Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 5 » Phần 26

Lâm Vãn Vinh - Quyển 5

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 26

“Thật sự là đến sớm chẳng bằng đến đúng lúc a!” Thấy Tiêu Ngọc Nhược ra khỏi cửa miếu. Lâm Vãn Vinh quay người lại bất đắc dĩ cười khổ. Quyên một đỉnh bạc làm hương hỏa, bái lạy Bồ Tát với sự thành kính chưa từng có trước đây:” Cảm tạ các vị Bồ Tát đại tiên khẳng khái tương trợ, chờ ta từ kinh thành trở về, nhất định sẽ giát vàng đắp tượng lại cho các vị.”

Hắn đang lo lắng về Tiêu Ngọc Sương, cẩn thận tìm kiếm bên trong Tê Hà tự một lượt nữa, gặp người là hỏi, cũng y như trước không thấy được bóng dáng của Nhị tiểu thư. Tư vị mông mông lung lung cùng Đại tiểu thư vốn thật là khoan khoái, nhưng không tìm được Ngọc Sương, tâm tình của hắn cũng không thể khá lên được.

Ra khỏi chùa, Đại tiểu thư sớm đã không biết đi đâu rồi, nghĩ tới tâm trạng nha đầu đó lúc này e là đã rối thành một mớ tơ vò, nào còn có thể an tâm tìm kiếm Ngọc Sương? Đã làm khó nàng rồi!

Đang nghĩ đến việc trở về triệu tập Thanh Sơn và Lạc Viễn phát động huynh đệ trong Hồng Hưng đào ba tấc đất cũng phải tìm được Ngọc Sương, hắn đã lang thang tới bên hồ Tê Hà tự. Lần trước bị bắt cóc trở về, ở chỗ này đang muốn thân thiết với Nhị tiểu thư, đã bị Đại tiểu thư bắt tại trận, lúc đó hận Đại tiểu thư tới ngứa răng. Bây giờ nghĩ lại, nơi này có bao điều tư vị, cũng có biết bao hoài niệm.

Mặt hồ tĩnh lặng, trong vắt tới tận đáy. Ánh mắt hắn vừa tùy ý phóng tới, liền thấy một công tử thiếu niên ngồi bên hồ. Lưng quay về phía mình nhìn không rõ dung mạo. Vóc dáng không cao, mặc chiếc áo bào lam nhạt, hai bờ vài gầy gò mong manh, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nõn nà, cái tai sáng bóng tựa như ngọc.

Thân hình này nhìn có chút quen thuộc, còn công tử ca nhà ai nhìn tuấn tú như thế chứ? Lâm Vãn Vinh đưa mắt nhìn kĩ một cái, trong lòng tức thời đại hỉ, không một tiếng động liền lặng lẽ tiến tới, khẽ nói:
– Nữ thí chủ, bần tăng mang trà tới cho nàng.

– Không cần, không cần, hòa thượng ở đâu lại đến quấy rầy bổn tiểu…
Thanh âm của thiếu niên công tử kia thánh thót, vừa nói được một nửa, chợt cảm giác có điều khác thường, vội vàng xoay người lại, thấy ngay khuôn mặt mà nàng sớm tối mong mỏi, một màng hơi nước mỏng đã che mờ đôi mắt:
– Lâm Tam, thật sự là chàng ư… !?

– Nữ thí chủ, đúng là bần tăng. Úi da… nữ thí chủ, nàng đánh lão nạp bị thương rồi… !

Nhị tiểu thư nhào vào lòng hắn, liều mạng đấm thùi thụi vào ngực hắn, lệ hoa rơi đầy hai má:
– Đáng ghét, đáng ghét… Kẻ xấu xa đáng ghét chàng… hu hu… ai bảo chàng không đi tới tìm ta, thiếp đánh chết chàng, sau đó cùng chết luôn với chàng…

Cái ngực này của hắn mới vừa rồi ở trong miếu gặp phải Đại tiểu thư đập bừa, bây giờ lại bị Nhị tiểu thư đánh loạn, khóc cười cũng chẳng xong: “Duyên phận của ta với hai người tỷ muội này thật sự có chút kỳ diệu!”

Ôm chặt Nhị tiểu thư trong lòng. Nha đầu này khóc tới thiên sầu địa thảm. Nước mắt thấm ướt vạt áo hai người, Nhị tiểu thư lại càng khóc càng lợi hai, như tháo nước Trường Giang, khóc tới cơ hồ muốn ngất đi.

“Sao phải khổ thế, Lâm Vãn Vinh thầm thở dài, đây là lão tử tự làm tự chịu, thật làm khổ Ngọc Sương rồi!” Hắn nhẹ nhàng vỗ lên lưng Ngọc Sương mấy cái, khẽ nói:
– Nhị tiểu thư, đừng khóc nữa, nàng khóc thì lòng ta chịu không nỗi!

Nhị tiểu thư khịt mũi một cái nói:
– Ta cứ khóc, cứ khóc, cái đồ không có lương tâm không chịu chết đi. Chàng ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt thật là sung sướng, nào đâu nhớ tới thiếp, thiếp có khóc đến chết chàng cũng có quan tâm đâu!

– Ta làm sao không nhớ tới nàng chứ? Ta mỗi sáng nhớ, tối nhớ, khi ăn cơm nhớ, khi ngủ cũng nhớ.
Lời nói ngon ngọt không cần ngẫm nghĩ, mở miệng là tuôn ra, hắn khẽ thở dài, nói:
– Ài, nhị tiểu thư, nàng không biết, lần này ta đi cửu tử nhất sinh, thiếu chút nữa không còn sống sót trở về nữa.

Nhị tiểu thư quả nhiên bị một chiêu này của hắn làm bay biến hết tinh lực, bị dọa tới không dám khóc nữa, ôm chặt lấy hắn hỏi:
– Lâm Tam, chàng bị làm sao rồi, có phải là có người khi phụ chàng không? Nói cho thiếp, thiếp sẽ mang Trấn Viễn tướng quân đi thu thập hắn, xem ai còn dám khi phụ chàng không?

Lâm Vãn Vinh khóc cười cũng không xong, trong lòng lại càng thêm cảm động, ôm lấy nàng:
– Nàng không cần lo lắn, những người khi phụ ta, sớm đã bị ta giết chết rồi. Sau này ai dám khi phụ nàng, nàng cũng nói với ta, bây giờ trên tay ta có nhiều người, đánh hắn xương tan cốt nát cũng không thành vấn đề.

– Ba hoa!
Nghe ngữ khí của hắn thoải mái, Nhị tiểu thư cũng ngớt nước mắt mỉm cười:
– Nếu nói đến khi phụ thiếp thì kẻ đầu tiên chính là chàng, chàng tự đánh chết mình đi.

Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Sao có thể chứ, ta yêu nàng còn không kịp. Làm sao nỡ khi phụ Nhị tiểu thư chứ?

– Chàng tự nói xem, chàng trở về Kim Lăng bao nhiêu ngày rồi mà chưa từng tới gặp thiếp. Uổng công thiếp mỗi ngày vì chàng ở trong phòng cầu phúc, người trong phủ đều nói thiếp đổi tính rồi đó!
Tiêu Ngọc Sương mắt nổi lệ hoa, ấm ức nói.

“Ngẫm lại cũng đúng, một tiểu nha đầu mười sáu mười bày, trước đây hoạt bát, thích làm chuyện ác, từ sau khi gặp mình, lại trở nên đa sầu đa cảm, tính ra là mình là kẻ gây ra.” Nghĩ vậy, Lâm Vãn Vinh nghiêm mặt nói:
– Ngọc Sương, nàng sau này không nên tự tạo áp lực với mình, nàng thích cái gì thì làm cái nấy, ta chính là thích tiểu nha đầu vô sầu vô ưu trước kia.

Tiêu Ngọc Sương cười ngượng ngùng, hầm hừ:
– Chỉ cần chàng không khi dễ thiếp, thiếp chính là Ngọc Sương kia. Chàng nói đi, chàng khi nào mới không khi dễ ta nữa?

Thấy mắt nàng rưng rưng nhưng nụ cười đã ở trên gương mặt, hàm răng trắng bóc, ánh mắt sáng ngời, tuy còn nhỏ tuổi nhưng diễm lệ phi phàm, vẻ mặt thiết tha, mang một phong vị khác hẳn Đại tiểu thư, Lâm Vãn Vinh trong lòng ngứa ngáy, cười hắc hắc:
– Ta đây khi dễ nàng cả đời, nàng có nguyện ý không?

Tiêu Ngọc Sương vừa kinh ngạc vừa hân hoan nhìn hắn, siết chặt cổ hắn:
– Đây là chàng nói, sau này chúng ta khi dễ nhau, ai cũng không cho phép rời xa.

Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, đột nhiển mở miệng hỏi:
– Lâm Tam, chàng dẫn thiếp trốn đi…

Lâm Vãn Vinh đổ mồ hôi, “nha đầu kia sao lại nảy sinh ý niệm ngu ngốc như thế, bỏ trốn chẳng nhẽ lại rất thời thượng sao?” Hắn cười nói:
– Bỏ trốn chẳng phải là hành vi đứng đắn, chúng ta trước mắt chẳng nên bỏ đi.
Nói như vậy không có một chút giả dối, Tiêu phu nhân sớm đã thông qua chuyện hai người, chỉ bất quá lúc này đang có chiến tranh lạnh với Tiêu gia, cho nên việc này mới nói sau.

– Ai nói không được?
Nhị tiểu thư bĩu môi nói:
– Chàng đã gây sự với tỷ tỷ như vậy, tỷ ấy còn không cho chàng bước vào cửa, làm sao mà đồng ý chuyện của chúng ta?

– Nàng biết gì chứ? Khách khách… Nhị tiểu thư, kỳ thật chuyện này không phức tạp như nàng tưởng đâu.

Nhị tiểu thư hừ nói:
– Nghe tỷ tỷ nói, chàng mang hai nữ nhân trở về, tỷ tỷ lo lắng cho thiếp, mới bắt chàng đứng ngòai cửa, phải hay không?

Về chuyện này, Lâm Vãn Vinh vốn cũng không có định dấu diếm nàng, gật đầu nói:
– Ngọc Sương, không dối gạt nàng, lúc này tại Kim Lăng ta đã có hai hồng nhan tri kỷ, ta tuyệt sẽ không rời các nàng ấy, tựa như tuyệt không rời nàng.

Tiêu nhị tiểu thử cắn môi, sụt sịt nói:
– Chàng bại hoại lưu tình khắp nơi, người ta sớm biết. Chỉ đáng hận là thiếp sao lại thích chàng. Chàng muốn thế nào, thiếp còn có thể ngăn chàng sao? Người ta vì chàng, ngay cả gia đình cũng bỏ qua, chàng dám không cần thiếp, thiếp sẽ chết cho chàng xem.

– Nào có, nào có, sao lại thế được?

Lâm Vãn Vinh cười ha ha, nhìn Nhị tiểu thư ở trong lòng, nói:
– Được rồi, nàng sao lại mặc trang phục này. Lại tới đây? Đại tiểu thư mới rồi tới tìm nàng, nàng thấy chứ?

Ngọc Sương cắn lên tay hắn một cái, hầm hừ:
– Chàng bây giờ mới hỏi ta chuyện này, ta bực mình, không nói cho chàng.

– Ta muốn cưới nàng về nhà, nàng có nguyện ý không?’

Nhị tiểu thư đỏ bừng mặt, cúi đầu nói:
– Bây giờ ư? Người ta còn muốn tới kinh thành cầu học. Nếu không, chúng ta cũng thành thân được rồi?

Nàng ngẩng đầu lên, thấy mặt hắn lộ ra nụ cười, nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng nói:
– Lâm Tam bại hoại, khi dễ thiếp như vậy. Tương lai thiếp nhất định phải khi dễ chàng lại.

Cùng với nha đầu ngây thơ trong sáng hàn huyên đôi câu, thoải mái chẳng còn ưu tư, Lâm Vãn Vinh thật vui vẻ.

Nhị tiểu thư nói tiếp:
– Hôm qua thiếp nghe được từ bọn nha hoàn, mới biết được tin chàng trở về. Bực bội tỷ tỷ vẫn gạt thiếp, còn nghĩ chàng bị bắt đứng ngoài cửa, tìm tỷ ấy tranh cãi. Tâm tình tỷ tỷ tựa hồ cũng rất xấu, tỷ ấy có chút kích động khi nói chuyện với thiếp. Người ta nhất thời ấm ức nên mới nghĩ đến việc ra ngoài tìm chàng.

Kể lại tình hình đêm qua, trên mặt Ngọc Sương lại thêm vẻ ủy khuất:
– Lúc ấy trời tối, thiếp lại chẳng biết đi đâu, đành phải đợi sáng nay mới trốn ra ngoài tìm chàng. Thiếp phải thay đổi trang phục để tránh tai mắt kẻ khác. Nhưng không biết chàng trốn đâu, tìm mãi mà chẳng thấy nên nhớ tới nơi này. Thiếp nghĩ: ‘bổn tiểu thư một mực chờ ở đây, xem chàng có thể tìm ta không’. Chàng ba ngày không tới, ta chờ ở đây ba ngày, nếu chàng là kẻ không có lương tâm, vĩnh viễn không nhớ thiếp, thiếp sống không còn ý nghĩa, vậy thì chết đi còn tốt hơn.

Nha đầu kia cũng có tính cố chấp giống tỷ tỷ nàng, Lâm Vãn Vinh vừa buồn cười lại cảm động, vỗ vỗ lên hai má trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:
– Cái gì mà chết, sau này không cho phép nói lời thế này, nàng còn nhỏ tuổi, còn chưa hưởng qua những tư vị của hạnh phúc mà. Sau này nàng sẽ trở thành… một cô gái hạnh phúc nhất cõi đời… !

“một trong… ‘ hai chữ này để trong lòng, không thể nói ra ngoài miệng.

Nhị tiểu thư cố sức ôm lấy hắn, hầm hừ:
– Chàng nói dễ nghe, vậy hai vị tỷ tỷ kia hiển nhiên cũng đã bị chàng lừa gạt rồi.

Nàng tựa đầu vào ngực Lâm Tam, cười ngọt ngào, dịu dàng nói:
– Bất quá, cuối cùng chàng còn có chút lương tâm, biết tới đây tìm thiếp, còn có thể nhận ra thiếp. Mới vừa rồi tỷ tỷ tới tìm, thiếp cố ý né tránh. Mà dáng vẻ tỷ ấy lúc tới đây cũng thật kỳ quái, giống y như lúc thiếp tưởng nhớ chàng, cũng không biết phải làm sao. Thiếp lúc ấy trong lòng không đành lòng, thiếu chút nữa gọi tỷ, nhưng lại nghĩ chuyện tỷ ấy đối đãi với chàng, thiếp lại nhẫn nại. Lâm Tam, thiếp biết tỷ tỷ làm vậy khiến chàng chịu ấm ức, dám chắc khó chịu trong lòng. Ngay cả thiếp cũng chịu không nỗi. Nhưng tỷ tỷ nàng cũng là muốn tốt cho thiếp thôi. Thiếp thay tỷ ấy bồi tội, chàng tha thứ cho tỷ ấy được không?

“Tha thứ? Bây giờ vấn đề này còn phức tạp hơn nữa kia!” Hắn cười ha hả:
– Ta là người hay quên, ngủ một giấc tỉnh lại quên sạch. Nàng không biết sao hả Nhị tiểu thư?

– Ta sao lại biết được? Lại không có ngủ cùng chàng? Hừ… đáng ghét!
Nhị tiểu thư đấm hắn một cái, làm nũng trong lòng hắn.

Ngẫm lại đã rước được hai lão bà về nhà, nha đầu Ngọc Sương qua cửa cũng là chuyện sớm muộn, mấy nàng chắc phải cần mở một hội nghị liên tịch. Hắn ghé miệng thì thầm vào chiếc tai nhỏ xinh như ngọc kia:
– Hai vị tỷ tỷ của nàng đều ở một nơi tuyệt lắm, đó có một con thuyền lớn, cũng chỉ có mấy người chúng ta thôi, ai cũng không thấy chúng ta, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ta cũng hai vị tỷ tỷ của nàng, mỗi ngày đều làm mấy chuyện rất thú vị. Nàng có muốn đi xem không? Ta dẫn nàng đi được hay không?

– Được… hay không?
Tâm trí của tiểu nha đầu vừa nghĩ tới việc ấy, tiếp đó như nhớ ra điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vội vàng chối từ:
– Chàng chưa cưới chính thức, thiếp đi tới đó làm gì? Lại muốn làm chuyện xấu có phải không?

“Toát mồ hôi a! Ta còn lúc càng giống một con sói lớn rồi!” Lâm Vãn Vinh cười ha ha hai tiếng, giơ ngón cái nói:
– Nhị tiểu thư, tính cảnh giác của nàng thật cao. Hôm nay không đi, vậy ngày sau đi.

Nhị tiểu thư giữ chặt tay hắn nói:
– Chàng trước đây nói thiếp phải học chút bản lĩnh để trợ giúp mẫu thân, trợ giúp tỷ tỷ. Chàng vắng mặt nhiều ngày, ta đã bắt đầu rất cố gắng học tập. không chỉ học chút thi thoại mà còn học phương pháp tính toán. Khi tới kinh thành, thiếp còn muốn bái danh sư. Bổn tiểu thư không tin, chuyện người khác có thể làm thì Tiêu Ngọc Sương này làm không nổi?

Vẻ mặt nàng cương quyết, trong mắt bắn ra tia nhìn kiên định, trông có chút giống Tiêu Phu nhân, cũng thấy cả bóng dáng của Đại tiểu thư. Lâm Vãn Vinh than thầm: “Nha đầu kia trưởng thành đã có chủ kiến rồi”. Chỉ mong kinh thành có thể khiến nàng toại nguyện.

– Lâm Tam, tới kinh thành, nếu thiếp bận học tập không quan tâm được tới chàng. Chàng chớ trách thiếp, có được không?
Tiêu Ngọc Sương dựa vào người hắn nhẹ nhàng nói.

“Nha đầu kia cũng cũng đã bắt đầu đề phòng ta rồi” Lâm Vãn Vinh ôm nàng vào lòng cười nói:
– Nàng càng chăm chỉ học tập, ta lại càng cao hứng. Nàng nếu học không tốt, ta sẽ đánh mông nàng.

– Bại hoại!
Đôi mắt của Ngọc Sương chợp ướt át, cảm thấy một luồng nhiệt đặt lên kiều đồn của mình, ‘ư hử’ một tiếng, nguợng ngùng ỉ ôi trong lòng hắn.

Ôm ấp nhị tiểu thư, đột nhiên nhớ lại tình cảnh cùng Đại tiểu thư trong đại điện sáng nay, trong lòng Lâm Vãn Vinh nhất thời trỗi lên những cảm xúc lâng lâng, vốn nghĩ chỉ trộm một tiểu thư, vậy mà không ngờ lại hoàn thành nhiệm vụ quá mỹ mãn, giờ thì chẳng biết phải làm sao cho tốt? Mà Đại tiểu thư cũng đúng là một đóa hoa a! Thật nan giải!

Thân hình mỹ miều mềm mại kia nhẹ nhàng ngọ ngoậy trong lòng hắn, hắn khẽ nhếch mép cười, những suy tư liền bay biến…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 23/04/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Nàng quận chúa và cô người hầu - Tác giả The Kid
Truyện lấy bối cảnh nước Đại Việt thời xưa. Quận chúa An Thu xinh đẹp có một cô người hầu trung thành tên Trâm Trâm. An Thu sở hữu làn da nâu, cặp ngực vừa phải, thân hình cao ráo; còn Trâm Trâm sở hữu làn da trắng, cặp ngực to, thân hình nóng bỏng không kém quận chúa. An Thu đem lòng yêu...
Phân loại: Truyện nonSEX
Con điếm đến từ hôm qua - Tác giả The Kid
Lấy cảm hứng từ bộ phim “Cô gái đến từ hôm qua” Tại một miền quê ở miền Nam Việt Nam, trong một ngôi trường trung học phổ thông, có một cô nữ sinh xinh đẹp tên Việt An vừa mới chuyển đến đây học. Sự xuất hiện của Việt An làm tất cả con trai trong trường đứng ngồi không yên...
Phân loại: Truyện nonSEX
Bạn hoàn hảo quá - Tác giả The Kid
Chương trình “Bạn hoàn hảo quá!” đang được phát sóng trên tivi, thu hút đông đảo người xem vì mang không khí vui nhộn, sôi động. Đây là một cuộc thi ca hát. Mỗi thí sinh sẽ chọn một hình tượng ca sĩ thần tượng để hóa thân. Mỗi tuần họ sẽ trình diễn một bài hát. Ban giám khảo...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân