Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 4 » Phần 43

Lâm Vãn Vinh - Quyển 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 43

Triệu tướng quân đang ở bên mỹ nhân hưởng thụ thoải mái, nghe người ta kêu mình bèn quay đầu lại, thấy một thanh niên đang nheo mắt nhìn mình cười cười. Hắn nghi hoặc một hồi, hỏi:
– Ngươi là…

– Sao thế, không nhớ ra tại hạ sao? Kinh thành… bát đại hồ đồng…
Lâm Vãn Vinh làm bộ nhắc nhở hắn…

Nhắc đến bát đại hồ đồng, Triệu tướng quân hai mắt sáng bừng:
– Ô… ngươi là… ngươi là kẻ đó…

– Tiểu đệ họ Lâm… – Lâm Vãn Vinh chắp tay nói – cũng là thường khách bát đại hồ đồng.

– Hóa ra đúng là ngươi à, Lâm công tử.
Triệu tướng quân ra vẻ chợt nhớ ra, suy nghĩ mãi một lúc cũng không ra rốt cuộc cái thằng Lâm công tử này là ma ở phương nào.
– Sao công tử cũng tới Trừ Châu này?

– Ồ… tiểu đệ vân du thiên hạ, hôm nay tới Trừ Châu này, bệnh cũ tái phát, vốn định vào đây uống chén hoa tửu, nhưng không ngờ gặp Triệu tướng quân, đúng là hạnh ngộ! Hạnh ngộ!!!

Lúc này, Cao Tù đứng sau Lâm Vãn Vinh, tuyệt không hé miệng, hai mắt lấp lánh hữu thần, soi khắp bốn bề, vừa nhìn biết ngay là hộ vệ của Lâm Vãn Vinh. Triệu tướng quân nọ tuy là một bách hộ, nhưng là xuất thân kinh kỳ Thần Cơ doanh, nhãn quang cũng có vài phần, thấy Cao Tù bộ dáng cao lớn khôi ngô đằng đằng sát khí, liền âm thầm đánh giá, vị Lâm công tử này không biết là địa vị gì, mà hộ vệ lại dũng mãnh nhường đấy.

Triệu tướng quân mời Lâm Vãn Vinh ngồi xuống, Cao Tù liền đứng ở phía sau hắn. Mọi người nói chuyện được mấy câu, Lâm Vãn Vinh không thông thuộc đất kinh thành, chỗ nào không biết đều do Cao Tù chỉ bảo. Cao Tù là hộ vệ trong hoàng cung, đất và người kinh thành đều rõ như lòng bàn tay. Hoàng cung có bao nhiêu cửa, hoàng đế cưng nhất vị phi tần nào, thượng thư phủ đệ ở nơi nào, sử bộ lại bộ tả thị lang đêm qua lưu túc ở nhà nào trong bát đại hồ đồng. Tiểu thư nhà tuần sát ngự sử gia bị ai làm lớn bụng, mọi tin tức trong nhà ngoài ngõ đều kể vanh vách.

Nói xong mấy câu, Triệu tướng quân nọ tự nhiên tin tưởng không thể nghi ngờ, Lâm công tử này quả nhiên từ kinh thành tới, chỉ tiếc chính mình mắt kém, nên không nhớ ra là đã gặp ở đâu. Nhưng mà Lâm công tử này da thịt ngăm đen, chắc không phải con cháu nhà quan lại quyền quý, hắn nhìn một hồi rồi thấy yên tâm trở lại.

Vị Triệu tướng quân này tên là Triệu Lương Ngọc, chính là một bách hộ của Thần Cơ doanh kinh kỳ, lần này dẫn theo hai trăm người còn áp tải hai đại pháo thần cơ lên tiền tuyến Tế Ninh. Hôm nay cùng hắn đến đây có mấy người tổng kỳ dưới tay hắn. Lâm Vãn Vinh nghe xong có chút thất vọng. Dưới tay tên Triệu Lương Ngọc này chỉ có hai trăm người thôi á? Thống binh ư? Có mà thống cái đinh.

Triệu Lương Ngọc cùng Lâm Vãn Vinh hàn huyên vài câu, tự cho là cũng quen biết, lại còn cho rằng “quen biết” Lâm công tử ở bát đại hồ đồng, liền không đề phòng nữa. Hắn lại ôm chầm lấy cô nàng bên cạnh mà trêu ghẹo. Cao Tù nhìn thấy đành âm thầm lắc đầu, Thần Cơ doanh cũng là ngự lâm quân kinh kỳ, sao lại đổ đốn mất nết thế này.

– Này… Triệu tướng quân, nhìn ngươi hai mắt hữu thần, hổ hổ sanh uy, vừa nhìn dễ biết xuất thân danh môn, cũng không biết tiền bối tướng quân là ai?
Lâm Vãn Vinh ha ha cười nói.

– Đương kim binh bộ thị lang Thiết đại nhân, là cậu họ xa của ta.
Triệu Lương Ngọc ngạo nghễ, nói.

– Ồ… hóa ra là họ hàng xa nhà Thiết đại nhân, thất kính thất kính.
Lâm Vãn Vinh hì hì hà hà cười nói. “Thảo nào giờ này còn làm bách hộ, hóa ra là tại ông cậu ở xa quá.”

– Chẳng hay Lâm công tử làm gì ở Kinh thành? Hình như có nghe công tử nhắc tới bát đại hồ đồng. Tại hạ lại quên mất.
Triệu Lương Ngọc hỏi dò Lâm Vãn Vinh.

– À… nhà tại hạ có mở tiệm vải, buôn bán nhỏ thôi.
Lâm Vãn Vinh ra vẻ thành thật đáp.

Triệu Lương Ngọc nghe xong lời này càng yên trí hơn, trở mặt khinh miệt nói:

– Hóa ra là dân buôn bán, thế này cũng khó trách.

“Mẹ kiếp, ông đây buôn bán quang minh chính đại kiếm tiền hợp pháp, còn hơn gấp trăm lần cái loại cầm quân quỹ đi chơi nhà thổ như mày trăm lần.”

– Triệu tướng quân, ngài mặc binh giáp tới chỗ này gió trăng, có chút không tiện chăng?
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói.

– Có gì không tiện, tướng sĩ Thần Cơ doanh ta xông pha tắm máu nơi tiền tuyến, tới thanh lâu có gì đặc biệt?
Triệu Lương Ngọc đĩnh đạc nói, mắt lườm Lâm Vãn Vinh. “Cái đồ tiểu tử nhà ngươi lắm chuyện quá rồi đấy.”

– À… thế… tướng quân đây không có thượng cấp quản lý sao?
Lâm Vãn Vinh cười :
– Sao tại hạ nghe nói có một vị nhân vật thiên đại sẽ tới Trừ Châu, dẫn dắt các ngài đi tới thắng lợi huy hoàng?

– Đại nhân vật cái mẹ nó, chỉ là một thằng tham mưu tướng quân nhãi nhép nào đó, cũng không biết từ nơi nào mọc ra, chỉ e là còn chưa từng trông thấy một hòn đất nơi chiến trường, mà dám làm thống binh? Làm huynh đệ chúng ta ở chỗ này đợi suốt mấy ngày.

Triệu Lương Ngọc bất mãn lớn tiếng kêu lên, mấy tên tổng kỳ dưới tay hắn cũng lớn tiếng nói:

– Có mỗi cái thằng tham mưu tướng quân khỉ gì đó, còn không bằng cái ngón chân út của Triệu tướng quân chúng ta. Hắn thì thống binh đếch gì. Phải giao chức thống binh cho Triệu tướng quân mới phải đạo.

Thấy mấy người này lớn tiếng hò hét, Lâm Vãn Vinh kéo Cao Tù bên người nhỏ giọng nói:
– Cao đại ca, vị binh bộ thị lang đại nhân này, Từ tiên sinh xử lí được ko?

Cao Tù cười nói:
– Một binh bộ thị lang vớ vẩn, sao có thể so với Từ tiên sinh. Huống chi thằng nhãi này chỉ là bách hộ, chắc quan hệ của nó với Thiết đại nhân cũng chả ra gì đâu.

Triệu Lương Ngọc thấy Lâm Vãn Vinh cùng Cao Tù hai người thì thầm to nhỏ, nhớ tới câu hỏi vừa rồi, sắc mặt biến đổi nói:

– Ngươi là ai, tại sao biết có người tới Trừ Châu?

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Tại hạ bất tài, chỉ là một tên tham mưu tướng quân nhỏ mọn.

– Tham mưu tướng quân?
Mấy kẻ đang ngồi sắc mặt đại biến, hắn nói như vậy, chẳng phải là vị thống binh đến Trừ Châu hay sao? Mấy tên tổng kỳ trong lòng càng kêu khổ. Mới lúc nãy nói xấu tham mưu đại nhân xong, Triệu bách hộ thì còn có Binh bộ thị lang làm chỗ dựa, còn bản thân mình thì làm gì có phúc như thế?

Triệu Lương Ngọc rốt cuộc cũng chỉ là bách hộ, hoảng hốt một hồi, trấn tĩnh nói:

– Nói có sách mách có chứng, ngươi có sắc lệnh không?

Cao Tù hừ lớn một tiếng nói:
– Sắc lệnh của Từ đại nguyên sóai sao có thể dễ dàng đem cho một tướng quân nhỏ mọn như ngươi tra xét, cứ chờ khi nào tập hợp binh sĩ lại tất có người tuyên đọc.

Triệu Lương Ngọc liền không dám lên tiếng, hắn xuất thân từ quân đội, ắt phải biết đến đạo lý lệnh hành cấm chỉ, tuy tên tham mưu tướng quân này không có chức vị gì nhưng cũng có quyền thống binh. Nếu đụng phải hắn, hắn ra một câu quân lệnh trảm đầu mình thì chả ai dám kêu oan hộ.

Lâm Vãn Vinh âm trầm cười nói:
– Triệu bách hộ, ngươi đã biết tội?

Mồ hôi lạnh tuôn lã chã trên trán Triệu Lương Ngọc, không dám trả lời nửa câu. Lâm Vãn Vinh hắc hắc nói:
– Cao đại ca, theo điều luật của Đại Hoa, quân trung hiệp kỹ, xúc phạm thượng cấp thì phải làm sao?

– Theo luật chặt đầu! – Cao Tù nói như đinh đóng cột.

Triệu Lương Ngọc cùng mấy người tổng kỳ nọ sợ hãi vội vàng quỳ xuống nói:

– Thỉnh lâm tướng quân khai ân. Mạt tướng chờ đợi tướng quân đã lâu, thấy người chưa đến, nhất thời hồ đồ, mới đến gió trăng chỗ này, mong rằng Lâm tướng quân nể mặt binh bộ thị lang Thiết đại nhân, tha cho tiểu nhân một mạng.

– Quấy nhiễu thanh dân bách tính. Mặc quân phục tới thanh lâu, trong hai điều này, chỉ phạm một đã là tử tội rồi.

Lâm Vãn Vinh thở dài nói:
– Triệu bách hộ, thế này chẳng phải là làm khó cho ta lắm sao?

Triệu Lương Ngọc nghe khẩu khí của hắn hình như có thể thương lượng đường sống, vội vàng dập đầu nói:
– Mạt tướng nhất thời hồ đồ, mong Lâm tướng quân khoan thứ mạt tướng một lần, lần sau không dám…nữa .

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng nói:
– Nếu như thế thì ta tước binh giáp của ngươi đã. Về doanh trại xử lý sau.

Cao Tù theo lời, ra lệnh mấy người tự mình cởi khôi giáp cầm trên tay. Chỉ mặc đồ ngắn ở trong. Triệu Lương Ngọc thấy vị tham mưu mới đến, tựa hồ có chút sợ hãi ông cậu họ xa Binh bộ thị lang Thiết đại nhân của mình. Trong lòng coi như là đã an định trở lại, có con bài này, hắn sẽ không sợ .

Mọi người thấy mấy vị tướng quân đang ồn ào bát nháo bỗng dưng im bặt, lại còn cởi bỏ sạch khôi giáp, không hiểu xảy ra chuyện gì, đợi cho đoàn người rời khỏi Lệ Hương viện mới bắt đầu lao xao bàn tán.

Lâm Vãn Vinh lệnh mấy người tổng kỳ đi dắt ngựa, chỉ chừa lại Triệu Lương Ngọc:
– Triệu bách hộ, số binh mã dưới tay ngươi hiện đang đóng tại đâu?

Triệu Lương Ngọc thấy hắn khách khí với mình, trong lòng yên ổn rất nhiều, đáp:
– Bẩm tướng quân, hai trăm lính của tại hạ đều đang đóng dưới Lạng Gia Sơn.

Lâm Vãn Vinh gật đầu:
– Trong thành trừ châu này chỉ có các binh sĩ Thần Cơ doanh các ngươi thôi sao? Về lý mà nói, hẳn là cũng có binh mã Sơn Đông và Triết Giang nữa chứ, cũng ở đó nốt à?

Theo lời tướng quân nói, Sơn Đông và Triết Giang mỗi nơi có một bách hộ, thống lĩnh hai sở bách hộ, đóng tại Lang Gia sơn, cách Thần Cơ doanh không xa.
Triệu Lang Ngọc đáp.

‘Sơn Đông cùng Chiết Giang mỗi bên có hơn hai trăm người? Như vậy tính ra thành Trừ Châu tính cả Thần Cơ doanh, tổng cộng chừng hơn sáu trăm quân sĩ. Khó trách không thấy có động tĩnh gì hết, lão già Từ Vị này chơi ta a, còn tưởng rằng có thiên quân vạn mã để cho ta thống lĩnh, ai ngờ có chút binh lính cỏn con này, ai dám xung phong trên chiến trường, thế mà lại còn muốn ta thống binh, thống cái đầu á.’ Hắn buồn bực thầm nghĩ, cái sự thống binh hắn tưởng tượng ra quả thực khác nhiều. Bốn trăm lính Triết Giang với Sơn Đông này làm gì vậy? Không phải là cũng đi nhà thổ đấy chứ.

Biết được sự thật, Lâm Vãn Vinh thấy chán nản hẳn, nói chuyện cũng mất cả tinh thần. Lão tử ta xem ra vẫn còn ngây thơ quá, ta biết ngay là cái lão già Từ Vị này sẽ không dễ dàng tin tưởng năng lực ta như vậy mà, lão giao cho ta sáu trăm người này, có lẽ là muốn cho ta thử. Hừ, muốn quan sát ta thì cứ nói sớm đi, làm cái trò rắc rối này làm gì. Nhưng mà, nói đi nói lại, nếu Từ Vị lỗ mãng đem mấy vạn nhân mã trao cho hắn thì lão cũng chả đáng để được giúp đỡ nữa rồi. Nghĩ như thế, trong lòng hắn thấy khá hơn nhiều.

– Người ngựa Triết Giang có nhiệm vụ vận tống lương thảo lên tiền tuyến, còn người của Sơn Đông thì đến để tiếp ứng. Gộp lại tuy có 400 người những đều là tàn binh thừa sót ở các nơi gộp lại. – Triệu Lương Ngọc nói.

Vận lương thảo? Lâm Vãn Vinh trợn mắt. ‘Binh mã chưa tới, lương thảo đã đi, không gì đơn giản hơn thế. Lão Từ này bỗng dưng chỉ dùng bốn trăm người vận lương thảo, lại còn là bọn bị thải ra? Không đùa đấy chứ, nếu như Bạch Liên giáo biết được tin này thì đời xong tòan tập rồi.’

– Là lương thảo gì vậy ?
Lâm Vãn Vinh trấn tĩnh hỏi.

– Hiện tại hàn đông sắp đến, những thứ được vận tống đều là cỏ khô bổ sung cho chiến mã. Đại quân vận chuyển lương thảo phía trước đã sớm đi rồi. Bây giờ chỉ bổ sung thêm chút ít thôi, có hay không đều được cả.

Triệu Lương Ngọc nói, cuối cùng giải trừ nghi hoặc trong lòng Lâm Vãn Vinh. Thảo nào mà lão Từ này lại có thể yên tâm giao “trọng trách” cho hắn.

Nói như thế thì những kẻ chôn chân ở Trừ Châu chờ đợi tham mưu tướng quân Lâm Tam các hạ đây là một đội quân ô hợp kiêm lính tạp chính gốc, tổng cộng hơn sáu trăm người. Lâm Vãn Vinh cười khổ, cái lão họ Từ này đúng là ra đề khó cho ta rồi.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 20/04/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Ba đây, con gái yêu - Tác giả The Kid
Thành là thanh niên nghèo, kiếm sống bằng công việc lao động chân tay. Anh đem lòng yêu cô gái mại dâm tên Thúy. Những lúc rãnh rỗi anh thường kiếm Thúy để chịch. Vì nghèo quá nên anh muốn kiếm nhiều tiền hơn nữa, anh liều lĩnh đi buôn ma túy. Không may bị công an bắt, số lượng ma túy cũng ít, nên...
Phân loại: Truyện nonSEX
Hạ Thiên – Quyển 4
 Điều này sao có thể? Tôi mới là quản lý, cô là người không biết gì về bóng rổ, sao có thể làm người quản lý. Đào Na nói với vẻ đắc ý: Không tin cô cứ hỏi Khương Phong. Khương Phong đúng lúc này cũng chạy đến, khi thấy Thư Tịnh thì hắn có chút kỳ quái: Này, Thư Tịnh, sao hôm nay quay...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Hàn Lập – Quyển 7
Hàn Lập không suy nghĩ nhiều ngồi xuống vận khí, nhất thời khiến cho sự băng lạnh giảm bớt đi. Lúc này nếu có người ở đây nhất định sẽ phát hiện bên trên mi mắt của hắn không biết từ lúc nào hiện lên một tầng lam quang nhàn nhạt vô cùng yếu ớt. Hơn nửa canh giờ sau hàn khí mới dần...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân