Lúc này ngọn núi chậm rãi xoay tròn phát ra một tiếng ‘vù vù’, một cỗ hấp lực thật lớn hoá thành một mảnh hôi sắc quang hà bay ra đem toàn bộ hắc sắc quang điểm toàn bộ hút vào.
Con ám thú này đã bị Nguyên từ thần sơn thôn phệ hoàn toàn, về phần sống hay đã chết thì chỉ có trời mới biết được, mà số lông mao biến ảo hắc mang đang công kích Thạch Côn ở phía xa xa sau khi bản thể biến mất thì cũng lóe lên tiêu thất.
Lúc này, hai con ám thú gần đó vừa dùng miệng phun ra quang trụ đối phó với hoả chuỳ, thấy cảnh này hiển nhiên vừa sợ vừa giận. Lúc này, hai con thú chợt liếc mắt nhìn nhau một cái, trong miệng gầm nhẹ một tiếng, đồng thời ngoài thân đại phóng hắc quang, hình thể bất chợt cuồng trướng.
Trong nháy mắt, nguyên bản hình thể lúc đầu chỉ cao bất quá mấy trượng nhưng sau khi cuồng trướng thì biến thành hơn mười trượng, đồng thời da lông chuyển sang ngân sắc, khí tức từ trên người chúng tỏa ra so với lúc đầu gần như gấp đôi.
Hai đầu ám thú này sau khi biến thân thì thần thông cũng tăng lên nhiều, hình thể đồng dạng cũng lớn hơn phân nửa.
Vừa thấy cảnh này, Thạch Côn sắc mặt khẽ biến nhưng lập tức không cam lòng yếu thế hét lên một tiếng, hoàng sắc chiến giáp trên người hoàng quang đại phóng, cánh tay lại nhấc lên hướng hai hoả chuỳ gần đó điểm ra một chỉ. Hai hoả chuỳ nguyên bản đang xoay quanh hắn người giống như hai con hoả giao, bỗng nhiên từ trong miệng phát ra một tiếng thanh minh nhưng hoả quang ngoài thân đột nhiên thu lại. Sau đó song chuỳ hoả quang đại phóng, hướng nhị thú mà kích tới. Song chuỳ chưa tới mà hoả diễm đã cuồn cuồn cuốn tới!
Nhị thú sau khi biến thân, lực lượng cuồng tăng, tự nhiên sẽ không có chút mảy may sợ hãi sợ hãi nào, khóe miệng khẽ hừ lạnh một tiếng hướng về phía xa xa đánh ra một trảo. Sau vài tiếng “phốc xuy” xé gió phát ra, trảo mang dài bốn trượng bắn ra xa, sau đó hào quang chợt lóe lên rồi hợp thành một đạo hắc sắc ám nguyệt dài mấy trượng.
Ám nguyệt này chợt lóe lên liền dễ dàng ngăn cản hoả diễm, đồng thời trảm tới hai xích sắc cự chuỳ phía trên không.
‘Oanh’ một tiếng kinh thiên động địa phát ra, hắc quang cùng với hồng mang đan vào nhau, bộ dáng giằng co, ngang tài ngang sức.
Hai đầu ám thú này lúc này lại hé miệng phun ra lưỡng đạo hắc sắc quang trụ, đồng thời huy động mấy hắc sắc hoá thân nhân cơ hội này mà hướng Thạch Côn cuồn cuộn kéo đến.
Thạch Côn lại càng không yếu thế, mở miệng cười nanh ác một tiếng, hai tay bỗng nhiên nắm chặt thành quyền, phân biệt tỏa ra một đoàn hoàng quang chói mắt, sau đó cánh tay vừa động, nhất thời vô số quyền ảnh tuôn ra hướng hắc sắc quang trụ cùng hắc sắc hoá thân mà đánh tới.
Ngay thời điểm nhị thú cùng Thạch Côn tranh đấu, bạch sắc cự mãng bên ngoài thân bạch quang chợt lóe đột nhiên biến ảo thành một thân ảnh thon thả, đôi mắt đẹp tựa tranh vẽ nhưng anh khí bừng bừng. Nữ tử này vừa hiện thân, ngay lập tức hướng chuôi của lam sắc ngọc phiến đánh ra một trảo, ngọc phiến bỗng run lên liền bị nhiếp tới trong tay nữ tử.
Bàn tay mềm mại vừa động, lam sắc ngọc phiến lập tức hướng về phía nhị thú liên tiếp quạt tới. Một lát sau, một cỗ làm hà bay cuộn ra, trước sau liền mạch, cuối cùng cũng hoá thành một cỗ cự lãng lam sắc hơn mười mấy trượng hùng hổ hướng về phía nhị thú cuốn tới.
Cùng lúc đó, ngọn hắc sắc tiểu sơn đang huyền phù giữa không trung cũng nhoáng lên một cái liền vô thanh vô tức tiêu thất nhưng ngay sau đó không trung phía trên đầu nhị thú hôi quang chợt lóe, hắc sắc tiểu sơn quỷ dị hiện ra.
Hắc sắc tiểu sơn nhanh chóng xoay tròn phóng ra hôi sắc quang hà mênh mông chụp xuống đầu nhị thú.
Nhị thú vừa rồi đã chứng kiến kết cục của đồng bạn thì như thế nào lại không phòng bị đánh lén. Lúc này, mấy tiếng giận dữ từ trong miệng phát ra. Nhị thú hắc quang chớp động liên hồi rồi bỗng nhiên nhảy lên không trung một cái.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Hai cự thú hắc quang đại phóng, ở trên không trung tức thì dung hợp làm một, hoá thành một đầu song thủ ngân sắc ám thú!
Sau khi dung hợp xong, hình thể cao chừng hai mươi trượng, con mắt thứ ba trên trán so với lúc trước còn lớn hơn mấy lần, phảng phất như hai ngọn ngân đăng. Mà cự thú sau khi hiện thân, hai con mắt thứ ba bỗng nhiên mở ra, bắn ra hai đạo ngân quang.
Một đạo ngân quang này bắn về phía lam sắc cự lãng, một đạo bắn về phía hắc sắc tiểu sơn trên không trung. Ngân quang chợt lóe liền phân biệt đánh về hai phía.
Nhìn ngân quang có vẻ như nhỏ bé nhưng lại có thần thông khó tin, lam sắc cự lãng và hắc sắc tiểu sơn sau khi va chạm với ngân quang liền đột nhiên đại chấn, tiếp theo dừng lại giữa không trung không hề động đậy chút nào.
“Di!”
Một thanh âm có chút kinh ngạc từ gần đó truyền ra.
Cự thú thấy thần thông của mình đã có hiệu quả nhưng sau khi nghe được thanh âm kinh ngạc gần sát bên người thì ánh mắt lập tức trầm xuống, ngay lập tức hướng về phía thanh âm kia đánh ra một trảo.
Lấy hình thể to lớn của con thú này, mặc dù chỉ là móng vuốt nhưng cũng lớn gần trượng, trảo mang chớp động bao phủ khu vực gần đó, đồng thời cự thú quay đầu lại một cái, ngân mục trên tránh chợt lóe lên, thêm một đạo ngân quang nữa lại xuất hiện.
Sau khi hai đầu ngân mục ám thú dung hợp thành cự thú hai đầu, yêu mục thứ ba hoá ra lại có thể phun ra ngân quang liên tục. Nếu người nào đối đầu với nó, không kịp đề phong với thủ đoạn này thì thật đúng là một kích chí mạng.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền tới, nguyên bổn tại một vị trí trên không nhìn như bình thường bỗng nhiên hiện ra một thân ảnh kim quang chói mắt, bàn tay kim sắc thân ảnh thả ra một ngân sắc đại ấn, sau khi quay cuồng liền hoá thành một mảnh ngân quang dễ dàng đón đỡ lấy cự trảo của cự thú hai đầu.
Nhân ảnh đối mặt với ngân quang chợt lóe kia thì chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng, trước người bỗng nhiên hiện lên một tiểu thuẫn trong suốt, sáng long lanh. Tiểu thuẫn này chỉ lóe lên liền biến thành hơn hơn một trượng che kín phía trước người.
Ngân quang sau khi tiếp xúc với thuỷ tinh thuẫn bài thì chợt quỷ dị lóe lên mà tách ra, sau đó hướng bên cạnh nhân ảnh mà vòng qua, xem ra ngân quang này không có chút tác dụng nào.
Thấy cảnh này, cự thú hai đầu không khỏi thoáng chút ngẩn ngơ.
Kim sắc nhân ảnh kia tự nhiên là Hàn Lập vừa mới giải trừ hắc sa, mà bạch mãng kia thì chính là Thông linh khôi lỗi ‘Oa oa’.
Hắn vừa rồi thấy cự thú đánh ra một trảo liền thả ra bảo vật Thiên Cương Ấn mà chính mình mới thu được gần đây, mượn cơ hội này thử xem uy lực của nhất kiện bảo vật này như thế nào. Hiện tại thấy ấn này dễ dàng đỡ được một kích khi nãy trong lòng tự nhiên vui vẻ không khỏi khẽ cười một tiếng. Sau đó hai cánh phía sau lưng đột nhiên khẽ vỗ một cái, cả người liền biến thành một đạo thanh bạch điện quang biến mất tại chỗ.
Cự thú cả kinh, sáu con mắt cuồng thiểm quét quanh không ngừng. Nhưng kết quả lại khác hẳn so với dự đoán của nó.
Bỗng nhiên không gian phía trên đầu cự thú đột nhiên truyền ra một tiếng sét đánh, thân hình Hàn Lập quỷ dị xuất hiện phía trên hắc sắc tiểu sơn. Hắn lạnh lùng nhìn bảo vật phía dưới chân, bỗng nhiên vươn một ngón tay chỉ xuống phía dưới.
Nguyên bổn ngọn tiểu sơn này đang phiêu phù bất động, lúc này chợt lóe ngân sắc phù văn, tiếp theo cuồng trướng gấp mười lần, phảng phất như lộ ra bản thể.
Cơ hồ trong lúc nhất thời, ngọn núi bỗng nhiên trầm xuống, hư không gần đó đột nhiên vặn vẹo, tiếng xé gió truyền ra. Thân ảnh Hàn Lập và ngọn núi đột nhiên lần nữa biến mất, bỗng nhiên bên ngoài thân cư thú hôi quang quỷ dị chợt lóe lên, ngọn hắc sắc tiểu sơn nguyên bản ở phía trên không trung nhưng đột nhiên bỗng hiện áp lên thân thể rắn chắc của cự thú.
Song thủ cự thú hét lên một tiếng kinh hãi nhưng nó chưa kịp làm gì thì đã bị ngọn tiểu sơn đè xuống, cả thân thể như lưu tinh rơi thẳng xuống mặt đất. Ở trên đường rơi xuống, phía bên ngoài ngọn tiểu sơn bỗng nhiên có ngân sắc phù văn chợt lóe lên, cả ngọn tiểu sơn và cự thú đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng nhưng ngay sau đó, phía trên mặt đất bỗng nhiên truyền đến một tiếng ‘oành’ kinh thiên động địa.
Ngọn hắc sắc tiểu sơn giống như đã thi triển thuấn di bí thuật mà hiện ra ở nơi đó!
Cùng lúc đó, một cái hố đường kính hơn trăm trượng xuất hiện phía dưới ngọn tiểu sơn.
Song thủ cự thú đang bị đè chặt trong hố, chỉ lộ ra hai cái đầu to lớn nhưng trên mặt thất khiếu chảy máu, bộ dạng không thể nhúc nhích mảy may.
Hàn Lập một chân đang dẫm lên trên chỗ cao nhất của ngọn tiểu sơn, thấy vậy hàn quang chợt lóe, đột nhiên ống tay áo bào run lên. Nhất thời hai khẩu phi kiếm dài một tấc theo cổ áo bay ra, nhoáng lên một cái liền hoá thành cự kiếm tám trượng, cự kiếm chợt lóe lên liền bay xuống phía dưới ngọn tiểu sơn.
Thanh quang chợt lóe lên, hai cái cự thủ nhất lượt đồng loạt rớt xuống nhưng quỷ dị chính là ở chỗ cắt ra chỉ thấy một mảnh đen xì, không có một giọt máu nào chảy ra. Bất quá, sắc mặt Hàn Lập lại không chút biểu tình nào lại giơ chân lên dẫm một cái xuống tiểu sơn phía dưới chân.
‘Oanh’ một tiếng nữa truyền ra, ngọn tiểu sơn nhoáng lên hạ xuống một cái làm cho cái hố to phía dưới đột nhiên hạ sâu xuống thêm ba phần, miệng hố cũng mở rộng ra thêm vài phần.
Về phần thân thể của cự thú thì sau khi ngọn núi ép xuống thêm lần nữa thì tấc tấc vỡ vụn ra, vô số phiến hắc sắc quang điểm nháy mắt hướng bốn phương tám hướng tản ra. Nhưng phạm vi mười trượng xung quanh đó đã bị ngọn tiểu sơn thả ra một đám hôi sắc quang hà bao vây lấy đám hắc sắc quang điểm, sau đó lớp lớp bị nhiếp vào trong ngọn tiểu sơn.
Thạch Côn thấy cảnh này liền sửng sốt một chút, vội vàng đem song chuỳ thu lại rồi nhìn về phía Hàn Lập phía dưới, ánh mắt không khỏi toát ra vẻ hoảng sợ, đương nhiên cũng thoáng nhìn thấy ‘Oa oa’.
Nhưng Hàn Lập lại khẽ cười, vẫy tay về phía Oa oa một cái.
Nhất thời Thông linh khôi lỗi liền thu lam sắc ngọc phiến lại, hoá thành một đạo bạch quang, sau một lần chớp động liền biến thành một bạch xà chui vào tay áo Hàn Lập.
Sau khi Hàn Lập thu khôi lỗi về, không chút do dự vỗ hai cánh, hoá thành một đạo điện hồ bắn ra, sau một tiếng sét đánh hắn liền xuất hiện phía trên bầu trời của trận chiến còn lại, trong mắt lộ ra hung quang nhìn xuống phía dưới.
Hoàn cảnh trận chiến bên này khác hoàn toàn so với trận chiến của Thạch Côn. Nguyên bổn Liễu Thuý Nhi đang chiếm thượng phong nhưng lúc này lại đang lâm vào tình trạng nguy cấp.
Bốn con ngân mục ám thú giờ phút này đã hợp thành một đầu ngân sắc cự thú bốn đầu, hình thể to chừng bốn năm chục trượng, khí tức cường đại cỡ thánh giai.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Hàn Lập - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 03/08/2019 11:36 (GMT+7) |