Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Yêu trẻ con – Quyển 1 » Phần 13

Yêu trẻ con - Quyển 1

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 13

Uống thuốc, thay quần áo các kiểu xong thì Đan Chi ném cho tôi một cái khăn, còn nhỏ lấy một cái khăn khác ngồi lau đầu cho nhỏ Linh. Thấy thế tôi đem lòng ganh tỵ:

– Ơ, sao cả hai người cùng ướt mà em lau cho mỗi nó thôi thế?

Tôi hất đầu về phía nhỏ Linh cằn nhằn. Đan Chi lườm tôi một cái rất gắt:

– Đã rủ rê con gái nhà người ta trốn viện rồi còn ý kiến. Em chưa phạt anh là may rồi đó. Hừ.

Tôi xị mặt buồn thiu. Nhỏ Linh bụm miệng cười khúc khích.

Tuần sau thì tôi cũng xuất viện. Thực ra thì vẫn trong giai đoạn theo dõi nhưng vì chán cảnh nằm không quá nên tôi nhất quyết xin về trước thời hạn. Bác sĩ thấy tôi trong thời gian vừa rồi không có biểu hiện gì quá đáng ngại (trừ việc trốn viện đã được tôi móc nối với mấy cô y tá để bưng bít, cái giá là ngày nào cũng phải khen mấy bả đẹp gái) nên cũng đồng ý. Tôi móc điện thoại gọi cho Đan Chi, một lúc sau nhỏ xuất hiện.

– Chở anh về lớp nha.

Đan Chi gật đầu rồi đèo tôi về trên chiếc wind chất lừ của nhỏ. Nhưng nhỏ không chở tôi về lớp vẽ mà chở tôi thẳng về nhà nhỏ.

– Ơ, anh bảo chở anh về lớp vẽ mà?

Nhỏ chả nói gì, chỉ lặng lặng xách đồ của tôi vào trong. Thấy tôi cứ đứng ngơ ngác ngoài cổng, nhỏ gọi:

– Còn đứng tẩn ngẩn ở đấy làm gì vậy? Anh vào đi.

Tôi khập khiễng lê đôi chân vẫn còn băng bó của mình vào cửa, lòng không ngớt tự hỏi nhỏ chở tôi đến đây làm gì. Đan Chi dìu tôi ngồi xuống chiếc ghế sofa ngoài phòng khách, đưa cho tôi một lon coca rồi dõng dạc tuyên bố:

– Từ bây giờ anh qua ở với em.

Tôi nghe xong suýt nữa phụt hết lon coca ra bàn. Nhỏ nói như thể chuyện hiển nhiên ấy. Mặt tôi thộn ra:

– Ai quyết định đấy?

– Em. – Nhỏ trả lời tỉnh bơ.

– Chưa hỏi ý kiến anh mà dám quyết định rồi à. To gan nhỉ! – Tôi hằm hè.

– Hứ. Anh không còn lựa chọn nào khác.

– Tại sao?

– Anh định ở bên nhà kho của lớp đến bao giờ? Ai lo cho anh?

– Bạn anh.

– Hứ. Bạn anh bận đi làm. Thời gian đâu mà lo cho anh.

Tôi thở dài. Nhỏ nói cũng đúng. Bạn bè tôi giờ ai cũng có cuộc sống riêng của mỗi đứa hết cả. Đến việc đến thăm tôi ở bệnh viện thôi đã chỉ là thỉnh thoảng rồi, nói gì chuyện lớn lao hơn. Còn tôi, ngay cả chuyện đi lại cũng đã là một vấn đề lớn, một chỗ ở đàng hoàng cũng chưa có, quả thật dù tôi có tự tin đến mấy cũng không dám nghĩ rằng mình không cần ai hỗ trợ trong thời gian này.

– Thế chở anh về lấy đồ đạc đã. – Tôi nói.

Đan Chi không nói gì, chỉ lẳng lặng dìu tôi đi về phía phòng ngủ ở tầng 1 rồi mỉm cười tinh nghịch:

– Chào mừng anh đến với thế giới mới của mình.

Nhỏ khua tay chỉ vào phía trong căn phòng. Tôi ngạc nhiên khi thấy tất cả những đồ đạc của tôi đã được chuyển đến từ bao giờ. Căn phòng tiện nghi quá, ít nhất là gấp 10 lần những căn phòng mà tôi đã ở từ trước đến giờ. Hóa ra nhỏ đã sắp xếp sẵn mọi thứ để tôi chuyển đến ở với nhỏ. Đây không phải là lần đầu tiên Đan Chi đề nghị với tôi chuyện này. Nhưng lần nào tôi cũng từ chối. Không phải là tôi gay đâu các bác ạ. Tôi chuẩn men 10/10 đấy. Bờ mông ấy, cặp giò ấy chưa bao giờ khiến tôi ngừng rung rinh mỗi khi chạm mặt. Ở cùng một đứa con gái xinh đẹp như Đan Chi có nằm mơ tôi cũng không nghĩ tới. Chỉ là tôi có lý do riêng để không muốn gần gũi Đan Chi quá. Nhưng lần này đã không còn sự lựa chọn. Tôi đứng nhìn căn phòng vài phút rồi thả người xuống chiếc giường êm ái, nói với Đan Chi mình cần ngủ một lúc. Đan Chi gật đầu đi ra ngoài và bảo đến giờ cơm em sẽ gọi. Tôi ngủ thiếp đi, tưởng như cuộc đời không còn gì phải lo lắng.

Nhưng tôi nào biết, mọi thứ bây giờ chỉ mới bắt đầu.

Từ ngày chuyển hẳn qua ở với Đan Chi, bao nhiêu chuyện dở khóc, dở cười bắt đầu diễn ra, điển hình là chuyện mỗi buổi sáng thức dậy.

Một hôm tôi dậy sớm, ngồi xem tivi ngoài phòng khách một lúc thì thấy Đan Chi từ trên lầu đi xuống. Nhỏ vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài, hình như quên mất là từ nay trong nhà còn có một thằng con trai nữa, nhỏ thản nhiên mặc vỏn vẹn một chiếc quần lót, bộ ngực thả rong đung đưa trong tà áo mỏng làm tôi xịt hết máu mũi. Vừa thoáng thấy tôi, nhỏ ré lên một tiếng rồi chạy vọt trở lên lầu. Một lúc sau nhỏ ngập ngừng đi xuống, lần này đã ăn mặc đâu vào đấy rồi, nhỏ thẹn thùng hỏi tôi:

– Lúc nãy… anh có thấy gì không đấy?

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, thà chết chứ không bao giờ khai ra tôi đã thấy hai quả bưởi của nhỏ nảy lên nảy xuống như thế nào. Tôi sợ khai ra rồi thì sẽ không còn được nhìn thấy cặp bưởi năm roi đó nữa. Nhưng hình như nhỏ cũng biết cả rồi, nhỏ bắt đầu ý thức được có một thằng con trai trong nhà nên dần dần cũng cẩn thận hơn trong ăn mặc. Tôi tiếc lắm. Tiếc đứt ruột. Huhu.

Chuyện thứ hai là chuyện tắm rửa.

Trong nhà có hai phòng tắm, một ở tầng dưới và một ở tầng trên. Tôi đương nhiên là tắm ở tầng dưới rồi, nhưng khổ nỗi là Đan Chi cũng tắm ở tầng dưới. Tôi hỏi thì nhỏ bảo nước ở tầng trên yếu quá nên xưa nay nhỏ chỉ toàn tắm ở tầng dưới thôi. Tất nhiên, quần áo của ai người ấy giặt nhưng nhiều khi cũng không tránh khỏi những nhầm nhọt:

– Chi Chi, em có thấy cái quần sịp dạ quang của anh ở đâu không?

Tôi gọi với lên tầng trên khi tìm hoài không thấy cái quần của mình trong nhà tắm. Phải mất cả phút mới thấy con nhỏ trả lời, bằng một giọng ngại ngùng:

– Em không biết.

Tôi quên mất con nhỏ là con gái, cứ thản nhiên hỏi như cái cách mà tôi vẫn thường hỏi mấy đứa con trai trong xóm trọ cũ:

– Em có giặt nhầm của anh không vậy? Tìm giúp anh đi.

Nghe có tiếng bước chân của nhỏ lộp bộp đi ra ban công chỗ phơi quần áo. Một lúc sau nhỏ ló đầu xuống gọi tôi:

– Của anh nè – Nhỏ đỏ mặt ném cái quần sịp dạ quang xuống cho tôi – Có cái quần mà cũng không biết giữ.

Ơ, chính nó giặt nhầm đồ của tôi rồi còn ý kiến nữa chứ. Tôi ấm ức lắm nhưng thôi, tha cho nhỏ một con đường sống, dù gì thì mình cũng lời mà, được giặt đồ miễn phí rồi còn gì nữa. Nói chung, vì dùng chung một nhà tắm nên chuyện nhầm đồ xảy ra như cơm bữa. Lúc đầu thì có hơi ngại thật nhưng dần dần rồi cũng thấy bình thường, thỉnh thoảng nhỏ còn giặt luôn đồ cho tôi, còn tôi mà thấy đồ của nhỏ trong chậu giặt của mình là phải khều ra cho bằng được. Hê hê.

Chuyện thứ ba là chuyện coi tivi.

Từ ngày tôi chuyển qua ở cùng Đan Chi, cái tivi ngoài phòng khách trở thành một chiến trường khốc liệt. Tivi thì chỉ có một mà người thì đến tận hai. Tôi thì thích xem thời sự, HBO, StarMovies này nọ, còn nhỏ Đan Chi thì ghiền coi mấy gameshow trên truyền hình với mấy Ộp – pa kute lạc lối. Lúc nào không trùng giờ thì thôi, chứ hai chương trình của hai đứa mà lỡ trùng nhau một phát thì y như rằng:

– Zả cái remote lại đây. Anh mày đang xem thời sự mà!

Tôi tru tréo trong bất lực. Cái chân khập khiễng của tôi không cho phép tôi chạm vào được dù chỉ là một cộng lông chân của nhỏ Đan Chi. Nhỏ cầm remote chạy khắp phòng, vừa chạy vừa bấm chuyển kênh lia lịa, đến khi ộp – pa của nhỏ xuất hiện thì nhỏ mới chịu ngồi yên vị trên cầu thang, vừa xem vừa liếc mắt nhìn tôi đề phòng. Cuộc chiến này dường như không cân sức, đôi chân què của tôi không đọ nổi cặp giò mét mốt ấy. Nhưng thật may, tôi có trí thông minh trời ban. Hehe.

Bữa cơm tối hôm đó, tôi ăn thật nhanh và ra phòng khách giành ngay cái tivi. Sau khi chỉnh kênh của mình xong đâu đấy, tôi lấy hết pin của cái remote ra, thay bằng cặp pin cũ đã hết điện rồi để lại ngay ngắn trên bàn. Nhỏ Đan Chi sau khi tắm rửa xong xuôi, như thường lệ chạy ra giành remote với tôi. Nhỏ cầm remote bấm lấy bấm để nhưng chẳng thấy chuyển kênh gì cả. Nhỏ nhíu mày mở pin ra kiểm tra, vẫn có pin. Bấm bấm tới tấp vẫn không thấy gì. Tôi ngồi sau ghế sofa ngửa mặt lên trời cười hềnh hệch:

– Remote hư rồi người đẹp ơi. Cái tội giành giật cho lắm vào.

Nhỏ ném trả cái remote lại cho tôi rồi vùng vằng bỏ lên lầu. Chiến thắng ngọt ngào.

Chuyện dở khóc dở cười giữa tôi và Đan Chi có kể đến sáng mai cũng không hết. Nhưng nhìn chung, nhờ có nhỏ mà cuộc sống bệnh tật của tôi trở nên dễ chịu đến không ngờ. Nhỏ chăm sóc tôi chu đáo như một đứa em gái, mặc dù đôi khi cũng dữ dằn như một bà chị già.

Tôi bất giác nhớ đến gia đình mình ở quê, chạnh lòng nghĩ đến bố mẹ và những đứa em nhỏ. Tôi vào bệnh viện cả tháng nay cũng không cho ai biết, thỉnh thoảng bố mẹ có gọi điện nhưng tôi bảo mình vẫn ổn, tôi sợ họ lo lắng, và quan trọng hơn, tôi đã quen một mình tự lo như thế bao năm nay rồi.

Tôi sống xa gia đình từ khi còn là một cậu nhóc lớp 10. Học cấp 3 ở trường tỉnh nên phải thuê phòng trọ ở gần trường để tiện đi lại. Nhà tôi nghèo lắm, lại đông anh em nên ngoài giờ học ở trường tôi phải đi làm thêm để kiếm tiền đóng học phí. Một đứa nông thôn lên thành phố, bỡ ngỡ giữa chốn phồn hoa phố hội, bị bắt nạt cũng nhiều mà bị xem thường cũng không ít, tôi trở thành một đứa chai lì cảm xúc, ít bạn và lầm lì.

Ngày tôi vào đại học, bố mẹ tôi khóc hết nước mắt, một phần vì mừng, một phần vì sợ, sợ không biết làm cách nào để chi trả cho tôi những năm tháng đại học. Tôi mỉm cười bảo con lo được. Mấy đứa em ôm chầm lấy tôi hỏi bao giờ anh Hai trở về, tôi xoa đầu tụi nhỏ cười. Sớm thôi, anh Hai sẽ về.

Vào đại học, ngoài giờ học trên trường, tôi dành toàn bộ thời gian để đi làm thêm. Ban ngày tôi đi bưng cà phê, buổi tối đi dạy học, rồi đi giao hàng Coca, rồi đi làm nhà hàng… việc gì tôi cũng kinh qua hết. Tiền bạc kiếm được không nhiều nhưng đủ để tôi sống sót qua những năm tháng ấy. Tôi nhớ có lúc mình chỉ còn 5K trong túi, ra chợ mua 3K cải chua, 2K thịt mỡ, về kho thật mặn để ăn với cơm trong 1 tuần. Đến mức cải chua đã bốc mùi nhưng tôi vẫn ăn. Vừa ăn vừa khóc.

Thế mà cũng 10 năm.

Bạn hỏi 10 năm đó của tôi có khó khăn không à? Khó chứ. Rất khó. Có những lúc muốn bỏ cuộc, muốn trở về quê làm một thằng chăn trâu thong dong, tự tại với đời. Nhưng cuộc sống này đã dạy tôi phải thật cứng cỏi. Nếu không cứng cỏi thì mãi mãi tôi chỉ là một thằng nhóc nhà quê nghèo hèn ấy. Nếu không cứng cỏi thì làm sao che chở được gia đình, che chở nổi những giấc mơ?

Tự nhiên thấy cay cay khóe mắt. Hóa ra mình cũng chỉ là một tên to đầu vặt, nghe tiếng cơm sôi cũng nhớ nhà.

Đan Chi chợt đến bên cạnh tôi khi tôi đang đứng trên ban công và hoài niệm. Nhỏ nghiêng đầu nhìn tôi hỏi:

– Anh sao vậy?

Tôi vội vã quay đi để che giấu chút yếu mềm hiếm thấy, giả vờ ho sù sụ và lắc đầu bảo không có gì. Đan Chi cũng chẳng hỏi gì nữa, nhỏ chỉ lẳng lặng đứng cạnh tôi cùng hóng gió. Rồi đột nhiên nhỏ hỏi:

– Ngày trước anh hỏi em, tại sao em vẫn làm cùng anh từ đó đến tận bây giờ, anh có muốn biết tại sao không?

Tôi quay qua nhíu mày nhìn Đan Chi. Câu hỏi đó tôi hỏi nhỏ đã lâu mà nhỏ chưa bao giờ trả lời. Tự nhiên hôm nay lại lôi ra mần chi cho tôi phải suy nghĩ. Tôi gật đầu tỏ ý muốn nghe, nhỏ cười hì hì nói:

– Tại thấy anh tội quá.

Nghe nhỏ nói thế tôi phì cười, Đan Chi cũng phì cười:

– Hi, thiệt mà. Lúc đầu em định làm xong tháng đầu tiên rồi nghỉ, vì thấy lớp buồn quá. Nhưng rồi tự nhiên nghĩ tội ổng này, chắc ổng kỳ vọng ở mình nhiều nên quyết định làm thêm tháng nữa. Rồi…

– Rồi sao? – Tôi giục.

– Rồi tự nhiên em thấy anh rất thú vị. Anh có khao khát, có ý chí, có niềm tin với cả hay lo lắng cho tụi em nữa. Tự nhiên thấy quý anh, rồi…

– Rồi sao?

Đan Chi cắn môi, rất hiếm khi tôi thấy nhỏ đỏ mặt, nhỏ quay qua ngập ngừng nói với tôi:

– … Rồi thấy… thương anh.

Tôi cứng người. Một dòng điện chạy xẹt qua làm tôi bấn loạn. Có thứ cảm giác gì đó như niềm vui xen lẫn sự lo lắng đang trào dâng trong lồng ngực. Tự nhiên thấy khó thở quá. Tự nhiên thấy bối rối quá. Chưa bao giờ nói chuyện với Đan Chi mà tôi lúng túng như lần này. Có phải nhỏ ấy vừa nói thương tôi? Có phải Đan Chi xinh đẹp đang nhìn tôi đầy âu yếm?

Rồi đột nhiên nhỏ khẽ khàng nắm lấy tay tôi:

– Anh… làm bạn trai của em nhé?

Trong khoảnh khắc đó tự nhiên tôi cảm thấy mình lạnh lùng đến khó tả. Tôi cứ để mặc Đan Chi nắm tay tôi như thế, tôi không buông ra cũng không nắm lại, chẳng biết thực sự mình muốn gì. Đan Chi vẫn cứ âu yếm nhìn tôi chờ đợi. Tôi không trả lời câu hỏi của nhỏ, chỉ khẽ mỉm cười:

– Xuống xem tivi ha.

Nhỏ gật đầu rồi cùng tôi đi xuống phòng khách. Lần đầu tiên trong suốt mấy tuần qua, Đan Chi không tranh giành Ộp – pa với tôi nữa. Và cũng lần đầu tiên trong suốt 3 năm qua, mọi nét hoang dã và cá tính của nhỏ ấy biến mất, tôi thấy một Đan Chi nhẹ nhàng và e ấp, lẳng lặng ngồi bên cạnh tôi xem bất cứ thứ gì tôi xem.

Và đêm đó chúng tôi ngủ thiếp đi trên ghế sofa, với hai trái tim không ngừng thổn thức.

Một chút nắng hanh hao chiếu qua ô cửa sổ, nắng nhảy nhót trên vai khiến tôi tỉnh giấc. Nhỏ Đan Chi vẫn ngủ ngon lành trên ghế sofa, kể cả khi ngủ, gương mặt nhỏ vẫn toát lên vẻ lạnh lùng và đầy cá tính. Tôi gỡ nhẹ cánh tay Đan Chi đang ôm ngang người tôi, khẽ kéo chăn đắp cho nhỏ rồi ngồi dậy. Lòng miên man nghĩ, tôi sẽ nói gì vào buổi sáng đầu tiên sau cái đêm Đan Chi tỏ tình với tôi đây?

Rốt cuộc, buổi sáng đầu tiên ấy lại được lấp đầy bằng những khoảng lặng. Kể cả khi tôi và Đan Chi cùng đi đánh răng, cùng rửa mặt và cùng ngồi ăn sáng, chúng tôi cũng chả nói với nhau điều gì. Tôi mãi theo đuổi những suy nghĩ mông lung cứ lởn vởn trong đầu mà quên mất Đan Chi thỉnh thoảng vẫn cứ liếc nhìn tôi chờ đợi. Tôi còn nợ nhỏ một câu trả lời.

– Hôm nay em chở anh đến lớp nha.

Cuối cùng, tôi phá vỡ buổi sáng lặng yên kỳ cục ấy bằng một lời đề nghị. Hơn một tháng nay ngồi không, đã đến lúc trở lại làm việc, và quan trọng hơn là tôi nhớ lũ nhóc ở lớp vẽ đến nhường nào. Đan Chi nhìn tôi, khẽ khàng gật đầu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Thông tin truyện
Tên truyện Yêu trẻ con - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen, Yêu trẻ con
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 24/03/2018 12:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Nghề chăn gái – Quyển 1
Gọi được cái Trang quay lại là tôi thấy mừng lắm, sau khi ăn sáng xong hai anh em về quán. Trước đó tôi cũng đã nhắn tin thông báo cho bà chị. Chị bảo tối mới xuống được. Về đến quán tầm đó là 8 giờ sáng tôi thì cũng mệt rã cả người, cả đêm chưa được ngủ. Tôi nói cái Trang: Em vào xem...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Tâm sự bạn đọc Truyện sex có thật Tuyển tập Nghề chăn gái
Bà sếp tín dụng ngân hàng - Tác giả Hank Nguyễn
Tùng thì thầm rồi từ từ rút cu ra. Một dòng tinh trùng trắng xóa chảy theo cửa dưới âm hộ Hằng lan ra nệm thấm xuống drap trắng tinh tạo thành một vùng ướt ở vị trí mông của Hằng. Tùng vào trong nhà tắm bật vòi sen lên xả cho sạch sẽ. Đã chơi nhiều loại gái nhưng đây là lần đầu chàng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Làm tình với đồng nghiệp Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện sex ngoại tình
Tình dục trong gia đình
Tôi ôm rồi bế bổng Quỳnh lên phòng của mình, Quỳnh cũng không phản ứng lại mà ôm chặt lấy cổ tôi. Tôi bế Quỳnh lên phòng của mình rồi dặt Giăng nằm xuống, tôi vội đưa tay luồn xuống dưới cái váy của Quỳnh mà sờ mó cái mu lồn, Quỳnh thấy tôi làm như vậy thì lườm tôi rồi nói...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bú vú dì Đụ dì Đụ em gái Đụ tập thể Làm tình tay ba Some Truyện bóp vú Truyện người lớn Truyện sex Full Truyện sex học sinh Truyện sex phá trinh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân