Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 11 » Phần 9

Lâm Vãn Vinh - Quyển 11

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 9

Nhìn bộ dạng của Hứa Chấn khuôn mặt đen thui, dáng vẻ phong trần, quần áo toàn thân đều bị rách rưới, hiển nhiên đi đường cũng đã chịu không ít khổ đau. Lâm Vãn Vinh trầm mặc hồi lâu mới thở dài một hơi, kéo lấy hắn, hỏi:
– Tiểu Hứa, ngươi làm sao tiến vào thảo nguyên, lại tìm thấy ta bằng cách nào?

– Chuyện này kể ra thì dài lắm.
Hai mắt Hứa Chấn hồng lên:
– Từ ngày thứ ba sau khi Lâm tướng quân, Hồ tướng quân và Cao đại ca các người tiến vào hạp cốc, mấy chục vạn người Hồ liền triển khai tấn công hẻm núi Hạ Lan sơn điên cuồng. Những người Đột Quyết đó hung hãn cường tráng, khí thế hung mãnh, mỗi một đợt công kích đều tụ tập hơn vạn người, đồng thời tấn công mạnh vào hai thông đạo thông tới phủ Hưng Khánh. Ba ngày tiếp theo, cả vạn người Hồ liên tiếp xung phong không dưới bốn mươi lần.

– Từ quân sư ra tử mệnh lệnh, từ nàng trở xuống, toàn quân tướng sĩ chỉ được phép tiến lên trước, không cho phép lui lại, cửa ải còn thì người còn, cửa ải bị phá thì người chết, thề chết bảo vệ Hạ Lan sơn! Quân sư tự thân tọa trấn ở chân thông đạo phía tây, hơn hai mươi vạn huynh đệ chính tại Hạ Lan sơn cùng người Hồ quyết một trận tử chiến, chưa thấy một ai lâm trận chùn chân. Hai bờ hạp cốc đao quang đầy trời, máu chảy thành sông, hỏa pháo của Thần Cơ doanh liên tục phát xạ, ống pháo đỏ rực, rồi cũng không bắn ra được đạn nữa, một số huynh đệ liền xách đao xung phong. Ba ngày ngắn ngủi, hơn bốn vạn huynh đệ đã chiến tử ở Hạ Lan sơn!

Trong lúc kể, vành mắt Hứa Chấn đỏ lên. Lâm Vãn Vinh, Hồ Bất Quy, Cao Tù ba người cắn răng không thốt một lời, song quyền bất giác nắm chặt lại.

Cuộc huyết chiến của mấy chục vạn người, cho dù không có mặt ở hiện trường, bọn họ cũng có thể tưởng tượng ra tình cảnh thảm liệt, máu thịt tung tóe ra làm sao. Hạ Lan sơn giống như sống lưng của Đại Hoa, đầu có thể đứt, máu có thể rơi, nhưng sống lưng vĩnh viễn không được sụp đổ!

– Hai hạp cốc của Hạ Lan sơn mấy lần bị chiếm đóng lại mấy lần được đoạt lại. Mấy vạn huynh đệ của đội cảm tử chỉ có tám trăm người sống sót trở lại. Đỗ đại ca bị thương tay phải, Tả Khâu tướng quân thì bị thương ở sườn phải, ngay cả Từ quân sư cũng…

– Từ quân sư làm sao?
Lâm Vãn Vinh túm lấy Hứa Chân, kinh hãi hỏi.

Hứa Chấn tự biết đã thất ngôn, vội vàng lau khóe mắt, cúi đầu lí nhí:
– Tướng quân, ngài đừng hỏi, quân sư không cho tôi nói!

Lâm Vãn Vinh trợn trừng mắt, tức giận quát:
– Sao lại không nói cho ta. Nghe nàng hay nghe ta! Tên tiểu tử ngươi muốn ta chết vì sốt ruột à?

Hứa Chấn chính thuộc đoàn quân mà Lâm Vãn Vinh dẫn tới từ Sơn Đông, thấy mắt trâu của hắn trừng lên với khí thế dọa người, nào dám làm trái, chỉ đỏ mắt nhỏ giọng đáp:
– Từ quân sư lúc trấn thủ cửa ải bị tên lạc của người Hồ làm bị thương. Đã nằm hết mấy ngày. Lúc thuộc hạ mới xuất phát, nàng căn dặn tôi không được báo chuyện này với tướng quân, nếu trái lời sẽ bị xử trí theo quân pháp.

Hứa Chấn nói không rõ ràng, Lâm Vãn Vinh tâm lý lại đau nhói từng cơn. Bản thân Từ Chỉ Tình chính là trụ cột quốc gia. Vì bị loạn tiễn làm bị thương mà phải nằm giường nhiều ngày, thương thế đó dĩ nhiên không nhẹ.

– Tướng quân. Ngài đừng lo lắng.
Thấy mặt Lâm Vãn Vinh tối sầm, sắc mặt âm trầm dọa người, Hứa Chấn vội vàng nói:
– Lúc thuộc hạ sắp đi, khí sắc Từ quân sư đã có chuyển biến tốt. Người còn tự thân tiễn tôi. Lại dặn tôi chuyển cáo với tướng quân, trong quân mọi chuyện đều bình yên. Xin ngài đừng lo âu.

Thế cũng gọi là bình an ư? Bị thương nặng thành như thế rồi! Lâm Vãn Vinh cam chịu thở dài. Từ tiểu thư tính tình còn cố chấp quá! Trước đây rất buồn phiền vì cái tính cách cố chấp thậm chí có chút quật cường này của nàng. Hiện tại lại thấy, đây chẳng phải là chỗ khác biệt của Từ Chỉ Tình với những người khác sao? Nhớ lại dáng vẻ ngồi hát giữa rừng, đau buồn tống biệt của Từ tiểu thư trước lúc chia tay, sống mũi hắn liền có chút cay cay.

Nghe Hứa Chấn nói xong một phần, Cao Tù tâm lý nôn nóng, liền giống như mèo cào, vội vàng nắm lấy cánh tay Hứa Chấn hỏi:
– Sau đó thì sao? Hạ Lan sơn như thế nào? Người Hồ có tấn công nữa không? Ngươi sao lại tới thảo nguyên, rồi làm thế nào mà tìm thấy chúng ta? Tiểu Hứa, ngươi có thể nói hết một lượt không? Ta nóng lòng muốn chết rồi!

Hứa Chấn lau khóe mắt, cười cười xấu hổ, kể tiếp:
– Sau ba ngày tấn công mãnh liệt thì người Hồ cũng thây phơi đầy đồng, tổn thất thảm trọng. Mấy ngày sau chúng liền cải biến chiến pháp, dùng chiến thuật quấy nhiễu, dương công (giả vờ tấn công) một trận liền rút lui. Sau đó lại dương công. Lặp đi lặp lại như vậy. Ai cũng không hiểu bọn chúng lúc nào sẽ biến dương công thành chân công. Cứ thế thủ vững được vài ngày, quân ta cực kỳ mệt mỏi. Đột nhiên vào đêm hôm đó, người Hồ cuối cùng giống như phát điên, điều động tất cả binh lực, tấn công mãnh liệt thông đạo ở chân núi phía tây. Mấy chục vạn lính Hồ hợp thành một mảng dày đặc đông nghìn nghịt ở dưới chân núi, do tả vương Ba Đức Lỗ tự thân suất lĩnh xung phong. Một trận này đánh hết hai ngày hai đêm. Chúng ta tại thông đạo phía tây chân núi vào ra mấy lần, cuối cùng cũng đoạt lại được hạp cốc. Từ quân sư cũng ở trong trận này mà bị thương nặng. Người Hồ đánh lâu mà không hạ được, tới sáng sớm ngày thứ ba toàn quân lại đột nhiên thối xuất trăm dặm, buổi chiều chúng ta liền được nghỉ ngơi. Thì ra kho lương ở Ba Ngạn Hạo Đặc bị Lâm tướng quân công phá, lương thảo của ba chục vạn đại quân Đột Quyết bị đốt một mồi lửa. Trận này là trận phản công sau cùng của người Đột Quyết. Tin tức truyền tới, toàn quân phấn chấn, người người hoan hô nhảy nhót, cả Từ tiểu thư bị thương cũng khóc vì cao hứng!

– Từ tiểu thư đã khóc.
Lâm Vãn Vinh lẩm bẩm. Tâm tình phức tạp của Từ Chỉ Tình vào lúc đó, trên thế gian này không một ai hiểu rõ bằng hắn.

Hứa Chấn đáp một tiếng, gật gật đầu:
– Người Đột Quyết lui ra trăm dặm. Sau vài ngày, chúng tôi liền nghe rằng trên thảo nguyên có một tốp thổ phỉ Đại Hoa, cướp bóc thương đội, bộ lạc người Hồ ở khắp nơi. Còn nghe nói một danh tự Đột Quyết kỳ quái. Từ tiểu thư nói đó chính là tướng quân ngài, nàng biết ngài muốn làm gì rồi. Chỉ khổ là không có biện pháp liên lạc được với ngài.

– Vậy ngươi làm sao tiến vào thảo nguyên?
Lâm Vãn Vinh trầm giọng hỏi.

Hứa Chấn sắc mặt hưng phấn:
– Chính lúc chúng tôi vô kế khả thi lại có một vị cao nhân thần bí gửi cho Từ tiểu thư một phong thư. Bên trên chỉ có sáu chữ “Xuyên hạp cốc, vào thảo nguyên”. Điều này đã đề tỉnh Từ quân sư, tướng quân ngày đã có thể xuyên qua Hạ Lan sơn, tiến vào A Lạp Thiện thảo nguyên, chúng ta cũng có thể làm được như vậy. Ngày hôm sau, Từ tiểu thư ra lệnh cho tôi mang theo hơn chục huynh đệ, xuôi theo con đường mà tướng quân các người khai phá tiến về phía trước. Nói cũng lạ, chúng tôi vừa tiến vào hạp cốc, liền có dấu hiệu chỉ dẫn. Lộ trình tuy gập ghềnh nhưng chúng tôi thực sự đã tiến vào được thảo nguyên. Lúc quay đầu lại nhìn, chỉ dẫn đó lại toàn bộ biến mất không thấy đâu.

“Cao nhân? Chỉ dẫn!” Lâm Vãn Vinh nghe mà mục trừng khẩu ngốc, chẳng lẽ là An tỷ tỷ? Nhưng ta lúc ở Ba Ngạn Hạo Đặc lực chém Lạp Bố Lý, đó là kiệt tác của An tỷ tỷ, án chiếu theo nhật trình mà tính, nàng ấy luôn luôn phải ở bên cạnh ta. Cho dù hồ ly tỷ tỷ biết thuật phân thân cũng không thể đồng thời xuất hiện ở Hạ Lan sơn và thảo nguyên. Chuyện này thật quá thần kỳ.

– Chỉ đáng tiếc, một trận mưa lớn vào mấy ngày trước khiến con đường trong hạp cốc đổ vỡ. Nếu lại muốn xuyên ngang qua Hạ Lan sơn tiến vào thảo nguyên, chỉ sợ là không thể.
Hứa Chấn mặt đầy tiếc rẻ nói.

Ba Ngạn Hạo Đặc đã phá, một khi người Hồ lui về thảo nguyên, thông đạo thần kỳ này cũng mất đi ý nghĩa chiến lược vốn có. Lâm Vãn Vinh ngược lại không cảm thấy đáng tiếc như thế. Chỉ là việc Hứa Chấn làm sao mà tìm thấy vị trí hiện tại của bọn họ lại khiến hắn kinh ngạc.

– Sau khi chúng tôi tiến vào thảo nguyên, trước tới Ba Ngạn Hạo Đặc, lại tới Đạt Lan Trát, mấy lần suýt chút nữa gặp phải thiết kỵ của người Hồ. Mỗi lần tới thời khác mấu chốt, liền có người chỉ phương hướng cho chúng tôi!
Hứa Chấn vừa nói vừa từ trong tay áo lấy ra một cái chỉ đoàn (ống giấy) nho nhỏ đưa cho Lâm Vãn Vinh.

Chỉ đoàn đó là một tấm bản đồ đơn giản, không ghi một chữ nào, chỉ phác họa tỉ mỉ vị trị của mấy bộ lạc. Tuyến đường được tô đậm chính là là lộ tuyến mà Lâm Vãn Vinh đã hành quân qua. Bộ lạc gần nhất chính là Xích Thảo cách họ hơn bốn trăm dặm.

Tuyến đường rõ rệt, bút tích tú lệ, giống như thủ bút của nữ tử. Nhưng từ những nét vẽ đơn giản này mà nhìn, lại xét không ra là ai viết.

– Chúng tôi liền thuận theo đường này mà tìm, ở phía trước được mấy lộ trinh sát huynh đệ phát giác, từ đó mới tìm thấy tướng quân.
Hứa Chấn cuối cùng cũng nói rõ ràng hành trình này. Rồi thở dài một hơi, nhận lấy túi nước từ tay Hồ Bất Quy, đói khát uống ọc ọc mấy hớp.

Mưa rơi rả rích lên chỉ đoàn, phát ra tiếng sột soạt, Lâm Vãn Vinh nhìn chằm chằm vào chỉ đoàn, trong lòng đầy nghi hoặc. Có thế vẽ ra bản đồ chỉ đường rõ ràng như thế này, chắc hẳn là người cực kỳ hiểu rõ hành tung của năm nghìn nhân mã này, hiềm nghi lớn nhất không ai ngoài An tỷ tỷ. Nhưng hồ ly tỷ tỷ sáng sớm hôm nay mới ly khai, lại tịnh không nhắc tới chuyện này, nàng chắc không biết chuyện. Hơn nữa, từ thời gian bắt đầu mà đoán, mấy ngày nay An tỷ tỷ luôn luôn ở bên cạnh ta, nàng không có thời gian chỉ đường cho Hứa Chấn.

Giúp ta như vậy, lại có thể ẩn thân ở bên cạnh ta mà khiến ta không biết, tính ra cũng có vài người có khả năng đó. Tiên Nhi, Thanh Tuyền, An tỷ tỷ, Ninh Vũ Tích đều có bản sự này. Nhưng hai người trước đang ở kinh thành, người sau vừa mới ly khai, vậy còn lại…

– Là Ninh Vũ Tích!!!
Lâm Vãn Vinh hét to, kinh ngạc đến nhảy cẫng lên, vội vàng phóng mắt nhìn tứ phía.

Trong gió mưa mù mịt, tiết trời u ám, các tướng sĩ thúc ngựa tiến về phía trước, không hề trễ nải, nào đâu nhìn thấy bóng dáng của Ninh tiên tử. Tâm tư được giải phóng, hắn nghiền ngẫm kỹ càng lộ tuyến trên tờ giấy đó, càng nhìn càng giống rèm mi mờ ảo của Ninh Vũ Tích. Với tính cách của Ninh tiên tử, nếu nàng thật sự bí mật bám theo thì so với An Bích Như còn an tĩnh hơn, càng không thể thấy được.

Thì ra An tỷ tỷ và Ninh tiên tử không ngờ đều luôn luôn bầu bạn bên cạnh ta. Nỗi bi thương xen lẫn vui mừng của Lâm Vãn Vinh dâng trào đến nghẹn lời, hai mắt không khỏi ẩm ướt. Có hai vị tuyệt đại mỹ nhân một chính một tà ngàn dặm bầu bạn, nếu luận người hạnh phúc nhất trong thiên hạ, ngoài ta ra còn ai?!

Hắn tâm động thần điên, phóng mắt nhìn gió mưa lay động khắp nơi, tí tí tách tách, sột sột soạt soạt, nháy mắt đều hóa thành bóng dáng động người của Ninh Vũ Tích.

Thấy thần sắc hắn ngây ngốc, như vui như buồn, Cao Tù vội vàng vỗ vỗ vai hắn:
– Lâm huynh đệ, ngài sao vậy?

Lâm Vãn Vinh như người trong mộng vừa tỉnh lại, lắc đầu cười nói:
– Không có gì, ta cao hứng quá rồi, có tin tức của Hạ Lan sơn và Từ tiểu thư, còn thấy được Hứa Chấn, ta có thể không vui mừng ư? Cao đại ca, Hồ đại ca, ta tin chắc chúng ta nhất định sống sót trở về!

Biết được tin tức của Hạ Lan sơn, tất nhiên khiến người ta phấn chấn, nhưng cũng không phấn chấn đến mức như thế này, Cao Tù và lão Hồ quay sang nhìn nhau, đều cảm thấy Lâm tướng quân hình như còn che giấu tin tốt khác.

– Tướng quân, còn có một chuyện.
Hồ Bất Quy thanh âm dừng một chút, nhíu mày:
– Trinh sát tiền phương đã phản hồi. Quả nhiên không ngoài sở liệu của ngài, liên quân của Ngạch Tể Nạp và Cáp Nhĩ Hợp Lâm sau khi tới Đạt Lan Trát không phát hiện ra hành tung của chúng ta, liền nhanh chóng khởi hành quay về. Cùng đồng hành với bọn chúng còn có hai vạn kỵ binh Đột Quyết mà lúc trước bị chúng ta dùng kế điều tới Ngũ Nguyên.

Lâm Vãn Vinh hờ hững à một tiếng, cười bảo:
– Bọn chúng gặp nhau rồi? Nói như vậy, người Hồ quay về này không phải là đạt tới ba vạn nhân mã sao?

Hồ Bất Quy lo lắng nói:
– Mấy lộ hợp lại, không chỉ đạt tới ba vạn quân! Hơn nữa tốc độ hành quân cực nhanh, công thêm thời tiết nắng ráo, bọn chúng chạy như bay, trước mắt Cáp Nhĩ Hợp Lâm có hơn hai trăm dặm lộ trình.

Lâm Vãn Vinh hắc một tiếng, sắc mặt tràn đầy vẻ tươi cười tự tin:
– Ba vạn người thì ba vạn người, chúng ta không cần phải đụng chạm với chúng, ba vạn cũng chả khác gì ba nghìn. Vậy sẽ để chúng ta và người Hồ thi cước lực. Tiểu Hứa, ngươi và hơn chục huynh đệ tới rất đúng lúc, bọn ta lần này làm một vụ lớn. Truyền lệnh xuống, mục tiêu Cáp Nhĩ Hợp Lâm, dùng hết tốc lực tiến về phía trước.

Tin tức mà Hứa Chấn mang đến nhanh chóng truyền khắp toàn quân. Lời thề “Hạ Lan sơn vĩnh viễn không rơi vào tay giặc” giống như tiếng gió vang vọng bên tai mỗi người, khiến những chiến sĩ thâm nhập thảo nguyên đơn độc chiến đấu này bỗng chốc kích động đến nước mắt lưng tròng, đây là cảm giác lâu ngày không gặp, huyết mạnh tương liên.

Mưa rơi chẳng ngừng, nhưng lại không dập tắt được nhiệt tình như lửa của hổ lang Đại Hoa, bọn họ đã bạo phát tất cả tiềm lực, tận tình chạy như bay, trên mặt mỗi người đều dạt dào niềm vui. Trận mưa lớn dường như trở thành dịp tẩy lẽ tốt nhất đối với bọn họ.

Người Đột Quyết tựa hồ như đã ý thức được gì đó, bọn họ một khắc cũng không ngừng chạy ngược về, cuộc chiến của song phương trở thành cuộc đua tranh về cước trình và sức chịu đựng.

Khi tin tức người Hồ còn cách nơi đây hai trăm dặm truyền đến, năm nghìn kỵ binh Đại Hoa đã không còn tăm hơi, sát khí đằng đằng xuất hiện ở bên ngoài Cáp Nhĩ Hợp Lâm.

Bầu trời xanh ngắt, bộ lạc Đột Quyết to lớn giống như một cái ô lớn cao chọc trời, vô số trướng bồng trong gió lộ ra vẻ yếu ớt vô lực. Đợi chờ tướng sĩ đại Hoa đem chúng dẫm đạp dưới vó ngựa đầy nhiệt huyết.

– Tướng quân, động thủ đi.
Hứa Chấn vừa cùng Lâm Vãn Vinh hội hợp, trên khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy sát khí đằng đằng. Đối với hắn mà nói, hỏa thiêu Ba Ngạn Hạo Đặc, tập kích Đạt Lan đều là truyền thuyết Lâm tướng quân tạo ra, còn chân chính trên thảo nguyên, trong hang ổ Đột Quyết giao thủ với người Hồ thì đây là lần đầu tiên của hắn. Huyết chiến Hạ Lan sơn sờ sờ trước mắt, trong mắt hắn xạ ra hỏa diễm rừng rực, trên mặt nổi gân xanh nhìn Lâm Vãn Vinh xin đánh.

Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu. Mắt lớn trừng lên, mục quang quét qua năm nghìn tráng sĩ đứng chỉnh tề trước người:
– Các huynh đệ, mọi người chuẩn bị tốt chưa?

“Hống… hống…”, tiếng tướng sĩ gào thét xuyên qua mưa gió đang dần dần mờ đi, vút thẳng lên trời.
Lâm Vãn Vinh phất hai tay, tiếng nộ hống liền đình chỉ.

– Cáp Nhĩ Hợp Lâm bộ lạc nho nhỏ này không phải là mục tiêu cuối cùng của chúng ta. Nhưng lại là con đường mà chúng ta phải đi qua. Ta chỉ có một yêu cầu: Hi vọng chiến đao của các ngươi nhanh, chuẩn, độc. Dùng vó ngựa vô địch của các ngươi giẫm đạp trướng bồng của người Đột Quyết. Chúng ta sẽ không lưu lại. Nhưng, đau thương sẽ vĩnh viễn ở lại trong lòng người Hồ!

Thanh âm vang rõ của hắn vọng ra xa, xao động bên tai các tướng sĩ.

– Châm lửa đi!
Hồ Bất Quy hét lớn xuyên qua mây mù.” “Ầm” một tiếng. Vô số đốm lửa đồng thời nổ lên. Bó đuốc rừng rực cháy, nháy mắt chiếu sáng nửa bầy trời. Các tướng sĩ hưng phấn hai má đỏ rực.

Lửa đốt sáng rực bất ngờ giống như lôi điện xẹt qua bầu trời, nhanh chóng thức tỉnh người Đột Quyết đang ngủ say trong trướng bồng. Đôi mắt mơ ngủ của họ lim dim nhìn ra ngoài lều, liền thấy một cảnh mà cả đời không thể quên.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 11
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
“Thành thật? Cũng có người nói ta thành thật, thế thì quả là đáng ngạc nhiên.” Lâm Vãn Vinh muốn cười lên vì vui sướng, nhìn qua nhìn lại bức thư đó mấy lần, vừa không có nhan đề, vừa không có tên họ, cũng không biết là ai đã viết, duy nhất dám chắc đây là thủ bút của nữ nhân...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lâm Vãn Vinh
Miêu Nghị – Quyển 11
Ầm! Bạch Tử Lương trực tiếp từ không trung rơi đập xuống mặt đất, đập bụi mù nổi lên bốn phía. Cơ Mỹ Mi thiếu chút nữa bị hù sợ đến hồn phi phách tán, dưới tình thế cấp bách có chút không biết nhi tử mình bị cái gì, đang muốn lắc mình chui ra, trên bả vai đã đập xuống một bàn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Vĩnh Hằng – Quyển 11
Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ nhưng đồng thời nội tâm sinh ra một tia chờ mong. Nhìn thấy bộ dạng Bạch Tiểu Thuần như tức phụ bị chà đạp, nội tâm Tống Quân Uyển càng đắc ý, nàng lấy một bộ y phục trong túi trữ vật đă cho Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần còn đang ngẩn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân