Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Hạ Thiên – Quyển 13 » Phần 73

Hạ Thiên - Quyển 13

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 73

Hạ Thiên chạy vòng qua Thần Sơn một lượt, với hai chân của hắn thì mỗi tấc đất Thần Sơn đều được đi qua, nhưng cuối cùng ngoài tìm được một cặp nam nữ đang “chiến đấu”, căn bản không có gì.

Vô tình trời chuyển tối, trên Thần Sơn chỉ còn lại một cặp nam nữ oan gia.

Vài giờ không có thu hoạch, Hạ Thiên cuối cùng cũng đi về Thiên Thần Đỉnh.

– Này, Em Chân Dài, trời tối rồi, đừng tìm nữa, chúng ta về thôi.

Hạ Thiên ngáp một cái, hắn thật sự có chút mệt mỏi, tối qua ngủ không ngon, bây giờ không có ai trò chuyện, không buồn ngủ mới là lạ.

– Cậu thích thì cứ về.

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói, rõ ràng nàng chưa có ý muốn quay về.

– Này, chẳng lẽ chị muốn ở đây cả đêm?

Hạ Thiên có chút buồn bực:

– Tôi cũng không có hứng ở đây cả tối.

Dạ Ngọc Mị dứt khoát không quan tâm đến Hạ Thiên, vẫn tỉ mỉ tìm kiếm, không biết đang tìm thứ gì.

– Em Chân Dài, chị đã kiểm tra mấy trăm lần rồi?

Hạ Thiên nhịn không được hỏi.

– Cậu câm miệng lại được không?

Dạ Ngọc Mị có chút bực bội, nàng quát lên một tiếng.

– Này, chị còn chưa đi thì tôi đi đấy.

Hạ Thiên cũng không muốn ở lại chỗ này.

– Tốt nhất là đi xa một chút, đừng quay về.

Dạ Ngọc Mị tức giận nói.

– Thật sự là không biết tốt xấu, nếu không phải tôi lo chị bị đám người Phiêu Miểu tiên môn giết chết, tôi cũng không thèm quan tâm.

Hạ Thiên có chút bất mãn:

– Thôi được, chị đã muốn ở đây thì cứ ở lại tự nhiên, tôi về trước.

Hạ Thiên nói đi là đi, nói xong thì bay xuống Thiên Thần Đỉnh, bay về phía biệt thự bên kia Hồ Nguyệt Lạc.

Dạ Ngọc Mị đứng ngạo nghễ trên Thiên Thần Đỉnh, mắt nhìn về phương xa, tuy không lạnh băng nhưng lại có chút cách ly.

Sau khi Hạ Thiên bỏ đi thì nàng đã liên tiếp tìm đường đi vào pháp trận, nàng tin năm xưa mình vào thế giới này thông qua một pháp trận Tiên Môn, một pháp trận mà nàng và Nguyệt Thanh Nhã vô tình chiến đấu phát hiện ra, cửa vào của nó ở thế giới này là Thần Sơn, nhưng đến bây giờ nàng vẫn chưa tìm ra chút tung tích của nó.

Dạ Ngọc Mị phát hiện mình rất thích chỗ này, sau khi đi vào thế giới này, nàng hầu như không có bao nhiêu chỗ cảm thấy thích thú, Thanh Phong Sơn miễn cưỡng xem như là một nửa, dù nàng mới đến đây nhưng lại phát hiện đứng chỗ này có thể cảm nhận được tất cả ở xung quanh, trong mơ hồ nàng giống như quay về thế giới kia, chính là đại lục Tiên Vân.

Linh khí của Thần Sơn dù không được nồng đậm như Thanh Phong Sơn, nhưng nếu so với bất kỳ chỗ nào khác trên thế giới này thì cũng nồng đậm hơn. Chỗ này có vài chục ngọn núi nhỏ, còn có Hồ Nguyệt Lạc vây quanh, nó làm cho Dạ Ngọc Mị cảm thấy quen thuộc. Nàng đứng đây giống như tìm lại được cảm giác ở đại lục Tiên Vân, đứng trên ngọn núi này giống như đứng trên ngọn núi nào đó ở đại lục Tiên Vân.

– Thế giới này cuối cùng cũng không thuộc về mình.

Dạ Ngọc Mị ngẩng đầu nhìn trời, tối nay trăng lên cao, tâm tình của nàng cũng tốt hơn khá nhiều. Vầng trăng sáng trên bầu trời cũng giống như ở đại lục Tiên Vân, lúc này càng làm cho nàng sinh ra ảo giác, giống như nàng trở lại đại lục Tiên Vân, hay giống như hai mươi năm qua nàng căn bản chưa rời khỏi đại lục Tiên Vân.

Có đôi khi Dạ Ngọc Mị luôn không tự giác thầm nghĩ, có phải thế giới này cũng thuộc đại lục Tiên Vân? Phải biết rằng đại lục Tiên Vân có lãnh thổ rộng lớn, nói không chừng nơi đây chính là một vùng hẻo lánh của đại lục Tiên Vân, là một góc nào đó nàng chưa đi qua?

Nhưng khi Dạ Ngọc Mị biết thế giới này thật ra chỉ là một tinh cầu nhỏ, gọi là địa cầu, hầu như tất cả khu vực đều được người ta thăm dò, khi đó nàng mới biết chỗ này không phải vùng hẻo lánh thuộc đại lục Tiên Vân, chỉ là một ngân hà hẻo lánh mà thôi. Nàng nghĩ có lẽ đại lục Tiên Vân ở một chỗ khác, cách rất xa nơi này.

Nhưng Dạ Ngọc Mị nghĩ mãi mà không rõ, vì sao trong đại lục Tiên Vân có pháp trận đưa mình và Nguyệt Thanh Nhã đến chỗ này? Chẳng lẽ ở đại lục Tiên Vân từng có một vị tiền bối tu tiên đến thế giới này? Hay là giữa hai thế giới thật sự có một mối liên lạc nào đó?

Dạ Ngọc Mị rất muốn quay về, không phải vì có tình nhân như tên khốn Hạ Thiên kia nói, nguyên nhân chủ yếu nhất là ở đây quá tịch mịch.

Đúng vậy, là tịch mịch, ở thế giới này Dạ Ngọc Mị cảm thấy quá tịch mịch, nơi này không có người tu tiên, không có ai tu luyện, lại không có đối thủ. Nơi này hầu như chẳng có thứ gì, vì vậy nàng phải quay về, phải về đại lục Tiên Vân, chỉ ở đó nàng mới cảm thấy mình sống có ý nghĩa.

– Mình trở về, cô ấy sẽ tịch mịch sao?

Trong đầu Dạ Ngọc Mị chợt lóe lên hình bóng của một người phụ nữ mặc áo bào trắng, dù nàng không muốn thừa nhận, nhưng nàng biết rõ, cô gái áo bào trắng kia chính là lo lắng lớn nhất trong kiếp này của mình.

Dạ Ngọc Mị cứ như vậy mà lẳng lặng đứng trên Thiên Thần Đỉnh, tư thái tuyệt thế của nàng đủ để bầu trời rung chuyển, ánh trắng mờ nhạt, nhưng đáng tiếc là lúc này không có ai được thưởng thức tình cảnh đẹp đẽ như vậy. Không biết bao lâu sau, một cảm giác báo động chợt kéo Dạ Ngọc Mị từ trong trạng thái như thật như ảo bừng tỉnh trở lại, nàng chợt xoay người, vẻ mặt biến đổi. Trên bầu.

Trời không xa là một bóng trắng lặng lẽ bay đến, chỉ sau nháy mắt đã đến Thiên Thần Đỉnh, rơi xuống cách Dạ Ngọc Mị chưa đủ mười mét.

Đây không phải là Hoàng Tĩnh Di của Phiêu Miểu tiên môn, mà là một người đàn ông chưa đến ba mươi, mày kiếm mắt sáng, dáng người cao lớn, khí chất bất phàm, trên người hắn cũng bùng ra khí tức hùng mạnh. Lúc này gió núi như ngừng thổi, mà lúc này Dạ Ngọc Mị cũng chợt cảm thấy không gian bốn phía như ngưng tụ, người đàn ông anh tuấn kia làm nàng sinh ra áp lực rất lớn.

– Dạ Ngọc Mị?

Người đàn ông áo trắng dùng giọng kinh ngạc nói:

– Ngươi còn sống sao?

– Hai mươi năm trước Phiêu Miểu tiên môn hình như không có người như ngươi.

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng đáp, nàng cũng nói thật lòng, vì hai mươi năm trước nàng biết tất cả những đệ tử nổi danh của Phiêu Miểu tiên môn, nàng không biết Hoàng Tĩnh Di cũng như người đàn ông này, có thể thấy dù là Hoàng Tĩnh Di hay người đàn ông này cũng đều là những đệ tử nổi bật của Phiêu Miểu tiên môn hai mươi năm sau này.

– Hai mươi năm trước ta mới gia nhập Phiêu Miểu tiên môn chưa lâu, lúc đó mới tám tuổi mà thôi.

Người đàn ông áo trắng đã trấn định lại, giọng điệu cũng bình thản:

– Ta đã từng thấy Nguyệt sư tỷ, phong tư tuyệt thế của nàng đủ để ta tự ti mặc cảm, khi ta nghe tin Nguyệt sư tỷ mất tích, ta từng thề, dù là chân trời góc biển, dù là tận cùng bầu trời hay dưới hoàng tuyền, ta sẽ tìm được nàng.

Giọng điệu của người đàn ông áo trắng dần trở nên lạnh lùng:

– Dạ Ngọc Mị, ta hỏi ngươi, Nguyệt sư tỷ còn sống hay không?

– Tất nhiên còn sống, hơn nữa còn sống tốt hơn so với ngươi.

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói.

– Rất tốt, nói cho ta biết, Nguyệt sư tỷ đang ở đâu?

Người đàn ông mặc áo trắng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Dạ Ngọc Mị:

– Chỉ cần ta có thể tìm được Nguyệt sư tỷ, ta có thể thả cho ngươi một con đường sống.

– Nói cho ta biết lối về đại lục Tiên Vân nằm ở chỗ nào, ta sẽ nói cho ngươi biết Nguyệt Thanh Nhã ở đâu.

Dạ Ngọc Mị vẫn dùng giọng lạnh lùng nói, dù nàng biết rõ người đàn ông áo trắng mạnh hơn mình rất nhiều, nhưng nàng không sợ hãi, nàng vững tin chính mình có đầy đủ năng lực thoát đi.

– Dạ Ngọc Mị, ngươi không có tư cách đặt điều kiện với ta.

Người đàn ông áo trắng cười lạnh một tiếng:

– Ngươi chỉ có hai lựa chọn, một là nói, hai là chết.

Chữ chết vừa ra khỏi miệng thì người đàn ông áo trắng đã hành động, hắn khẽ phất tay, nhìn thì có vẻ tùy ý nhưng một luồng lực lượng khủng bố mãnh liệt phóng về phía Dạ Ngọc Mị.

Dạ Ngọc Mị nhanh chóng lui ra, sợi tơ màu đen cũng nhanh chóng phóng ra, vẻ mặt nàng có chút khó coi, vì công lực của người đàn ông áo trắng thật sự còn mạnh hơn cả Hoàng Tĩnh Di, ít nhất cũng là Kim Đan hậu kỳ, thật sự không kém quá nhiều so với nàng hai mươi năm trước. Dù là hai mươi năm trước thì nàng cũng không dễ.

Thắng người này, mà hiện tại nàng càng không có khả năng.

Sau khi có phát hiện như vậy thì Dạ Ngọc Mị dứt khoát cho ra một phương án, là bỏ chạy.

Nếu đã hoàn toàn không có khả năng chiến thắng đối thủ, cần gì phải lãng phí thời gian? Tuy vết thương trong cơ thể Dạ Ngọc Mị đã khá tốt, nhưng nàng cũng không muốn hao phí công lực trong một trận chiến mà biết chắc mình không thắng. Vì thế lúc này sợi tơ màu đen phóng về phía người đàn ông áo trắng, cơ thể nàng cũng đã rời khỏi Thiên Thần Đỉnh.

– Muốn chạy sao?

Người đàn ông áo trắng cười lạnh một tiếng, hắn căn bản không quan tâm đến sợi tơ màu đen của Dạ Ngọc Mị, hắn đột nhiên phóng về phía trước.

Tuy chỉ là phóng ra một bước nhưng khi xuất hiện lại cách Dạ Ngọc Mị chưa đến ba bước, sau đó hắn nhanh chóng tung một chưởng.

– Trời ạ, Chỉ Xích Thiên Nhai.

Dạ Ngọc Mị thầm mắng một câu, người đàn ông áo trắng này ro ràng luyện bộ pháp Chỉ Xích Thiên Nhai, trong nháy mắt đã đuổi theo nàng, làm nàng căn bản không thể nào chạy trốn.

Dạ Ngọc Mị không thể nào không chính diện nghênh địch, thời gian quá ngắn cũng không thể cho nàng cơ hội né tránh, công lực chênh lệch quá lớn, nàng căn bản không thể nào dùng chiêu thức gì hay để đối kháng, quan trọng là bộ pháp của đối phương cũng tinh diệu hơn nàng.

Dạ Ngọc Mị vừa rồi còn có tự tin bỏ chạy, nhưng bây giờ nàng chợt đau đớn phát hiện ra vấn đề, mình chỉ có thể liều mạng mà thôi. Lúc này mười sợi tơ trên người nàng chợt túa ra bay múa, một nửa ở lại bay lượn quanh người nàng, một nửa còn lại nhanh chóng hóa thành kén, bao bọc cơ thể nàng vào bên trong.

Người đàn ông áo trắng chợt cười lạnh, bàn tay rung lên, những sợi tơ đang bay múa bị kéo ra, sau đó hắn nặng nề vỗ một chưởng lên mặt kén.

Đúng lúc này trong kén chợt có một bàn tay trong suốt vỗ về phía ngực người đàn ông áo trắng nhanh như chớp, mà sợi tơ đen trước đó cũng đột nhiên quay về, phóng vào sau gáy đối phương.

– Ầm!

Một âm thânh khủng bố vang lên, đồng thời còn có một tiếng kêu đau đớn:

– Á!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Danh sách truyện cùng bộ:
Hạ Thiên – Quyển 1
Hạ Thiên – Quyển 2
Hạ Thiên – Quyển 3
Hạ Thiên – Quyển 4
Hạ Thiên – Quyển 5
Hạ Thiên – Quyển 6
Hạ Thiên – Quyển 7
Hạ Thiên – Quyển 8
Hạ Thiên – Quyển 9
Hạ Thiên – Quyển 10
Hạ Thiên – Quyển 11
Hạ Thiên – Quyển 12
Hạ Thiên – Quyển 13
Hạ Thiên – Quyển 14
Thông tin truyện
Tên truyện Hạ Thiên - Quyển 13
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 04/08/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hàn Lập – Quyển 22
Cánh cửa hình vuông bằng đá ầm ầm mở ra. Giải Đạo Nhân cũng mau chóng cảm ứng được, thân hình hắn chợt lóe lên đã xuất hiện ngay cạnh Hàn Lập rồi dùng ánh mắt sáng như sao quan sát tỉ mỉ. Hiện giờ Giải Đạo Nhân đã khôi phục lại thực lực của một tu sĩ Đại Thừa Kỳ. Ánh mắt bình...
Phân loại: Truyện nonSEX Hàn Lập
Giang Nam – Quyển 7
Mọi người không khỏi động dung, rối rít hướng mười vị lão giả này nhìn lại, chỉ thấy mười vị lão giả này từng cái từng cái tu vi vô cùng cường đại, rõ ràng là Thiên Cung tam trọng cường giả, còn có hai người chính là Thiên Cung tứ trọng cường giả, đã có thể nói Chưởng Giáo Chí Tôn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Giang Nam
Quan Trường – Quyển 17
Từ trong tâm mà nói, Hạ Tưởng không muốn đi Lĩnh Nam, không phải là nhát gan, cũng không phải là không có chí tiến thủ, mà nguyên nhân căn bản nhất là vẫn không muốn nghĩ đến chuyện của tỉnh Tề, có đầu không có đuôi. Hắn muốn tự tay kết thúc âm mưu của Tần Khản, nên một nhiệm kỳ ở...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Quan Trường
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân