Truyện sex ở trang web truyensextv2.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv2.net, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.net tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Diễm » Phần 263

Diễm


Update Phần 265

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.net, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 263

Mình hạ giọng thì thào:

– Không biết sau chuyện vừa nãy, dì dượng Hai có nghĩ lại rồi hủy bỏ đám cưới không?

Trái với mình đoán, Uyên lắc đầu:

– Hên xui lắm, nhưng khả năng cao là vẫn cưới hỏi bình thường thôi.
– Sao Uyên nghĩ vậy?

Cô nàng cười nhẹ:

– Ủa, vậy chứ T tưởng T làm vậy là gạt được chị Diễm sao?
– Chứ gì nữa, chị Diễm sao biết được…
– T đánh giá thấp người ta quá đó, chị Diễm thật thà chứ không phải kém thông minh! T còn không thể qua mặt Uyên thì đừng mơ lừa được chị ấy!

Uyên khiến mình nhớ lại hôm chia tay chị. Lúc đó mình còn chưa kịp nói ra sự thật thì chị đã phát giác chuyện mình qua đêm với Uyên, chỉ vì một cái áo mới mà mình mặc về buổi sáng. Chỉ vậy thôi, chị đã tự suy ra đủ thứ chuyện, ngặt nỗi lại toàn đoán đúng mới chết. Lẽ nào chị cũng giống Uyên, đều biết mình đang nói dối nhưng không vạch trần mình trước mặt bà con họ hàng?

Thế nhưng thà rằng chị không biết. Giả như chị biết rồi, thì một bên là danh dự của thằng Quang – người trên danh nghĩa đang là hôn phu của chị, có liên quan đến mặt mũi của chị và dì dượng Hai, và một bên là mình, sau cùng vì sao chị lại chọn nghiêng về phía mình? Thế nghĩa là thế nào đây?

Là do chị không nỡ, hay vì còn cảm tình sâu đậm với mình nên chị cố tình lờ đi câu chuyện bịa đặt của mình?

Càng nghĩ càng rối rắm, mình như người mộng du quờ quạng trong bóng đêm lạc mất phương hướng, lẩm bẩm:

– Cũng có thể chị biết rồi lắm. Vậy có khi nào chờ mọi người ra về hết, chị sẽ nói thật cho ba mẹ chị biết không? Nếu thế, đám cưới chắc sẽ không hủy bỏ rồi.

Uyên nhún vai:

– Uyên lại nghĩ khác, chị Diễm sẽ không nói với ai đâu.
– Ủa, chứ không phải Uyên nói đám cưới sẽ không hủy vì chị Diễm biết T nói láo sao? Giờ lại nói vậy?
– Nói vui thôi, chứ với bản tính chị Diễm thì có biết chị ấy cũng sẽ làm như không hề biết gì, ngây thơ khờ dại như đã từng bị T lừa nhiều lần trước kia.
– Đừng nói vậy! – Mình nhăn mặt, cách Uyên nói khiến mình thấy có lỗi.

Cô nàng cười tủm tỉm:

– Cao thượng ghê! Uyên nói đám cưới khó hủy bỏ vì Uyên tin chị Diễm sẽ không chịu hủy đâu, vẫn cưới thôi, giờ chỉ hy vọng dì dượng Hai sau khi tận mắt chứng kiến chuyện vừa rồi sẽ suy nghĩ lại. Lần này coi như Uyên giúp T. Lần đầu tiên Uyên cố tình đổ tội oan cho người khác chỉ để tạo ấn tượng xấu cho bà con họ hàng, để họ gây áp lực lên dì dượng Hai, biết đâu nhờ vậy có thể ngăn được chị Diễm lấy thằng Quang.

Mình lo lắng:

– Nhưng làm quá lỡ chị Diễm không chịu được, kể ra hết mấy chuyện T và Uyên đổ tội oan cho thằng Quang thì sao?
– Chị Diễm không làm vậy đâu. T biết tính chị ấy mà.
– Ừm. Chị Diễm hận T nên mới chịu lấy thằng Quang, nếu gia đình một hai không đồng ý, chỉ sợ chị Diễm túng quá nói bừa thôi. Ai mà chả có máu điên, tới lúc bấn loạn rồi sẽ không còn cân nhắc được gì nữa!

Tưởng nghe xong cô nàng sẽ trấn an cho mình yên tâm, dè đâu còn gật gù:

– Ừ, cũng có khả năng đó lắm! Thôi không đoán già đoán non nữa, T đỡ đau chưa?

Nãy giờ quên, tự dưng Uyên nhắc tới chỗ thương tích, mình liền thấy đau nhức, nhăn nhó như khỉ ăn ớt:

– Còn. Uyên coi coi tét sâu không?

Cô nàng nãy giờ lau chùi giúp mình đã nhìn chán chê rồi nên lúc này nghe kêu thì lắc đầu không ngó nữa:

– Tét chút ít thôi, không may cũng không sao, chỉ sợ sẹo xấu đó! T có muốn đi ra bệnh viện huyện may thẩm mỹ không?
– Thôi, không cần. Trên đầu tóc bít hết rồi, thẩm mỹ gì cho mệt. Miễn không sao là được rồi.
– Ừ, vậy thì không sao. Chứ sao sao thì nãy giờ Uyên không hơi đâu ngồi đây nói nhảm với T mà kêu xe đưa vô bệnh viện rồi.
– …

Uyên đột nhiên vén váy đứng dậy. Mình hỏi:

– Đi đâu vậy?

Cô nàng cười ẩn ý:

– Ra ngoài tí. Cũng phải tạo cơ hội cho người ta gặp gỡ nhau chứ?
– Là sao? Người ta nào? A…

Khi mình đoán ra tâm ý của Uyên thì cô nàng đã đi khỏi phòng.

Còn lại một mình trong phòng, mình hồi hộp kỳ lạ.

Chán thật, đã biết mình và chị không thể lấy nhau, vậy mà cứ nghĩ đến chị là mình lại không thể kiềm chế được tình cảm. Như lúc này vậy, cứ nhớ mong, trông ngóng chị đi vào, dù biết gặp nhau rồi cũng chẳng nói được gì ngoài mấy lời khách sáo thăm hỏi lạ lẫm. Với tình cảnh hiện tại, chị đã làm lễ ăn hỏi, mình thì biết chị là chị ruột, đôi bên dù có muốn cũng chẳng thể nào dành cho nhau những lời nói, cử chỉ đong đầy tình cảm như trước kia được nữa. Mình còn mong đợi điều gì chứ?

Thế nhưng trái tim luôn có lý lẽ của riêng nó, thật khó để giải thích được. Nó bất chấp tất cả mọi luân thường đạo lý, bất chấp hết những rào cản, chỉ biết yêu là yêu, cần là cần thôi. Mỗi khi gặp đúng đối tượng, nó lại đập lên dồn dập, thổn thức không thôi, dù mình đã ngăn cản bằng đủ mọi cách vẫn vô dụng.

Uyên đi chừng ít phút thì chị vào thật, nhẹ nhàng, từ tốn, nét mặt đượm buồn. Chị không ngồi xuống mà cứ đứng đó, có lẽ là ngại, chỉ khẽ hỏi:

– T đỡ chưa? Có chóng mặt đau đầu gì không?
– Nằm thì không sao, ngồi dậy là bị chóng mặt, chắc tại mất máu. Cũng còn hơi đau! – Mình nói.
– Ừm, chị xin lỗi…
– Chị có lỗi gì đâu. Chuyện riêng giữa em và nó thôi!

Ngập ngừng giây lát, chị hỏi:

– Mà phải ổng đánh lén T thật không?

Cứ tưởng chị vờ như không biết, nào ngờ lại hỏi thẳng luôn. Mình có phần lúng túng:

– Sao chị hỏi vậy? Không tin em hả?
– Không phải. Tại… mà thôi, coi như chị chưa hỏi gì hết. T cứ nằm nghỉ đi!

Chị dợm bước quay người, mình liền nhổm dậy gọi:

– Đi đâu nữa vậy? Chị ngồi đây đi, mình nói chuyện chút!

Chị thở dài:

– T muốn nói gì? Chị ở lâu trong này không tiện đâu, thấy T không sao thì chị an tâm rồi!

Mình kêu theo thói quen thôi, thực ra cũng chẳng biết nên nói gì với chị, chỉ là thâm tâm muốn nhìn chị lâu hơn một chút, ở gần chị thêm một chút.

Thôi, con tim lên ngôi lấn át thế đủ rồi, cần trả lại mình cho lý trí vậy.

Mình giữ im lặng, chị cũng không nói thêm gì, cúi đầu lặng lẽ rời đi, để lại không gian yên tĩnh trong căn phòng nhỏ.

Vừa ngồi dậy tí đã thấy chóng mặt, mình ngao ngán nằm trở xuống, kê đầu lên chiếc gối thêu hoa của chị với bao gối màu hồng phấn. Nãy giờ nằm không sao, bỗng nhiên lần này khi nằm xuống, mình cảm giác được dường như trong chiếc gối có cái gì đó cứng cứng, nằm lên lăn qua lăn lại cứ nghe loạt soạt. Mình tò mò mở áo gối ra, xem thử có phải là tiền chị giấu bên trong không. Nào ngờ, khi lấy được thứ đó ra, cảnh vật trước mặt liền trở nên mông lung.

Được chị giấu kỹ nhưng nó không phải tiền, mà là một tấm ảnh nhỏ thôi.

Ảnh chụp hôm mình và chị đi núi, bữa đi chơi cuối cùng trước khi mình lấy hết can đảm nói lời chia tay. Mình vẫn nhớ chính mình chủ động đề nghị chụp tấm ảnh này. Trong ảnh hai đứa ai cũng cười rất tươi, về sau mình xóa rồi vì không muốn nhìn ảnh nhớ người. Chị thì vẫn giữ, chẳng những vậy còn đem đi rửa rồi giấu kín vào trong gối, không biết để làm gì nữa, vì để trong điện thoại cũng nhìn được mà, nếu nhớ mình?!

Cầm tấm ảnh lên, mình nhìn hoài không cách nào rời mắt ra được, mấy ngón tay run run. Nhanh quá, mới đó đã gần một năm rồi, mọi thứ giống như mới hôm qua. Chỉ hơi nhắm mắt lại, những hình ảnh vui vẻ hôm đi dã ngoại đó liền hiện ra.

Tâm tình đang xáo trộn chợt nghe tiếng bước chân, mình lật đật nhét tấm ảnh trở vào trong áo gối, không kịp kéo dây kéo lại thì chị đi vào, trên tay cầm theo trái dừa tươi đã chặt sẵn, gọt sạch vỏ trắng bóc.

– Nghe nói mất máu sẽ khát nước lắm, T uống dừa đi cho đỡ!
– Ừm, chị cứ để đó đi, lát em uống!

Mình hồi hộp chỉ bừa. Chị vào đột xuất quá, mình không kịp nằm xuống gối để che đi dấu tích, thành ra phải ngồi chắn nó sau lưng để chị không nhìn thấy.

– Ừm, T uống sớm đi! Dừa ướp lạnh sẵn rồi, để lâu không ngon! Chị…

Chị đặt trái dừa xuống, đang vui vẻ dặn dò bất chợt nín bặt, đôi mắt tròn xoe nhìn ra sau lưng mình, không lẽ đã phát hiện rồi?

Mình liếc mắt, giật mình khi thấy tấm ảnh nhét vội lúc nãy đã trôi tuột ra bên ngoài, ló ra gần phân nửa, chị không thấy mới là lạ.

– T thấy hết rồi hả? – Chị cắn nhẹ môi, đôi mắt long lanh như hờn trách.

Mình ấp úng:

– Em không cố ý, tại nằm đè lên, tò mò nên…
– Ừ, không sao. T cứ coi như chưa thấy gì là được rồi! Uống dừa đi!

Chị vén tóc xoay lưng, đi nhanh khỏi phòng như chạy trốn, bỏ lại mình ngồi thẫn thờ. Mình muốn kêu chị đừng đi mà chẳng thể nào bật ra thành tiếng.

Đầu óc hỗn độn, mình bồi hồi lấy tấm ảnh ra nhìn kỹ lần nữa, chỉ nhìn thôi chứ chẳng đủ sức để suy nghĩ gì vào giờ phút này.

Lại có tiếng bước chân, nghĩ chị quay lại nên mình không cất tấm ảnh trở vào mà vẫn cầm trên tay, mắt ngó ra cửa. Dè đâu lần này là Uyên, cô nàng khó hiểu hỏi:

– Có chuyện gì mà Uyên thấy chị Diễm chạy ra, hình như khóc vậy? T nói gì làm chị ấy buồn à?

Mình chán chường lắc đầu, quên luôn cả cảm giác ê ẩm. Mắt Uyên rơi vào tấm ảnh vẫn còn nằm trên tay mình:

– Hình gì đó?

Cô nàng bước tới, sau khi nhìn rõ tấm ảnh thì á khẩu luôn. Khá lâu mới nói bằng giọng run run:

– T lấy ở đâu ra vậy? Hình chụp hồi nào?
– Trong này. Hình chụp hôm đi núi trước khi chia tay.

Mình nhét tấm ảnh trở lại vị trí cũ, kéo dây kéo cẩn thận rồi nằm đè lên.

Trước khi phát hiện nó, mình đã luôn thắc mắc không biết chị có còn tình cảm với mình, nhiều hay ít, giờ thì phần nào hiểu rõ rồi. Thế nhưng sau khi biết ra, mình chẳng hề thấy vui mà cứ khó chịu dằn vặt không thôi. Giá như mình đừng nhìn thấy có lẽ sẽ tốt hơn. Thà rằng chị không còn yêu mình nữa, để mình bớt chút lưu luyến.

– Khổ quá!

Mắt Uyên ươn ướt, buông tiếng than khẽ. Không biết là ám chỉ ai, chị Diễm, mình, hay chính cô nàng?

Mình thì lại thấy cả ba đứa đều đang khổ mà chẳng ai dám nói ra hay nghĩ tới, cứ cố tìm cách lờ đi.

Mẹ mình bỗng gõ nhẹ cửa, hỏi:

– T đỡ chưa con? Về được chưa, hay muốn nằm nghỉ thêm thì ba mẹ đợi?

Mình ứng tiếng đáp:

– Con nằm thêm chút, nửa tiếng nữa rồi về!
– Ừ, cứ nghỉ cho khỏe đi! Ba mẹ chờ được, không sao!

Tấm hình kia đã rút cạn toàn bộ sức lực trong người mình, cả tinh thần cũng vậy. Cảm giác chán nản ùa tới bủa vây, mình chẳng muốn còn làm gì nữa, chỉ muốn nằm mãi ở đây, ngủ một giấc dài.

Mình mệt mỏi nói:

– T mệt quá, muốn ngủ một chút!
– Ngủ đi cho khỏe! Đừng suy nghĩ nhiều nữa! – Uyên dịu giọng.
– Cũng muốn vậy lắm, chỉ sợ không làm được…
– Càng suy nghĩ càng thêm mệt mỏi, ích lợi gì đâu! Thôi, T ngủ đi, đừng nói chuyện nữa!
– Vậy còn Uyên? Ở đây hay ra ngoài?
– T muốn sao?
– Uyên ở đây đi, đừng đi đâu hết!
– Ừm, vậy thì Uyên ngồi đây với T. Ngủ đi!

Uyên ôn hòa vén giúp mấy sợi tóc lòa xòa trên trán mình, vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Cơn mệt mỏi như thủy triều kéo đến. Thứ mình nhìn thấy sau cùng là nụ cười mỉm trên môi cô nàng, sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Thông tin truyện
Tên truyện Diễm
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Tình trạng Update Phần 265
Ngày cập nhật 01/04/2025 06:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Ba mẹ con hàng xóm - Tác giả Ngọc Linh
Cả cái thân cặc được nước nhờn của cô Ngà bao quanh tạo thành một lớp đục đục trắng ngà. Thấy cô Ngà thúc mạnh con cặc giả vào trong cái lỗ lồn của mình thì tôi nói: Kiểu này thì con cặc càng to thì càng sướng nhỉ, chọc vào sâu thế cơ mà! Cũng còn tùy... nhưng mà to cũng sướng lắm. Cô...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ với hàng xóm Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú vú Truyện liếm lồn
Chinh phục gái đẹp – Chương 2 - Dịch giả Meode
Được rồi, ý của ông tôi đã hiểu, nhưng tôi còn phải cùng với các thành viên khác của ban chỉ huy trao đổi, địa phương của các ông đúng là quan trọng, cũng là do trên ủy ban huyện sơ sót nên lúc thành lập ban chỉ huy lại không có đưa tên của các ông vào, chuyện này tôi biết rồi, ông có còn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Con gái thủ dâm Dâm thư Trung Quốc Đụ máy bay Truyện sex hiếp dâm Truyện sex ngoại tình Tuyển tập Chinh phục gái đẹp
Dân buôn đồ âm – Quyển 2
Ngạch nương là cách con cái gọi mẹ vào thời kỳ Mãn Thanh, mà tối qua chúng tôi lại gặp nữ quỷ vừa hay là người Mãn, chẳng lẽ bà ta là mẹ của âm linh này? Nghĩ đến Lý mặt rỗ tối qua thiếu chút nữa đã chết trong tay bóng trắng nọ, lòng tôi nhảy lên, đột nhiên nhớ ra bây giờ đang là ban...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex Ma Quỷ Tuyển tập Dân buôn đồ âm
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân