Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Lâm Vãn Vinh – Quyển 11 » Phần 2

Lâm Vãn Vinh - Quyển 11

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 2

Lâm Vãn Vinh ngẩn ra, từ từ xoay người lại, chỉ thấy đứng trước mặt mình là một nữ tử mỹ lệ như đóa phù dung tươi thắm, da thịt láng mịn trắng hồng, mắt hạnh mày liễu, thấp thoáng dưới bộ váy áo trắng tinh là thân hình đầy đặn khiêu gợi, chỗ cần đầy thì đầy, nơi cần lõm thì lõm, kết hợp hoàn mỹ tạo thành những đường cong lả lơi, hấp dẫn vô cùng.

Nàng quan sát tỉ mỉ Lâm Vãn Vinh rồi cười khẩy, ngón tay nhẹ nhàng phe phẩy lọn tóc bên tai, động tác mềm mại uyển chuyển, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra nét quyến rũ mê người, phong tư kiều mị, phảng phất như thiếu phụ u uẩn kiêu sa, nhưng lại ẩn chứa nét dụ hoặc, khiến người ta mê say đến cực điểm.

– Nàng… Ta…

Lâm Vãn Vinh ngơ ngác đến thộn ra, ngày thường thì mồm mép trơn tuột nhưng lúc này thì run run rẩy rẩy đến cả nửa ngày trời cũng không thốt ra nổi một câu.

Nữ tử diễm lệ bước đi thướt tha như sóng xuân dập dờn, khẽ nhếch môi cười, quyến rũ nguýt hắn một cái:
– Ngươi ngươi, ta, ta cái gì hả? Nhìn thấy ta, ngay cả một câu cũng không nói được nữa sao?

Mắt Lâm Vãn Vinh tức thì đỏ hoe, hai tay thoải mái mở rộng ra, tư thế như nghênh đón “người tình” lâu ngày gặp lại:
– Sư phó tỷ tỷ, nàng sao lại đến nơi đây? Tiểu đệ đệ nhớ nàng muốn chết mất thôi, ôm một cái nào, chúng ta phải ôm thân mật một cái mới được!

Sư phó tỷ tỷ bật cười khanh khách, trong mắt ánh lên vẻ giảo hoạt, thân hình mềm mại uốn éo như rắn, nhẹ nhàng lách người sang một bên khiến đôi tay hắn bỗng dưng ôm vào khoảng không trống huơ trống hoắc.
– Vừa thấy mặt đã tính chiếm tiện nghi của ta rồi, ta không phải dễ dàng đối phó như vậy chứ?

An Bích Như khẽ chớp mắt, duyên dáng tủm tỉm cười:
– Nếu muốn ôm thì đi mà tìm thần tiên tỷ tỷ gì đó của ngươi mà ôm, ngươi trước giờ vẫn luôn mơ tưởng về cô ta, đừng nghĩ ta không biết gì.

Nàng cười mà như không, bâng quơ thốt ra một câu nói đùa, khiến cho khuôn mặt đang nhăn nhó như một lão già của Lâm Vãn Vinh cũng phải nóng bừng, trong lòng thầm thấy hổ thẹn: “Lão tử như thế nào mà trở nên ngu độn thế này. Có thể phóng châm vào mông ta, dám đối đãi bạo ngược với Ngọc Già đến độ thâm độc như vây, ngoại trừ loại hồ ly hóa thành như An tỷ tỷ còn ai có thể làm được? Nàng đã mấy lần biểu lộ vậy mà… đáng hận là từ trước đó ta vốn đã nghĩ theo hướng khác, nên một mực cho rằng đó là Ninh tiên tử, nên mọi việc mới lộn xộn thế này, thực sự là hổ thẹn với sự quan tâm của An tỷ tỷ!”

– Như thế nào lại câm như hến thế?
Thấy hắn cúi đầu im lặng không nói không năng, từ khi biết hắn tới nay cũng chưa hề thấy hắn trầm tư như vậy, An Bích Như ngạc nhiên tò mò, chậm rãi đến bên người hắn, khẽ hỏi:

– Chẳng lẽ tiểu đệ nhà ngươi thấy ta lại không vui không mừng hay sao?

– Không phải đâu!
Lâm Vãn Vinh quầy quậy lắc đầu, hai mắt đỏ bừng, chộn rộn nói:
– Sư phó tỷ tỷ, nàng có điều không biết rồi, tiểu đệ cho tới bây giờ chưa bao giờ thống hận cái chứng bệnh đa tình của mình đến thế.

An Như Bích nghĩ ngợi một chặp cũng rõ ý tứ của hắn, nàng nhịn không được cười rộ lên một tràng, bộ ngực đầy đặn như hoa lay trong gió rung bần bật, tạo ra những cuộn sóng nhấp nhô thật là tuyệt mỹ.

Lâm Vãn Vinh nhìn đến hoa cả mắt, nhịn không được nuốt ực một ngụm nước miếng, đưa tay kéo nàng lại gần:
– Tỷ tỷ, nàng cười cái gì vậy?

An Bích Như né khỏi ma trảo của hắn, lườm nhẹ một cái:
– Ta còn tưởng cái gì! Chỉ tiện tay bày ra chút trò nho nhỏ, vậy mà ngươi đã tự trách hành vi của bản thân mình rồi. Tiểu đệ đệ, ngươi đã quên ta đã từng nói với ngươi rồi sao, ngươi càng nhớ thương sư tỷ của ta, ta lại càng cao hứng.

Lâm Vãn Vinh ngẩn người ra, ở trước mặt An hồ ly, hắn tự thấy bản thân đang có khuynh hướng biến thành thằng ngốc:
– Vì sao sư phó tỷ tỷ, nàng không ăn phải giấm chua nhỉ?

– Ăn cái đầu quỷ của ngươi á… !
Mặt An Bích Như hơi nóng lên, ngón tay nhẹ nhàng dứ vào trán hắn, cười hi hi:
– Da mặt ngươi thật là quá dày đi, ta chỉ trêu đùa với ngươi một chút thôi, khi trước kêu ngươi vào kinh câu dẫn sư tỷ của ta, ngươi lại giả bộ nghiêm trang, sống chết gì cũng không chịu, nay thì tình cảm lưu lưu luyến luyến rồi, ở trước mặt ta đã tự đánh mất sự thông minh của mình. Tiểu đệ đệ, ngươi nói ta nên vui hay nên giận ngươi đây?

An hồ ly tủm tỉm cười, tay ôm đôi gò má, ánh mắt long lanh, nhẹ nhàng tiến đến trước mặt hắn, tinh tế dò xét. Khuôn mặt hai người gần sát lại với nhau, cơ hồ như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, cảm nhận sự ấm áp, dịu ngọt của không khí xao động xung quanh giữa hai người, khiến cả hai người họ dường như không chịu nổi đồng thời nghẹn ngào.

Từ lúc chia tay ở Thành Vương phủ, hai người cũng đã nhiều ngày không gặp lại nhau, hồi tưởng lại khung cảnh nồng ấm triền miên đêm đó, tiếng cười An tỷ tỷ càng thêm mê đắm, trầm trầm ngâm nga như tiếng thở dài, mặc dù chỉ là bày trò để lừa gạt người khác, nhưng tựa như ai cũng không giống như hoàn toàn giả bộ, so với tiền bạc còn muốn thật hơn.

Mấy tháng không gặp, thân hình An Bích Như lại càng thêm phần khêu gợi, làm cho ánh mắt người ta không nỡ rời xa bóng dáng tuyệt mỹ, dung nhan diễm lệ kia. Nhớ lại chuyện cũ, tiếng cười của nàng vẫn vui vẻ không thôi, chỉ có điều hai má có phần tiều tụy, trong khóe mắt thỉnh thoảng ánh lên vẻ u oán, vô tình lộ ra điều gì đó.

– Sư phó tỷ tỷ, nàng đã gầy đi nhiều.
Nhìn đôi gò má của nàng, Lâm Vãn Vinh lẩm bẩm than thở.

– Thật không đó?
Hơi thở của An Bích Như dường như ngừng lại, cánh mũi nhỏ khẽ giật, bất giác cúi đầu xuống, đôi vai hơi run run, bàn tay mảnh dẻ nắm chặt. Một thoáng sau, nàng ngẩng đầu lên, nở một nụ cười ngọt ngào vô hạn:
– Tiểu đệ đệ, đừng có nói hươu nói vượn như thế, ngươi dùng ánh mắt tinh tường của mình xem thử ta gầy ở chỗ nào hả?

Nụ cười của nàng thật mê ly, hai tay chống nạnh, dáng điệu yêu kiều đến khó tả, nổi bật lên những đường cong say đắm, cực kỳ khiêu gợi. Tư thế uyển chuyển lả lơi, mỹ lệ lộng lẫy, giống như tiên nữ giáng phàm, bảo làm sao Lâm Vãn Vinh không há hốc ngây dại cho được.

– Ngươi nói mau, ta gầy ở chỗ nào hả? Nói mà không đúng ta sẽ không tha cho ngươi.
An hồ ly dừng lại, chăm chăm nhìn Lâm Vãn Vinh, giả bộ dứ dứ nắm đấm xinh xắn.

– Vậy thì nàng không hề gầy đi…
Lâm Vãn Vinh đã có phần sụt sịt, dịu dàng bảo:
– Cái vạt áo trên người tỷ tỷ rộng quá, tay nghề may vá của cái tên thợ may này quá là tệ! Lần sau để tiểu đệ đệ đây kiếm có tỷ tỷ một bộ xiêm y vừa vặn, khiến cho cốt cách tiên tử của nàng càng thêm phần giống tiên tử hơn nữa.

– Hừ, đúng là tay nghề của tên thợ may này tệ thật, làm cái tay áo này quá rộng.
An Bích Như thuận theo cũng không tỏ vẻ làm khó thêm, chỉ khẽ hừ một tiếng, bất giác cúi đầu xuống, không nói lời nào nữa, chỉ có bờ vai kia khẽ run rẩy.

– Tỷ tỷ!
Nhìn thấy những giọt lệ nhẹ nhàng rơi trên cỏ đêm, Lâm Vãn Vinh kích động nói không nên lời, vươn tay ra, chỉ muốn ôm nàng vào trong lòng.

An Bích Như mạnh mẽ ngẩng cao đầu, nước mắt long lanh, mỉm cười nhìn hắn. Cũng không biết vì sao, trước mắt rõ ràng vẫn là An tỷ tỷ quỷ mị như hồ ly tinh ở Kim Lăng trước kia, một điểm cũng không để hắn chiếm được tiện nghi, chỉ là đổi lại trong tình cảnh hôm nay dường như lại có chút gì đó không giống với An Bích Như trước kia nữa. Hắn trở nên rụt rè, hai tay không biết để đâu, tự nhiên lạc lõng giữa không trung.

An Bích Như nở một nụ cười, gạt lệ nơi khóe mắt, quyến rũ lườm hắn một cái, cười hì hì:
– Tiểu đệ đệ, công lực lại có tiến bộ rồi. Ài! Ngay cả ta suýt chút nữa cũng chịu không nổi lời ngon tiếng ngọt từ cái miệng của ngươi… Hì… hì… Ta nghĩ, thanh cao như sư tỷ của ta cũng còn thua ở trong tay ngươi như vậy, ta có bại bởi miệng lưỡi của ngươi cũng chẳng oán được.

Nghe nàng nhắc tới Ninh Vũ Tích, nhớ đến ân oán giữa các nàng, vậy mà bản thân hắn lại cùng các nàng đều có mối quan hệ dây dưa. Quả là sự đời thật kì lạ, ai cũng không thể biết được diễn biến tiếp theo sẽ diễn biến như thế nào! Lâm Vãn Vinh nhịn không được, thở dài một hơi, lắc đầu cười khổ.

An Bích Như chăm chú nhìn sắc mặt của hắn, chậm rãi bước lại gần bên, hai gò má đầy đặn, cái miệng nhỏ đỏ thắm phả ra hơi thở thơm như lan, như huệ:
– Tiểu đệ đệ, nghe nói ngươi cùng sư tỷ kia của ta đã cùng ở một chỗ trên đỉnh Thiên Tuyệt Phong phải không? Phong cảnh ở đó đẹp không hả? Ngươi chắc cũng đã được thưởng thức qua hương vị ngọt ngào trên đôi môi son của cô ta rồi chứ? Mùi vị đó thế nào, kể cho tỷ tỷ nghe một chút được không?

“An tỷ tỷ đúng là An tỷ tỷ, lời lẽ thật là cá tính, quả nhiên có tác phong lớn mật, thiên hạ e rằng chẳng ai bì kịp nàng, ngay cả Tiên Nhi cũng chỉ học được vẻ bên ngoài của nàng mà thôi!” Lâm Vãn Vinh không biết nên trả lời như thế nào, chỉ đành ha hả cười khan vài tiếng, ngại ngùng đáp:
– Ta đối với việc thưởng thức môi son như thế nào cũng chưa có nhiều kinh nghiệm lắm, cái này còn muốn hướng tới tỷ tỷ, thỉnh giáo nàng mới được.

An Bích Như nhướng mắt, giơ ngón tay ngọc điểm nhẹ lên trán hắn, giọng cười khanh khách:
– Tiểu bại hoại, chỉ toàn nghĩ đến việc chiếm tiện nghi của ta, không có cửa đâu nhé! Ngươi không nói ta cũng biết sư tỷ của ta chính là giấc mộng của nam nhân khắp thiên hạ, đó chính là tiên tử ở trong thánh phường, dĩ nhiên không thể xâm phạm, nhưng lần này lại chết trong tay ngươi. Hương vị kia tất nhiên là tuyệt vời dị thường phải không?

Hồ ly tinh này cứ như thể nhất định phải nghe được từ chính miệng hắn nói ra hương vị của Ninh tiên tử như thế nào mới thôi vậy. Các nàng, hai người đánh nhau cả đời, thật không nghĩ tới được ngay cả chuyện này cũng không ai chịu nhường ai, hỏi làm sao Lâm Vãn Vinh không dở khóc dở cười cho được.

– Sư phó tỷ tỷ, kỳ thật Ninh tiên tử không đáng hận như trong tưởng tượng của nàng đâu.
Hắn chậm rãi đắn đo rồi nói:
– Nàng ấy cũng chỉ là một nữ tử thiện lương bình thường mà thôi. Các nàng không nên khắc sâu thù oán với nhau như vậy. Từ nay về sau nếu có thời gian rảnh rỗi, mọi người chúng ta, hãy ngồi xuống uống trà nói chuyện phiếm với nhau, đàm đạo về nhân sinh, bàn luận về vấn đề làm thế nào để chăm sóc, giáo dục con cái cho tốt. Đấy không phải là việc vô cùng thoải mái dễ chịu ư? Tỷ tỷ xem ta nói thế có đúng không?

– Cái gì mà vấn đề giáo dục chăm sóc con cái?
Hai gò má An Bích Như nóng lên, liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười:
– Chỉ nói hươu nói vượn! Ngươi bây giờ bắt đầu vì cô ta nói chuyện rồi hả? Xem ra vị sư tỷ này của ta mị lực thật là bất phàm, khiến ngươi suốt ngày không ngừng nghĩ đến cô ta, nhớ đến cô ta, đến cả trên chiến trường cũng lo lắng cho cô ta.

Ngữ điệu của An Bích Như ẩn chứa nỗi niềm như sầu như oán, trên mặt lại lộ ra nụ cười quyến rũ, khiến cho đến như Lâm Vãn Vinh cũng không rõ được rốt nàng nói câu nào là thật câu nào là giả. Sau những lời nói kia, vị An tỷ tỷ này luôn luôn che giấu nội tâm bí ẩn của nàng.

Thấy tiểu đệ đệ im lặng không nói gì, An hồ ly bỗng nhiên nhoẻn miệng cười, dịu dàng hỏi:
– Tiểu đệ đệ, ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi nhất định phải thành thật trả lời ta!

Lâm Vãn Vinh vội vàng, không cần suy nghĩ gật đầu:
– Sư phó tỷ tỷ hỏi mau đi! Nhìn thấy dung nhan của nàng, ta muốn luôn thành thật quá.

– Ba hoa!
An hồ ly lườm hắn một cái, mày ngài lại, nàng khẽ cắn đôi môi tiên diễm đỏ mọng, mỉm cười duyên dáng, hỏi nhỏ:
– Tiểu đệ đệ, ta rời xa ngươi một đoạn thời gian rồi, ngươi có ngày nào nghĩ đến ta, nhớ đến ta hay không?

– Nhớ, đương nhiên là nhớ chứ!
Lâm Vãn Vinh nói như chém đinh chặt sắt:
– Đêm đó, tỷ tỷ không từ mà biệt, ta bỗng nhiên hiểu ra rằng ta chính là tên ngốc nhất thế gian này, ngay cả ai là người thật sự yêu thương mình mà cũng không biết. Ta đã phát thệ, đánh trận xong rồi, chỉ cần còn mạng trở về, ta nhất định phải đến Tứ Xuyên, đến Miêu trại, tìm cho ra tỷ tỷ nàng. Nếu ai dám kết hôn với tỷ tỷ sẽ giết kẻ đó!

An Bích Như ngẩn người ra. Thình lình khẽ nháy mắt quyến rũ nói với hắn:
– Ngươi, cái tên bại hoại nhà ngươi thật chẳng biết phân biệt trắng đen phải trái gì cả, ngay cả trượng phu của ta ngươi cũng muốn giết là sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu ta về Miêu trại, sẽ đi trăng mật với chín mươi chín nam nhân, sau đó sẽ tiện thể sủng ái bọn họ, ngươi có thể làm được gì nào?

– Ta đây trước hết sẽ sủng ái nàng đã!
Lâm Vãn Vinh rít lên giống hệt như tiếng sói tru giận dữ, lao tới trước.

– Vậy ngươi hãy đến đi!
An hồ ly cười khanh khách giống như giận dỗi lại như e thẹn, xoay thân thể mềm mại thoát khỏi ma trảo của hắn, tung chân bay đi về sâu trong lòng thảo nguyên. Lâm Vãn Vinh đuổi theo sau nàng, hai người giống như hai đứa nhỏ chơi trò đuổi bắt, tươi cười khoái hoạt. Dưới ánh sáng mờ ảo của trăng sao, giữa thảo nguyên bao la kì bí, đã không còn tồn tại ánh mắt của thế tục, đã không còn tồn tại chuyện gì của chốn nhân gian, bọn họ quên hết mọi sự phiền não ưu sầu, thỏa sức vui đùa thoải mái, tìm kiếm thiên đường của riêng mình.

Cũng không biết chạy xa bao lâu rồi, chỉ còn thấy phía trước là màu bích lục mênh mông của đồng cỏ xanh tươi. An Bích Như cười khúc khích như một tiểu hài tử, nhẹ nhàng ngã xuống thảm cỏ. Nàng bỗng nhiên im lặng bình thản hít thở, đôi mắt trong như làn nước, thâm trầm nhìn về bầu trời bao la nơi xa xôi, bộ ngực đầy đặn nhẹ nhàng phập phồng, ở bên cạnh ngắm nhìn dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần của nàng, phảng phất như mờ như ảo, tựa làn khói lan tỏa giữa Tây hồ động sóng, đẹp đến nỗi khiến cho người ta e sợ đưa mắt nhìn.

Cho tới bây giờ lúc nào cũng chỉ nhìn thấy An tỷ tỷ tươi cười như hoa, xảo trá như hồ ly, nhưng tại nơi này lại thấy nàng cũng đằm thắm, đoan trang đến lạ thường, Lâm Vãn Vinh nằm bên cạnh An Bích Như, ngắm nhìn dung nhan đẹp tựa tiên nữ kia, bỗng nhiên hắn bất giác quên bặt cả hơi thở.

– Ngươi nhìn cái gì hả?
An tỷ tỷ khẽ hỏi, nàng mỉm cười nhìn Lâm Vãn Vinh, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.

– Tỷ tỷ, nàng đẹp quá!
Hai tròng mắt Lâm Vãn Vinh mở thật to, tựa như choáng váng, thì thào như tự nhủ với chính mình.

Trên mặt An Bích Như nổi lên sắc hồng nhàn nhạt, dáng vẻ thẹn thùng, nàng mỉm cười, không nói một lời. Nụ cười của nàng giống như đóa mẫu đơn nở rộ giữa trời đông giá lạnh, khiến ngàn sao trên bầu trời cũng trở nên ảm đạm. Nhịp đập trái tim của Lâm Vãn Vinh bỗng như ngừng lại trong chốc lát: “An tỷ tỷ hồ mị như tiên tử cũng có lúc thẹn thùng ư? Quả thực là muốn lấy mạng ta mà!”

Tim hắn đập thình thịch, vươn tay muốn kéo đôi tay nhỏ bé của An Bích Như lại. An hồ ly bỗng khẽ than:
– Ngươi có thấy không, bầu trời thật là đẹp!

Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu nhìn lên. Đám tinh tú tịch liêu trên bầu trời tỏa sáng lấp lánh giống như những viên trân châu giữa màn đêm sâu thẳm. Những vì sao mờ ảo tựa như đang ở rất gần bọn họ, phảng phất như thiên đường và nhân gian đang hòa lại.

– Bầu trời tuy đẹp nhưng vĩnh viễn chỉ giữa đêm tối mới tỏa sáng lung linh.
An Bích Như dừng lại một chút rồi u ám nói tiếp, giọng nói mờ hồ dường như từ thiên ngoại vọng đến, nếu không phải khoảng cách quá gần, tựa hồ không phải nàng đang trò chuyện cùng hắn.

Lâm Vãn Vinh cả kinh, vội nhìn nàng:
– Sư phó tỷ tỷ, nàng đang nói cái gì vậy? Cái gì mà bầu trời? Cái gì mà đêm tối?

– Ta nói ngươi là đồ đần!
An Bích Như cười khanh khách, một ngón tay điểm nhẹ lên mũi hắn:
– Mới rồi ta còn chưa nói xong, ta muốn hỏi tiếp đó.

“Nếu nói trong cuộc dời của Lâm mỗ còn có khắc tinh thì nhất định chính là vị An hồ ly này chứ không còn nghi ngờ gì nữa!” An Bích Như lúc cười lúc giận lúc mê hoặc, tâm tư phiêu động như sương khói, không hề có dấu hiệu báo trước, uổng cho hắn được xưng là thiên hạ đệ nhất thông minh, nhưng trước mặt An tỷ tỷ cũng chỉ như nằm gọn trong lòng bàn tay của nàng, toàn thân đều không thể phát huy được gì.

Thấy bộ dạng của An Bích Như đã quay lại lại vẻ quyến rũ thường ngày, hắn vội vàng gật đầu:
– Tỷ tỷ hỏi mau đi, tốt nhất là hỏi một lần cho xong, chúng ta nên tiết kiệm chút khí lực, để còn làm chuyện khác.

An Bích Như lườm hắn một cái, thì thầm:
– Lần này ngươi đừng hòng giả vờ gạt người nữa, giữa ta và sư tỷ của ta ngươi rốt cuộc là nhớ đến ai nhiều hơn?

Lâm Vãn Vinh nhất thời lặng người đi, câu hỏi này giống như câu hỏi mà lúc trước Tiên Nhi đã từng hỏi qua, không nghĩ tới lần này chuyện trước kia lặp lại, mà đối tượng lại đổi thành An tỷ tỷ, vấn đề khá là nan giải, không phải như trước kia, có thể dùng thủ đoạn khi xưa lừa gạt Tiên Nhi thì được, nhưng nay đối phó với An hồ ly thì một chút cũng không có đất dụng võ, thậm chí có khi còn phản lại chính mình.

– Cái này…
Hắn định nói nhưng không biết nên mở miệng thế nào.

– Ta hiểu rồi.
An Bích Như khẽ gật đầu, yêu kiều cười rộ lên:
– Ngươi nghĩ đến cô ta nhiều hơn một chút thì cũng đúng thôi, là ta kêu ngươi đi dụ dỗ nàng, ngươi thắng được rồi, ngươi nghĩ đến cô ấy, cũng coi như nghĩ đến ta, ta thật là rất vui đó…

Nàng bật cười khanh khách, thanh âm càng lúc càng lớn. An Bích Như đang cười nhưng nơi khoé mắt lệ nóng bắt đầu dâng lên, nàng lén xoay người qua bên, làn nước mắt chậm rãi xuôi xuống, dưới ánh trăng tựa như những giọt pha lê tinh khiết.

An tỷ tỷ lấy lý do rất đặc biệt này để khóc, khiến Lâm Vãn Vinh bất giác thở dài:
– Nàng tin cũng tốt mà không tin cũng tốt. An tỷ tỷ à, từ lúc xa nàng ở Thành Vương phủ, ta mỗi ngày đều nhớ đến nàng, nhớ đến nỗi ngày đêm đều ngủ không yên.

– Nói hươu nói vượn, ngươi nhớ đến thần tiên tỷ tỷ của ngươi mới đúng đó.
Khuôn mặt An Bích Như như thoa phấn, khẽ hờn giận nói.

Lâm Vãn Vinh thâm trầm lắc đầu:
– Nàng nói cũng đúng, ta cũng rất muốn gặp lại thần tiên tỷ tỷ, đa tình vốn là tuyệt bệnh của ta, chứng bệnh này thật không cách nào chữa khỏi. Tiên tử cùng nàng đều là hai người khiến ta nhớ mong, ta nhớ đến tiên tử cũng không có nghĩa là ta không nhân đó mà mong nhớ nàng. Trên thực tế, ta đối với cảm tình của nàng thật phức tạp vô cùng, không phải… không nghĩ là ta… ta lại không dám nhớ tới.

An Bích Như có chút sững sờ, than thở:
– Lại lừa ta rồi! Với lá gan của ngươi mà có cái gì không dám nghĩ tới chứ?!

Lâm Vãn Vinh cảm khái hít sâu một hơi:
– Ta lừa trời lừa hoàng đế, nhưng tuyệt sẽ không lừa tỷ tỷ nàng. Nhớ ngày ấy từ biệt ở Thành Vương phủ, sư phó tỷ tỷ thương tâm mà đi, ta trong lòng như có một khoảng trống rất lớn không cách nào bù đắp được. Ta biết sư phó tỷ tỷ nhất định sẽ không tha thứ cho ta. Tại thời điểm theo đại quân từ kinh thành xuất phát, Tiên Nhi đã nói muốn cho ta có một người theo kèm khiến ta phải kinh hỉ, ta căn bản cũng không dám nghĩ tới người ở Hưng Khánh phủ phóng châm cứu mạng ta, tại Ba Ngạn Hạo Đặc một đao chém hạ kẻ địch giúp mọi người vượt qua hiểm nguy, cũng đều có người âm thầm ra tay tương trợ, nhưng ta không dám tưởng tượng người đó là tỷ tỷ nàng. Bởi vì ta biết nàng rất giận ta, sau này sẽ không bao giờ xuất hiện bên cạnh ta nữa. Cho nên ta không dám tưởng tượng sư phó tỷ tỷ sẽ vẫn theo sau, ở bên canh ta, âm thầm bảo vệ ta, tình thâm nghĩa trọng như vậy ta lại càng thêm phần áy náy, càng không dám đối diện với sư phó tỷ tỷ. Có một câu nói cổ như sau: “Cảnh giới cao nhất của tình yêu, đó là không dám đối mặt với người mình yêu.” Bởi vì nàng mỗi lần gặp lại đều khiến ta hạnh phúc đến chết đi được, ta không hề sợ chết, chỉ sợ sau khi chết đi không còn thấy được chân dung của nàng nữa. Thật sự ta yêu nàng!

An Bích Như ngây dại lặng yên, cụp đôi mi lại, đôi tay nhỏ bé khẽ run rẩy, trên mặt ửng hồng nhạt lan dài đến tận bên dưới chiếc cổ trắng nõn.

“An tỷ tỷ quả thật khó đối phó, nhưng Lâm mỗ với kinh nghiệm bao nhiêu năm nắm tay nữ giới thì có là gì.” Da mặt hắn trên thế gian này hiếm người sánh được, cho dù có là cửu thiên tiên tử nơi thượng giới hay là hồ ly yêu nữ cái thế cũng chẵng thể chống nổi với đại pháo bắn thẳng một đường của hắn.

Dò xét sắc mặt An tỷ tỷ, chỉ thấy nàng đang cúi đầu, vẻ mặt như tiên diễm, vừa như tức giận lại giống như đang hoan hỉ, thấp thoáng nơi khóe miệng hiện lên một nụ cười. Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng lau nước mắt, lặng lẽ đứng dậy:
– Thôi đi, bây giờ nói mấy cái này thì có ích gì? Giữa thảo nguyên bao la mờ mịt này, trong trận chiến với bọn người Hồ sắp tới ta cũng không biết có còn sống mà trở về được hay không, hôm nay có thể gặp lại, được nhìn thấy lại dung nhan của An tỷ tỷ nàng, tâm nguyện của ta đã được toàn thành, không còn phải áy náy gì nữa. Ta đi đây…

Hắn bước đi thật dứt khoát, không hề ngoái lại một chút, dáng vẻ kiên quyết vô cùng. An Bích Như nhìn theo bóng hình hắn, nở một nụ cười thật quyến rũ.

“Một, hai, ba… Mau kêu dừng lại đi chứ, An tỷ tỷ!” Trong lòng hắn niệm từng hồi dù bước chân đang ngày càng rời xa, vẫn không nghe An Bích Như cất lên tiếng nào. Trán hắn nhất thời đổ mồ hôi lạnh ầm ầm: “Chẳng lẽ ta tự lấy đá đập vào chân mình rồi hay sao? Sớm biết là vị tỷ tỷ hồ ly này không dễ đối phó như vậy mà.”

Trong lòng hắn đang ảo não không thôi, chợt thấy sau mông trở nên lạnh ngắt, hắn vội nhảy dựng lên, xoay người mừng rỡ kêu to:
– Tỷ tỷ, nàng sao lại phát vào mông ta như thế? Ngân châm quả là dùng quá xa xỉ mà. Ối… !

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Danh sách truyện cùng bộ:
Lâm Vãn Vinh – Quyển 1
Lâm Vãn Vinh – Quyển 2
Lâm Vãn Vinh – Quyển 3
Lâm Vãn Vinh – Quyển 4
Lâm Vãn Vinh – Quyển 5
Lâm Vãn Vinh – Quyển 6
Lâm Vãn Vinh – Quyển 7
Lâm Vãn Vinh – Quyển 8
Lâm Vãn Vinh – Quyển 9
Lâm Vãn Vinh – Quyển 10
Lâm Vãn Vinh – Quyển 11
Lâm Vãn Vinh – Quyển 12
Thông tin truyện
Tên truyện Lâm Vãn Vinh - Quyển 11
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/05/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lục Thiếu Du – Quyển 10
Ngao. Thiên Độc Yêu Long rống lên một tiếng trầm thấp, lập tức nói: Chúng ta đi xem một chút. Yêu vương, đó là cấm địa. Yêu thú tiến vào đó từ trước tới nay chưa có tên nào sống được mà rời khỏi. Thanh Giáp Yêu Giải mất một càng nói. Ngươi ít nói nhảm đi, bản yêu vương đem một cái...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Dương Thần – Quyển 14
Lực chân nguyên của cậu thanh niên tóc tím tại thời khắc này đột nhiên tăng vọt! Giống như một người khác, chân nguyên tràn đầy hơi thở âm u, bắt đầu bùng nổ mạnh mẽ, ý đồ đánh văng Dương Thần! Chân nguyên dồi dào cưỡng chế, khiến Tuệ Lâm ở cách đó không xa chỉ có thể chạy thật...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Vĩnh Hằng – Quyển 7
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần không ngừng động viên bản thân, hắn không có biện pháp khác, đành phải ổn định tâm thần, giả vờ làm ra bộ dạng trầm mặc ít nói đi tới tòa thành Bạch gia. Bạch gia là một trong ba luyện hồn thế gia trong thành Cự Quỷ, có trận pháp hộ tộc... Nói không chừng trận...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Vĩnh Hằng
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân