Đường lúc đầu rộng và dễ đi, nhưng sau khi quẹo qua ngã 3 thì bắt đầu xấu, dằn và sình lầy, chưa kể có nhiều đoạn băng qua ruộng, hầu như phải chạy trên con đê nhỏ xíu. Em Uyên lại nặng, thêm mình gần 70kg nữa, đạp xe muốn ná thở. Có đi xe đạp mới thấy một chiếc xe máy dù bèo bọt cũng đáng giá thế nào, ít ra cũng không mệt và dằn xóc thế này.
– Ngồi im coi, quay qua quay lại hoài vậy? – Mình mệt đứt hơi, ẻm thì sung sướng ngó quanh quất cứ như trẻ con lần đầu đi sở thú. Thấy mà bực!
– Mát mẻ thích thật!! T thích không? – Em Uyên cười thích thú.
– Thích con khỉ! Mệt muốn chết đây nè, biết vậy đi xe máy cho rồi. Chỉ giỏi xúi bậy làm phiền người khác! – Mình làu bàu.
– Lãng nữa! Con trai gì mà đạp xe có chút đã rên rỉ, nào giờ mới thấy.
– Mới qua đoạn dốc không thấy hả? Ngon xuống đạp thử đi, coi có mệt không?
– Ờ quên he he… thôi ráng đi! Sắp tới rồi kìa.
Chạy thêm một khúc nữa cũng tới tiệm tạp hóa, cái tiệm nhỏ xíu để lỉnh kỉnh các chai lọ, nhìn vô thấy toàn hũ chao.
– Lấy cho chai nước mắm với 1kg đường cát trắng. – Mình ngó vào trong kêu to.
– Có liền. – Một bà béo ú lịch phịch chạy ra, nhìn hơi buồn cười.
Lúc này trời đổ mưa, không kịp về rồi, đen thật. Mình và em Uyên vội tấp xe vào mái hiên đứng trú.
Mưa ào ào như trút nước, hệt lần trước mình về đây. Sao lần nào mình về quê chị cũng gặp mưa thế nhỉ? Trùng hợp thật. Cũng có thể vì đang mùa mưa, nghĩ vậy mình lại thấy bình thường.
– Mưa to quá! Sao đây? – Em Uyên nhìn mình.
– Không biết mau tạnh không nữa. – Mình chép miệng.
– Hay đội mưa về đi, chờ tạnh biết khi nào? Hồi nãy thấy mây đen dữ lắm! – Ẻm đề nghị.
– Ừ… cũng gần, thôi về để chị Diễm trông.
Trời mưa gió, có mình chị ở nhà mình cũng không yên tâm. Với lại sợ chị chờ nữa, mình và em Uyên leo lên xe như bận đi, rồi lúp xúp chạy về.
Hạt mưa to nặng trịch như đá quất vào mặt nghe rát bỏng, mình chạy một tay, tay còn lại che mặt, chỉ hơi hé ra để nhìn đường. Em Uyên cũng cúi đầu, hai tay che kín mặt, người run khẽ vì lạnh. Mưa ở quê mạnh và lạnh thật, gió ào ào thổi vào người khiến mình cũng run lên.
Mưa ngày càng lớn, sự đau rát do hạt mưa táp vào người cũng tỷ lệ thuận tăng theo.
– Đau quá!! – Em Uyên kêu to.
– Ráng đi, sắp tới nhà rồi! – Mình an ủi, nghiến răng đạp thật nhanh.
– Coi chừng té đó!! – Nhìn đoạn đường ruộng trơn trượt nhỏ xíu trước mặt, em Uyên nhắc chừng.
– Tay lái lụa sao té được, khéo lo!!
Nói vậy chứ mình cẩn thận giữ cổ xe bằng hai tay, mặt hạ thấp xuống sát vai em Uyên để tránh mưa, mắt chỉ dám hi hí ra nhìn đường, chân vẫn đạp nhanh như vận động viên đua xe đạp.
Đường nhỏ, trơn trượt đã đành, chẳng những vậy thỉnh thoảng còn có mấy mô đá nhô lên, dằn mấy phát mém lọt ruộng. Nhưng không chỉ có bấy nhiêu, còn những cơn gió thổi ngược chiều khiến chiếc xe gần như muốn đứng lại dù mình cố đạp mạnh hết sức. Trong nỗ lực nước rút để sớm về đích, cùng sự hỗ trợ đắc lực của một cơn gió chợt thổi ngang làm chiếc xe bê đi, điều gì đến cũng phải đến. Mình và em Uyên lọt ruộng.
Ngã một cú đau điếng, may mà ngay chỗ không có nhiều gạch đá, bờ ruộng cũng không cao lắm nên mình chẳng sao, chỉ trầy trụa tay chân sơ sơ. Em Uyên không may mắn được như mình, đầu gối đập trúng cục đá sưng tấy lên, máu chảy ròng ròng. Ẻm cố bặm môi đứng lên nhưng lại khuỵu xuống, cuối cùng té ngồi ra đất, mặt mày tái xanh vì lạnh và đau.
– Uyên có sao không? – Mình lật đật lại gần đỡ ẻm dậy.
– Đau quá… rát nữa… đứng không nổi… – Em Uyên nhăn mặt ngồi xuống.
– Để T coi coi.
Mình cúi mặt nhìn vết thương nơi gối ẻm, khá sâu và to, làm thành một lỗ như miệng ly uống rượu, máu vẫn chảy ra mặc cho mưa rửa sạch đi nhưng cứ ri rỉ liên tục.
– Đau lắm hả? – Nhìn ẻm nhăn nhó, mình thấy tội.
– Ừ, mưa rớt trúng rát nữa… – Em Uyên đưa hai tay che không cho mưa rơi vào vết thương.
Mình cởi cái áo đang mặc trên người, cột ngay đầu gối ẻm, rất nhẹ tay không dám cột chặt sợ ẻm đau.
– Vậy khỏi lo rát nữa. – Mình nói mà răng va vào nhau lập cập vì lạnh.
– Lạnh lắm sao mà run dữ vậy? – Ẻm nhoẻn cười.
– Cởi áo ra thử coi lạnh không? Hỏi lạ.
– Để Uyên làm cho T bớt lạnh hén!!
Còn chưa hiểu em Uyên nói vậy có ý gì, ẻm đã vòng tay ôm chặt, cơ thể nóng bỏng cũng cạ sát vào người mình. Bình thường ẻm đã đầy ma lực, giờ dưới làn mưa những đường cong chết người ấy càng hiện rõ hơn, muốn hút lấy hồn mình.
Mất vài giây để mình giải mã chuyện gì đang xảy đến, sau đó cố lấy hết dũng cảm đẩy em ra đứng dậy.
Nhưng em Uyên cứ ôm ghì lấy mình, không chịu buông làm mình chúi nhủi ra đất.
– Làm gì…
Đang lồm cồm bò dậy, mình quay đầu lại tính la ẻm thì buộc phải ngưng ngang. Vì cái miệng em Uyên đã bất ngờ hút chặt miệng mình. Tư thế thật chẳng ra gì, mình bị xô ngã ngửa ra đất, em Uyên nằm dán chặt trên người mình, môi hôn nồng nhiệt.
Mình như phát sốt lên vì hành động bất ngờ điên cuồng của em Uyên, cơ thể ướt át của ẻm lại ép chặt vào mình tạo nên những va chạm thật không thể chối từ. Trí não mình ngừng hoạt động, u mê ì ạch như một cỗ máy chẳng còn chút năng lượng, nằm ngửa ra đó mặc ẻm muốn làm gì thì làm. Mình không đủ sức để đẩy ẻm ra nữa, nhưng cũng chẳng muốn làm gì có lỗi với chị Diễm, cuối cùng dẫn đến kết quả là không né tránh nhưng cũng không hưởng ứng.
Lần đầu tiên trong đời sau 22 năm, mình bị một đứa con gái cưỡng hôn. Thật chẳng biết nói thế nào cho phải, cảm giác lúc này cũng không thể diễn tả, nội tâm mình bị dằng xé kinh khủng giữa ranh giới mỏng manh của sự buông xuôi theo bản năng hay sống với phần người đang bị cảm xúc lấn át…
Em Uyên ngoài việc ôm chặt và hôn mình cuồng nhiệt, cũng không có hành động thân mật nào khác. Phải thừa nhận sức hút từ ẻm thật kinh khủng, mình phải rất rất cố gắng mới ngăn không cho con thú đang lồng lộn trong mình xông ra. Một lúc lâu sau, có lẽ cũng chán nản với thằng gay chẳng có chút phản ứng tích cực nào như mình, ẻm buông mình ra rồi đứng lên.
Lắc mạnh đầu cho tỉnh táo, mình lồm cồm ngồi dậy.
– Đừng nói gì hết. Uyên biết mình đang làm gì, lần cuối Uyên hôn T đó!! – Thấy mình định nói, ẻm cười mỉm đưa tay bịt miệng mình lại.
Em Uyên đã chặn đầu như vậy, mình còn biết nói gì? Đành im lặng dựng xe, chờ ẻm leo lên rồi chầm chậm chạy về.
Trên đường đi mình và ẻm chẳng nói thêm điều gì. Mình tự trách bản thân quá yếu đuối, không đủ can đảm xô ẻm ra, còn ẻm… chẳng biết đang nghĩ gì?
Trời vẫn mưa to nhưng sao mình chẳng thấy lạnh nữa, cảm giác bỏng rát khi nãy cũng không còn.
– Chạy chậm chút được không T? Uyên đau lắm!!! – Em Uyên bỗng nói khẽ.
– Hồi nãy đau nhưng vẫn… được mà. – Mình nhếch mép.
– Ráng thôi! – Ẻm lắc đầu cười nhỏ, như tự chế giễu bản thân.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Diễm |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 03/04/2017 08:39 (GMT+7) |