Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Hạ Thiên – Quyển 10 » Phần 138

Hạ Thiên - Quyển 10

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 138

Người gầm lên không phải là ai khác mà chính là Trần Tư Minh, rõ ràng hắn là người cực kỳ kiêu ngạo, lần này đến gặp Y Tiểu Âm vốn cũng không phải tình nguyện. Vì vậy khi nàng tiến vào phòng thì hắn còn chưa thèm nhúc nhích, bộ dạng rất kiêu căng, nhưng sau đó hắn lại thấy rõ ràng dung mạo của nàng.

Dung mạo của Y Tiểu Âm đủ để cho bất kỳ tên đàn ông nào cũng phải kinh hoàng, đặc biệt là sau sự kiện tối qua thì trên người nàng càng có thêm sức quyến rũ cực mạnh với đàn ông. Trần Tư Minh là đàn ông, là kẻ đã gặp qua vô số phụ nữ đẹp, nhưng sau khi được gặp Y Tiểu Âm thì hắn lập tức cảm thấy đám phụ nữ trước kia đều là mây bay. Vì thế mà hắn vứt bỏ thói kiêu căng, chủ động đứng lên chào hỏi Y Tiểu Âm, tự giới thiệu chính mình, đồng thời còn muốn lợi dụng cơ hội để được nắm tay Y Tiểu Âm, muốn được sờ vào bàn tay nhỏ bé non mềm của nàng.

Nhưng Trần Tư Minh dù thế nào cũng không ngờ nhiệt tình của bị đối xử lạnh nhạt chưa từng có, đúng vậy, đối với hắn thì đây chính là điều chưa từng xảy ra. Trước kia hắn gặp ai cũng không cần quan tâm đối phương có thân phận gì, dù thân phận của đối phương rất cao thì ít nhất cũng có cơ hội chào hỏi, nhưng Y Tiểu Âm thì không, nàng căn bản không quan tâm đến hắn, thậm chí cũng không thèm nhìn hắn, lại càng không nói là bắt tay.

Điều này làm cho Trần Tư Minh rất tức giận, đây thật sự là điều nhục nhã với hắn, đàn ông luôn khó thể nhẫn nhịn được sự nhục nhã, hơn nữa là nhục với người đẹp, điều này càng khó thể chịu được. Y Tiểu Âm chẳng những là người đẹp, hơn nữa còn là cực phẩm mỹ nữ, thậm chí còn có thể nói là mỹ nữ trong mỹ nữ. Trần Tư Minh gần đây rất kiêu ngạo nhưng bây giờ bị một người phụ nữ như vậy không thèm quan tâm, tất nhiên hắn sẽ khó thể chịu đựng được.

Trần Tư Minh vốn đã chuẩn bị nhịn một chút, vì hắn đến đây để đàm phán với Y Tiểu Âm, hắn định lợi dụng lúc đàm phán để làm khó dễ. Nhưng hắn không ngờ Y Tiểu Âm lại làm ra một sự kiện để mình chuốc lấy nhục nhã, nàng khinh thường đàm phán với hắn, cứ như vậy mà xoay người bỏ đi.

Vì vậy mà khoảnh khắc khi Y Tiểu Âm xoay người thì Y Tiểu Âm thẹn quá hóa giận đã cảm thấy máu nóng bùng lên, hắn không tự khống chế được mà phải đứng lên, sau đó chửi ầm lên không thèm quan tâm đến phong độ.

Trần Tư Minh vốn cho rằng tức giận mắng như vậy sẽ làm cho Y Tiểu Âm đáp lời, ít nhất cũng làm nàng dừng bước. Nhưng lúc này sự kiện làm hắn tan vỡ đã xảy ra, Y Tiểu Âm căn bản không quan tâm đến hắn, nàng trực tiếp rời khỏi phòng, đúng lúc một câu nói bay vào trong tai Trần Tư Minh:

– Không cần quan tâm đến nhân vật trời ơi này.

Trần Tư Minh nghe được câu nói kia mà cảm thấy điên cuồng, hắn mà là nhân vật trời ơi sao? Ở Cảng Thành này có bao nhiêu người thấy hắn mà phải cung kính, người phụ nữ này dám nói hắn như vậy sao?

– Hừ, đứng lại cho ông…

Trần Tư Minh phát điên chợt phóng khỏi bàn, hắn nhào ra khỏi phòng và chạy về phía Y Tiểu Âm.

– Cút ngay.

Đúng lúc này một tiếng quát khẽ vang lên bên tai Trần Tư Minh, sau đó hắn cảm thấy bụng đau dữ dội, một lực lượng khủng bố phóng đến đánh hắn bay lên không, sau đó rơi xuống đất, ngã đau đến mức thất điên bát đảo, vài phút sau vẫn chưa thể đứng lên.

Đến khi Trần Tư Minh tỉnh táo trở lại và bò lên thì bóng dáng của Y Tiểu Âm đã không còn.

– Hừ, dám đánh ông, đừng để ông tìm được ngươi, nếu không ông sẽ cho ba ngày ba đêm không thể xuống giường.

Trần Tư Minh thở hổn hển mắng, sau đó hắn quát lớn:

– Phạm Tử Lương, lại đây cho ông.

– Trần… Trần thiếu gia, cậu có gì phân phó?

Phạm Tử Lương cẩn thận hỏi.

– Thu thập tất cả những tư liệu của nữ nhân kia cho tôi.

Trần Tư Minh dùng giọng ra lệnh nói.

– Tôi sẽ lập tức thu thập.

Phạm Tử Lương vội vàng gật đầu, hắn cũng không đám cãi lời Trần Tư Minh.

– Bây giờ đi làm ngay.

Trần Tư Minh quát lớn.

– Vâng, tôi sẽ đi lấy ngay.

Phạm Tử Lương tiến vào phòng, sau đó bắt đầu thu dọn tài liệu về Y Tiểu Âm.

– Hừ, cái gì là nữ thần y đệ nhất thủ đô, nơi đây cũng không phải là thủ đô.

Trần Tư Minh tức giận mắng, hắn hận không thể lập tức tìm được Y Tiểu Âm, sau đó để nàng xuống dưới thân mà chà đạp.

Khi Trần Tư Minh đang cực kỳ tức giận thì trong cục cảnh sát thành phố Cảng Thành, cục trưởng Tạ Chính Khôn cũng đang nổi trận lôi đình răn dạy hai người, một là tổ trưởng tổ trọng án Sử Kình Tùng, một người khác chính là thủ trưởng trực tiếp của Sử Kình Tùng, là đội trưởng đội cảnh sát Phó Gia Cường.

Sử Kình Tùng và Phó Gia Cường đều coi như là cảnh sát lão thành, tuy chức vụ không cao nhưng lại có độ nặng rất lớn ở cục công an thành phố. Tuy cảnh sát chói mắt nhất chính là Lý Tư, nhưng tên cảnh sát ngôi sao thường khinh thường những vụ án nhỏ nhặt, căn bản giao hết cho hai người này đi làm.

– Buồn cười, đúng là quá buồn cười, các người đi ngay, lập tức đi bắt ngay tên Tống Tử coi trời bằng vung kia lại.

Tạ Chính Khôn tức giận quát lớn.

Tạ Chính Khôn không thể không nổi giận, tên khốn Tống Tử kia chỉ đến Cảng Thành vài ngày nhưng mang đến rất nhiều phiền toái, nếu lúc này lão được gặp Tống Tử, sợ rằng lão sẽ rút súng bắn ngay.

Đầu tiên là Trì Nhân Phong chết, dù tên này không phải là danh nhân gì của Cảng Thành nhưng lại có quan hệ cực rộng, có tới lui với không ít đại nhân vật ở Cảng Thành. Lần này Trì Nhân Phong vừa chết thì Tạ Chính Khôn lập tức nhận được vài cuộc điện thoại, nhất định phải tìm cho ra hung thủ.

Tạ Chính Khôn giao sự việc này cho Sử Kình Tùng, lão thấy Sử Kình Tùng sẽ nhanh chóng điều tra được hung thủ, nhưng điều làm lão không ngờ chính là Sử Kình Tùng chẳng làm được gì, hơn nữa còn tổn thất nặng nề.

Tên thầy thuốc Tống Tử gì kia không những làm cho Sử Kình Tùng mất mặt trước mặt mọi người, thậm chí còn làm cho Phương Lam phải đập đầu vào cạnh bàn và hôn mê, bây giờ còn đang ở trong bệnh viện. Thậm chí tên kia còn đứng trước mặt mọi người mà hành hung Nhiếp Nhân Kiệt, điều này càng làm cho Tạ Chính Khôn muốn ói máu. Phải biết rằng Nhiếp Nhân Kiệt cũng không phải là nhân vật dễ trêu chọc, nhưng nếu so sánh với hai sự kiện kia thì chuyện xảy ra hôm nay mới chính thức làm Tạ Chính Khôn căm tức.

Sáng sớm Tạ Chính Khôn đã nhận được tin tức, có người đập nát một chiếc xe buýt trên đường, còn đánh cả hành khách, ảnh hưởng rất xấu. Không bao lâu sau lão lại nhận được báo cáo của thủ hạ, bọn họ bị người ta bắt cóc, mà sau đó một tin tức làm lão tan vỡ chợt truyền đến, thần thám tử Lý Tư trong cục bị người ta ném ra khỏi biệt thự, hơn nữa còn mười tên cảnh sát khác bị ném ra theo. Bây giờ mười tên cảnh sát kia vẫn còn hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, sau khi làm rõ tình huống thì bọn họ phát hiện chỉ một người duy nhất làm ra những chuyện kia, đó chính là tống thần y Tống Tử.

– Cục trưởng, Tống Tử giống như có năng lực không tầm thường, chúng ta chỉ là cảnh sát bình thường, muốn bắt hắn là không dễ gì…

Sử Kình Tùng dù biết lời nói này sẽ làm Tạ Chính Khôn tức giận nhưng vẫn không nhịn được phải nói ra, dù sao hắn cũng đã tự mình ăn đòn đau.

Quả nhiên Sử Kình Tùng vừa nói lời này đã bị Tạ Chính Khôn gầm lên cắt ngang:

– Cái gì mà năng lực không tầm thường? Hắn cũng là người, các anh cũng là người, tóm lại hôm nay trước khi tan sở thì tôi muốn thấy tên Tống Tử kia ở cục, nếu không làm được thì đừng mặc đồng phục cảnh sát nữa.

Tạ Chính Khôn cũng không cho đám Sử Kình Tùng cơ hội nói chuyện mà vung tay lên:

– Bây giờ các anh ra ngoài, bắt không được người thì đừng quay lại.

Sử Kình Tùng có chút bất đắc dĩ nhưng đành phải đi ra phòng cục trưởng, Phó Gia Cường nãy giờ không nói lời nào cũng đi ra theo, sau đó hắn tiến nhanh vài bước đuổi kịp Sử Kình Tùng, hai bên sóng vai cùng đi:

– Anh Sử, đừng buồn bực nữa, mau đi dùng cơm trưa, chúng ta ra ngoài dùng cơm, uống vài ly.

– Được, đi thôi.

Sử Kình Tùng khẽ gật đầu, hắn căn bản không có dự định đi bắt người, Lý Tư dẫn theo hơn chục người đã bị đánh văng ra, bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, bọn họ phải làm sao đây?

Sử Kình Tùng và Phó Gia Cường thật ra có quan hệ cá nhân rất tốt, bọn họ nhanh chóng ra khỏi cục cảnh sát, tìm một nhà hàng nhỏ ở gần đó, chọn thức ăn, khui một bình rượu trắng, vừa ăn uống vừa nói chuyện.

– Anh Sử, tên họ Tống kia có địa vị gì?

Phó Gia Cường hỏi.

– Không biết, không điều tra được, tôi cảm thấy hắn dùng tên giả, cùng ở chung với hắn là một người phụ nữ, tuy tên là Ninh Khiết có không ít nhưng không tìm được một người nào giống như vậy.

Sử Kình Tùng thở dài:

– Anh Phó, hai người kia nhìn qua có vẻ không dễ đụng vào, nói thế nào nhỉ, bọn họ gây cho tôi một cảm giác kỳ quái, không, phải nói là quỷ dị, đúng vậy, là quỷ dị.

– Quỷ dị? Thế nào là quỷ dị?

Phó Gia Cường có chút ngạc nhiên:

– Anh Sử, hình như đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy anh nói như vậy.

– Thật ra trước khi điều tra vụ án Trì Nhân Phong, tôi cho rằng Trì Nhân Phong vì đột nhiên phát bệnh cấp tính mà chết, không liên quan gì đến Tống Tử, dù sao bọn họ chỉ nói với nhau vài câu, căn bản không tiếp xúc cơ thể. Nhưng bây giờ tôi đã tin Trì Nhân Phong chết trong tay Tống Tử.

Sử Kình Tùng nói:

– Chuyện tối qua vốn rất quỷ dị, tôi vốn muốn dùng còng tay bắt người này, nào ngờ lại tự còng chính mình, sau đó Phương Lam chợt ngã xuống không rõ nguyên nhân. Anh nói xem một người đang đứng tốt, còn không cử động, sao có thể ngã được? Tôi suy đoán tất cả là do tiểu tử kia động tay động chân.

– Anh nói vậy làm tôi cũng thấy quỷ dị, tiểu tử kia chẳng lẽ có siêu năng lực gì đó?

Phó Gia Cường cau mày.

– Tôi nghe nói sáng nay đám người Lý Tư mỗi người một khẩu súng chạy vào nhà, kết quả là chưa đến một phút sau đã bị ném ra, đã hôn mê ngay từ bên trong nhà. Dù là bộ đội đặc chủng cũng không lợi hại như vậy.

– Điều này cũng khó nói, nhưng tám giờ sáng nay tiểu tử này đập nát nhừ một chiếc xe buýt. Anh Phó, không phải chỉ là đập vỡ kiếng thủy tinh, thật sự là đập nát, thành một đống sắt vụn.

Sử Kình Tùng thở dài:

– Anh đừng nói tôi nhát gan, bây giờ tôi thật sự không dám đi bắt hắn, tôi sợ mình sẽ như Trì Nhân Phong, sẽ chết một cách không rõ nguyên nhân.

– Không bắt cũng không được, nếu không chúng ta khỏi công tác. Anh Sử, xem ra chúng ta phải nghĩ biện pháp.

Vẻ mặt Phó Gia Cường có chút nhưng trọng:

– Anh nói xem, chúng ta nên áp dụng phương pháp gì? Bắt người thì quá nguy hiểm, không bắt thì sao có thể báo cáo với cục trưởng?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Danh sách truyện cùng bộ:
Hạ Thiên – Quyển 1
Hạ Thiên – Quyển 2
Hạ Thiên – Quyển 3
Hạ Thiên – Quyển 4
Hạ Thiên – Quyển 5
Hạ Thiên – Quyển 6
Hạ Thiên – Quyển 7
Hạ Thiên – Quyển 8
Hạ Thiên – Quyển 9
Hạ Thiên – Quyển 10
Hạ Thiên – Quyển 11
Hạ Thiên – Quyển 12
Hạ Thiên – Quyển 13
Hạ Thiên – Quyển 14
Thông tin truyện
Tên truyện Hạ Thiên - Quyển 10
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/07/2020 03:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 19
Giữa khe hở đá núi trọc có một hang động lộ ra các cái đầu, những khuôn mặt không có vui buồn hờn giận. Bọn họ đều là người áo đen ngóng nhìn đoàn người trở về, xem sơ thì nhiều cỡ mấy vạn người. Không ai nói chuyện, chỉ nghe tiếng gió thổi vù vù. Nhiều quỷ tu ngưng tụ ra âm khí...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Dương Thần – Quyển 13
Điều khiến Tuệ Lâm không ngờ là, Dương Thần trực tiếp lắc đầu. Không biết, anh chỉ nhớ, bị cái tháp ở giữa phái Thục Sơn, dùng dây xích buộc lại, lực lượng đó rất thần bí, mạnh đến nỗi anh căn bản không thể kháng cự, sau đó chỉ chớp mắt, liền rơi vào nơi kỳ lạ cổ quái này...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Cô gái đến từ hôm qua
Tụi con gái trên trái đất này hình như đều được đúc ra từ một khuôn. Có một cái thói, không hiểu là thói tốt hay thói xấu, gần như đứa con gái nào cũng “mắc phải”. Đó là sau khi chuyển từ giai đoạn “thăm dò bí mật” qua giai đoạn “thừa nhận hợp pháp” bao giờ...
Phân loại: Truyện nonSEX Nguyễn Nhật Ánh Truyện teen
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân