Từ phía đó bước ra 1 người đàn ông tuổi ngoài 50 thân hình rắn rỏi. Lão có nước da ngăm đen, khuôn mặt nhăn nheo, trán dồ, nói chung ngoại hình không có gì bắt mắt nếu không muốn nói là khá khó coi, đặc biệt mỗi khi lão nhăn mũi cười trông lại càng kỳ dị. Thì ra đây chính là con cóc ghẻ trứ danh mà trang trắng đến nằm mơ cũng không muốn lại gần. Haiz, coi như đây là số phận. Con điếm đó may mắn thoát khỏi 1 kíếp nạn, éo le ở chỗ kiếp nạn đó lại chuyển sang cho em gái tôi.
Còn đang đưa mắt đánh giá lão ta thì lão đã tới trước mặt tôi bắt tay chào hỏi. Ra là mụ Lý vừa giới thiệu tôi là con rể mụ. Hiện mụ đã rút lui khỏi “chính trường” nhường cho tôi và mấy đứa nhỏ lên nắm quyền chẳng qua đợt này đi theo đổi gió đó thôi. Cả đến việc gả Geisha đi đợt này cũng là chủ ý của tắc kè bông tôi.
Đôi mắt gã nấu rượu liền nồng cháy nhìn tôi hơn 3 phần.
Lại nói từ khi Tắc Kè Bông tôi đích thân dắt tay Geisha tiến vào trang trại, đám người nhà gã nấu rượu đã không nén nổi tiếng xì xào bàn tán. Cặp mắt ếch của lão gia chủ thậm chí không chớp lấy 1 lần, cứ mặc nhiên thao láo như vậy rình mò khắp thân hình Vương Phi. Chúng tôi theo chân gia chủ bước vào khu trang trại rộng ngát xanh um, băng qua 1 đoạn đường trải gạch đỏ hướng đến dãy nhà sàn to lớn. Gã Nấu rượu là người con của núi rừng, đặc biệt thích hưởng thụ cuộc sống dân dã. Bên dưới nhà sàn còn treo lủng lẳng rất nhiều cặp tay gấu và sừng min, đủ biết địa vị của gia chủ.
Con cóc ghẻ trên đoạn đường đi không quên bao hoa khoác loác 1 trận ầm ĩ về miền đất và con người nơi đây. Đặc biệt ở chốn hoang dã này cũng có không ít cơ hội kiếm tiền bảo đảm chẳng thua gì ở các nơi khác.
Dừng chân trước căn nhà sàn lớn nhất, giọng điệu gã ta không dấu nỗi vẻ tự hào: “Căn nhà này làm toàn từ gỗ quý, do chính tay tôi thiết kế từng li từng tí một. Còn mấy cặp sừng min tay gấu đó trông cũng được, ai thích cái nào cứ tự nhiên đem về coi như quà của tôi đó. Nào, mời khách quý vào nhà.”
Lý Ma Ma làm ngoại giao đã nhiều năm, dĩ nhiên hiểu rõ đạo lý khách sáo nơi đất khách, bà ta mở miệng khen: “Nghe mấy đứa bảo ông anh làm chuyện gì cũng giỏi. Giỏi nhất là kiếm tiền. Từ tay trắng mà làm nên sản nghiệp chừng này là quá mức giỏi rồi! Thôi thì rượu ngon có đủ, cổ vật sẵn đây, giờ chỉ thiếu mỗi người đẹp tiếp mừng anh nữa thôi.” – Mụ Lý nói rồi che miệng cười hinh hích.
Tay nấu rượu mặt thộn cả ra. Lại đưa ánh mắt si mê tiếp tục ngó nhìn Geisha. Tiếp theo đó con cóc ghẻ ra lệnh cho đầu bếp chuẩn bị mâm cơm thịnh soạn gọi là tẩy trần cho đám khách mời từ thành phố tới.
Đám người chúng tôi cứ thế thuận lợi bước lên ngôi nhà sàn to lớn, phân chia vị trí chủ – khách ngồi xuống. Ngoài bọn người chúng tôi trong căn phòng lớn còn có thêm 2 chiến hữu già của con cóc ghẻ. Nghe nói lặn lội từ rất xa lên đây xem mặt ‘bạn vợ’. 2 lão già này, một ông mặt tròn như mặt phật, một ông mặt dài như lưỡi cày.
Gia chủ mời chúng tôi thưởng thức mấy món đặc sản rừng, uống 1 chút rượu nấu gia truyền. Con cóc ghẻ tay rót rượu, mắt híp cứ thi thoảng lại đá sang Geisha. Geisha không uống giọt nào, con bé im lặng ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng đúng bài bản. Tôi ngồi sát bên nó cảm nhận rõ trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch.
Vương Phi Làng Cung Nữ mặc 1 chiếc váy hoa văn được cắt may gọn gàng, chiếc váy ôm trọn từng đường nét cơ thể, không thừa cũng chẳng thiếu, làm tôn lên nét đẹp của em thêm mấy phần. Lại cộng với mùi nước hoa thơm phảng phất. Vô ý, đã khiến cho cả gã nấu rượu lẫn mấy chiến hữu già nuốt nước bọt ừng ực. Lát sau Con Cóc Ghẻ không nhịn được nữa, bèn mở miệng hỏi:
“Bà 2 này, cái con bé… à nhầm, vợ tôi ấy, cứ phải đeo mặt nạ như thế suốt à?”
Lý Ma Ma thản nhiên gật đầu “vâng, đấy là lệ Làng anh ạ.”
“Nếu thế thì ăn uống bất tiện lắm.”
“Ôi dào, nó được đào tạo bài bản rồi, anh đừng lo. Không có chỗ nào bất tiện hết.”
Già Làng đã đích thân trả lời thế thì Con Cóc Ghẻ đành ngậm miệng lại, khuôn mặt hiện lên nét không đành, chắc lão tò mò về gương mặt Geisha lắm rồi đây.
Khách quan mà nói thì dù không nhìn thấy hết khuôn mặt Geisha, người ngoài cũng có thể ước lượng được dung nhan của con bé. Bởi vì sóng mũi thẳng tắp và đôi môi mọng đỏ đã hiện lên rất rõ ràng. Ngay cả đôi mắt dài phẳng lặng cũng có thể dễ dàng nhận thấy. Song, ước lượng thì cứ ước lượng, nếu mường tượng lại khó cực kỳ. Bởi vì sao ư? Vì sao tôi cũng không rõ. Chỉ biết gương mặt nó không thiếu không thừa, khi trong đầu ta hình thành 1 hình ảnh tưởng tượng thì hình ảnh đó bảo đảm đã lệch đi so với thực tế mấy phần!
Tàn bữa trưa, lúc này cũng là lúc bàn vào mục đích chính. Gã Nấu Rượu đã nhận đủ 3 món quà thành ý từ Làng Cung Nữ cũng nên đáp trả tấm thịnh tình đó. Nhìn ánh mắt sáng như điện của mụ Lý và gương mặt chờ mong của chúng tôi, gã nấu rượu chẳng còn cách nào khác đành phải chặt lưỡi đứng dậy, miệng hô: “Thôi, ăn uống no say rồi, bây giờ phiền các vị theo tôi ra sau vườn nếm thử con Vợ Lớn của tôi. Haha.”
Vợ Lớn ở đây ám chỉ vò rượu quý mà Lý Ma Ma trăm phương ngàn kế muốn có được. Lúc nói câu này ra khỏi miệng, trong giọng điệu gã nấu rượu có chút không nỡ. Đủ biết Con Cóc Ghẻ quý vò rượu kia vô cùng. Nếu không phải Làng đưa ra cái lễ quá hậu hĩnh chắc Lão cũng chỉ đem rượu loại 2 ra đổi chác mà thôi.
Mấy người chúng tôi đều háo hức nhất loạt theo gã ra sau vườn. Nơi này gọi là vườn cũng không đủ, kỳ thực phải là 1 cánh rừng thưa mới đúng. Thảm thực vật xanh mượt điểm xuyến nét vàng úa của mùa thu thông qua những hàng cây gầy guộc khẳng khiu biến không khí nơi đây có nét thơ mộng. Đâu đó trong gió còn nghe nức mũi hương rượu chín.
Những cái cây trong khu vườn này đều có thắt đoạn chỉ đỏ, để làm gì thì tôi cũng không rõ. Chắc để lão đánh dấu vị trí ủ rượu chăng?
Đi qua vài khúc đường quanh co chật hẹp, cây dại mọc lan ra đường mòn. Lý Ma Ma ngập ngừng không tiến lên, mấy gã tay chân nhanh nhẹn phát hoang thông lối. Đoàn người đi thêm độ chừng chục phút, thấy bên dưới mấy tán cây sần sùi có một ngôi nhà tranh vách nứa lụp xụp, trong nhà có người phụ nữ dân tộc đang quét tước gọn gàng, trông thấy chúng tôi liền khom lưng lủi đi đâu mất.
Gã Nấu Rượu chỉ tay nói: “Mời mọi người vào nhà nghỉ ngơi, đường rừng xa xôi đi cực nhọc lắm. Ở đây lại toàn mấy người đẹp thành phố nữa.” – Lời gã rất cương quyết. Chắc chắn rằng gã không muốn chúng tôi theo đến vị trí ủ rượu nên mới nghĩ ra biện pháp mời nghỉ chân tại đây.
Biết ý gã, chúng tôi cũng không nóng lòng, dù sao mục đích chính là để đặt hàng số lượng lớn và để nếm thử đệ nhất mỹ tửu chi chi đó. Thật ra tôi không ham hố rượu lắm, chỉ quan tâm đến em gái mà thôi.
Vốn tôi tính để con bé ở lại nhà sàn cho khỏe, nhưng nơi này giữa lòng địch nên không an tâm, bản thân lại bắt buộc phải đi theo mụ Lý xem mụ giở trò gì thế là dắt Bánh Đậu Ngọt đi cùng luôn. Trên đường đi, mụ Lý ngoái lại nhìn, thấy Geisha ở trong toán người cũng không nói lời nào, chỉ chăm chăm kè sát gã dân tộc bí ẩn nọ. Hai người họ đang thông đồng sắp đặt điều chi đó.
Chúng tôi ngồi trong gian nhà tranh uống trà, trong lòng ai cũng nôn nao. Geisha thấy phòng kín đã khiếp sợ nghề nghiệp, vậy nên con bé nhất quyết không vào nhà chỉ đứng loanh quanh trong khoảng sân phía trước nhìn ngắm non xanh.
Trên trời chim chóc chao lượn hót vang, dưới đất mùi rượu nồng thơm nức mũi. Tôi và Gái Hư đứng cạnh bên Geisha, thấy em gái bất thình lình chỉ tay về phía mấy thùng gỗ bên mé rừng xa xa, nơi đó đàn ong mật chăm chỉ bay ra bay vào.
Tôi liền nói: “Đó là tổ ong nhân tạo, người ta đang nuôi ong lấy mật. Dân Lạng Sơn nhiều người giàu lên từ nghề này, chắc Con Cóc kia cũng tương tự.”
Em gái tôi nhỏ nhẹ gật đầu, cử động rất ngoan ngoãn, mắt nó nhìn đăm đăm về phía bên đó.
Gái Hư lên tiếng: “Lúc nãy tôi còn thấy có trại nuôi động vật, chắc đang nuôi nhím hay rắn gì đó. Thằng cha này làm nhiều việc thiệt. Nhưng mà nghe nói hái ra tiền nhất của hắn là buôn gỗ.”
Em gái tôi vừa nghe thấy chữ “động vật rừng – rắn” liền chột dạ đứng nép vào người tôi. Động tác này của con bé rất khẽ khàng nhưng vẫn không qua mắt được tôi. Tôi cảm thấy thương em quá đỗi bèn nói nhỏ:
“Không sao…”
Chưa hết câu thì điện thoại trong túi rung lên.
Đây là tín hiệu cho thấy đám người nhà Má Nuôi đã đến địa điểm “tập kết”, chờ đợi thời cơ trong ứng ngoài hợp.
Tôi bèn cấu nhẹ vào mu bàn tay Gái Hư, cô ả này hiểu ý ngay, nói nhỏ: “Chắc đợi đến tối nay hả?”
Tôi âm thầm gật đầu: “Chờ mụ Lý đi khỏi đây cái đã. Quan trọng là phải nghĩ ra cách làm sao để tôi ở lại. Phải có người làm nội ứng dẫn đường mới chắc thắng được.”
Gái Hư nói: “Con cóc ghẻ đó có vẻ khoái anh. Lát nữa anh lại mời rượu lão, thì thầm vào tai gã mấy tuyệt chiêu chơi gái. Hay là hứa hẹn tặng lão mấy em ngon ngọt xem.”
Tôi thở dài “xem ra chỉ còn có cách này.”
Gái Hư tiếp: “Tôi sẽ dùng thêm 1 cách để phân tán chú ý của Lý Ma Ma giúp anh. À còn chuyện về em gái anh là quan trọng nhất đó. Lão ta thèm con nhỏ lắm rồi. Anh phải tự tán dương bản thân trước mặt lão. Hỏi lão có muốn lên đỉnh sung sướng với con nhỏ này không? Cơ thể nó như thế nào anh biết rõ nhất, như thế nào để nó sướng và lão cũng sướng chỉ có anh biết. Tôi tin chắc nghe thấy mấy câu đó con cóc ghẻ sẽ nể anh 9 nút ngay. Há há.”
“Suỵt!” – Tôi đưa tay ra hiệu cho má mì im lặng.
Cũng may mấy câu trao đổi này cực kỳ kín kẽ, cả Bánh Đậu cũng khó lòng nghe lọt. Tôi không muốn em gái nghe thấy mấy lời này.
Còn đang toan tính trong lòng bỗng nghe phía đằng sau có tiếng dậm chân mạnh bạo. Gã nấu rượu cùng 2 thằng người làm đã khiêng chum rượu quý về tới nơi. Chum rượu được bảo toàn cẩn thận trong thùng gỗ thả sâu xuống đất, chỉ có chính gia chủ mới biết rõ vị trí cần đào, chôn ở khoảng cách bao nhiêu, vì thế cho dù Lý Ma Ma có cho người tới ăn trộm cũng đừng mong biết chỗ mà lấy.
Từ trong gian nhà lớn, Lý Ma Ma và gã dân tộc nhất loạt đứng lên nhìn chăm chăm chum rượu.
Con cóc ghẻ chỉ định người đặt cái chum quý xuống đất rồi quay sang mụ Lý nói: “Đây, đây là tuyệt phẩm. Cả đời tôi sống chỉ vì cái này đấy bà 2 ạ. Trên đời này không nhiều người được phúc phận này đâu. Chắc chỉ có chừng mười người thôi. Gần đây có thêm Lee Phong Lưu với bà nữa.”
“Lee Phong Lưu!?” – Mấy người chúng tôi nín thở nhìn nhau. Đôi mắt Gái Hư bàng hoàng không kém gì tôi. Lee phong lưu cũng can đến vụ này? Vậy ra đây chính là loại rượu mà Lee Phong Lưu rất ưa thích. Từng rót 1 li cho tôi uống thử lúc ghé thăm nhà hắn mấy tháng trước đó sao?
Lý Ma Ma nét mặt vẫn hết sức điềm tĩnh, mụ khéo léo khen: “Mùi thơm quá, rượu này của ông anh đúng là đệ nhất ở miền bắc.”
Gã nấu rượu hừ mũi nói “không phải chỉ miền bắc, là cả nước luôn chứ. Thậm chí bồ đào mỹ tửu bên tàu cũng chưa chắc hơn được đâu nhé. Bà 2 không tin lát nữa tôi cho vài vại rượu tàu uống thử là biết.”
Lý Ma Ma bèn che miệng khúc khích “ấy chết, ông anh đừng giận. Là em sai, em lỡ lời. Nhưng mà anh này, cứ để rượu như thế này e là mất chất, thằng con rể em thì lại nóng lòng quá rồi kìa.”
Gã nấu rượu đáp: “Thì đây, để đó tôi rót cho bà 2 và anh con rể uống. Nhưng mà chỉ có thể biếu riêng 2 người 1 vò nhỏ thôi. Mấy anh chị em còn lại thông cảm nhớ. Rượu này chờ đến tối nay đem đi hà nội biếu khách hết rồi.”
Mấy người chúng tôi bèn cười khì mà trong lòng mắng lão keo kiệt.
Theo chỉ định ngầm từ trước, tôi là người đứng đầu toán người, vi thế phải là tôi nếm rượu đầu tiên. Bà Lý đã an bài tôi cùng gã dân tộc tiến lên đích thân mở nắp chum.
Con cóc ghẻ này đúng là hẹp hòi đến tận cùng, cả đến việc mở hũ rượu mà lão cũng nhìn chúng tôi làm với 1 thái độ hết sức bất đắc dĩ.
Gã luôn miệng la lên “từ từ thôi, nhẹ tay thôi, ừ đấy đấy, cũng may chỗ này tôi tính hết rồi, gió không lùa được vào đây.”
Hương rượu mạnh xộc lên nức mũi, đối với người nghiền rượu mà nói thì mùi này còn hơn xì ke ma túy. Chỉ thấy khuôn mặt Gái Hư dãn ra hết sức mê ly. Chắc cô ả nóng lòng lắm rồi đây.
Rượu trong vắt như nước cất được múc ra bằng muôi gỗ đổ vào bát sứ lớn đúng kiểu dân dã. Thành phần rượu chắc chủ yếu từ gạo, nấu theo công thức cha truyền con nối từ hàng trăm năm nay trong gia đình gã nấu rượu.
Công đoạn đưa được rượu ra ngoài thì gã dân tộc đã hoàn toàn làm hết thay tôi. Đôi tay gã ta rất khéo, quả nhiên đúng là cao thủ rượu. Gã không uống đầu tiên mà mời tôi uống, tiếp sau đó là Gái Hư, rồi mới đến gã là cuối cùng. Ai nấy đều ngất ngây túy lúy. Chỉ lạ 1 điều Lý Ma Ma không đụng vào giọt rượu nào.
Gã nấu rượu lấy làm lạ hỏi: “Sao kỳ vậy bà 2? Sao bà không uống?”
Lý Ma Ma mỉm cười đáp: “Ông anh thứ cho em. Người trong nhà em không uống như thế được.”
Lão ta ngẩn tò te, lúc sau mới phản ứng lại vỗ trán la: “Ừ nhỉ, thế mà tôi quên mất! Thôi thì bà 2 chịu khó đợi về tới nhà rồi uống nhá.”
“Vâng, cảm ơn anh. A Pín, chắt ra 1 chum đi.”
Gã dân tộc bèn nhanh nhẹn lấy 1 chum nhỏ đem về.
Gã nấu rượu sốt ruột nói: “Ơ thế là mỹ mãn rồi nhé. Sao? Các cô các cậu thấy rượu này thế nào?”
Chúng tôi đều tấm tắc khen sướng, bình phẩm như dân chuyên nghiệp. Con Cóc Ghẻ kết tôi và Gái Hư ra mặt.
“Haha, chỉ còn nhiêu đây rượu thôi, tối phải đem đi Hà Nội cho khách rồi. Thôi để tụi nhóc dẫn khách quý về lại nhà. Đợi một chút tôi cất châu báu đã rồi quay lại ngay. Thế nhé.”
Lão quay sang đám người làm, hét: “Tụi bay phải tiếp khách cho đàng hoàng lễ phép đó biết chưa!”
Chúng tôi y theo lời an bài của gã lại lục tục trở về nhà sàn. Theo suy đoán của tôi hết 8, 9 phần ngày hôm sau Con cóc ghẻ này sẽ dâng số rượu này cho Lee Phong Lưu. Chính miệng gã đã xác minh ông trùm khu đèn đỏ chính là mối ruột của lão, thân mật đến mức cả rượu quý cũng để phần cho Lee.
Nhưng mụ Lý chỉ định gã dân tộc thay tôi khui rượu là ý gì? Tôi vẫn đang đau đầu về vấn đề này, đột nhiên tôi nhìn lại gã 1 lần nữa, trong đầu thoáng vụt một suy nghĩ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu nữ quầy bar 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/06/2019 03:38 (GMT+7) |