Dương Thần điềm tình nhắm mắt lại, cảm thụ được thần lôi màu đen đang từng bước từng bước thâm nhập và dung hợp với cơ thể mình.
Dương Thần ngừng thở, cũng đã cắt đứt tất cả mọi quan hệ với trời đất, thậm chí cũng đã ngừng vận chuyển chân nguyên, ngừng cả vận chuyển công pháp…
Sao trời!
Trước mắt là sao trời mênh mông không biên giới.
Dương Thần phát hiện, bản thân hắn đã chìm đắm giữa dòng sông ngân hà tràn đầy thần bí và mỹ lệ.
Những ngôi sao lấp lánh sặc sỡ tựa như những viên đá quý đua nhau khoe sắc, vây quanh vũ trụ tối om, truyền đến một tia ấm áp.
Vũ trụ là thân thiết như vậy, một cảm giác quen thuộc chưa từng có từ trước tới nay, thân thể của hắn ngay tại đây tự do bay lượn, xuyên qua xuyên lại như con thoi, trong nháy mắt đã đi được ngàn vạn dặm.
Giống như cá tung tăng vẫy vùng trong nước, như con chim nhỏ bay lượn trên không trung, thế giới của Dương Thần là vũ trụ nguy nga lộng lẫy.
Ngọc Thanh thần lôi màu đen đang lưu động ngay trước mắt, giống như người bạn.
Thân thiết nhất, không hề mang đến cho bản thân bất kỳ một cảm giác đau đớn hay bất an gì cả.
Thế nhưng, khi Dương Thần cố gắng nắm nó lại trong lòng bàn tay lại chi là một khoảng trống, không có cách nào bắt lấy được.
Mình vẫn còn thiểu sót gì hay sao? Mình không thể nào mà nắm lấy nó được?
Dương Thần có thế cảm nhận một cách rõ ràng, loại sức mạnh thứ ba mà mình đã vô cùng quen thuộc…
Ngọn lửa điên cuồng màu tím, ngọn lửa ăn mòn màu tím và ngọn lừa hủy diệt màu xám…
Ba loại mồi lửa do Thiên hỏa, Huyền thủy và hai cực âm dương ngưng luyện mà ra, lần này lại hợp với nhau một cách thần kỳ…
Sự dung hợp của tử hỏa và lam hỏa cho ra Thái thanh thần lôi tô lam, còn lam hỏa dung hợp với ám hỏa lại cho ra Thượng thanh thần lôi ngân lam.
Ngọc thanh thần lôi màu đen lẽ nào lại là do sự dung hợp ngọn lửa thứ ba hay sao?
Không…
Dương Thần nhạy bén cảm nhận được một lực lượng thần bí hơn trong thần lôi này, đó chính là một lực lượng ở tầng cao hơn, dung hợp một cách hoàn mỹ với ba loại mồi lừa.
Mà vừa hay lực lượng quan trọng thứ tư này khiến cho Ngọc thanh thần lôi vượt qua.
Cả ranh giới của pháp tắc thiên địa, nguyên thần dẫn dắt hắn đã thoát ra khỏi gông xiềng của trời đất, tiến vào vũ trụ…
Dương Thần còn nhớ, Jane có từng hỏi hắn có thể ngao du như thường trong vũ trụ được hay không? Hắn đã nói với cô là không thể làm được điều đó, bởi vì không có linh khí trong trời đất, hắn sẽ thiếu đi một loại năng lượng để sinh tồn trong vũ trụ.
Năng lượng tối om thần bí trước mắt này có thể là chìa khóa mà hắn luôn cất công đi tìm bấy lâu nay!
Dương Thần bất giác tiến vào một thế giới huyễn hoặc khó hiểu, lúc này, đối với hắn ta thời gian dường như không còn tồn tại nữa.
Hắn vẫn chính là hắn, thế giới của hắn thì vẫn cứ là thế giới của hắn.
Thời gian dần trôi qua, trong thế giới của Dương Thần, tất cả bắt đầu biến mất.
Các chư thần bao vây tấn công từ bốn phía, Đại địa chi thụ, biển cả, sông băng, không khí, mặt đất, bầu trời, rồi lại đến trái đất…
Những ngôi sao nhiều không kể hết cũng bắt đầu biến mất dần, lớn thì có hằng tinh bốc cháy, nhỏ thì có các mảnh nhỏ xíu giữa các vì sao, tinh vân biến mất, ngân hà cũng biến mất rồi, tất cả ánh hào quang ở nơi xa xôi cũng đều biến mất…
Song cứ cho là tất cả đều biến mất hết, dù cho thời gian đã không còn tồn tại nữa, không gian cũng không còn ý nghĩa gì đi nữa, nó vẫn cứ tồn tại…
Đó mới là bộ dạng nguyên gốc nhất của vũ trụ, đó mới là lực lượng nguyên thủy nhất…
Rất mãnh liệt!
Dương Thần cảm thấy sâu thẳm trong tâm hồn mình giống như là mở ra một đôi mắt hoàn toàn mới!!
Thế giới của hắn từ có đến không rồi lại từ không đến có hoàn toàn không giống nhau!
Ngọc thanh thần lôi đang vờn quanh mình kia cuối cùng cũng không còn là hư ảo nữa, mà là một loại năng lượng thật sự có thể sờ thấy được…
Một cái giật mình, khiến cho Dương Thần từ trong bóng tối vô tận quay trở về thế giới thực tại!
Tiếp đó, khóe miệng của Dương Thần không kiềm chế được, ngốc nghếch nở một nụ cười:
Khà khà… khà khà… ha ha… ha ha…
Dương Thần mở mắt ra, ngửa mặt lên trời cười sằng sặc, cười đến độ hớn hở mà trước giờ chưa từng thấy.
Trong hư không, bóng tối tình mịch ấy dường như đã cảm nhận được điều gì, nên mới thỏa lòng thỏa dạ mà bắt đầu hợp dần lại.
Vòng xoáy linh lực cũng dần dần phân tán ra, tựa như chưa hề có chuyện gì xảy ra vậy, trời đất lại bình yên trớ lại.
Điều khiến cho các chư thần lại phải ngạc nhiên thêm một lần nữa là Ngọc thanh thần.
Lôi kiếp này lại chi giáng xuống một thần lôi là đã kết thúc rồi!?
– Đó cũng coi như là… độ kiếp thành công rồi?
Aphrodite thực sự thấy quái dị, không kìm nổi liền lên tiếng hỏi.
Nữ thần tình yêu và sắc đẹp Titan hóa cũng vẫn giữ duy trì được dung mạo hoàn mỹ không thể bắt bẻ được. Toàn thân tỏa ra ánh hào quang nhẹ nhàng màu bạc mờ, thánh khiết tao nhã, dáng vẻ mềm mại thướt tha, trên chiếc váy lụa dài có đai đeo màu trắng có xuyết vài bông hoa tươi đang nở rộ, thinh thoảng lại có những chú chim màu bạc vờn quanh, vùng eo có thắt một đai lưng kim sắc với hoa văn tinh xảo, đúng là đai lưng mê hoặc.
Nhìn Dương Thần cười sằng sặc một mình, Zeus hừm mạnh một tiếng:
– Không thể nào mà cảm nhận được uy áp chân nguyên của hắn, xem ra là đã có bước nhảy vọt về chất.
– Bất luận là thế nào, xem ra lần này cũng đã đến lúc phải quyết chiến rồi.
Thần chiến tranh Ares nắm chặt cây giáo dài trong tay, trên người mặc bộ quần áo giáp nặng trịch giống như một kị binh hạng nặng, trên đầu đội mũ sắt cồng kềnh chỉ để lộ hai mắt sắc bén.
Athena bỗng gườm y một cái nói:
– Các người đều lui ra phụ trách bảo vệ Đại địa chi thụ cả đi, bây giờ chi có ta và Zeus có đủ khả năng đấu với hắn một trận. Nếu như ta bại trận, vậy thì các ngươi cũng không cần lãng phí thời gian nhiều nữa.
Những lời này vừa mới thốt ra thì ngay lập tức các thần Titan khác đều tỏ vẻ không vui, đặc biệt là hai vị thần Hera và Poseidon, tuy thực lực không thể sánh bằng Zeus và Athena, nhưng sau khi Titan hóa cũng đã đạt đến thực lực cảnh giới Ngọc thanh, huống hồ Hera còn có cây táo vàng trên tay, mỗi quả táo vàng có thể thay thế cô ta gánh chịu đòn trí mạng.
– Ngươi cũng khó tránh khỏi việc đánh giá quá cao bản thân mình, bản thân ngươi cũng đã thừa nhận là không thể áp dụng đại dự ngôn thuật đối với hắn, vậy ngươi dựa vào cái gì mà biết chúng ta không phải là đối thủ của hắn, kể cả ngộ tính của hắn có cao đến đâu đi nữa, vượt qua Ngọc thanh thần lôi kiếp, nhiều lắm cũng chỉ đạt đến tu vi Ngọc thanh trung kỳ mà thôi.
Hera lạnh lùng cười và nói với các chư thần khác:
– Không cần phải để ý đến đồ tiện nhân ấy đâu, chúng ta cùng xông lên đánh cho tên tiểu tò này hồn bay phách lạc, khiến hắn hiểu rằng nuốt sạch thần cách của Hades là một sai lầm nghiêm trọng đến cỡ nào!
Nhắc tới thần cách Hades bị nuốt, các vị chư thần cũng khó tránh khỏi dâng trào cơn tức giận, dù sao trong con mắt của họ, tuy là có chút giao tình với Dương Thần nhưng mấu.
Chốt là thần cách của Hades khá quan trọng, đó mới là nguyên nhân cơ bản khiến họ kết thành đồng minh.
Nguyên bản còn có Apolo và Artemis do dự không tự tìm thêm phiền não nữa mà bắt đầu giơ cung thần ra ngắm trúng Dương Thần.
Apolo đã khôi phục thành cự thần Titan màu bạc trắng, toàn thân hừng hực ngọn lừa rừng rực, ở bốn phía xung quanh y biển cả đã bắt đầu bốc hơi, để trơ ra vùng đáy biển nứt.
Cung thần đã vĩ đại hóa, thiêu đốt một cây thần tiễn dài mấy nghìn mét, nhắm ngay vào Dương Thần.
Thần mặt trăng Artemis lại là một Tiatan phát ra ánh sáng rực rờ trắng muốt như ánh.
Trăng, đầu đội băng tóc màu bạc, bện từng túm nhỏ, trên mình khoác bộ quần áo nhẹ nhàng kiểu rừng rú, giương cung thần lạnh giá Selene nhắm vào Dương Thần. Mà ngay dưới chân Artemis lại hoàn toàn không giống với người anh song sinh, đó là sông băng ngưng tụ.
Poseidon cùng với Ares, Hephaestus, Hermes cũng đều giương thần khí của mình lên cao với ý đồ đánh cho Dương Thần một đòn chí mạng.
Tam xoa kích với lực không gian ngưng tụ liên tục, lóe lên những ánh sáng lam đậm, không ngừng co rút không gian nơi Dương Thần đang đứng thành giáo thần chiến, thiêu đốt lên một chùy hỏa thần hừng hực, và bắt đầu tạo ra các loại song xà pháp trượng làm nhiễu loạn nghe nhìn…
Ngoại trừ Venus ra, các chư thần khác đều giở chiêu thức sở trường của mình ra, song.
Cũng sẽ không có ai quở trách Venus được, dù sao dây lưng mê hoặc của Venus cũng không phải là thần khí trực tiếp gây ra thương tổn, lực chiến đấu của cô ta lại không hề có ảnh hưởng quá lớn.
So với trước kia, thực lực không đủ nhất như Ares đến nay cũng bắt đầu có sức mạnh của tu sĩ Thượng thanh, các chủ thần khác lại càng không cần bàn đến, sức mạnh không gian của bọn họ lại càng thuần túy, uy áp đương nhiên là cũng không giống như bình thường.
Đồng thời, tất cả các chủ thần đều nhận thức rõ ràng rằng, chiến đấu ở cấp bậc này, chiêu thức đẹp mắt chẳng có tác dụng gì cả, mà cái cần thể hiện ở đây chính là sức chiến đấu thuần túy, vòng qua tất cả các chiêu thức, trực tiếp cung cấp trọng quyền một cách hiệu quả mới có thể đường đường chính chính sát thương Dương Thần.
Athena thấy không ai nghe mình cũng không nói gì thêm nữa, vung trường giáo Paras lên cao, nhìn thẳng vào mắt Zeus một cái, rồi bỗng nhanh như kinh hồng mà đâm vào Dương Thần!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Dương Thần - Quyển 16 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/11/2020 11:29 (GMT+7) |