Ba người đang lắc đầu cho tỉnh táo nhìn thấy Lâm Vãn Vinh bước vào liền ngừng nói chuyện, và tập trung ánh mắt nhìn vào chàng.
Đợi chờ đã lâu nhưng ba vị kia chẳng nói năng cũng chẳng bắt chàng làm gì, cứ chăm chăm nhìn chàng, trong ánh mắt lộ vẻ hiếu kỳ.
Như vậy là có ý gì? Lâm Vãn Vinh cảm thấy nghi hoặc, trên người chàng ngoài bộ quần áo bị làm bẩn đôi chỗ do đánh lộn cùng bọn đổng thanh sơn khi nãy ra dường như chẳng có gì đáng để người ta chú ý.
Lẽ nào vì chàng đẹp trai? Điểm này thì có lẽ nên tán thành, nhưng nếu vậy thì người bị thu hút phải là những cô gái chứ không thể là mấy ông già như này.
Lâm Vãn Vinh thấy mấy tên gia hoả đang chăm chăm nhìn mình, đồng tử không chút động đậy, giống hệt như đang ngắm nhìn chú khỉ trong vườn thú vậy. Trong lòng chàng cũng đôi chút khó chịu, sống hay chết các người cứ nói ra một câu đi chứ.
Chàng bắt đầu cảm thấy điên lên nhìn lại ba người kia với ánh mắt dữ dằn, bốn ánh mắt nhìn nhau chằm chằm, ngươi nhìn ta, ta nhìn lại ngươi, không ai chịu lùi.
Sau đó Lâm Vãn Vinh tiến đến và lấy một chiếc ghế đẩu rồi ngồi xuống trước mặt ba người, ánh mắt vẫn không rời khỏi ba người kia thậm chí còn đáng ghê sợ hơn họ.
“Tiểu tử này, vô sỉ…”
Không biết đã bao lâu cuối cùng một trong ba người đã lên tiếng, trong ánh mắt lão ta hiện lên vẻ tán thưởng.
“Tên tiểu tử này, cực độ vô sỉ..”
Lão già thứ hai cũng lên tiếng với niềm hân hoan như vậy
Lão già thứ ba nhìn Lâm Vãn Vinh gật đầu:
“Cái dạng vô sỉ của nhà ngươi, mang phong phạm của ta thời trẻ.”
Nhất thời Lâm Vãn Vinh nhận thấy da mặt mình quá mỏng. Trước mặt các vị tiền bối cực kỳ vô sỉ này, bản thân hắn dường như nhỏ bé còn xa mới bì kịp.
“Vô sỉ, là một phẩm chất quan trọng để trở thành một gia đinh cao cấp. Tiểu tử, nhìn ngươi ta như bắt gặp lại hình ảnh của mình ngày xưa, một ngôi sao trong giới gia đinh đang từ từ bừng sáng, hãy tin tưởng ta, ngươi sẽ trở thành một gia đinh kiệt xuất” Lão đầu thứ nhất chẳng chút ngại ngùng nói.
Lâm Vãn Vinh khẽ khẽ rủa, mấy tên gia hoả này hoàn toàn có bệnh hết cả.
Lão đầu thứ hai nói tiếp theo:
“Chúc mừng người, ngươi đã hoàn toàn qua cửa. Chỉ cần ngươi nguyện ý, ngươi tuỳ thời khả dĩ thành gia đinh của Tiêu gia chúng ta, nhất danh quang vinh gia đinh…”
“Khoan đã, khoan đã…”
Lâm Vãn Vinh vội vã ngắt lời:
“Vị đại ca nào có thể giải thích cho ta biết chuyện gì đang xảy ra không ?”
Lão gia đinh thứ ba cười nói:
“Không sao, ngươi muốn hỏi, việc ngươi qua ba cửa quan là như thế nào phải không ? Ai, hãy từ từ mà nghe ta nói. Cửa thứ nhất, cái mà chúng ta cần là những gia đinh biết chữ, kẻ mù chữ chúng ta không cần; của thứ hai cái chúng ta cần là những người cơ trí linh hoạt, kẻ khù khờ chúng ta không cần; còn cửa thứ ba này thì do ba gia đinh kiệt xuất trong Tiêu gia là chúng ta làm chủ, hắc hắc, đây là của quan trọng nhất. Trước tiên chúng ta cần xem tướng mạo của những người đã được chọn, ngươi cũng biết đấy, Tiêu gia là danh môn đại hộ, những kẻ phàm phu tục tử thì xin hãy đi chỉnh sửa bộ mặt đi đã rồi hãy nói chuyện.
Thứ hai là phẩm tính. Phẩm tính quan trọng phải đôn hậu thật thà, chúng ta cần người đó trông giữ nhà kho, có được đức tính đó chúng ta mới có thể yên tâm, hắn không được phép gian lận. Còn như ngươi, hắc hắc, đúng là nhân tài chúng ta đang khiếm khuyết, ngoài nhà kho ra thì nơi nào ngươi cũng có thể đảm nhận được.”
Lão giả này nói vậy chẳng phải có ý rằng ta phẩm hạnh bại hoại sao, gương mặt Lâm Vãn Vinh lộ chút vẻ phẫn nộ, lão gia đinh liền vội vàng nói tiếp:
“Ngươi yên tâm, không phải chúng ta nghi ngờ phẩm hành của ngươi, vì đối với những người như ngươi chúng ta không thể đánh giá qua phẩm hạnh.”
“Ý của ngài là ta không có phẩm hạnh ?”
Lâm Vãn Vinh tức giận
“Hắc hắc, ta không hề có ý như vậy. Thực ra đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp được nhân tài như cậu, khi nãy vừa nhìn thấy cậu chúng ta đã có một cảm giác kinh ngạc dường như đã nhìn thấy hình ảnh của mình ngày trước. Chúng ta tin rằng qua khổ công dạy dỗ và tu luyện thì trong một ngày gần đây ngươi nhất định sẽ trở thành ngôi sao sáng chói trong giới gia đinh tiền đồ vô lượng, cái gì cũng sẽ có .”
Lão gia đinh này nói xong còn cười to mấy tiếng tự đắc, vẻ mặt lão kiểu như thể ta là Bá Nhạc tìm thấy thiên lý mã nhà người không bằng. (chú thích Bá Nhạc là người nổi tiếng về chọn ngựa ở thời Xuân Thu)
Không kìm nổi Lâm Vãn Vinh bất lực than lên một tiếng, xem ra vẫn cần tiếp tục tu tuyện cho thần công mặt dày thôi. Nhìn vẻ mặt của ba tên gia hoả, thì có vẻ như sau này làm việc trong đại trạch của Tiêu gia sẽ bị bọn họ nuốt chửng mất.
Ba lão lần lượt giới thiệu bản thân. Thì ra bọn họ đều không nói dối, bọn họ làm việc trong Tiêu gia đã ba bốn chục năm rồi, đã bắt đầu theo hầu từ thời Tiếu gia lão thái gia. Vị thứ nhất mười lần liên tiếp đệ nhất cuộc thi nghệ thuật nhà bếp của Tiêu gia, Vị thứ hai là thợ thủ công mỹ nghệ, tinh thông tất cả mộc gốm sứ, là chủ nhân của “Lỗ ban kim tưởng” trong Tiêu gia, vị thứ ba, được mệnh danh là hoa si, trồng đủ loại cây cối hoa cỏ là người được giải thưởng lao công trong Tiêu gia.
Ba vị đều rất có hứng thú với Lâm Vãn Vinh, ai nấy đều nhận hắn về giúp việc cho mình để làm người kế tục cho công việc hiện tại.
Nhưng Lâm Vãn Vinh lại không hề hứng thú gì với trò này, chàng chỉ muốn làm ăn yên ổn ở đây một năm báo đáp ân tình của lão Ngụy sau đó sẽ dọn đi ngay.
Nhìn ba người đang vì mình mà tranh cãi không ngớt, Lâm Vãn Vinh không ngại phiền liền lên tiếng:
“Các vị đừng cãi nhau nữa, xin hỏi ở đây ai là người phụ trách ?”
Lão gia đinh thứ ba cười to, lão là người da mặt dày nhất trong ba người:
“Dáng vẻ ngạo nghễ không thổ thẹn của ngươi thật giống ta ngày xưa”
Lời nói phát ra từ lão gia đinh thật đã làm Lâm Vãn Vinh nổi giận, qua việc giới thiệu khi nãy, Lâm Vãn Vinh có biết lão này gọi Phúc Bá.
Phúc Bá nói:
“Chỉ cần qua được hai cửa trước, và qua sát hạch ở cửa thứ ba này của chúng ta thì sẽ không còn vấn đề gì nữa, chúng ta chỉ cần nói với thiếu phu nhân một tiếng, ngươi sẽ có thể ký vào bán thân khế theo chúng ta rồi”
Thiếu phu nhân mà bọn họ nói chính là Tiêu phu nhân rồi, ba người này đi theo Tiêu lão thái gia thì đương nhiên tư cách của họ sẽ già, ngày Tiêu phu nhân về làm dâu chắc họ đã quen gọi là Thiếu phu nhân rồi.
“Giấy bán thân?” Lâm Vãn Vinh giật mình khi nghe thấy ba tiếng này: “Lẽ nào, lẽ nào…giấy bán thân, không phải cả đời này ta sẽ làm kẻ hầu người hạ cho Tiêu gia chứ ?”
“Đương nhiên rồi” Phúc Bá trả lời một cách nghiêm túc, chỉ cần ngươi ký tên vào bán thân khế ngươi đã có thể trở thành một gia đinh danh dự trong Tiêu gia, ngươi sẽ có được miếng cơm ngon trong cả cuộc đời, cuộc đời của ngươi cũng sẽ thuộc về Tiêu gia, sống là người Tiêu gia chết là ma Tiêu gia, đây là niềm mơ ước của không ít người đâu. Phu nhân sẽ cho ngươi mang họ Tiêu, không gọi ngươi là Lâm tam nữa mà sẽ là Tiêu Tam.”
“Tiêu tam ?” Lâm Vãn Vinh kinh ngạc “Lại còn cả cuộc đời nữa ?”
Lâm Vãn Vinh có tính xuôi tính ngược cũng không nghĩ đến chuyện đi làm gia đinh cho nhà người ta là sẽ phải ký giấy bán thân, cả đời thuộc về nhà người ta, chứ không hề có chuyện chỉ cần làm một năm.
Con bà nó chứ. Lại còn phải đổi họ đối với một đại nam tử mạnh mẽ như Lâm Vãn Vinh mà nói việc này tuyệt đối không thể chấp nhận được.
“Vậy tôi không thể là một người làm thuê hợp đồng được sao ?” Lâm Vãn Vinh hỏi.
“Người làm thuê hợp đồng ?”
Ba lão gia đinh trợn mắt ngạc nhiên.
“Người làm thuê hợp đồng là có ý đùa cợt gì vậy ?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Lâm Vãn Vinh - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/04/2017 23:38 (GMT+7) |