Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 4 » Phần 10

Lâm Vãn Vinh - Quyển 4

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 10

Lạc Mẫn tìm ta? Lão già này thật là xuất quỷ nhập thần, trong khi ta muốn gặp hắn mà tìm không được, hắn muốn gặp ta thì xuất hiện tức thì, con mẹ nó thật là tà môn!

Nhị tiểu thư mới vừa cùng hắn gặp lại nhau, trò chuyện hoan hỉ, thấy hắn sắp rời đi, vội vàng giữ chặt lấy, trong lòng không muốn buông ra. Cho lui Tứ Đức rồi, Lâm Vãn Vinh mới cười bên tai Ngọc Sương nói:
– Đừng hoảng hốt, chờ ta đi bàn luận về, chúng ta tiếp tục.

– Ai cùng chàng tiếp tục chứ?
Nhị tiểu thư sắc mặt đỏ bừng nói:
– Thiếp chỉ là muốn cùng chàng nói chuyện, chàng lại đã nghĩ đến mấy chuyện xấu xa, khó trách tỷ tỷ nói chàng là người tồi tệ nhất, thật là đúng cực kỳ, hi hi.

Cùng Ngọc Sương hoạt bát đáng yêu nói mấy câu, Lâm Vãn Vinh trong lòng thấy phấn chấn hẳn lên. Tới đại sảnh thì nhìn thấy ca ca của Cao Tù, Cao Thủ.

Lâm Vãn Vinh liền ôm quyền nói:
– Cao đại ca, đã lâu không gặp, hôm nay làn gió nào thổi người tới đây vậy?

Cao Thủ ôm quyền cười đáp:
– Lâm công tử quá khách khí rồi. Thuộc hạ phụng theo sự sai phái của đại nhân, mời công tử đi nghị sự.

“Lão Lạc tìm ta nghị sự? Tốt, ta còn đang chuẩn bị đi tìm hắn.” Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Gọi ta nghị sự, cứ tùy tiện phái nha dịch tới là được, sao lại phải phiền hà tới Cao đại ca đại giá thân chinh vậy.

Cao Tù, Cao Thủ huynh đệ từng là thị vệ thân cận bên cạnh hoàng đế, địa vị so với nha dịch, tất nhiên là không thể so sánh.

Cao Thủ chỉ cười không nói gì. Cùng hắn đi ra cửa, Cao Thủ đã sớm chuẩn bị ngựa tốt, hai người lên ngựa, hướng ngoài thành chạy đi.

Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên nói:
– Cao đại ca, đại nhân không phải ở trong phủ ư? Chúng ta sao lại đi ra ngoài thành vậy.

Cao Thủ nói:
– Đại nhân bận rộn công việc, đã mấy ngày nay không ở trong phủ rồi.

Lâm Vãn Vinh gật gật đầu:
– Vậy đại nhân chắc cũng không biết việc Lạc tiểu thư sinh bệnh chứ?

Cao Thủ lấy làm kinh hãi:
– Sinh bệnh? Đại tiểu thư như thế nào lại sinh bệnh? Công tử từ đâu nghe được vậy? Đại nhân chẳng hề hay biết gì cả.

Lâm Vãn Vinh thở dài, lão Lạc này thật sự là người làm việc điên cuồng, ngay cả nữ nhi của mình bệnh cũng không hay biết. Lạc Viễn và Lạc Ngưng có người cha như vậy, cũng không biết nên khóc hay là nên cười.

Đi ra khỏi thành đã khá xa, nếu không phải bên cạnh mình là cao thủ tâm phúc của lão Lạc, Lâm Vãn Vinh còn tưởng có người muốn đưa mình rời xa đến nơi vắng vẻ để giết người diệt khẩu. Được nửa canh giờ, mới tới một chân núi. Núi này thế rất cao, địa hình nhấp nhô, thật không dễ dàng gì để leo lên. Trên núi tùng bách xanh tươi, chim kêu vượn hót, suối nhỏ nước chảy róc rách, nhìn đâu cũng chẳng thấy dấu hiệu của mùa đông.

Lão Lạc chọn địa phương này cũng thật lý tưởng a, non xanh nước biếc, thích hợp với việc gửi nắm xương già, hắn cười hắc hắc:
– Cao đại ca, đại nhân ở chỗ này làm cái gì? Chẳng lẽ là muốn học theo người xưa ẩn thân núi rừng, câu cá cày ruộng phải không?

Cao Thủ cười nói:
– Công tử nói cũng có cái lý, nếu thực có thể ở đây ẩn thân lánh đời, thì cũng là một chuyện tốt, chỉ sợ đại nhân lại không được như vậy.

Lâm Vãn Vinh trong lòng suy nghĩ, chiếu theo ý tứ của Cao Thủ, lão Lạc không phải ẩn cư ở chỗ này, vậy tự nhiên là ở đây để tránh tai mắt kẻ khác. Chẳng lẽ là muốn làm đại sự gì, hắn trong lòng vui vẻ, đại sự của Lạc Mẫn còn có thể là cái gì nữa chứ, đơn giản là chuyện trừ Trình Đức, diệt Bạch Liên.

Cao Thủ mang Lâm Vãn Vinh theo leo lên vách núi thẳng đứng, may mắn là công phu khá nên Lâm Vãn Vinh mới không tốn nhiều sức lực. Lên tới sườn núi thì thấy xung quanh bóng người thấp thoáng, đều mang trang phục Đại Hán, ước khoảng hơn trăm người, ai cũng ánh mắt sáng ngời, vừa nhìn liền biết công phu không tầm thường chút nào.

Bọn họ chính là đi tuần tại các quan khẩu trọng yếu, thấy Cao Thủ trở về, đều hướng về hắn cúi đầu, nhưng lại không nói lời nào. Lâm Vãn Vinh nhìn khí thế những người này, thăm dò nói:
– Cao đại ca, mấy huynh đệ này và ngươi giống nhau, khí thế phi phàm, đường đường oai phong, chẳng lẽ cũng là cao thủ từ trong cung đến?

Cao Thủ nghe được câu vỗ mông ngựa thuận tai này thì cười nói:
– Công tử hảo nhãn lực. Nếu công tử đã hỏi đến, ta cũng không giấu diếm nữa, đây đều là những thuộc hạ trong cung trước kia của ta. Lần này theo một vị đại nhân vật tới Kim Lăng.

Đại nhân vật? Thị vệ trong cung? Chẳng lẽ là hoàng đế tới? Lâm Vãn Vinh bị dọa đến muốn nhảy lên. Rồi lại tự mình gạt đi, nếu thật sự là hoàng đế đích thân tới, như thế nào mà một chút động tĩnh cũng không có, càng không có khả năng ở tại nơi sườn núi mưa gió này. Người Cao Thủ nói đến hẳn là Từ Vị đây. Từ Vị chính là đệ nhất trọng thần đương triều, lần này tới Giang Nam muốn làm chuyện trọng yếu, vấn đề an toàn là quan trọng. Lạc Mẫn mấy ngày nay hẳn là ở chỗ này cùng Từ Vị bàn luận.

Lâm Vãn Vinh theo Cao Thủ xuống núi, thấy trước mắt là mấy gian phòng nhỏ ngay ngắn, Lạc Mẫn với cái bụng to từ trong phòng đi ra, cười nói:
– Lâm công tử giá lâm, Lạc mỗ không đón tiếp từ xa. Nơi đây thô lậu, lại khó nhọc Lâm công tử đường xa tới, mong rằng công tử chớ để trong lòng.

Hừm, lão nhân này bộ dạng quan liêu, thực là dối trá. Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
– Làm gì có, Lạc đại nhân thân ở trong căn nhà đơn sơ, tấm lòng lo cho thiên hạ, thật là tấm gương cho hậu sinh tiểu bối chúng tôi.

Hai người tung hô nhau một phen, rồi Lạc Mẫn đưa Lâm Vãn Vinh vào bên trong. Trong phòng bài trí đơn giản, chỉ có vài ba thứ đồ đạc. Lâm Vãn Vinh kỳ quái nói:
– Đại nhân đã nhiều ngày nay ở chỗ này ư? Thực sự là rất đơn sơ.

Lạc Mẫn than thở:
– Không còn cách nào khác, vì nhiệm vụ của triều đình nên hết lòng lo nghĩ, quyết chẳng từ nan. Hoàng thượng giao nhiều việc phải làm lắm, một người không thể nào để ý tránh hết những lỗi lầm được, chỉ có thể tìm địa phương ít người quấy rầy. Nơi này sơn thanh thủy tú, rất thích hợp mai táng bộ xương già của ta.

Lão nhân này huyên thuyên khoe khoang một hồi, Lâm Vãn Vinh cười ha hả:
– Không biết Lạc đại nhân gọi ta tới, có gì sai bảo vậy?

Lạc Mẫn nói:
– Sai bảo thì không dám, Lạc mỗ chỉ muốn mời công tử tới thương lượng một chút chuyện.

Lão cười thần bí:
– Mấy ngày trước đây ta gặp lại một vị lão hữu nhắc tới Lâm công tử. Lão hữu đó tán dương công tử không dứt lời, nói ngươi cốt cách thanh cao, tài học kiến thức đều phi phàm, chính là rồng phượng trong loài người, bảo lão hủ cùng ngươi kết giao một phen. Lâm công tử có biết đó là ai không vậy?

– Ồ? Thật có chuyện này ư? Nhưng chẳng biết là vị cao sĩ nào lại coi trọng tại hạ như thế, tại hạ vô cùng xấu hổ, xấu hổ.
Lâm Vãn Vinh cũng giả hồ đồ.

Lạc Mẫn mỉm cười:
– Lâm công tử, chúng ta cũng không cần phải đánh đố nhau, đã nhiều ngày ta và Từ Vị đại nhân vẫn ẩn cư, thương nghị chút đại sự, Lâm công tử có hứng thú nghe hay không?

– Nguyên lai là Từ đại nhân lão nhân gia ư? Thất kính thất kính!
Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Đại nhân muốn cùng ta nói cái gì đại sự? Tại hạ chỉ là một tiểu nhân vật, nghe xong đại sự này, đại nhân có phải là giết ta diệt khẩu hay không, hắc hắc, chính là không nghe vẫn tốt hơn.

– Lâm công tử lại nói đùa rồi.
Lạc Mẫn cười nói:
– Ngươi là nhân vật được đông đảo quý nhân phù trợ, người nào dám đối địch với ngươi chứ.

Lão cười giật bức mành trên tường, một tấm bản đồ quân sự hiện ra trước mắt Lẫm Vãn Vinh.

Tấm bản đồ này họa bút đơn giản, nhưng núi sông chú thích rõ ràng, lộ trình cũng có nói tỉ mỉ. Lâm Vãn Vinh xem đến ngẩn cả người, lão Lạc và lão Từ, hai ngày nay là ở đây nghiên cứu bản đồ? Hai lão là quan văn, không phải võ tướng, cái này bọn họ xem có thể hiểu sao?

Lạc Mẫn như là nhìn thấu tâm tư của hắn, mỉm cười nói:
– Văn Trường tiên sinh văn thao võ lược không gì không thông, tấm bản đồ này là thủ bút của ngài. Mấy ngày gần đây, ngài triệu tập mấy vị tướng lĩnh quan sát, tìm phương sách đối địch, hạ quan cũng được mời tới đây.

Điều này quả đúng với phán đoán của Lâm Vãn Vinh, Từ Vị mấy ngày nay quả nhiên cùng Lạc lão đầu thương lượng việc này.

Lạc Mẫn than vãn:
– Lâm công tử ngươi cũng không phải người ngoài, Văn Trường tiên sinh hôm nay trước khi đi có nói qua, mọi việc không cần phải dấu diếm ngươi, nên lão hủ mới cho biết chi tiết vậy. Bọn Bạch Liên phỉ hoạn này ngày càng hung hăng, đối với Đại Hoa ta uy hiếp thật lớn, đã đến lúc phải loại trừ. Ta tin tưởng Lâm công tử nhất định hiểu rõ, Bạch Liên giáo sở dĩ diệt không dứt là do sau lưng nhất định có đại nhân vật. Hơn nữa, vị đại nhân vật này địa vị không đơn giản, ngoại trừ Bạch Liên giáo ở ngoài, theo như chúng ta biết, hắn cùng với người Hồ phương Bắc cũng có những mối liên hệ.

– Người Hồ?
Lâm Vãn Vinh lấy làm kinh hãi: “Mẹ nó, việc lớn đây. Người bên trong gây nội loạn không phải là quá quan trọng, nhưng mà người cấu kế ngoại tặc thì thực là đáng chết.”

Lạc Mẫn trịnh trọng gật đầu:
– Đúng là vậy. Người Hồ sang xuân sẽ tới, đến lúc đó Bạch Liên giáo lại gây họa bên trong, hai mặt giáp công, xã tắc Đại Hoa ta tạm thời không nói, ngay cả dân tộc Đại Hoa cũng là thập phần nguy hiểm a. Lòng người thật là thâm trầm ác độc, vì lợi ích của chính mình, họa loạn đã không nói làm gì, lại còn không tiếc dẫn sói vào nhà, không để ý gì tới dân tộc Đại Hoa ta. Bọn chúng có dã tâm như thế, vì nhân dân của Đại Hoa, chúng ta nhất định phải quyết tâm diệt trừ.

Lâm Vãn Vinh không nói gì, chuyện như vậy sách sử viết rất nhiều, hắn cũng không còn thấy lạ nữa.

– Mầm họa Bạch Liên nhất định phải diệt trừ.
Lạc Mẫn khoát tay mạnh một cái nói:
– Mùa đông này, ngay mấy ngày nay, Kỵ doanh của Sơn Đông và Chiết Giang cùng hoạt động, do Từ đại nhân cầm đầu, nhất định phải tiêu diệt Bạch Liên. Chỉ có loại trừ họa loạn bên trong, mới có thể chống đỡ giặc bên ngoài.

Lạc Mẫn ngay cả thời gian và bản đồ cũng tiết lộ cho Lâm Vãn Vinh, hiển nhiên là không coi hắn là người ngoài. Lâm Vãn Vinh hắc hắc nói:
– Lạc đại nhân, ta không hề nghi ngờ quyết tâm của ngươi và Từ đại nhân, nhưng mà ta có chút chuyện muốn hỏi, vì sao không điều binh lính Giang Tô, hết lần này tới lần khác lại điều binh mã Chiết Giang từ xa tới vậy, tại hạ thật có chút không hiểu.

Lạc Mẫn cười khổ:
– Lâm công tử, ngươi không nên nói đùa lão hủ như vậy. Vì sao không điều binh Giang Tô ngươi còn không rõ ràng lắm ư? Trình Đức tội trạng vô số nhưng đẩy hắn mãi không ngã. Nói đến cũng là do lão hủ vô năng, có lệnh mà không ra được, có binh mà điều không được. Lão hủ thật sự thẹn với Hoàng thượng, thẹn với dân chúng Giang Tô a.

Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Lạc đại nhân quá khiêm nhường rồi. Theo như ta thấy, đánh ngã Trình Đức, cũng không phải là việc khó, lúc này có một cơ hội cực tốt.

Lạc Mẫn vội vàng hỏi:
– Công tử mau mau nói xem.

Lâm Vãn Vinh nói:
– Lạc đại nhân, ngươi và Trình Đức đánh nhau đã nhiều năm, trên tay có thể có những chứng cớ hắn ăn hối lộ chứ?

Lạc Mẫn nói:
– Tất nhiên là có, nếu không phải hắn có chỗ dựa sau lưng, ta đã sớm lật đổ hắn rồi.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, trong mắt hiện ra một tia lạnh lẽo:
– Không lật đổ hắn cũng không sao, trực tiếp chém ngã hắn là được.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 4
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 20/04/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Giang Nam – Quyển 6
Đạo huynh thật là khí phách. Giang Nam tán thán nói: Xin hỏi thần minh chuyển thế thân này rốt cuộc là nam hay nữ, tên họ là gì? Ngươi thật là ngu không ai bằng... Ngươi là Tà Vương Giang Tử Xuyên? Tu sĩ kia mới vừa quay đầu lại, thấy Giang Nam trước mặt, không khỏi sắc mặt xám ngoét, đợi thấy...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Mẹ kế hành hạ con chồng - Tác giả The Kid
Hai vợ chồng Vũ và Quyên cưới nhau đã lâu rồi mà chưa có con. Bác sĩ nói rằng sau một lần sẩy thai, Quyên không còn mang thai được nữa. Điều này làm hai vợ chồng cực kỳ buồn. Ba của Vũ rất mong muốn có đứa cháu nội đích tôn nối dõi tông đường. Không còn cách nào khác, Vũ phải đem bé Quang...
Phân loại: Truyện nonSEX
Miêu Nghị – Quyển 1
Tự nhiên hành động của Vu Hành Giả đã khiến cho lực chú ý của mọi người tập trung vào Hồng Trần tiên tử, dường như đây là manh mối để tìm ra câu sấm ngôn này. Trong danh hiệu Hồng Trần tiên tử không phải có mang hai chữ hồng trần sao!? Hơn nữa Vạn Trượng Hồng Trần được người đời...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân