Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 11 » Phần 64

Lâm Vãn Vinh - Quyển 11

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 64

– Đứng lên đi, mau đứng lên!
Hắn vội vàng đưa hai tay đỡ những huynh đệ sinh tử này, nước mắt trào ra:
– Ta chỉ muốn nghỉ ngơi vài ngày, đi lầu xanh uống chén trà, vậy mà lại bị các ngươi bắt được!

Hồ Bất Quy, Cao Tù, Đỗ Tu Nguyên mấy người quay ra nhìn nhau, đột nhiên cười ha hả như điên cuồng. Người cầm chân, người đỡ đầu, nhấc bổng hắn, ra sức quăng lên không trung:
– Hô… ! Hô… !

“Chóng mặt quá!” Hắn bị dọa cho kinh hãi, vội vội vàng vàng gào ầm lên:
– A!… Ta có chứng sợ độ cao đó! Trời, lão Cao đừng sờ ta… Con mẹ nó, ai cởi quần ta?!

Ai còn thèm quan tâm xem hắn nói gì! Vô số tướng sĩ ùa tới, đỡ lấy người hắn, tiếp theo lại ném lên, ném lên, tiếng cười sung sướng hòa cùng nước mắt nhạt nhòa.

“Lão tử thật sự là một tên đào ngũ thất bại mà!” Nhìn những gương mặt rơi lệ vì hưng phấn, hắn chỉ biết thầm than thở, lắc đầu bất lực, muốn cười lại muốn khóc:
– Ta nói rồi, người tốt không sống lâu, người xấu nhất định sống ngàn năm.

Cao Tù buông hắn ra, gạt nước mắt, cười hì hì:
– Lâm huynh đệ ít nhất cũng còn sống vài trăm năm nữa, chết mà dễ thế sao?!

– Đúng!… Đúng!
Hồ Bất Quy cười ha hả:
– Lão Cao, không giấu ngươi, ta lần đầu nghe ngươi nói một câu đúng đó!

Đỗ Tu Nguyên tuy phải phòng thủ phía sau, không được cùng họ đột kích thảo nguyên, nhưng hắn vốn là người tỉnh táo trầm tĩnh, thấy sắc mặt Lâm Vãn Vinh tái nhợt, nhịn không được, vô cùng lo lắng hỏi:
– Tướng quân, thương thế ngài…

Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu, nghiêm chỉnh nói:
– Đỗ đại ca, tối mỗi ngày ngươi phải tìm vài tiểu cô nương, đấm bóp lưng ta, tắm rửa sạch sẽ cho ta. Tin rằng không tới tám hay mười năm, ta có thể khỏi hẳn đó.

– Ta cũng nghĩ đến việc này rồi, nhưng chỉ sợ các phu nhân trong nhà ngài không đáp ứng thôi!
Đỗ Tu Nguyên cười ha hả.

“Kế hoạch đào ngũ đã tan thành mây khói, cũng không biết có thể về nhà trước khi Thanh Tuyền sinh nhi tử hay không?” Trong lòng hắn có chút tiếc nuối, lại có chút vui mừng. Gặp lại những huynh đệ từng cùng vào sinh ra tử, cảm giác hưng phấn này quả là khó diễn tả.

Mấy vạn nhân mã vây chặt lấy hắn, rồi phấn khích đi về phía quân doanh. Trên đường nghe hắn kể về những tao ngộ đã trải qua, thật đúng như từ quỷ môn quan trở về, ai nấy đều bàng hoàng một phen.

Chưa tới đại trướng, Lý Thái đầu bạc phơ đã ra đón. Lâm Vãn Vinh vội bước lên phía trước vài bước, hì hì ôm quyền:
– Bái kiến Lý Nguyên soái! Vài ngày không thấy, Nguyên soái vẫn thật uy vũ, bước chân vững chãi, phong thái còn hơn xưa nhiều, thật là hạnh vận cho huynh đệ chúng ta!

– Nói vài câu đàng hoàng coi! Tưởng ta không trừng trị ngươi cái tội đào ngũ hả?
Lý Thái nghiêm mặt “hắc” một tiếng:
– Đã thoát khỏi chiến trận, còn lêu lổng ở ngoài không chịu về. Người đâu, đem Lâm Tam phạt hai trăm roi cho ta!

– Nguyên soái!…
Mấy vạn tướng sĩ bị dọa, cùng nhất tề quỳ xuống.

Lâm Vãn Vinh ho khan vài tiếng, tỏ vẻ bất lực:
– Nguyên soái muốn đánh thì đánh đi. Dù sao ta cũng chỉ còn lại có nửa cái mạng thôi, giao cho ai cũng giống nhau thôi!

“Đúng là không hù dọa được tiểu tử này!” Lý Thái quan sát vài lượt khắp người hắn, cố nhịn cười:
– Vốn là muốn đánh, nhưng cuối cùng ngươi cũng có chút đỉnh công tích, không làm ta thất vọng! Công này bù tội, cũng sẽ không thưởng không phạt nữa… Ngươi trừng mắt làm gì, không phục hả?

– Phục chứ!… Phục chứ!
Lâm Vãn Vinh trợn trắng mắt, gật gật đầu tỏ vẻ không hề giận gì cả.

Thượng tướng quân mỉm cười đi thẳng vào đại trướng, Lâm Vãn Vinh đi theo phía sau lão, ảo não không nói gì.

Nhìn bộ dáng lấm lét của hắn, rồi liếc nhìn xung quanh không có ai, Lý Thái bật cười, hạ giọng thì thầm:
– Ngươi cũng đừng oán hận! Không phải ta không thưởng ngươi mà vì công lao ngươi quá lớn. Bổn soái mặc dù muốn thưởng, cũng là hữu tâm vô lực mà.

Quả thật không thể thưởng được, nói về quan chức, hắn đã là Hữu lộ tướng quân, nếu lên nữa thì chỉ có nước thay thế vị trí thống soái ba quân của Lý Thái. Nói về thanh danh, hắn đã vang vọng đến tận trời, cô quân xâm nhập thảo nguyên, bắt sống Khả Hãn Đột Quyết. Đây là việc mấy trăm năm qua không ai làm được, nhưng lại do một tay hắn thực hiện, hắn đã là anh hùng trong lòng tất cả người Đại Hoa, gần như nhân vật thần thánh rồi.

– Ta không thưởng cho ngươi được, nhưng mà có một người có thể thưởng cho ngươi.
Thượng tướng quân đem một cuộn giấy màu vàng rực đưa cho hắn, cười bảo:
– Thánh chỉ Hoàng thượng, xem đi!

Thánh chỉ đó vô cùng đơn giản, cũng chỉ có bốn chữ. Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên đọc:
– “Lâm Tam định đoạt!”…. Ý gì đây?

– Còn không rõ nữa à?
Lý Thái mỉm cười, thâm trầm liếc mắt nhìn hắn:
– Ý của Hoàng thượng là lần này đàm phán với người Đột Quyết, do ngươi toàn quyền làm chủ!

“Đàm phán với người Đột Quyết? Ta mà làm chủ á?” Trong lòng hắn tự nhiên dâng lên cảm giác hoảng hốt, bèn vội vàng lắc đầu:
– Không được!… Không được!… Ta sở trường là đàm tình (tán gái), không giỏi đàm phán đâu, huống chi dạo này còn bị thương, cả người yếu ớt, đàm phán lúc này là việc mà ta không thể làm được! Nguyên soái ngài mau bẩm lại với Hoàng thượng, xin ngài thu hồi lệnh đi!

Lý Thái từ tốn lắc đầu:
– Việc này không được. Ý của Hoàng thượng rất rõ mà, từ giờ trở đi ta và Chỉ nhi đều phải nghe ngươi. Không chỉ đàm phán, mà binh mã trong tay ta sớm muộn gì cũng giao cho ngươi…

– A!…
Lâm Vãn Vinh hoảng hốt.

– Có gì mà giật mình chứ?
Thượng tướng quân mỉm cười liếc mắt nhìn hắn:
– Ta đưa ngươi đến đây cũng là đợi đến ngày này mà! Lâm Tam, ta thực đã già rồi, giao binh lính cho ngươi ta rất yên tâm, bằng vào tài năng và sự thông minh của ngươi, bằng vào thân phận uy vọng của ngươi, cho dù họ không bách chiến bách thắng cũng vĩnh viễn không chịu thiệt thòi!

Lâm Vãn Vinh cười khổ, liên tục khoát tay:
– Thượng tướng quân, ngài đừng đùa ta. Ngoại trừ đưa ra vài chủ ý, ngài xem lại xem ta có thể làm được nguyên soái không?

Lý Thái cười ha ha lắc đầu:
– Lâm Tam ơi là Lâm Tam! Làm sao ngươi thông minh một đời, lại bỗng chốc hồ đồ như vậy?

“Làm sao ta hồ đồ được?” Hắn mờ mịt nhìn thượng tướng quân.

– Ngươi có ưu điểm lớn nhất là thông minh, có thủ đoạn, biết thu phục lòng người, có thể làm cho người ta sống chết đi theo ngươi. Ta đem binh lính giao cho ngươi, ngươi nắm trăm vạn hùng sư vững vàng trong tay, cũng không nhất định phải tự mình làm nguyên soái. Chỉ cần ngươi biết dùng người, chọn lựa những người trung lương hiền sỹ mời đến thống lĩnh những binh lính này, vậy có khác gì ngươi tự mình cầm binh chứ? Cũng như Hoàng thượng đối với ta…
Lý Thái nhè nhẹ gật đầu:
– Đây cũng là cách lãnh đạo đó.

Lý Thái nói ra những lời này thực cũng đã nghĩ trước từ lâu. Lão thân là trụ cột của Đại Hoa, phân lượng của những lời này không cần nói cũng biết.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha vài tiếng:
– Ta không nghĩ nhiều tới như vậy, thôi để sau này nói lại đi, lão tướng quân ngài còn mạnh khỏe lắm mà.

Thấy hắn cứ lần lữa từ chối, Lý Thái hết chịu nổi, la lên:
– Việc đàm phán với người Hồ thì sao? Hoàng thượng nói rõ rồi, việc này chỉ có ngươi mới có thể quyết định. Cho dù ai cũng không thay được.

“Đàm phán thật là một việc rất nhức đầu.” Hắn khổ sở lắc đầu.

Lý lão tướng quân liếc mắt nhìn hắn, giọng thần bí, hề hề nói:
– Báo cho ngươi một tin, đàm phán lần này, có cả Kim Đao Đại Khả Hãn của người Đột Quyết đó! Chẳng lẽ ngươi không muốn đi xem?

“Nguyệt Nha Nhi đến rồi?” Trong lòng hắn khổ sở, bất giác vỗ vỗ vào ngực. Cơn đau nhức chưa hết hẳn, vết thương vẫn còn chưa khép miệng, một tiễn kia đã chấm dứt mọi ân oán tình cừu rồi!

Trăm ngàn tư vị dâng lên trong lòng, hắn vội vội vàng vàng ôm quyền:
– Lão tướng quân, việc đàm phán không phải sở trường của ta. Huống hồ ta vừa mới bị thương, gần đây không nên vận động mạnh, xin Hoàng thượng tuyển người khác đi. Cáo từ!

– Lâm Tam!… Lâm Tam!……
Lý Thái vốn đang rất kì vọng hắn sẽ chủ trì đàm phán, ai ngờ hắn lại như vậy, nghe nói đến Ngọc Già, tiểu tử này thật đúng là quay đầu đi luôn, trong nháy mắt đã biến khỏi trướng.

– Tướng quân… làm sao?… Nguyên soái nói gì với ngài?
Hồ Bất Quy, Cao Tù, Đỗ Tu Nguyên đều đợi cả bên ngoài, thấy hắn vừa ra, vội vội vàng vàng tỏ ý chúc mừng.

“Còn có thể nói cái gì?” Hắn lắc đầu cười khổ, mãi sau mới hỏi:
– Hồ đại ca, những người Hồ được giữ ở đâu?

– Trong đại doanh. Tướng quân, ngài muốn đi gặp chúng à?

Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu. Ba người Hồ Bất Quy vội vàng dẫn đường. Lần này bắt được tổng cộng hơn hai mươi người vương công quý tộc Đột Quyết, trừ đi những người bị chém ở Khắc Tư Nhĩ thành, còn lại không đến mười người. Trong đó tính cả ba người Tiểu Khả Hãn, Đồ Tác Tá và Triệu Khang Ninh.

Tất cả người Đột Quyết đều bị trói tay chân, giam riêng trong mấy gian thạch thất, có trọng binh phòng thủ, bảo vệ thâm nghiêm. Đồ Tác Tá bị giam giữ một mình một gian, mái tóc lăng loạn, dáng vẻ phờ phạc, một cái chân gãy đặt trên mặt đất, sớm không còn bộ dáng cao lớn anh tuấn ngày xưa. Vừa nghe tiếng động, hắn ngẩng đầu lên, tập trung nhìn hồi lâu, đột nhiên gầm lên:
– Ngươi!… Ngươi là Lâm…

Lâm Vãn Vinh cười nói:
– Đúng! Ta là Lâm Tam! Cảm ơn Hữu Vương các hạ nhớ tên ta. Cũng không uổng công chúng ta giao lưu với nhau ở Điêu Dương đại hội!

Cừu mới hận cũ nhất tề dấy lên trong lòng, Đồ Tác Tá như phát điên kéo cái chân gãy lao tới, nắm lấy song cửa lớn bằng cánh tay trẻ con gầm lên:
– Tên Đại Hoa hèn hạ này, Ngọc Già là của ta, nàng là của ta, ta muốn quyết đấu với ngươi!

“Nếu quyết đấu mà có thể giải quyết tất cả các vấn đề, thì mọi sự tình trên thế giới này không nghi ngờ gì, sẽ đơn giản đi rất nhiều.” Lâm Vãn Vinh hít một tiếng, khẽ lắc đầu, không nói gì.

– Lâm Tam! Ngươi còn chưa chết à?
Một giọng trẻ thơ non nớt vọng lại. Bên kia Tiểu Khả Hãn Đột Quyết trợn tròn mắt, phẫn nộ nhìn hắn. Tát Nhĩ Mộc tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại là chủ nhân thảo nguyên tương lai, quần áo nhàu nát, nhưng không thấy suy sụp đi bao nhiêu, quả là đã được Nguyệt Nha Nhi giáo dưỡng rất tốt.

Lâm Vãn Vinh nhìn vào, gật đầu nói:
– Đúng, ta còn chưa chết!

– Ngươi hại tỷ tỷ của ta! Sao ngươi còn không chết đi hả… ?
Tát Nhĩ Mộc điên cuồng gầm lên, tay chân vươn ra, như muốn cào vào mặt hắn.

Hồ Bất Quy đang muốn tiến lên ngăn trở, Lâm Vãn Vinh lại khẽ lắc lắc đầu:
– Tát Nhĩ Mộc, ngươi có thể nguyền rủa ta chết đi, nhưng ta không hề hại tỷ tỷ ngươi.

– Ngươi nói dối!
Tát Nhĩ Mộc tức giận:
– Tỷ tỷ của ta thích ngươi như vậy, ngươi lại giả thành người câm tới lừa tỷ ấy…

– Ngươi có nghĩ tại sao ta đi xa ngàn dặm tới Khắc Tư Nhĩ để làm gì không?
“Người câm” Lâm Vãn Vinh ngắt lời hắn, lạnh lùng hỏi.

– Bởi vì Đại Hoa các ngươi và Đột Quyết chúng ta có chiến tranh…

– Đại Hoa và Đột Quyết, tại sao có chiến tranh?
Lâm Vãn Vinh sầm mặt:
– Là người Đại Hoa chúng ta khi dễ Đột Quyết các ngươi hả? Người Đại Hoa chúng ta đoạt tài sản của các ngươi sao?

– Bởi vì… Bởi vì…
Tiểu Khả Hãn ấp a ấp úng, không nói ra được, dù sao hắn cũng mới chỉ là một đứa nhỏ năm sáu tuổi. Rất nhiều quan niệm còn chưa hình thành, nên cũng chỉ nói theo những người khác thôi.

– Tát Nhĩ Mộc, ta rất hâm mộ việc ngươi quan tâm tới tỷ tỷ ngươi, ta cũng biết ngươi không muốn nàng bị thương tổn.
Lâm Vãn Vinh lạnh lùng nói tiếp:
– Nhưng, ngươi có biết người Đột Quyết các ngươi tấn công Đại Hoa, sát hại bao nhiêu huynh đệ tỷ muội ta không? Ngươi không muốn tỷ tỷ ngươi bị thương tổn, vậy tại sao muốn cho huynh đệ tỷ muội người khác chịu thương tổn?

– Tiểu Khả Hãn, đừng nghe hắn, hắn lừa ngươi đó, chính hắn làm thương tổn tỷ tỷ ngươi đó!
Đồ Tác Tá đột nhiên dùng tiếng Đột Quyết kêu lớn lên.

Nghe lão Hồ phiên dịch ra, Lâm Vãn Vinh đột nhiên giận dữ:
– Vả vào mõm con chó này!

Lão Cao vọt đi, “chát chát” vả mạnh luôn mấy cái, Đồ Tác Tá ngã sầm xuống đất, vài cái răng và máu huyết văng bắn ra ngoài.

Tiểu Khả Hãn ngẩng đầu lên quật cường:
– Những gì ngươi nói thì tỷ tỷ của ta chưa bao giờ nói với ta, ta không tin!

“Bệnh căn chính là ở nha đầu Ngọc Già này!” Lâm Vãn Vinh than thở:
– Tát Nhĩ Mộc, ngươi tự mình có mắt. Vì sao không thể tự mình nhìn đi? Từ Ngũ Nguyên thành, Hạ Lan sơn tới Hưng Khánh phủ, có nơi nào không có dấu vết chiến tranh? Nơi nào không có thi hài đồng bào Đại Hoa ta? Chẳng lẽ những việc này là giả sao? Việc này không phải là người Đột Quyết các ngươi làm ra sao?

Tiểu Khả Hãn ngẫm nghĩ một lát, muốn biện bác, nhưng lại nói không ra lời, mãi sau mới hừ một tiếng, tự nhủ:
– Tại sao tỷ tỷ chưa bao giờ nói với ta về việc này?

Trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng biết, đối với một tờ giấy trắng, ai viết cũng không trọng yếu, mấu chốt là viết cái gì.

– Vấn đề này khi nào có cơ hội, ngươi có thể tự mình hỏi hỏi tỷ tỷ ngươi.
Lâm Vãn Vinh khẽ gật đầu nói.

Tiểu Khả Hãn mở to hai mắt kinh hỉ:
– Lâm Tam, ngươi nói thật chứ? Ta còn có thể gặp lại tỷ tỷ của ta sao?

– Đương nhiên. Nếu ta không phải là người xấu!
Lâm Vãn Vinh cười gật gật đầu:
– Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không gây khó dễ đâu. Sau này có cơ hội ta còn mang ngươi đi khắp nơi, xem người Đại Hoa chúng ta đánh đàn thổi sáo, viết thơ vẽ tranh, dệt gấm thêu hoa, xây dựng đền đài. Ta còn dạy ngươi đọc sách nhận chữ, xem rất nhiều bức họa hấp dẫn của Đại Hoa chúng ta… Ừm! Đều là những thứ ta thích nhất đó.

“Cao, thật sự quá cao!” Mấy người lão Hồ nghe thế trợn mắt há mồm: “Nếu Tiểu Khả Hãn học xong đánh đàn viết thơ, kiến trúc thêu thùa, đi xem những bức họa, lại là do Lâm đại nhân tự mình dạy… Vậy khi hắn trở lại thảo nguyên, hắn còn có thể động đao động binh được nữa không?!”

– Lâm Tam, ngươi cũng tốt hơn so với ta tưởng tượng.
Vẻ mặt Tiểu Khả Hãn tựa hồ không còn sự ghê tởm trước kia nữa:
– Ta hỏi ngươi một vấn đề!

– Ừm. Xin nói đi!
Trên mặt Lâm Tam lộ ra nụ cười hòa ái nhất.

Tiểu Khả Hãn nghiêng đầu nhìn hắn:
– Ngươi có thích tỷ tỷ của ta không?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 11
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Cái tội mê gái - Tác giả The Kid
Lâm vừa kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi. Buổi tối anh đi bộ vòng vòng nhìn ngắm phố phường. Sài Gòn về đêm thật đẹp. Khi thấy các cặp đôi đưa nhau đi chơi, Lâm buồn bã nghĩ về cuộc sống độc thân của mình. Lâm nhìn thấy có một cô gái ngồi ở ghế đá chỗ bờ sông. Lâm tiến lại...
Phân loại: Truyện nonSEX
Đường Môn – Quyển 2
Âm Thư và ba gã hồn sư của Lam Phách học viện từ trong lời đối đáp của Phất Lan Đức cùng đại sư, cũng đã đoán được hai người họ hẳn là có quen biết viện trưởng. Lúc này lại như trước án chiếu lễ số, rất nhanh tiến lên vài bước, đi ra ngoài ly ba. Âm thư cung kính hướng tới vị mỹ...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn
Giang Nam – Quyển 17
Nhâm Tiên Thiên hào khí vạn trượng, cười ha ha nói: Giáo chủ, khi đó ta lại ở chỗ này chờ ngươi, ngăn cản ngươi cướp đi truyền pháp chi địa, ta và ngươi đường đường chánh chánh đại chiến một cuộc! Trong Tiên Tôn thần điện, trước Trụ Hoang Thạch Bi, hai vị thiếu niên áo phần phật...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân