Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Hàn Lập – Quyển 24 » Phần 20

Hàn Lập - Quyển 24

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 20

Tử Kim Tiểu Nhân: Đứa Trẻ toàn thân màu tím vàng (ở đây chỉ Phệ Kim Trùng Vương).

Về phần vòng tay trữ vật màu đen, hắn dùng thần niệm quét qua một chút lập tức cũng lóe lên rồi bị thu lại.

“Để phòng ngừa vạn nhất, ngươi đi nhìn một chút xem tên đào tẩu kia còn ẩn nấp ở gần đây không, nếu gặp được cứ lập tức diệt sát ngay.” Hàn Lập hơi suy nghĩ một chút, sau đó quay lại phân phó với Đứa Trẻ.

Tử Kim Tiểu Nhân nghe vậy tức thì đờ đẫn gật đầu, đầu vai nhoáng lên một chút liền biến thành một đạo cầu vồng phá không bay đi.

Trông phương hướng bay đi, đúng là phương hướng mà lúc trước tên Tam Toàn đạo nhân kia đào tẩu.

Sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, Hàn Lập phát ra một khối Hỏa Cầu thiêu cháy huyết nhục tàn thi của Bất Diệt Thiên Tôn thành tro bụi, rồi sau đó mới nhìn về phía Sơn Cốc.

Chỉ thấy lúc này cả tòa Sơn Cốc vẫn còn bị từng tòa Trận Pháp bao phủ vào trong đó, một luồng sát khí cường đại bay múa trên không trung, thật đúng là không thể xem nhẹ chúng một chút nào, trận đại chiến với ba người Hoàng Nguyên Tử vừa rồi tuy diễn ra trong thời gian không dài, nhưng bọn người Nghiên Lệ dĩ nhiên là không thể nào một chút cũng không biết được.

Hàn Lập nghĩ tới đây, một tay vẽ một vòng trong hư không cạnh đó, theo đó là ánh sáng màu xanh lóe lên, tiếp đó vô số phù văn từ đó tuôn ra, chúng quay tít một vòng rồi ngưng tụ lại thành một tấm Quang Kính mờ ảo.

Ban đầu trên mặt tấm gương không có bất kỳ hình ảnh nào.

Nhưng tới khi một ngón tay của Hàn Lập bắn ra một tấm Phù Lục màu vàng chui vào trong nó thì lập tức từ tấm gương vang lên âm thanh vù vù, từ trên mặt gương hiện ra dáng người nhỏ ngắn của một thiếu nữ có dung mạo vô cùng xinh đẹp.

Đúng là Nghiên Lệ.

Nhưng giờ phút này vẻ mặt của nàng vẫn còn biểu lộ vẻ ngốc trệ, tựa như không cách này tin tưởng được kết quả cuộc đại chiến phía bên ngoài cốc.

Ba gã cường địch khủng bố đồng cấp với Thanh Nguyên Tử lại bị một mình Hàn Lập chém giết, kinh sợ trốn chạy mất, bên ngoài cốc đã không còn lại bất cứ uy hiếp gì nữa.

“Nghiên đạo hữu, Nguyên Dao và lệnh Sư vẫn ổn chứ?” Hàn Lập đối mặt với tấm gương này, thong dong hỏi một câu.

“Gia sư cùng Nguyên Dao muội muội vẫn khỏe, vẫn còn đang ngăn cản mấy vòng Thiên Kiếp cuối cùng nữa. Hàn huynh, ngươi đã tiến giai thành lão tổ Đại Thừa kỳ rồi sao” Nghiên Lệ thì thào trả lời hai câu, sau đó mới khôi phục vài phần lý trí rồi mơ hồ không dám xác định mà hỏi.

“Nếu ta còn chưa tiến giai Đại Thừa thì làm sao có thể chém giết và đuổi đi mấy tên đại địch vừa rồi được. Thanh Nguyên Tử đạo hữu vẫn chưa Độ Kiếp xong, vậy thì ta liền ở chỗ này chờ một chút, đợi tới khi hắn cùng Nguyên Dao Độ Kiếp xong sẽ ra gặp mặt.” Hàn Lập nhàn nhạt nói, sau đó không chờ Nghiên Lệ phản ứng, cánh tay áo rung lên.

Một luồng chấn động quỷ dị quét qua, tấm gương màu xanh lóe lên rồi nổ tung, một lần nữa hóa thành những điểm Phù Văn biến mất trong hư không.

Sau đó thân hình Hàn Lập khẽ động, bay tới một tòa núi nhỏ gần đó rồi tùy ý ngồi khoanh chân lên trên một khối đá sạch sẽ.

Hắn hiểu rõ, mặc dù năm đó mình từng kết giao một phen với Thanh Nguyên Tử, hơn nữa còn có sâu xa với Nguyên Dao, nhưng giao tình của hai người cũng tuyệt đối chưa đến mức có thể phó mặc sinh tử bản thân.

Thế nên hắn cũng không hề đề cập tới việc để Nghiên Lệ mở cấm chế ra ngay lúc này, mà trực tiếp dừng ở bên ngoài cốc yên lặng chờ đợi tới khi Thiên Kiếp kết thúc.

Hắn vừa ngồi xuống, một tay giơ lên bắn ra một luồng sáng màu xanh, luồng sáng lóe lên tức thì chui vào trong hư không không thấy đâu nữa, hóa ra đó là một tấm Truyền Âm Phù.

Hàn Lập định dùng tấm Phù này thông tri cho mọi người trên Mặc Linh Thánh Chu để họ có thể tới đây hội họp với hắn.

Vì thế nên không lâu sau, chân trời bỗng vang lên tiếng oanh minh, một chiếc Thuyền lớn màu đen trông như một ngọn núi thình lình hiện ra.

Trong Pháp Trận, Nghiên Lệ đang xếp bằng trên kiện pháp khí hình la bàn. Nàng nhìn lướt qua cảnh tượng hiện ra trong chiếc Gương đồng trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ ngốc trệ dường như không thể nào tin được những cảnh vừa nhìn thấy.

Bạn đang đọc truyện Hàn Lập – Quyển 24 tại nguồn: http://truyensextv.com/han-lap-quyen-24-full/

Ba ngày sau, từ trong sơn cốc truyền ra tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, sau đó Kiếp Vân cuồn cuộn tan đi. Phía trong sơn cốc chợt vang lên tiếng thét dài của Thanh Nguyên Tử.

Trong tiếng thét dài tràn ngập ý vui mừng sung sướng.

“Chúc mừng đạo hữu đã vượt qua Đại Thiên Kiếp.” Hàn Lập vốn đang ngồi trên tảng đá lớn chợt mở hai mắt ra, mỉm cười chúc mừng nói.

Thanh âm tuy không lớn nhưng quanh quẩn khắp toàn bộ bầu trời không tan, không hề bị âm thanh tiếng thét dài át đi.

“Vẫn còn chưa đa tạ đại ân tương trợ của Hàn đạo hữu, nếu không ta cũng không thể nào không bị chút quấy nhiễu nào mà bình an vượt qua kiếp nạn này. Đúng rồi, lão phu còn chưa chúc mừng đạo hữu tiến giai Đại Thừa kỳ đấy.” Tiếng thét dài của Thanh Nguyên Tử chợt dừng lại nhưng lập tức cười to đáp lời.

Hiển nhiên cho dù trong lúc Độ Kiếp Thanh Nguyên Tử không thể nào phân thân, nhưng hết thảy mọi việc phát sinh bên ngoài cốc vẫn nắm rõ như lòng bàn tay, nếu không cũng sẽ không nói những lời cảm kích như thế.

“Đạo hữu quá lời rồi. Cho dù tại hạ không ra tay, nghĩ rằng dưới những chuẩn bị khác phía sau, mấy tên đạo chích kia làm sao có thể phá hủy đại kế Độ Kiếp của Thanh đạo hữu được. Tuy vậy lúc này đạo hữu vừa mới vượt qua kiếp nạn, vẫn nên khôi phục nguyên khí là quan trọng hơn, tại hạ sẽ ở bên ngoài hộ pháp hai ngày rồi nói sau, đề phòng có kẻ muốn gây bất lợi cho đạo hữu.” Hàn Lập không lưỡng lự trả lời.

“Nếu đạo hữu đã có ý tốt như thế, lão phu cũng không khách khí nữa. Hai ngày sau lão phu sẽ tự mình bái tạ đại ân của đạo hữu.” Thanh Nguyên Tử suy nghĩ một chút, rồi cũng một lời đáp ứng, tiếp đó những cấm chế bên ngoài sơn cốc chấn động một hồi, từ bên trong không còn truyền ra bất cứ thanh âm gì nữa.

Hắn vừa mới ngăn cản Thiên Kiếp xong, lúc này hoàn toàn chính xác cần phải ăn Đan Dược vào để phục hồi một phần nguyên khí đấy.

Hàn Lập ngóng nhìn về phía sơn cốc trong chốc lát, sau đó bỗng nhiên quay đầu nhìn thoáng qua một ngọn núi cao lớn khác ở phía rất xa, thoáng nở một nụ cười cực kỳ thâm ý, rồi tiếp tục chậm rãi ngồi xuống từ từ nhắm hai mắt lại.

Dường như cũng ngay lúc đó, từ trên một cây đại thụ phía trên ngọn núi mà Hàn Lập vừa nhìn thoáng qua bỗng nhiên hiện lên hư ảnh một nam tử trung niên mặc quan bào màu vàng.

Nam tử này có khuôn mặt nho nhã, dưới cằm có một bộ râu đen nhánh dài khoảng nửa xích, đúng là một vị Đại Thừa khác mà Hàn Lập từng gặp ở Minh Hà Chi Địa: “Kim Diễm Hầu”.

Người này vốn đã nên rời khỏi Minh Hà Chi Địa mới phải, nhưng lúc này lại xuất hiện ở nơi Thanh Nguyên Tử Độ Kiếp, hơn nữa còn một mực ẩn nấp tung tích, rõ ràng là có mang dị tâm mà tới.

Tuy nhiên giờ phút này, Kim Diễm Hậu nhìn vào thân ảnh Hàn Lập ở rất xa kia, sắc mặt bỗng âm tình bất định, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi, thân hình nhoáng lên rồi cứ như vậy mà biến mất.

Vừa rồi trông thấy thần thông kinh người khi chém giết đối thủ cùng cấp của Hàn Lập và Phệ Kim Trùng Vương, dù cho vị Kim Diễm Hậu này có chỗ dựa vào thì lúc này cũng đã hoàn toàn bỏ đi tính toán nhỏ của mình.

Huống chi cái nhìn trông có vẻ bình thường của Hàn Lập vừa rồi lại làm cho nội tâm hắn nhảy loạn khó hiểu, dường như đã phát hiện ra sự hiện diện của hắn, đương nhiên hắn lại càng không dám ẩn núp tại chỗ nữa.

Một lát sau, vị Kim Diễm Hậu này đã xuất hiện trên bầu trời cách xa chỗ cũ cả vạn dặm, đang hóa thành một đạo Kim quang bay vụt về hướng động phủ của chính mình.

“Thật không nghĩ tới, tên tiểu gia hỏa mấy trăm năm trước còn ở cảnh giới Hợp Thể, giờ đây chẳng những đã có cùng cảnh giới với bổn vương mà còn có thể đơn giản chém giết cùng cấp như vậy. Tử Kim Tiểu Nhân kia cũng vô cùng lợi hại, không biết là tồn tại khủng bố nào nữa…” Kim Diễm Hậu một mặt thúc dục độn quang bay đi, một mặt thì đang âm trầm lẳng lặng tự đánh giá.

Hai ngày sau, trong một đại sảnh phong cách tranh nhã cổ xưa, Thanh Nguyên Tử dáng vẻ đầy tươi cười đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhà, đồng thời hướng về phía Hàn Lập ở đối diện, liên tục mời rượu.

Sắc mặt của hắn tuy vẫn hơi tái nhợt, khí tức hơi chút bất ổn, nhưng tinh thần lại vô cùng tốt.

Hai nữ tử Nguyên Dao và Nghiên Lệ đứng ở phía sau lưng Thanh Nguyên Tử đang dùng ánh mắt tò mò thỉnh thoảng đánh giá mấy người Huyết Linh và Chu Qủa Nhi đứng sau Hàn Lập.

Lúc trước trong quá trình ngăn cản Thiên Kiếp, tuy rằng Nguyên Dao dựa theo yêu cầu của Thanh Nguyên Tử trực tiếp xuất thủ tương trợ, nhưng bản thân cũng không bị cắn trả chút nào, rời khỏi sơn cốc, toàn thân nàng đều không bị tổn thương dù là một cọng tóc.

Tuy vậy thì khi nãy vừa biết việc Hàn Lập tiến giai Đại Thừa, Nguyên Dao cũng hoảng sợ giống hệt Nghiên Lệ, cái miệng nhỏ nhắn há cả buổi không khép lại được.

Thời điểm ánh mắt Hàn Lập khẽ quét qua Nguyên Dao, tự nhiên vô ý thức hồi tưởng lại bộ dáng khiếp sợ vô cùng đáng yêu của nàng, không khỏi mỉm cười.

“Nói thật, mặc dù ta đã biết tư chất của đạo hữu bất phàm nhưng cũng tuyệt đối không thể ngờ tới, một thời gian không gặp mà ngươi cũng đã tiến giai tới cảnh giới như thế, hơn nữa còn có thể chém giết cường địch có cảnh giới không khác biệt lắm so với lão phu. Xem ra những đánh giá trước kia của lão phu về ngươi vẫn còn quá thấp.” Thanh Nguyên Tử hướng tới Hàn Lập nói.

“Thanh đạo hữu quá khen rồi. Tư chất của ta hoàn toàn chính xác là chưa tới mức như vậy, nếu không phải từng mạo hiểm tiến vào Ma Giới một chuyến và đạt được một Phúc Duyên cực lớn thì làm sao có thể thuận lợi tiến vào cảnh giới Đại Thừa được. Ngược lại thì Thanh đạo hữu vượt qua kiếp nạn này, về sau có lẽ tu vi sẽ càng tiến thêm một bước nữa, không chừng có cơ hội lớn Phi Thăng Tiên Giới đấy.” Hàn Lập cười mà như không cười nói.

“Không phải người phi thường, làm sao có được cơ duyên phi thường. Tối thiểu là những tu sĩ Hợp Thể khác tuyệt đối sẽ không dám mạo hiểm xâm nhập Ma Giới. Điều này chứng minh là tâm tính đạo hữu vô cùng quyết đoán, hơn xa người thường đấy. Về phần lão phu vượt qua kiếp nạn này có thể may mắn sống lâu thêm một vài năm đã là việc đáng mừng, còn việc Phi Thăng Tiên Giới thì thật không dám mơ tới. Ngược lại thì Hàn đạo hữu trẻ tuổi như vậy mà đã có cảnh giới và thần thông như bây giờ có lẽ có nhiều khả năng đến được bước này hơn.” Thanh Nguyên Tử liên tục khoát tay phủ định.

“Ha Ha, sự tình Phi Thăng Tiên Giới, với ta mà nói là một chuyện vô cùng xa xôi, không có vài vạn năm khổ tu tích lũy lâu dài, thì một phần vạn khả năng đều không thể có.” Hàn Lập khiêm tốn trả lời.

“Ha ha, thời gian vài vạn năm đối với chúng ta mà nói chỉ là chuyện trong chớp mắt, không hề đáng kể chút nào. Tuy vậy nếu Hàn đạo hữu thật sự có ý muốn Phi Thăng Tiên Giới mà nói… tất yếu cũng nên sớm chuẩn bị tốt một chút thì hơn.” Thanh Nguyên Tử nghiêm nghị nói.

“Ah, chẳng lẽ Thanh đạo hữu đã biết chút ít gì đó sao…” thần sắc Hàn Lập khẽ động hỏi.

“Dù sao thì lão phu cũng sống lâu hơn ngươi một chút, biết nhiều hơn một vài việc cũng là bình thường. Còn việc nếu một ngày đạo hữu muốn Phi Thăng Tiên Giới, bản thân cũng nên chuẩn bị kế sách ứng đối với Đại Thiên Kiếp thì hơn, để phòng ngừa vạn nhất. Nếu Hàn đạo hữu không chê, lão phu nguyện ý nói ra một chút tâm đắc, cùng đạo hữu nghiên cứu thảo luận một lát được chứ.” Thanh Nguyên Tử không cần suy nghĩ nói.

“Tốt, vậy thì tại hạ cung kính không bằng tuân lệnh rồi.” Hàn Lập đương nhiên sẽ không cự tuyệt chuyện tốt thế này, lập tức một lời đáp ứng.

Cứ như vậy, thời gian tiếp theo, Hàn Lập và Thanh Nguyên Tử cứ người một câu ta một câu bàn luận về chuyện tình Độ Kiếp Phi Thăng Tiên Giới.

Hai người một hỏi một đáp, trọn vẹn thời gian gần nửa ngày mới dừng lại chủ đề này mà vẫn có vẻ chưa thỏa mãn.

Lúc này, Hàn Lập mới chuyển ánh mắt nhìn lướt qua người Nguyên Dao, sau đó bỗng nhiên nói với Thanh Nguyên Tử:

“Thanh đạo hữu, lần này lúc đầu ta đến chỉ là thuận tiện muốn nhìn xem tình hình của đạo hữu cùng nhị vị cô nương Nghiên Lệ, Nguyên Dao gần đây như thế nào, vốn là không có ý gì khác. Nhưng hiện tại đạo hữu đã vượt qua Thiên Kiếp, nhị vị Tiên Tử cũng đã khôi phục thân thể Nhân Tộc, ta muốn đưa các nàng trở lại trong Tộc. Không biết Thanh đạo hữu có thể dàn xếp một chút hay không?”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Danh sách truyện cùng bộ:
Hàn Lập – Quyển 1
Hàn Lập – Quyển 2
Hàn Lập – Quyển 3
Hàn Lập – Quyển 4
Hàn Lập – Quyển 5
Hàn Lập – Quyển 6
Hàn Lập – Quyển 7
Hàn Lập – Quyển 8
Hàn Lập – Quyển 9
Hàn Lập – Quyển 10
Hàn Lập – Quyển 11
Hàn Lập – Quyển 12
Hàn Lập – Quyển 13
Hàn Lập – Quyển 14
Hàn Lập – Quyển 15
Hàn Lập – Quyển 16
Hàn Lập – Quyển 17
Hàn Lập – Quyển 18
Hàn Lập – Quyển 19
Hàn Lập – Quyển 20
Hàn Lập – Quyển 21
Hàn Lập – Quyển 22
Hàn Lập – Quyển 23
Hàn Lập – Quyển 24
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 24
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 22/08/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 31
Thanh Chủ lại vươn tay bắt lấy tay nàng đật lên bụng mình, sau đó vỗ lưng nàng nhè nhè, giọng điệu vui sướng nói: Ngươi rất tốt, rất tốt, rất tốt... Hắn khen vài tiếng, sau đó cảm thấy cả người buông lỏng, tâm tình phiền muộn trước đó đều bị quét sạch. Thanh Chủ phát hiện có thể...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Lục Thiếu Du – Quyển 26
Lục Thiếu Du đảo qua chung quanh, cường giả tán tu chung quanh không ít, trong đó có không ít người đều là cường giả Tôn cấp, cũng không biết là xuất hiện từ nơi nào. Mà nhìn không ít đội hình đại môn đại phái phía trước, ánh mắt Lục Thiếu Du đảo qua nhìn thấy không ít thân ảnh quen...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Chai xà bông kỳ diệu - Tác giả The Kid
Tài và Nhung là hai vợ chồng trẻ, cưới nhau cũng khá lâu. Tài làm nghề chạy xe ôm, còn Nhung đi bán cháo lòng. Hai vợ chồng sống trong một khu nhà trọ. Tuy cuộc sống nghèo khổ nhưng hai vợ chồng sống rất hạnh phúc. Nhan sắc Nhung không được đẹp, thân thể cô gầy ốm, nhưng Tài cực kỳ yêu thương...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân