Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Hàn Lập – Quyển 24 » Phần 42

Hàn Lập - Quyển 24

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 42

“Được rồi, bất kể lai lịch của người này ra sao, nếu đã xuất hiện tồn tại Đại Thừa thì xem ra chuyện kia thật sự không thể giấu được nữa rồi. Vậy thì dứt khoát truyền tin tức ra, mượn nhờ lực lượng của bọn chúng để mạo hiểm một lần cũng được. Chuyện này so với việc bỏ lỡ thời gian vật đó mở ra thì còn tốt hơn nhiều.” Gã đeo mặt nạ chớp mắt vài cái, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, tiếp đó tay áo run lên, thân hình uốn éo rồi trực tiếp chui vào hư không không thấy đâu nữa.

Lúc này, Hàn Lập cũng đang dạo quanh một con đường khác, ra vào mấy lần một vài những cửa hàng trông có vẻ khá lớn, định bổ sung một ít tài liệu dự trữ. Nhưng cuối cùng hắn không mua thêm gì mà trực tiếp đi tới chỗ có vài khách sạn ở một nơi khá vắng vẻ thuê cho mình một gian phòng nhỏ, sau đó ngồi xuống tu luyện mà không ra ngoài nữa.

Ba ngày sau, Hàn Lập đi tới quảng trường với nét mặt khá kỳ dị, thấy hai người Hoa Thạch lão tổ và Chu Quả Nhi đã sớm chờ ở đó, lập tức đưa về chỗ ở của mình.

Sau đó Hàn Lập nói với hai người kia rằng hắn bỗng nhiên có chút ngộ ra về một môn bí thuật đang tu luyện, cho nên sự việc về tế đàn thượng cổ tạm thời dừng lại, trước hết cần phải bế quan một thời gian ngắn, để cho hai người bọn họ cũng ở nơi này tu luyện cho tốt, không có gì quan trọng thì không cần phải đi ra ngoài.

Hoa Thạch lão tổ và Chu Quả Nhi nghe vậy, tự nhiên gật đầu đồng ý.

Vì vậy, gần một tháng sau đó ba người đều tu luyện tại chỗ mà không hề rời khỏi nơi này một bước.

Một ngày của hơn một tháng sau, Hàn Lập vốn đang ngồi trong phòng, bỗng nhiên hai mắt trợn lên, dường như cảm ứng được điều gì, theo đó sắc mặt hắn có vẻ trầm xuống, bên ngoài thân lập tức tỏa ra ánh sáng vàng rực liền hóa thành một đạo cầu vồng lao ra khỏi phòng.

Dường như cũng cùng thời gian đó vang lên tiếng nổ ‘oành’ mạnh kinh thiên động địa.

Một khối quang cầu cực lớn đột nhiên nổ tung phía trên không của khách sạn, từng vòng từng vòng chấn động tỏa ra khiến cho những nơi mà nó đi qua, kiến trúc xung quanh nhao nhao sụp đổ, một vài người của Huyết Thiên đại lục bị ảnh hưởng mà nổ tung thành huyết vụ.

Chỉ có số ít người có tu vi tương đối cao, giờ phút cuối cùng kịp thời thả ra bảo vật hộ thân mới có thể thoát ra khỏi phạm vi chấn động, vô cùng kinh sợ vội vàng nhìn lên trên bầu trời.

Hoa Thạch lão tổ và Chu Quả Nhi tự nhiên cũng ở trong số đó.

Tuy nhiên bới vì cấm chế cấm bay, nên tất cả mọi người đều không cách nào bay tới gần đó để quan sát, nhưng với khoảng cách ấy thì vẫn dễ dàng nhìn được rõ ràng tình hình trên không trung.

Chỉ thấy xa xa nơi vừa phát ra tiếng nổ thình lình có hai bóng người đang lơ lửng trên không trung.

Một gã trẻ tuổi mặc đạo bào (áo của đạo sĩ) và một bà lão tóc bạc, mặt mũi đầy nếp nhăn, nhưng chấn động khí tức phát ra từ trên người hai kẻ này lại cực kỳ kinh người.

Hiển nhiên động tĩnh vừa rồi chính là do hai kẻ này gây ra.

“Đại Thừa lão tổ, phải là lão tổ Đại Thừa kỳ, nếu không với sự lợi hại của cấm chế cấm bay trong Huyết Hạc Thành thì tồn tại Hợp Thể kỳ cũng không thể bay lên quá cao như vậy được.” Lúc này có người nghẹn ngào thốt lên.

Những người còn sống sót ở phía dưới vốn đang đầy kinh sợ, thấy thế không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn nhau vài lần rồi lập tức giải tán, không hề quay đầu lại.

Đùa hay sao, nếu là hai lão tổ Đại Thừa đấu pháp, bọn họ còn tiếp tục ở lại đây thì đúng là muốn chết mà.

Về việc tìm hiểu lý do hai người kia ra tay, đương nhiên là nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới nữa.

Chẳng qua việc Huyết Hạc Thành bỗng chốc xuất hiện hai lão tổ Đại Thừa kỳ cũng đủ chấn động cả tòa thành này một phen rồi.

Hoa Thạch lão tổ và Chu Quả Nhi không thấy bóng dáng của Hàn Lập, tuy có hơi kinh ngạc nhưng cũng không lo lắng chút nào mà chỉ trấn định đứng tại chỗ cũ không di chuyển.

Lúc này trên bầu trời bỗng nhiên truyền tới âm thanh lạnh lùng của một nam tử:

“Nhị vị đạo hữu thật là hảo thủ đoạn. Mạnh mẽ ra tay không hề cố kỵ gì, chẳng lẽ thực sự không coi Huyết Cốt Môn vào đâu hay sao?”

Nơi phát ra âm thanh chợt chấn động.

Khoảng không ở giữa đạo sĩ trẻ tuổi và bà lão kia bỗng lóe lên bạch quang, một gã nam tử đeo mặt nạ thoáng chốc yên lặng mà hiện ra.

Màu sắc của chiếc mặt nạ tái nhợt dị thường, bên ngoài khắc sâu vài đạo Linh Văn màu bạc nhạt, ngoại trừ để lộ ra đôi mắt màu đen của chủ nhân thì không hề lộ ra chút dung nhan nào bên ngoài nữa.

“Tiêu Minh, cuối cùng thì ngươi cũng chịu xuất hiện. Lúc trước không biết là kẻ nào vẫn trốn tránh không dám gặp hai ta đấy. Hừ, nếu còn không hiện thân, ngươi có tin hay không lão thân sẽ đem cả tòa thành này phá hủy hết.” Bà lão hừ một tiếng, khẽ đảo hai mắt, nói.

“Tiêu đạo hữu chớ trách, ta cùng Vạn Hoa phu nhân cũng là hết cách mới phải dùng hạ sách này. Cũng may là trước đó hai người bọn ta đã cố ý khống chế phạm vi ảnh hưởng nên không thực sự tạo ra hư hại lớn cho quý thành.” Đạo sĩ trẻ tuổi nói, nét mặt lại có vẻ hơi áy náy, khiến cho người ta có cảm giác vui vẻ kỳ lạ.

“Không hư hại bao nhiêu? Gần ngàn người ở khu vực này, vậy mà chỉ có hơn mười người có thể chạy thoát. Quan trọng nhất là từ khi Tiêu mỗ tọa trấn thành này tới nay, đã hơn mấy trăm năm không có kẻ nào dám ra tay ở nơi này. Hôm nay nếu nhị vị đạo hữu không cho Tiêu mỗ một lời giải thích, đừng mơ tưởng Tiêu mỗ bỏ qua chuyện này.” Người đeo mặt nạ lạnh lùng trả lời.

“Tiêu lão quái, ngươi muốn giải thích cái gì? Chẳng qua chỉ chết gần ngàn tên tồn tại cấp thấp, như thế thì có là gì. Hay là Tiêu đạo hữu có ý nghĩ khác, muốn giao thủ thần thông với lão bà tử ta một phen.” Bà lão nói, trong mắt lóe lên dị quang, hiện ra thần sắc nguy hiểm.

Đạo nhân trẻ tuổi ở một bên nghe xong thì nhíu mày một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

“Ta biết rõ lý do hai người các ngươi tới Huyết Hạc Thành, nhưng nếu muốn tham gia việc này, lát nữa Vạn Hoa phu nhân hãy cùng ta tới đấu trường, chỉ cần đạo hữu tiếp được ba chiêu của ta, bất kể thắng bại thế nào, chuyện vừa rồi cũng xem như bỏ qua.” Nam tử đeo mặt nạ thản nhiên nói.

“Ba chiêu? Không vấn đề gì, dù là ba mươi hay ba trăm chiêu lão thân cũng tiếp hết.” Bà lão cuồng tiếu một tiếng, trả lời.

“Tốt, đạo hữu đồng ý là được rồi. Như thế thì xem như Tiêu mỗ cũng có thể cho những người khác một cái công đạo rồi. Đúng rồi, ta còn quên chưa nói với hai vị. Hai vị cũng không phải là đạo hữu Đại Thừa đầu tiên tới Huyết Hạc Thành này, có người còn tới sớm hơn hai vị một bước đấy.” Người đeo mặt nạ gật gật đầu, sau đó lại nói một câu khiến cho bà lão cả kinh.

“Có người còn tìm tới Tiêu huynh sớm hơn cả chúng ta sao? Là vị đạo hữu nào mà tin tức linh thông như vậy, nhanh như thế đã tới rồi.” Đạo sĩ trẻ tuổi cũng biến sắc, thở nhẹ một hơi, hỏi.

“Đạo hữu đã chờ đợi khá lâu rồi, sao còn chưa ra đây gặp mặt chúng ta!” Người đeo mặt nạ không hề để ý tới lời nói của đạo sĩ trẻ tuổi, chợt quay đầu về một phía khác trong hư không, nói.

“Ồ, đạo hữu thật là hảo thủ đoạn, có thể khám phá ra thủ đoạn ẩn nấp của tại hạ. Đã như vậy tại hạ cũng ra gặp mặt mấy vị một lần.” Bỗng nhiên một tiếng kêu kinh ngạc từ nơi đó truyền ra, tiếp đó ánh sáng màu xanh lóe lên, một gã nam tử tướng mạo bình thường mặc áo bào xanh trực tiếp hiện ra, cười mà như không cười quan sát ba người.

“Qủa nhiên là các hạ. Có thể khám phá ra thủ đoạn ẩn nấp của đạo hữu cũng không phải là việc gì quá khó, cấm chế của cả tòa thành này đều là do tại hạ tự tay bố trí, bất luận kẻ nào muốn thi triển thần thông loại này trước mặt Tiêu mỗ đều sẽ không có bao nhiêu hiệu quả.” Tiêu Minh quét mắt đánh giá Hàn Lập, sau đó khẽ cười một tiếng, nói.

“Hóa ra đạo hữu cũng là một đại gia trận pháp, vậy thì khó trách. Chẳng qua Tiêu đạo hữu gọi tại hạ ra đây là vì chuyện gì?” Hàn Lập khẽ gật đầu, khuôn mặt hiện lên một tia dị sắc.

“Ta rất bội phục tâm tính của đạo hữu! Biết rõ thời gian vật kia mở ra sắp đến, vậy mà tiến vào Huyết Hạc Thành lại không hề tìm ta, còn có thể yên lặng nghỉ ngơi ở nơi này thời gian dài như thế, ngay cả đại môn cũng không hề bước ra một bước. Nếu hai vị đạo hữu Vạn Hoa và Thanh Bình không đến, sợ là đạo hữu vẫn còn tiếp tục chờ đợi. Nhưng ta cũng không nghĩ tới, nơi hai vị đạo hữu Thanh Bình, Vạn Hoa lựa chọn động thủ lại vừa khéo ngay chỗ ở của đạo hữu. Điều này có tính là trùng hợp hay không nhỉ.” Tiêu Minh cười hắc hắc một tiếng nói.

‘Bần đạo và Vạn Hoa đạo hữu cũng không biết dãy phố này còn có tồn tại cùng giai khác. Chỉ là lúc trước dùng thần niệm đảo qua một chút cảm thấy nhân khẩu ở đây thưa thớt nên mới động thủ đấy. Vị đạo hữu này đúng là hảo thủ đoạn, có thể áp chế tu vi ở cảnh giới thấp như vậy, ngay cả bần đạo trước đó cũng không hề phát hiện ra chút khác thường nào. Chẳng qua gương mặt của đạo hữu có vẻ mười phần lạ lẫm, xin hỏi tôn tính đại danh? Đạo sĩ trẻ tuổi cũng đánh giá Hàn Lập trên dưới một phen, liếc nhìn lão bà sau đó trên mặt mới đầy vẻ tươi cười, hỏi.

“Tại hạ họ Hàn, về phần khuôn mặt lạ lẫm cũng không có gì kỳ quái, ta vốn không phải là người của Huyết Thiên đại lục, lần này chỉ thuận tiện đi ngang qua đây thôi, cũng không có hứng thú tham gia chuyện của các ngươi. Chẳng qua nếu không phải Hàn mỗ nhanh nhẹn, sợ rằng cũng phải chật vật một phen rồi, nhị vị đạo hữu có phải hay không cũng nên cho tại hạ một lời giải thích.” Hàn Lập nhàn nhạt nói vài câu, bỗng nhiên ánh mắt trở nên nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào hai người đạo sĩ trẻ tuổi.

Tiêu Minh thấy vậy khẽ giật mình, nhưng lại mỉm cười khi quan sát hai người Thanh Bình đạo nhân, trong mắt hiện lên thần sắc như xem kịch vui.

Thanh Bình đạo nhân nhướng mày, nhìn Hàn Lập một lát, tựa như muốn xác định lời hắn nói có phải là thật lòng hay không, mới không cười nữa mà trả lời.

“Hóa ra Hàn huynh là đạo hữu đến từ đại lục khác. Lúc trước hai người bọn ta ra tay đúng là có hơi lỗ mãng, nhưng Hàn huynh còn muốn giải thích thế nào, chẳng lẽ cũng như Tiêu huynh muốn bần đạo tiếp ba chiêu hay sao.”

“Ba chiêu thì không cần, chỉ cần các hạ và Vạn Hoa đạo hữu hai người cùng tiếp một chiêu của ta là được rồi.” Hàn Lập tỉnh bơ, nói.

“Một chiêu! Tốt, hai người bọn ta đồng ý. Lão thân cũng muốn xem người của đại lục khác rốt cuộc có bao nhiêu thần thông mà dám mạnh miệng như vậy.” Bà lão dường như mười phần nóng nảy, vừa nghe Hàn Lập nói, lúc này khuôn mặt hiện lên vẻ giận dữ, lập tức đáp ứng.

Thanh Bình đạo nhân nghe vậy cười khổ một tiếng, hỏi lại Hàn Lập một câu:

“Hàn đạo hữu thực sự chỉ đi ngang qua thành này sao? Thực không phải vì vật trong lời đồn kia mà đến hay sao?”

“Ngay cả cái gọi là vật trong lời đồn kia Hàn mỗ cũng không biết là cái gì thì làm sao có thể vì nó mà đến. Mấy vị đạo hữu cứ yên tâm, tại hạ còn có chuyện quan trọng khác bên mình, chỉ cần không liên quan tới chuyện của ta, ta cũng sẽ không cản trở chuyện của chư vị.” Dường như Hàn Lập nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Thanh Bình đạo nhân, bình tĩnh nói.

Thanh Bình đạo nhân nghe vậy thì rất mừng.

Vạn Hoa phu nhân nghe xong, thần sắc theo đó cũng giãn ra đôi chút.

Tiêu Minh đứng một bên, ánh mắt lại hơi lóe lên, nhưng lập tức bình tĩnh nói:

“Dù Hàn đạo hữu có thực sự vì chuyện này mà đến hay không, tại hạ với tư cách Thành Chủ của thành này tự nhiên cũng muốn tiếp đãi chư vị một chút cho tốt. Lát nữa sau khi luận bàn tranh tài xong, chư vị đạo hữu nhất định phải tới thăm động phủ của tại hạ một phen đấy.”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Danh sách truyện cùng bộ:
Hàn Lập – Quyển 1
Hàn Lập – Quyển 2
Hàn Lập – Quyển 3
Hàn Lập – Quyển 4
Hàn Lập – Quyển 5
Hàn Lập – Quyển 6
Hàn Lập – Quyển 7
Hàn Lập – Quyển 8
Hàn Lập – Quyển 9
Hàn Lập – Quyển 10
Hàn Lập – Quyển 11
Hàn Lập – Quyển 12
Hàn Lập – Quyển 13
Hàn Lập – Quyển 14
Hàn Lập – Quyển 15
Hàn Lập – Quyển 16
Hàn Lập – Quyển 17
Hàn Lập – Quyển 18
Hàn Lập – Quyển 19
Hàn Lập – Quyển 20
Hàn Lập – Quyển 21
Hàn Lập – Quyển 22
Hàn Lập – Quyển 23
Hàn Lập – Quyển 24
Thông tin truyện
Tên truyện Hàn Lập - Quyển 24
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 22/08/2019 03:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Quan Trường – Quyển 9
Nằm ngoài dự kiến mọi người chính là, người đầu tiên bị dính đến, không phải Nga Ni Trần, không phải bất cứ người nào của Tỉnh ủy tỉnh Yến, cũng không phải người của Thành ủy thành phố Lang, mà là Bạch Chiến Mặc ở tận Bắc Kinh, đã rời xa trung tâm quyền lực Nếu Bạch Chiến Mặc...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
[Truyện Tết] Ma thổi đèn – Quyển 5
Dương Nhị Đản thấy lợi đen lòng, quyết tâm vào vùng núi sâu miền Đông Bắc làm lão đại của bọn phỉ trộm mộ Nê Hội. Lão Dương Bì chỉ có một người anh em này, còn coi trọng hơn cả tính mạng mình, thấy Dương Nhị Đản đã quyết chí ra đi, cũng chẳng có cách nào khác, đành theo y đến ba...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Ma thổi đèn
Hướng Nhật – Quyển 8
Sau khi nói tên dòng họ mình, cô nàng không nói thêm gì với Hướng Nhật nữa. Hướng Nhật từ dòng họ đối phương cùng thái độ khi nghe mình là người Dịch gia xong liền đoán ra thân phận nàng, có lẽ cũng giống như tên cặn bã Phương nhị thiếu kia, cũng là người Phương gia, chỉ là đối thủ một...
Phân loại: Truyện nonSEX Dâm thư Trung Quốc Tuyển tập Hướng Nhật
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân