trạng Nguyên Tô Mộ Bạch đó, không giải được ý trong đó, lại gấp gáp biểu hiện, tự lộ cái yếu.
Lão già gật đầu:
– Từ nha đầu quả nhiên có chút đạo hạnh, ngươi cho rằng bạch mẫu đơn này là vua của loài hoa, đó lại là vì sao?
Từ Chỉ Tình trầm ngâm một lúc rồi nói:
– ‘Quốc sắc triêu hàm tửu, thiên hương dạ nhiễm y’**. Quốc sắc thiên hương bốn chữ này, thiên hạ đều dành cho sự kiều diễm hoa lệ của mẫu đơn. Tô Trạng Nguyên chung tình với ‘Tuý Nhan Hồng’, cũng chính bởi vì hắn đang có đại hỷ chi sắc, ví điềm lành cho quốc gia. ‘Chiến Phong Kiều’ này cũng là băng thanh ngọc khiết, không chút pha tạp, cũng là phong cách chân chính của lãnh tụ các loài. Lý lẽ của hoa như thế, lý lẽ của quốc gia cũng như thế. Nếu con người theo lẽ ấy, học theo ‘Chiến Phong Kiều’ này, thanh bạch rõ ràng, dùng chân hoả tôi luyện, chớ vì tư dục khiến lòng nhiễm bụi, xử sự công bình, trị quốc hưng bang, cũng chỉ có như thế, mới có thể thấy gương mặt say nồng ở khắp nơi, khiến trời giáng điềm lành, ban ân cho con dân Đại Hoa ta.
(**Thơ của Lý Chính Phong đời Đường,
Dịch nghĩa:
Người quốc sắc ban mai hay say rượu (ý nói hoa đỏ)
Mùi thiên hương đêm nhuốm áo khăn (nói về hương thơm)
Nhưng lời nói này của Từ Chỉ Tình cũng lấy hoa vào đề, nói tới con người rồi đến quốc gia, ngụ ý không thể nói là không sâu sắc, so với luận hoa đơn thuần của Tô Mộ Bạch, thật là cao hơn một bậc. Lâm Vãn Vinh nhìn Từ Chỉ Tình một cái: “Nha đầu này, quả thật là rất có học tài, vài lời nói trích dẫn kinh điển lại trình bày đơn sơ dễ hiểu, so với Tô Trạng Nguyên cao hơn nhiều, tối thiểu lão tử còn có thể nghe hiểu rõ ràng hơn đôi chút. Có lý tưởng, có chí khí, không đơn giản!”
Lão già trong đình thở dài nói:
– Từ nha đầu, nếu ngươi không phải là thân nữ nhi, vị trí của cha ngươi, nhất định là sẽ để ngươi thừa kế. Thật đáng tiếc, Từ Vị tuy là có một trai một gái, nhưng đứa con trai dũng mãnh có thừa, trí mưu lại không. Còn lại một người thì trí có thể gánh thiên hạ, nhưng lại là một thân nhi nữ, đáng tiếc, thật đáng tiếc!
Lão già dùng liên tục hai câu đáng tiếc, trong lời nói biểu lộ nỗi cảm khái. Ở cái thời đại trọng nam khinh nữ này, có được kiến thức như Từ Chỉ Tình, chưa kể tới giới nữ lưu, cho dù giữa đám nam nhi, cũng là phượng mao lân giác, tìm không được mấy người.
Lâm Vãn Vinh len lén hỏi nhỏ:
– Đại tiểu thư, đây có phải đang hỏi đến phương diện quốc sách không? Ở trên kim điện, tuyển bạt Trạng Nguyên, có phải là cũng hỏi mấy vấn đề này phải không?
Tiêu Ngọc Nhược cười nói:
– Ta chưa từng đi thi Trạng Nguyên qua, làm sao mà biết được? Chỉ là vấn đề hỏi đáp ở trên kim điện, đều là do Hoàng Thượng trực tiếp đưa ra vấn khảo, giống như Từ tỷ tỷ đây lấy hoa nhắc người rồi lại qua đến chính sự, đừng nói không có, trước giờ cũng tuyệt chưa có thấy qua. Với học vấn của Từ tỷ tỷ đây, thi với mười tên Trạng Nguyên, cũng vẫn còn dư sức.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, gã mặc dù đối với hoa mẫu đơn nhìn không thuận mắt, qua lời lẽ của Từ Chỉ Tình cũng chỉ mang tính chất không tưởng chủ quan hơi nhiều, nhưng nàng nghĩ ra được như vậy, coi như cũng không đơn giản, trí hướng của nàng thật đáng kính.
Mọi người trong vườn nhất thời tràm mặc hồi lâu, cuối cùng lão già cũng mở miệng nói:
– Người đâu, mang ghế cho Từ tiểu thư ngồi, đặt nơi phía bên trái của Tô Trạng Nguyên.
Trong mọi người ở đây chỉ có mình Lâm Vãn Vinh có vẻ không hiểu, quay qua Tiêu Ngọc Nhược hỏi:
– Đại tiểu thư, vì sao lại để Từ tiểu thư ngồi phía bên trái của Tô Mộ Bạch vậy?
Đối với mấy câu hỏi tò mò trẻ con ngu ngốc này, Đại tiểu thư thật không biết khóc hay cười, đánh thì không nỡ, lại không nỡ chửi mắng, cũng không biết như thế nào đầu óc giống như bị quỷ ám, tâm trí cứ bị cái tên ngu ngốc này làm loạn lên.
– Cái kiểu cách an bài như thế, chính là dĩ tả vi đại (lấy bên trái là lớn), dĩ tả vi tôn (bên trái là được tôn trọng hơn)… Lâm Tam, ta có một vấn đề rất nghiêm túc muốn hỏi ngươi, ngươi thật ra đã từng đọc sách chưa?
Lâm Vãn Vinh xấu hổ khuôn mặt đỏ lên, tự dưng bị đại tiểu thư khi dễ như vậy, thật là tức chết, mấy loại qui củ cổ xưa này, ở kiếp trước của hắn sớm đã không được thịnh hành rồi, có lý nào mà gã nhớ được.
Đại tiểu thư khó khi nào mà thấy gã đỏ mặt, liền cười nói:
– Từ ngày mai trở đi, ta sẽ đốc thúc ngươi đọc sách, ban ngày đọc Khổng Mạnh, tối đọc thi kinh, cố gắng chừng ba năm sau, lúc đó để cho ngươi đứng trong Tam Nguyên rồi quay lại.
“Ban ngày đọc Khổng Mạnh tối đọc thi kinh? Ta ngất, như vậy chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày, buổi tối thì còn đùa được một chút. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Tốt đó tốt đó, vậy là đại tiểu thư cả ngày lẫn đêm đều có thể đốc thúc ta a, nhất định kề sát bên, xa một giây cũng không được.
Đại tiểu thư đỏ mặt, trừng mắt nhìn gã, mộng tưởng đứng trong Tam Nguyên thật vĩ đại, lại bị cái tên dâm đãng này vừa làm chết từ trong trứng nước.
Từ Chỉ Tình cũng không chối từ, theo lời ngồi xuống bên trái của Tô Trạng Nguyên, Tô Mộ Bạch trước đó đã biết tài học vang danh của Từ Chỉ Tình, nên khi thấy nàng chiếm được thượng phong, cũng không có lấy làm xấu hổ lắm. Dù sao thanh danh của Từ tiểu thư thiên hạ đều biết, lần này bại trong tay nàng, nói ra cũng chẳng quá đáng. Ngược lại lão già ở trong đình, ngó Tô Trạng Nguyên một cái, khẽ thở dài, nhãn thần nhấp nháy, cũng không biết là đang nghĩ gì.
Lão đầu mù đứng phía sau ông ta, nhẹ giọng nói:
– Chúa công, Tô thiếu gia cũng chỉ là kinh nghiệm chưa đủ, cho dù nhất thời thất bại cũng chẳng phải việc lớn, sau này rèn luyện thêm vẫn có thể trọng dụng được.
Lão già trong mắt hiện lên một tia quang mang kỳ dị, nói:
– Tiểu Nguỵ Tử, Lâm Tam đó là do ngươi tiến cử, ngươi vì sao lại nói những lời tốt cho Tô Mộ Bạch vậy?
Tiểu Nguỵ Tử sắc mặt không đổi:
– Chúa công, tiến cử ai cũng không đáng ngại, chỉ cần sự việc đó có lợi cho Đại Hoa ta thì nô tài sẽ để trong đầu, nô tài cũng tuyệt không phản đối.
Lão già trên mặt u ám chợt loé sáng, hồi lâu mới nói:
– Tiểu Ngụy Tử, sự trung tâm của ngươi ta thật rất hiểu, cặp mắt đó của ngươi cũng vì ta mà bị mất đi, năm đó nếu không nhờ ngươi liều mạng cứu trợ, ta sợ rằng đã không còn ở trên thế gian này nữa. Việc này ngay cả đám trụ cột Từ Vị, Lý thái cũng không được rõ ràng. Chỉ có ngươi mới được biết, bao nhiêu năm qua thật làm khổ cho ngươi.
Tiểu Nguỵ Tử vội vàng quỳ xuống, cả kinh nói:
– Nô tài không dám. Mạng của nô tài là do Chúa công ban cho, vì Chúa công, cho dù nô tài tan thân nát thịt, cũng không chút oán than.
– Ngươi đứng lên đi.
Lão già lạnh nhạt cất tiếng nói, ánh mắt nhìn về phương xa, trên mặt loé lên một tia âm độc, lạnh lùng nói:
– Tên đó âm hiểm xảo trá, cắt đoạn huyết mạch của ta, khiến ta bị tuyệt tử tôn, nếu không phải năm đó ta ở trước mặt Phụ Hoàng phát ra lời thề độc, ta thật nhất định sẽ khiến hắn phải nếm trải tư vị tuyệt tử tuyệt tôn đó.
Lão đầu mù Tiểu Ngụy Tử đứng lên, một tiếng cũng không dám phát ra. Lão già lại nói:
– Phụ Hoàng bắt ta phát thề, những năm còn sống tuyệt không được đụng đến hắn, chỉ vì lão nhân gia không có cách nào biết được, ta lại bị cái tên súc sanh đó hại ra thê thảm như vậy, không thể có người nối giòng. Đã hai mươi năm qua, hắn tại trong triều làm nhiều hành vi trái lẽ, ta nhẫn nhịn không nói, hiện tại đã đến lúc cần phải thanh toán tất cả. Phụ Hoàng không cho ta động thủ, chẳng lẽ ta không thể mượn tay người khác… ?!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 26/04/2017 13:56 (GMT+7) |