Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Đạo mộ bút ký – Quyển 5 » Phần 76

Đạo mộ bút ký - Quyển 5

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 76

“Cô hồn giã quỷ còn vẫn biết nói, tôi nghe mấy tiếng này còn chẳng ra tiếng quái gì cả.” Bàn Tử lầu bầu. Phan Tử bảo hắn không lằng nhằng, cứ nghe xong đã, không ai có thời gian mà đùa với anh.

Tiếng người kia vẫn thì thà thì thào rất khẽ, tôi dồn toàn lực chú ý nhưng vẫn không nghe ra là cái gì. Lúc đầu nghe thấy tiếng nói vọng ra từ tàng cây kia khiến cho cả ba người đều sợ tới mất vía, làm sao còn đầu óc đâu mà nghĩ tới nghe cụ thể nó đang nói cái gì.

Hơn nữa âm thanh này cũng không vang, nếu không vì trong rừng tuyệt đối im lặng thì chắc chúng tôi cũng không nghe thấy. Giờ có căng tai ra nghe cũng không rõ tiếng gì chỉ thấy loáng thoáng giọng nữ nhân, mà ngữ điệu lại rất quái đản, không biết làm đang lầm bầm cái gì nữa.

Đấy là Phan Tử nói nên chúng tôi mới để ý, thực cũng không biết người kia là nam hay nữ nữa. Khoảng cách có vẻ rất xa, giọng nói lại lúc nhanh lúc chậm, lúc thì như khóc lóc nỉ non, lúc lại như tụng niệm gì đó, có muốn nghe cũng nghe không ra là tiếng gì. Nhưng trong đầu tôi lờ mờ cảm thấy âm thanh này rất dị thường.

“Chẳng lẽ là động vật đến mùa sinh sản?”Bàn Tử cau mày hỏi.

Phan Tử lấy báng súng cốc đầu hắn một cái, bảo Bàn Tử đừng nói lung tung. Tôi bỗng như nghe ra một cái gì đó vội nói:

“Khoan, khoan đã, thế quái nào, tiếng này… Giống như là gọi tên tôi?”

“Gọi tên cậu? Tôi không nghe ra cái gì cả.”

“Không phải là gọi tên húy của tôi, mà là”Tiểu Tam gia”, anh nghe thử xem phải không.”

Bàn Tử nghe mãi rồi cũng lắc đầu, bảo nghe không ra thật. Tôi lại lắng tai nghe lần nữa đúng là cũng không rõ lắm, nhưng vừa rồi tôi thật sự nghe thấy mơ hồ có người gọi tên mình, giọng điệu quái đản như là cầu hồn vậy.

“Thật sự là gọi tôi, nhưng nghe lại thì lại không thấy nữa, chập chờn như ma vậy.” Tôi phát cáu lên lầm bầm.

Phan Tử gật đầu: “Đúng rồi, cậu có biết bao nhiêu cô trong đoàn gọi cậu bằng cái tên thế không? Tôi thấy như chúng ta gặp ma thật rồi, A Ninh kia hẳn là chết oan uổng nên không muốn một mình vất vưởng trong này, quay lại kéo chúng ta đi cùng đây mà.”

Tôi lắc đầu, vừa rồi tôi có tính tới một khả năng: “Trời, hay là cô ấy vẫn còn sống?”

“Còn sống? Thế quái nào cậu lại nghĩ ra cái đấy được? Tiểu Ngô à, không phải chính cậu là người bọc xác cho cô ấy sao.” Bàn Tử phản bác lại ngay.

Tôi cũng nghĩ vậy, trong lòng bất giác lạnh băng. Chính xác thì A Ninh chắc chắn đã chết, kể cả có đưa đến bệnh viện thì cũng chỉ được để trong nhà xác, vô phương cứu chưa rồi chính tay tôi đã kiểm tra cẩn thận thi thể cô ấy.

Phan Tử nói:

“Tôi thấy cô ấy đang muốn chúng ta đi đến đó, chúng ta tuyệt đối không được mắc bẫy, hai người phải bám sát tôi, giờ phải nghĩ cách làm thế nào qua được tàng cây đó. Tình hình bên kia rất khó đoán, khả năng còn có nhiều rắn độc xung quanh nữa, nên tránh xa một chút là tốt nhất.”

Tôi nhìn Bàn Tử, hỏi ý kiến hắn. Bàn Tử đang cân nhắc, hắn vẫn rất tò mò muốn biết trên tàng cây kia là cái quỷ gì, nhưng lại muốn bảo toàn được mạng sống của mình, nghĩ một lúc mơi lên tiếng:

“Bàn gia tôi không muốn đổi ý, nhưng giờ tính mạng là quan trọng. Đại Phan nói đúng, chúng ta còn quá ít người, giờ cần phải kiềm chế có muốn trừ tà thì cũng phải nhìn mặt quỷ là ai, nếu kia thực là oan hồn A Ninh thì có chết tôi cũng không động vào.”

Lòng tôi trút được gánh nặng, cơ bản là tôi không muốn phải đi nhìn mặt nữ quỷ bên kia. Không biết Bàn Tử nghĩ thế nào chứ người chết thì chẳng có gì tốt cả, nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì biết chạy đằng nào?

Ba người từ từ xoay người, không để ý tới âm thanh quỷ dị kia nữa. Phan Tử xác định lại phương hướng, chúng tôi cẩn thận tiếp tục rời đi trong bóng tối. Lúc tới gần tôi vẫn cố nghe thêm một chút để xem rốt cuộc là tiếng gì vọng ra. Nếu thật sự là người của chú Ba đang nói chuyện thì chúng tôi xem như là được cứu rồi.

Không dám bất đèn pin quá sáng, chúng tôi che bớt ánh đèn lại rồi bằng chút ánh sáng u ám cố gắng theo nhau đi qua những tàng cây thấp là là mặt đất. Nói là đi cách tàng cây của A Ninh nhưng thực ra cũng vẫn rất gần, âm thành quỷ dị kia cảm giác như nghe ngày một rõ hơn. Chúng tôi chỉ biết cắm đầu đi, không ai dám ho he một tiếng nào.

Càng tới gần, âm thành nghe càng rõ. Tôi phát hiện đó không phải tiếng nói chuyện, giọng nói nghe mơ hồ, lặp đi lặp lại một tiết tấu, hoàn toàn không thể xác định được là từ cái gì phát ra.

Nhưng tôi có thể khẳng định được chỗ phát ra tiếng nói này nghe ngay bên cạnh thôi, phạn xạ tâm lý khiến tôi không thể không ngẩng lên nhìn tàng cây, nhưng bên trên chỉ thấy một màu đen quỷ khí dày đặc.

Vừa đi vừa chú ý lắng nghe âm thành kia, nghe tới mức nhập tâm thì chợt tôi cảm thấy như mình từng được nghe qua ở đâu rồi, nhưng thực không nghĩ ra nổi, nó chỉ mơ hồ hiện ra trong đầu.

Tôi lập tức bảo mọi người dừng lại, nghe thêm một chút nữa, bỗng nhiên tôi nghĩ ra được nó là cái gì:

“Tôi hiểu rồi, đây chẳng phải là tiếng bộ đàm trên người A Ninh vọng ra?”

“Bộ đàm gì?”

Tôi kể cho họ biết về chuyện người của A Ninh trang bị thường có một cái bộ đàm cầm tay, tôi không thấy cô ấy bỏ ra lúc đó, bộ đàm hiện đại có thể chống nữa, chống cháy nổ, nếu không cố tình đập phá thì chắc cũng chẳng thể hỏng được. Hơn nữa xạc đầy pin còn có thể dùng trong 3 tuần không lo hết. Có thể bộ đàm vẫn đang đặt trên người A Ninh.

“Nếu như loa bên bộ đàm này bị cái gì đó bịt kín lại trong khi đầu bên kia lại vọng vào nhiều tạp âm nữa, anh có cảm thấy giống tiếng này không?”

Bàn Tử thì không biết nhưng Phan Tử thì hiểu ngay liền gật đầu: “Tiểu Tam gia nói rất đúng, thật sự rất giống thế!”

“Vậy là ai đang nói trong bộ đàm cô ấy?” Bàn Tử hỏi: “Trong rừng thế này vô tuyết điện tín hiệu rất yếu. Khó lòng mà bắt được từ khoảng cách này.”

“Nhưng cô ấy ở trên tán cây, nếu đối phương bên kia cũng ở trên tán cây cao hoặc ở trong khe núi thì có thể bắt được tín hiệu, hơn nữa anh có thể nghe thấy bộ đàm khi có khi không chứng tỏ là nó tự nhận tần suất trong phạm vi hoạt động, điều đó cũng cho thấy quanh đây chắc chắn có người đang dùng một cái máy vô tuyến điện để phát tín hiệu. Phan Tử, chú ba của tôi khi tới đây có mang theo bộ đàm không?”

Tôi nhớ lại lúc còng trong quỷ thành có ấn tượng rất lớn với bộ đàm nên giải thích tương đối trôi chảy cho họ nghe.

“Tam gia tuyệt đối không dùng tới loại truyền tin này, vì đi đổ đấu như này thì không ai dám tự mình tách ra hành động, bình thường một người thấy biến cố thì cả bọn cùng phát hiện ngay, con mẹ nó, nhưng mà quả thực trên xe của Tam gia có mang theo vô tuyến điện thật, chẳng lẽ bên ngoài sa mạc vẫn có liên lại với Tam gia? Tôi…”

Phan Tử đột nhiên ngừng lại rồi hai mắt sáng lên nói: “Tôi hiểu rồi, hẳn là người bên ngoài cũng nhìn thấy khói tín hiệu đỏ đó, có thể là trước lúc vào ốc đảo Tam gia đã căn dặn lại họ nên khi thấy có biến liền tiến vào trong này?”

Tôi cũng nói: “Chúng ta lên kia lấy bộ đàm xuống thì có thể liên lạc với người ngoài sa mạc, hỏi họ xem kế hoạch của họ tiến vào đây thế nào, tại sao chú ba lại tiến vào trung tâm đầm lấy nhanh như vậy được. Hơn nữa đến lúc chúng ta tiếp tục đi vào trong rừng có thể bảo bọn họ tiếp ứng, không chừng còn có thể trực tiếp đi ra ngoài được cũng nên.”

Bàn Tử hưng phấn hẳn lên, xem ra hắn chán ở trong này lắm rồi, Bàn Tử nói: “Còn chờ cái gì nữa, con mẹ nó chứ, nếu đã xác định được tiếng kia không phải là oan hồn của A Ninh rồi thì chúng ta cũng không phải sợ nữa.”

Phan Tử lắc đầu nói: “Việc này phải tính toán cẩn thận đã, không có quỷ thì vẫn còn có rắn, bốn phía đều có rất nhiều tàng cây, đang lúc trèo lên thì có một con rắn xồ ra cắn cho một phát chắc cũng thành quỷ được ngay.”

Nhớ tới lũ rắn thì thây đối phó với chúng còn đau đầu hơn là trừ tà, Bàn Tử vừa nghe đã vò đầu bứt tóc, hận không thể biến súng trên tay thành súng phun lửa, lầm bầm: “Nếu có thuốc giải độc ở đâu thì tố quá, xem ra sau này nên mang theo vài liều phòng thân, ai biết được trong sa mạc lại có chuyện quái đản như thế này.”

“Độc của rắn này chắc gì đã có thuốc giải.” Phan Tử nói “theo tôi thấy thì mấy con này căn bản không phải là rắn.”

“Không phải rắn, vấy ý cậu là lươn sao?”

“Người ta từng nó con gì sống quá lâu cũng có thể thành tinh, rắn này không khéo cũng là rắn tinh, mê hoặc lòng người, cổ thành này có thể là sào huyệt của chúng.” Phan Tử nói, “chúng dẫn người ta vào rồi biến đó làm thức ăn, không biết có bao nhiêu cạm bấy quanh đây, tốt nhất chúng ta không nên trèo lên thì hơn.”

Bàn Tử vỗ vai hắn nói: “Cậu đọc nhiều sách tàu bị mê tín dị đoan quá rồi, rắn rốt cuộc cũng chỉ là rắn, chỉ là chúng sống trong này có thông minh hơn bình thường một ít mà thôi, nói gì thì nói chúng cũng vẫn chỉ là động vật, chúng ta là động vật bậc cao nhất mà lại phải sợ bọn thú không chân này sao?”

Nói tới đây Bàn Tử đảo mắt một cái, nảy ra ý gì đó rồi nói tiếp: “A, hay là thế này nhé, động vật vốn rất sợ lửa, các cậu cởi quần áo ra đưa cho tôi, tôi sẽ quấn quần áo của các cậu quanh người rồi đổ một ít rượu trắng lên trên, châm một mồi lửa sau đó trèo lên cây. Có là rắn thành tinh cũng phải sợ không dám cắn một cây đuốc sống như thế, tôi sẽ lấy bộ đàm mang xuống nhảy vào đầm lầy, cùng lắm cũng chỉ mất hai phút.”

“Sau đó thì sao? Chúng tôi cứ trần truồng như thế mà lấy bộ đàm à?”. Tôi bực mình nói, “anh ấy dùng đầu óc một chút đi có được không, hơn nữa biện pháp vừa rồi quá bất khả thi, cồn bắt lửa rất tốt, nếu không may anh bị bỏng chết thì phải làm sao? Chúng tôi lấy ai ra mà vác trang bị bây giờ?”

“Người làm gì có dễ cháy như tờ giấy vậy.” Bàn Tử nói, Phan Tử cũng phản đối: “Chúng ta mặc toàn đồ chống nước, chỉ một mồi lửa có thể cháy sạch từ trong ra ngoài, cậu có muốn làm thịt nướng thì cũng không cần tưới cồn, chỉ cần châm lửa là cũng cháy bùng bùng ngay rồi. Nói gì thì nói, biện pháp này vô kế khả thi.”

Bàn Tử mắng một tiếng, bỗng nhiên lại nghĩ ra cái gì đó reo lên: “A, hay là chúng ta chất một đống lá và cành cây ở dưới gốc cây kia, đốt lửa lên để khói hun lên tàng cây bên trên, chắc lũ rắn thấy nóng cũng phải chạy hết thôi.”

Tôi nghe cách này thì thấy cũng ổn đấy, có thể không gây nguy hiểm gì tới bản thân, có lẽ nên áp dụng cách này thử xem thế nào. Trước kia ở nông thôn thường diệt chuột bằng cách hun khói thể này cũng rất hiệu quả.

Vì thế liền gật đầu đồng ý bắt tay vào nhặt cành củi, Bàn Tử bảo Phan Tử đi hỗ trợ, Phan Tử lại túm lấy chúng tôi nói không được di chuyển. Nhìn sắc mặt hắn không tốt lắm, trong lòng cũng chột dạ không biết lại phát sinh chuyện gì.

Tôi nhìn nét mặt Phan Tử, nhớ lúc trên ngọn cây cũng thấy hắn lộ ra biểu cảm này nên biết lại có chuyện, vội hỏi:

“Phan Tử, anh lại nhìn thấy cái gì à?”

Phan Tử gật đầu, định nói nhưng lại thôi, một lát mới lên tiếng:

“Lão tử không định nói vì nghĩ sẽ dọa cho các cậu sợ, nhưng giờ nhất định phải nói, là thi thể trên tàng cây kia có vấn đề, tuyệt đối không được đến gần.”

“Khó trách tôi có cảm giác cậu sợ nó đến thế.” Bàn Tử nói: “Con mẹ nó chứ, vậy cậu nhìn thấy cái quái gì hả?”

“Tôi nhìn thấy, thật tình mợ nó, không biết phải miêu tả thế nào bầy giờ… lúc nãy tôi thấy nó trên cây…”

Trình độ nói chuyện của Phan Tử rất kém, dùng tiếng lóng thì dễ chứ cứ bắt hắn phải dùng tiếng phổ thông thì rất khó biểu đạt được ý tứ, nói nửa ngày cũng không hình dung nổi anh muốn đề cập đến cái gì.

“Cậu không phải nhìn thấy A Ninh bò như con rắn chứ, từ trong tàng cây nhòm qua chỗ chúng ta?” Bàn Tử bỗng nhiên nói.

Phan Tử lại gật gật đầu, “đúng, đúng thế, chính nó đấy, mà sao cậy biết được?”

Bàn Tử sắc mặt xanh mét chỉ chỉ phía sau chúng tôi, tôi nhìn biểu cảm của Bàn Tử thì đầu vã mồ hôi, sống lưng lạnh ngắt, lập tức cùng Phan Tử quay đầu nhìn.

Vừa quay lại đã thấy dưới tàng cây bên cạnh có một bóng đen thấp thoáng, hình dáng vừa giống con rắn, vừa giống người. Như là đang im lặng ngồi thụp xuống đó rình, cách chúng tôi tầm năm sáu thước, tiếng bộ đàm rất nhỏ phát ra từ cái bóng đen đó.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Danh sách truyện cùng bộ:
Đạo mộ bút ký – Quyển 1
Đạo mộ bút ký – Quyển 2
Đạo mộ bút ký – Quyển 3
Đạo mộ bút ký – Quyển 4
Đạo mộ bút ký – Quyển 5
Đạo mộ bút ký – Quyển 6
Đạo mộ bút ký – Quyển 7
Đạo mộ bút ký – Quyển 8
Thông tin truyện
Tên truyện Đạo mộ bút ký - Quyển 5
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 02/02/2015 01:17 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Lục Thiếu Du – Quyển 19
Vân Dương Tông, Linh Thiên môn. Lạc Kiến Hồng nhíu mày, Vân Dương Tông và Linh Thiên môn tham dự, lại thêm Phi Linh môn và thực lực của Thánh Linh giáo, đối phó với Lan Lăng sơn trang, Hóa Vũ tông, Hắc Sát giáo đã không còn là vấn đề quá lớn. Lục lão đệ, việc này sợ rằng cho dù là Tôn cấp của...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Lục Thiếu Du – Quyển 27
Mạnh quá! Mọi người nhìn cảnh tượng này, tim đập chân run. Lão nhân áo xám chính là chuẩn đế! Thế mà lão bị người ta tát cho bạt tai, rất là rung động lòng người. Ánh mắt mọi người rung động, Lục Thiếu Du cũng vậy. Lục Thiếu Du quan sát lão phụ nhân đứng trên cao, bề ngoài khoảng sáu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lục Thiếu Du
Miêu Nghị – Quyển 25
Thằng điên này dẫn người hầm hầm chạy nơi đây làm cái gì? Ngươi ngu à, không nghe nói lão bản nương Vân Hoa các có một chân với hắn ư! Chuyện hắn có một chân với lão bản nương Vân Hoa các thì liên quan gì tới Thiên phố? Đồ ngu! Chử Tử Sơn muốn cưỡng chiếm nữ nhân kia? Giờ tới đây...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân