Phản ứng đầu tiên của tôi là nghĩ tới người đó có phải là thủ hạ của Chú Ba hay không, chẳng lẽ nơi này vẫn còn người sống?
Âm thanh vừa rồi khẳng định là có người thốt ra. Tôi tin tưởng bản thân mình không nghe nhầm, trước đây tôi không hy vọng sẽ có thể gặp được người sống trong này, nghe thấy tiếng nói vừa rồi khiến lòng tôi yên tâm một chút, hai tay dừng lại không trèo lên trên nữa, sau đó từ từ tụt xuống bên dưới mặt nước đi qua chỗ Bàn Tử ngồi xem đằng sau có gì. Phía sau lưng hắn là một đống gỗ mục xếp chồng lên nhau, không thấy gì bên trong hoặc là do ánh sáng rất kém lên khó mà thấy được tình hình.
Chắc chắn đó là người của Chú Ba, trong đầu tôi chợt này sinh ra ý niệm này, tại nơi hoang tàn đổ nát không người sinh sống mà có thể gặp được một ai khác thì khả năng chỉ có thể là người của Chú Ba. Có lẽ chính là người vừa rồi gọi tôi, sau khi tôi rơi vào trong hồ nước thì người đó cũng bị cuốn vào bên trong miệng cống nên không kịp nhìn thấy. Nghe âm điệu vừa rồi thì hẳn là còn nói chuyện với một người nữa, khả năng bên trong này không chỉ có một người sống sót.
“Anh là ai? Đang trốn ở đâu vậy?” Tôi gọi khẽ một tiếng, nheo nheo mắt nhòm vào bên trong, nếu thật sự là người của Chú Ba thì coi như trong cái rủi có cái may, ông trời còn thương cho cái phận hèn mọn này, tôi có thể hỏi xem Chú Ba lúc trước tình hình thế nào.
Nhưng đợi một lúc lâu cũng không thấy có ai đáp lời. Bên trong đống gỗ mục im lìm không có một động tĩnh nào.
Tôi lập tức trở nên cảnh giác, có một dự cảm xấu xuất hiện trong đầu tôi. Ngay lúc đó chân vấp phải một cành cây chĩa ra trong nước cả người lảo đảo suýt ngã, tôi vội với tay bám lấy đống gỗ đồng thời tiến sát người vào nhìn vào bên trong. Vừa đi được vài bước bỗng có tiếng nói thỏ thẻ vọng ra: “Tiểu Tam Gia?”
Thanh âm vô cùng quái dị, nói rất nhanh, nhưng chắc chắn là tiếng người nói, hơn nữa người đó gọi ngoại hiệu của tôi nên hẳn là biết tôi. Vậy đây khẳng định là người của Chú Ba.
Tôi liền nhẹ nhàng thở phào một cái đáp: “Là tôi đây!” Sau đó liền đi tới đầy những cành cây đâm tua tủa trước mặt ra, vừa đi vừa hỏi: “Ai ở bên trong vây? Có phải bị nhốt lại không? Đưng lo tôi sẽ cứu anh ra ngay!”
“Tiểu Tam Gia?” Lại có tiếng gọi từ sâu bên trong vọng ra.
“Tôi đây, tôi đây!” Trong lúc cuống quýt tôi gắt lên một câu, hai tay vẫn dùng hết tốc lục gạt đống cành mục ra, dần dần cũng tạo thành một khe hở có thể lách người vào bên trong.
Tiến vào một đoạn rồi mà tôi vẫn chưa nhìn thấy ai cả, bên trong hết lớp cành mục này đến lớp cành mục khác, người bên trong cũng không thấy gọi ra nữa. Tôi cảm thấy hơi lạ liền dùng khẩu âm trưởng sa mắng một tiếng: “Con bà nó chứ, rốt cuộc là ai bên trong vậy, làm cái quỷ gì thì cũng phải nói cho tôi biết vị trí của anh chứ!”
Gọi vài tiếng vẫn không ai thưa, tôi chợt thấy có gì đó không ổn. Nghe giọng người bên trong thì không giống như là bị thương hoặc là mất khả năng di chuyển, tại sao nghe tôi gọi mấy lần mà vẫn thờ ơ không thèm trả lời? Hoặc có lẽ nào hắn không nghe thấy tôi nói gì không? Hay là đầu óc đã sớm không còn tỉnh táo rồi?
Nghĩ thế tôi liền hiểu ra, tuy bản thân chưa bị ảnh hưởng nghiêm trọng nào nhưng vừa rồi bị rơi vào trong đầm lầy dãy đặc hắc khí, tại bể chứa nước này hắc khí vẫn còn không nhiều nhưng cũng làm cho tầm nhìn bị hạn chế. Nếu người này bị rắn cắn khẳng định là thần chí sẽ bị ảnh hường, mê man nói sảng. Còn nếu không bị rắn cắn thì trong lúc bị dòng nước cuốn đi có thể do va đập lung tung với thành cống mà đầu óc có vấn đề, nên không nghe rõ những gì tôi nói.
Nghĩ vậy tôi liền không gọi nữa, dồn hết sức vào hai tay gạt bớt những cành cây vướng víu xung quanh ra, đợi đến khi tìm được người rồi hỏi vẫn chưa muộn. Bất đắc dĩ nhất là người kia không may bị rắn cắn thật, tôi lại không thể chiếu cố cho hai người cùng lúc, tới khi đó đành phải coi như không nghe không thấy bỏ mặc hắn vậy.
Trước mặt xuất hiện một thân cây dài khoảng sau bảy thước, đường kính không lớn lắm, nhưng đử để đè lên mà không bị lật. Tôi cắn răng chịu đau nằm úp nên trên thân cây rồi liên tục dùng tay đào vào nơi phát ra âm thanh kia.
Tôi tưởng là sẽ nhìn thấy một người ngồi thu lu trong đó nhưng khiến tôi bàng hoàng là trong đống gỗ mục này hoàn toàn không có gì cả, khe hở phía trước là miệng cống hình đầu thú đá thông ra bên ngoài.
“Sao lại thế này?” Tôi thầm mắng một tiếng, lời nói còn chưa dứt thì từ bên cạnh chỗ tôi đang đứng lại vang lên tiếng người, nghe vô cùng quỷ dị.
“Tiểu Tam Gia?”
Âm thanh đó nghe như ngay bên cạnh tai khiến tôi giật mình đánh thót, cả người đang nằm vắt trên cành cây liền ngã úp xuống nước. Vội quay đầu nhìn liền phát hiện ngay bên cạnh chỗ tôi đang ngồi, nơi mà có vài cành cây giao nhau chắn ngang trước mặt, có một bóng người nằm úp, bên trong tối như mực nên chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt đỏ quạch đang nhìn về phía tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Đạo mộ bút ký - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/02/2015 01:17 (GMT+7) |