Vô hình chung, quyết tâm này đã lập lại thứ suy nghĩ non nớt 10 năm trước của chính tôi. 10 năm trước, khi từ biệt mẹ con Má Nuôi để về quê tôi cũng hứa với em rằng một ngày không xa sẽ trở lại. Thế nhưng ‘anh cả’ đi biền biệt mười năm không về.
Tôi hiểu rõ, thật ra Bánh Đậu Ngọt cũng hận tôi. Nhưng lòng thù hận trên người con bé sớm đã tiêu biến. Kể từ giây phút bị giam cầm trong Làng Cung Nữ, tôi chính là lý do giữ cho nó sống sót. Chuyến này lại tiếp tục từ biệt, không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Hốt nhiên, theo phản xạ tôi lại quay người, nhìn về phía sau thêm một lần nữa. Lúc này chỉ thấy bóng ô xanh lấp ló, cùng một thân áo màu vàng nổi bật trên nền xanh.
Trong đầu tôi vẫn còn văng vẳng tiếng gọi ‘anh cả’ kéo dài không dứt. Tưởng như quá khứ nghĩa tình đang ở ngay trước mắt. Tiếng gọi này từng ám ảnh tôi suốt mười năm liền, kể từ lần gặp nhau cuối cùng ở trước nhà Má Nuôi.
Lần đó tôi mang theo một tâm trạng tồi tệ cực kỳ đứng ngẩn ngơ trước con phố nhỏ. Bất thình lình nghe tiếng trẻ nít chơi đùa rất đáng yêu.
Một quả kiện đỏ tía bay bổng trong không trung, ngẫu nhiên rơi xuống gần thân người tôi, rồi một thằng nhóc lao ra dùng chân đệm quả kiện đó.
Thằng nhóc la: “Chạy chậm thôi, kẻo ngã.”
Sau lưng tôi vọng lên tiếng reo đáp ứng của một đứa bé gái. Chân tôi đang bước lập tức dừng hẳn, không hiểu tại sao, xoay người lại.
Trước mắt tôi là Bánh Đậu Ngọt xinh xắn đáng yêu với nước da trắng hồng và một cái miệng chúm chím. Con bé nắm gấu váy dài, nhẹ nhàng đá quả kiện đó bay ngược trở lại.
Đột nhiên con bé bất động, đứng im tại chỗ nhìn tôi chăm chú. Hai anh em đối mặt nhìn nhau, cả hai ngây ra như phỗng.
Quà kiện rơi xuống đất, lá cây trên không bay là tà, anh em tôi vẫn cứ bàng hoàng ngơ ngác nhìn nhau, dường như bao nhiêu năm tháng đều dành trọn cho một phút giây này.
Sau thời gian dài vất vả ở quê, diện mạo tôi đã thay đổi rất nhiều, vừa đen đúa vừa râu ria lởm chởm. Thế nhưng bé gái kia vừa nhìn liền nhận ra ngay, nó nhìn tôi không chớp mắt.
“Anh cả!” – Đột nhiên con bé lao người về phía tôi: “Anh cả! Bánh Đậu đợi được anh cả rồi.”
Giữa thời tiết lạnh lẽo, em gái ôm chầm lấy tôi kiễng chân lên đòi bồng bế. Nó cứ nhảy lên ton tót trước ánh mắt kỳ lạ của chúng bạn. Nhưng chuyện gì thế này? Tại sao tôi của ngày hôm đó lại lẩn tránh nó?
Tôi cứ để mặc em gái đang mong ngóng mình mà không có một thứ phản ứng nào. Bánh Đậu Ngọt kỳ lạ nhìn tôi. Chắc trong đầu óc một đứa trẻ không thể hiểu nổi những toan tính phức tạp của tuổi mới lớn. Con bé thấy tôi không muốn bế nó, ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng, bèn cho rằng nó đã lớn rồi, làm sao anh cả có thể bế một đứa trẻ đã lớn rồi cơ chứ? Con bé liền chuyển sang nắm tay tôi.
“Anh cả vô nhà đi. Anh cả đi đường có mệt không?”
Bánh Đậu Ngọt dắt tay tôi đi một đoạn đường. Tới trước nhà, nó toan mở cổng ra thì tôi lên tiếng: “Bánh Đậu nghe anh cả hỏi nè.”
“Dạ?” – Nét mặt con bé hết sức tò mò.
“… dạo này Bánh Đậu có ngoan không? Có bị điểm kém không? Ai đưa Bánh Đậu đi học?”
Em gái mở tròn mắt nhìn tôi. Tất nhiên nó không biết được rằng đây là đoạn đối thoại sau cùng của 2 anh em. Chỉ là, linh tính mách bảo nó có chuyện chẳng lành đang xảy ra.
Nhưng con bé vẫn tự hào đáp: “Bánh Đậu học giỏi nhất lớp đó, anh cả phải thưởng cho Bánh Đậu nghe. Mấy tháng nay Má và anh Phục đưa Bánh Đậu đi học.”
Anh Phục chính là gã đồ tể rất ghét tôi. Nhà Gã ở cách đây không xa, bình thường có việc gì nặng nhọc hay Má Nuôi muốn đi đâu xa đều gọi gã ta đến làm tài xế.
Tất nhiên câu trả lời vừa rồi chưa hẳn đúng trọng tâm tôi mong muốn. Tôi hơi chột dạ, lại hỏi: “Vậy còn… còn cái người đi chiếc xe đen hay đến đón Má thì sao?”
“À, anh cả hỏi chú đẹp trai hả?” – Bánh Đậu Ngọt che miệng cười – “chú bận lắm. Nhưng cũng hay ghé đón Má đi ăn uống. Lúc nào chú ghé nhà cũng có quà hết.”
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/yeu-nu-quay-bar-2/
“Anh cả? Hôm nay anh cả làm sao vậy?” – Bánh Đậu Ngọt nhìn sắc mặt tôi đột nhiên xanh tái, nó cảm thấy rất lo âu.
“Không có gì đâu. Chú đó và Má mình chắc thân nhau lắm hả?”
Bánh Đậu Ngọt liền cười khúc khích, nó đưa 2 tay lên làm thành 2 con chim châu đầu vào nhau, nói: “Bánh Đậu nói cho anh cả, anh cả không được mách Má nha. Bánh Đậu chắc chắn chú đẹp trai sẽ cưới Má luôn. Hôm nọ Bánh Đậu nghe thấy chú hỏi ý Má, nhưng Má không trả lời.”
‘Bình’ – lồng ngực tôi đau tức tưởi như có ai thoi cho 1 đấm. Em gái tôi cứ vô tư hết sức, nói ra những lời ngây thơ của trẻ nít. Nó làm sao hiểu được những suy nghĩ nhức nhối trong lòng tôi?
‘Anh cả’ là tôi đây ngay lập tức thoái chí, ý định trở về trong phút chốc buông bỏ. Hai tai tôi ù ùc cạc cạc nào có để ý tới những điều tiếp theo Bánh Đậu nói.
Vốn ngày hôm đó con bé đã nhắc qua về người đàn ông đáng sợ trong quá khứ. Nó vẫn luôn thắc mắc tại sao trong tiềm thức mình lại sợ chú đẹp trai như vậy? Nhưng rõ ràng những gì phơi bày trước mắt nó lại là một người đàn ông khác hoàn toàn. Người đàn ông tài giỏi, hiền lành mà bất cứ ai cũng đều ngưỡng mộ.
Tôi mặc kệ những lời con bé nói, mặc kệ cả dòng người đông đúc đang đi lại ngoài khu phố. Lúc đó tôi chỉ muốn lẩn tránh thật nhanh khỏi căn nhà đó, tôi đã chiến đấu với nghị lực để có thể gặp lại Má Nuôi, nhưng bây giờ tôi chẳng còn tha thiết gì nữa.
Tôi cứ đi, đi càng lúc càng nhanh, càng đi càng thấy trong lòng thêm thấm thía. Bánh Đậu Ngọt chạy theo sau ôm chân tôi la lên: “Anh cả đừng đi nữa. Má bảo anh cả đừng đi nữa. Anh cả đừng khổ thêm. Về với Bánh Đậu và Má đi.”
Thành thật mà nói bây giờ tôi không biết phải lựa chọn ra sao. Tôi không biết mình có nên đi hay không, và liệu rằng khi tôi trở về tôi có còn được chào đón như lúc trước? Hay lại thêm một sự dè bỉu từ người đàn ông kia, và cái nhìn thương hại từ Má Nuôi.
Các bạn ạ, thật ra cho đến lúc Má mất đi tôi vẫn không tài nào hiểu được cảm xúc trong lòng bà. Bà ấy chẳng bao giờ nói ra suy nghĩ của mình. Khi chúng tôi bên nhau trong những ngày tháng vụng trộm sai lầm, Má Nuôi cũng không thường nói nhiều. Ngay cả khi người ta đồn đại những lời ác ý, Má Nuôi cũng chẳng buồn lên tiếng. Có lẽ người phụ nữ đó thật nhẫn tâm, khi cứ lặng lẽ lặng lẽ giày vò tâm can tôi.
“Anh cả!” – Lại một tiếng la lớn thất thanh, rồi có tiếng còi xe tải kêu vang inh ỏi. Tôi giật mình nhận ra tình trạng mình lúc này – đã băng qua bên kia đường từ bao giờ.
Bánh Đậu Ngọt vẫn còn ở phía sau.
“Bánh Đậu! Bánh Đậu! Ở yên đó, không được qua đường.”
May mắn là chiếc xe tải ban nãy không gây ra tai nạn gì, và Bánh Đậu Ngọt cũng vẫn còn lành lặn, ngoại trừ một vài vết trầy xước ngoài da.
Chân tôi đi rất nhanh, trong lúc Bánh Đậu Ngọt chạy theo níu giữ tôi đã té ngã không biết bao nhiêu lần. Tuy nhiên, ánh mắt nó vẫn rất kiên cường, không hề lẫn một giọt nước mắt.
Tôi đứng phía bên kia đường lo lắng nhìn em, trong lòng tràn đầy hối hận. Chao ôi, lòng tự ti và ghen tuông đã hại tôi, hại luôn cả em gái.
Nhưng tôi không phải là một thằng anh tồi. Tôi sẽ đưa con bé quay về nhà hoàn hảo không tổn hao một sợi tóc.
Thế nhưng, chưa kịp bước bước nào thì đã có một bóng người to lớn ẵm Bánh Đậu Ngọt lên trước mắt tôi. Gã Đồ Tể lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc.
Tôi nhanh chóng lẻn đi tránh khỏi tầm mắt gã, nấp sau góc đường âm thầm quan sát.
Gã Đồ Tể mặc kệ Bánh Đậu Ngọt ra sức phân bua, gã bế bồng con bé lên, bước từng bước vững chãi trên con đường trở về nhà. Bánh Đậu Ngọt cứ mặc sức quẫy đạp, đánh, đập, cấu véo vào người gã, gã vẫn nhất quyết không buông tay.
Than ơi, xem ra mọi chuyện vậy mà lại hay. Có lẽ đây là số phận cố ý sắp đặt. Tốt hơn hết tôi không nên mềm lòng quay về nhà. Trước đây tôi đã hứa với em gái khi thành công sẽ quay về đón mẹ con nó. Vậy thì hãy cho tôi thời gian vài năm đi. Vài năm sau, Bánh Đậu Ngọt sẽ thấy một anh cả rất khác. Rất khác!
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu nữ quầy bar 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/06/2019 03:38 (GMT+7) |