Theo bản năng tôi nhìn quanh một chút rồi nói khẽ: “Không đúng, anh nghe tiếng này mà xem nó giống với tiếng chúng ta vừa nghe. Con mẹ nó, chúng ta vẫn tường là tiến gần tới chỗ phát ra âm thanh ấy, nhưng kỳ thật đó là âm thanh ấy đang tiếng gần chúng ta thì đúng hơn.”
Chân tôi không ngừng run lên, kể cả khi đối mặt với bánh tông tôi cũng không có cảm giác sợ hãi đến vậy. Người này là A Ninh sao, ông trời ơi, ông quả là biết chọn người để trêu đùa, cô ấy giờ rốt cuộc đã biến thành cái gì rồi? Tôi thực không muốn đối mặt, chỉ muốn ngay lập tức lao đi càng xa càng tốt.
Nhưng xung quanh tối mờ tối mịt, chúng tôi không thấy rõ kia có phải là A Ninh không nữa. Trong lòng tôi thật sự không muốn chấp nhận chuyện như vậy. Bàn Tử liều lĩnh tính lấy đèn pin soi xem kia là cái quỷ gì, Phan Tử thấy thế liền giữ lại nói:
“Con mẹ nhà cậu, trăm ngàn lần đừng có hành động bột phát như thế, có nghe thấy tiếng gì không?”
Chúng tôi ngưng thần nghe ngóng, lại thấy bốn phía tàng cây vang lên một âm thanh mơ hồ, rì rà rì rào nho nhỏ truyền đến, chỗ nào trên đầu cũng có.
“Có rắn ở trên tàng cây, số lượng đông không đếm được, âm thanh vừa rồi phát ra có thể chúng nghe thấy nên kéo nhau tới.”
Chúng tôi đứng lặng một chỗ, Bàn Tử quay đầu bốn phía, không chỗ nào là không nghe thấy tiếng rì rào: “Con mợ nó, chúng ta sắp bị biến thành vằn thắn à?”. Trong tay rút ra một khảm đao, tư thế chuẩn bị chiến đấu.
Phan Tử nhìn hắn lắc lắc đầu rồi lấy tay ấn người chúng tôi xuống, bảo chúng tôi nấp vào một chỗ. Tiếp theo mở ba lô ra lấy một chai rượu, vừa xoáy nắp vừa nói: “Cậu tính dùng đao để làm cái rắm gì, giờ là lúc dùng tới hỏa thuật của cậu.”
“Anh không phải nói làm thế thì chết cháy sao?” Tôi gào lên nho nhỏ: “Nếu phải chết thì tôi muốn bị rắn cắn hơn là bị thiêu sống như thế.”
“Đương nhiên không phải là đốt quần áo,” Phan Tử nói, bảo chúng tôi cứ ngồi yên rồi nhanh chóng lấy trong ba lô ra mấy cái túi chống nước đựng đồ, đưa cho chúng tôi hai túi, sau đó đổ rượu lên trên.
Vừa nhìn tôi đã nhận ra được ý đồi của hắn, trong lòng thán phục, quả là biện pháp hay, kinh nhiệm của Phan Tử không cần phải bàn cãi làm gì.
Phan Tử nói: “Giữ chặt lấy, trăm ngàn lần không được buông ra, nóng bỏng tay cũng phải chịu, tôi ra tín hiệu, chúng ta lao về phía trước.”
Âm thanh càng lúc càng tới gần, chúng tôi không còn thời gian chần chừ lập tức gật đầu, Phan Tử lấy ra một cái bật lửa đốt một cái túi chống nước, sau đó đứng phắt dậy, nhìn chúng tôi kêu lên:
“Chạy!”
Mỗi người một nắm túi cháy rừng rực trong tay bắt đầy phóng đi, bốn phía trên cây truyền đến tiếng lũ rắn xôn xao, không ai còn quan tâm được tới nó nữa, chỉ biết dồn hết sức lao đi. Đến khi được hai ban mươi thước rồi thì túi cũng cháy sắp hết, Phan Tử hô lên ném đi, chúng tôi liền vung tay quăng chúng đi, cắm đầu chạy chối chết.
Chạy như điên vậy, không thấy gì, cũng không nghe được gì, bụi gai sắc cứa qua chân bao nhiêu lần cũng không cảm giác thấy đau. Cắn răng chạy bán sống bán chết được một hai km, chúng tôi mới dừng lại thở dốc, chân lảo đảo rồi ngồi thụp xuống bụi cỏ, vừa thở vừa nghe động tĩnh xung quanh. Ngoài tưởng tượng là đằng sau không còn nghe thấy tiến gì nữa, không có tiếng rắn lao xao cũng không có tiếng bộ đàm, chỉ thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Tôi vẫn không tin được tự mình có thể chạy thoát được, nhưng chúng tôi vẫn chưa thể yên tâm được vì không gian tĩnh lặng của khu rừng lúc này rất bất thường. Tay của tôi có bị bỏng hay không cũng không buồn nhìn chỉ xoa xoa mấy cái, nhưng chỉ thấy hơi rát rát, thế mà lúc nãy còn tưởng cháy cả ngón tay rồi.
“Chúng hình như không đuổi theo, xem ra rắn này cũng sợ lửa lắm.” Bàn Tử nói, “có Đại Phan cậu ở đây quả là tốt, ứng phó rất linh hoạt, chiêu này tôi sẽ nhớ kỹ. Chúng ta còn bao nhiêu túi chống nước nữa?”
Phan Tử thở chưa xong, mặt vẫn tím tái, nói: “Túi thì còn nhưng rượu thì sắp hết, con mẹ nó chứ, chiêu này chỉ dùng được một lần thôi. Đi mau, nơi này vẫn rất nguy hiểm, chưa an toàn được đâu, nếu chúng dồn lên lần nữa chắc không thể thoát được, lũ rắn vẫn chưa buông xuôi đâu, khẳng định là vẫn lởn vởn rình quanh đây thôi, chỉ là chúng không phát ra tiếng gì thôi.” Vừa nói vừa nhìn la bàn chỉ phía bắc.
Phan Tử nói rất đúng vì thế cố gắng vừa ho vừa cắn răng đứng dậy. Phan Tử xác định phương hướng rồi giúp chúng tôi chạy về phía trước.
Tôi nhìn về bóng tối đằng sau lại nhớ đến cái hình nửa rắn nửa người kia thì không khỏi kinh hồn, không ai dám dưng lại, càng đi càng đề cao cảnh giác, chỉ cần nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay liền tăng tốc. Vì vậy mà thể lực tiêu hao càng nhiều trong khi đó chỉ mới vài tiếng trước chúng tôi vẫn còn phải hoạt động với cường độ lớn chưa kịp phục hồi, nghỉ được vài tiếng mà đã phải tiếp tục chạy thục mạng, vô cùng khốn đốn. Bàn Tử ho liên tục, tôi chỉ nghe thấy tiếng hắn mà đi theo sau.
Lòng tôi lúc này tự nhiên lại có chút vui mừng, bởi từ lúc đi vào đây, cứ mỗi lần có biến dù hung hiểm nhưng vẫn có thể vượt qua, tất nhiên phần lớn là do may mắn, chuyện này tuyệt đối chưa từng xảy ra trước đây.
Nhưng càng đi vào sâu bên trong rừng, tai tôi lại loáng thoáng nghe thấy những tiếng thì thà thì thào rất khẽ, liên tục đứt quãng, như là có người quanh đây nói chuyện vậy.
Chúng tôi sửng sốt khựng lại, Bàn Tử lập tức ấn tôi và Phan Tử ngồi xuống, tôi mệt không nói được gì, cảm giác sắp ngất được trong khi đó Bàn Tử vẫn điềm nhiên nói: “Con mẹ nó chứ, Đại Phan cậu có nhầm không vậy? Sao lại dẫn cả bọn quay lại chỗ cũ thế này?”
Phan Tử nhìn quanh một hồi rồi nhăn mặt nói: “Chúng ta không quay lại chỗ cũ”.
Lúc này chúng tôi mới để ý quan sát tứ phía, đúng thật là không có dấu hiệu nào cho thấy chúng tôi từng đi qua đây. Cảnh vật ở đây hoàng toàn xa lạ, Phan Tử lại nói: “Con mẹ nó chứ, chúng nó không phải đuổi theo chúng ta, cơ bản là khắp quanh đây đều có rắn, chúng ta đang bị bao vây!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |