Trương Siêu Quần nói:
– Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ Thành Côn hơn 30 năm trước, cùng giáo chủ Minh Giáo Dương Đỉnh Thiên kết thành thù hận, cho nên trăm phương ngàn kế tìm cách đối phó với Minh Giáo, hắn lập kế hoạch châm ngòi Lục Đại phái cùng Minh Giáo bất hòa, sau đó đầu nhập làm đệ tử Thiếu Lâm, có pháp danh là Viên Chân. Tối hôm qua hắn lẫn vào tổng đàn Minh Giáo, chính miệng mình nói với các nhân vật đầu não Minh Giáo về việc này, Quang Minh Tả Sứ Dương Tiêu, Vi Bức vương, Ngũ Tán Nhân v.v… tất cả đều nghe hắn nói, việc này kinh thiên động địa ảnh hưởng đến tính mạng vạn người, nếu vãn bối nói ngoa, thì trời tru đất diệt, vạn kiếp không được siêu sinh!
Tiếp sau đó, hắn kể lại Thành Côn sắp xếp âm mưu vô cùng thâm độc như thế nào để hại chết một nhà Tạ Tốn, khiến cho Tạ Tốn điên cuồng, bản tính mê loạn khủng hoảng, lại đem chuyện Thành Côn lừa Không Kiến thần tăng ra mặt giúp hắn điều đình với Tạ Tốn, rồi bị chết ra sao kể ra.
Tất cả quần hào đều rúng động, bất chợt nghe tiếng niệm phật hiệu chậm rãi, rồi bước ra một người mặc tăng bào màu vàng sậm, tướng mạo uy nghiêm, trái tay cầm một chuỗi tràng hạt, chính là Không Tính đại sư.
– Thí chủ, ngươi nhiều lần nói xấu đệ tử Viên Chân, đến tột cùng là có dụng ý gì! Danh tự phái Thiếu Lâm, há để cho thí chủ xàm ngôn loạn ngữ sao?
Trương Siêu Quần mỉm cười nói:
– Đại sư, nói vãn bối nói xấu danh dự Thiếu Lâm? Oan uổng thật là oan uổng, Võ Đang, Thiếu Lâm, cùng là danh môn chính phái, lại riêng có sâu xa có chung nguồn gốc, tại sao vãn bối lại làm ra chuyện như thế? Vãn bối vừa rồi cũng đã nói, tất cả đều là do Thành Côn âm thầm mưu đồ, chính là muốn để Minh Giáo cùng Lục Đại phái đối chọi thành thế nước với lửa, tranh đấu ngươi chết ta sống, nếu đại sư không tin, vãn bối sẽ có cách để cho hắn sống lại, chứng minh mọi chuyện!
Nói xong, hắn lấy một tay để trước ngực Thành Côn, dùng nội lực đẩy vào người Thành Côn, thấy thân thể của Thành Côn bỗng nhiên run lên một cái, rồi vẫn như cũ không nhúc nhích, Trương Siêu Quần lấy làm kỳ lạ, chẳng lẽ y thật đã chết rồi sao?
Không Tính đại sư cả giận nói:
– Đừng có nhục mạ pháp thể của đệ tử Viên Chân! Cư cho rằng hắn thật sự là Thành Côn, Ma giáo nhiều năm qua cũng làm xằng làm bậy, việc ác bất tận, người trong chính phái cũng phải diệt trừ yêu tà! Thành Côn có xúi giục, có âm thầm mưu đồ i hay không cũng đều không trọng yếu!
Trương Siêu Quần biến sắc, quát:
– Đại sư, vãn bối kính đại sư là bậc tiền bối, chỉ là phân tích làm rõ kẻ đã gây ra chuyện sai trái, thì ra đại sư cũng là người muốn gây giá họa cho người khác!
Quần hào ồn ào, bất kể là thân phận gì! Không Tính đại sư là một trong tứ đại thần tăng Thiếu Lâm trong chốn võ lâm uy vọng ai không kính ngưỡng, lại bị hắn nói vậy, các tăng nhân Thiếu Lâm đều muốn tiến lên vây đánh Trương Siêu Quần.
Tống Viễn Kiều phẫn nộ quát to:
– Trương Siêu Quần, hôm nay Tống mỗ thay mặt gia sư trục xuất ngươi ra khỏi sư môn! Mọi chuyện hôm nay người gây nên điều gì, cùng phái Võ Đang không quan hệ nữa!
Lúc đó, Trương Tam Phong tuy là Võ Đang chưởng môn, nhưng Trương chân nhân sớm đã giao cho Tống Viễn Kiều quản lấy mọi sự vụ trong phái, lời Tống Viễn Kiều vừa nói ra, tăng chúng Thiếu Lâm càng thêm ra vẻ hành động, chỉ đợi Không Trí ra lệnh, liền sẽ đem tiểu tử nói năng lỗ mãng cuồng vọng này chém thành muôn mảnh.
Diệt Tuyệt sư thái đứng gần đó lắc đầu thở dài tiếc nuối, một anh tài như vậy, lại là lầm đường gia nhập ma đạo, nàng mặc dù yêu thích hắn, nhưng lúc này cũng không thể mạo hiểm giữa quần hùng thay hắn ra mặt trong lúc nguy hiểm như thế này.
Trương Siêu Quần ngẩn ngơ, ngó Tống Viễn Kiều, trước ngực hắn phập phồng kịch liệt lộ ra vẻ vô cùng tức giận, nhìn qua phái Nga Mi thì thấy Kỷ Hiểu Phù, Đinh Mẫn Quân cùng Chu Chỉ Nhược mặt mũi đầy lo lắng, riêng Chỉ Nhược càng nước mắt đã ứa ra, không khỏi sinh lòng thương yêu.
Mắt thấy tăng chúng Thiếu Lâm đã muốn hợp lực tấn công, Trương Siêu Quần tập trung chân khí, nói lớn dũng mãnh:
– Đại sư luôn miệng nói dạy tránh ác làm thiện, vãn bối vừa rồi đã nói rõ ràng, tất cả là do Thành Côn âm thầm điều khiển, đại sư có biết, Chu Tử Vượng cùng Hồ Nhuận năm xưa khởi binh chống quân Nguyên nhưng sau đó bị thất bại bỏ mình là loại người gì không?
Không Tính lắc đầu nói:
– Đó là loại người gì?
Không Tính từ trước đến nay không màng để ý tới thế sự, chỉ chuyên tâm luyện võ, cho nên kiến thức cũng hạn hẹp, Không Trí liền tiếp lời nói:
– Chu Tử Vượng mấy năm trước tại Viên Châu khởi sự, tự xưng Chu vương, sau đó thất bại bỏ mình, tại Hà Nam Hồ Nhuận, tại Tín Dương khởi binh, một năm sau, cũng binh bại bỏ mình.
Trương Siêu Quần khen:
– Không Trí đại sư kiến văn quảng bác, vãn bối bội phục, nhưng Không Trí đại sư có biết là hai vị nghĩa sĩ này đều là xuất thân từ Minh Giáo không?
Không Trí khẽ giật mình, nói:
– Lão nạp nghe nói Chu Tử Vượng tựa hồ là cùng Ma giáo có chút liên quan, chẳng lẽ ông ta cũng là người Ma giáo… người trong Minh giáo sao?
Không Trí đổi giọng xưng là Minh Giáo, đó là đại sư đối với Chu Tử Vượng tôn kính. Kỳ thật, Chu Tử Vượng cũng tốt, Hồ Nhuận cũng được, bọn họ lúc khởi binh, bởi vì lo lắng liên luỵ đến Minh Giáo, cho nên đều không có công khai thân phận mình là người trong Minh giáo, do đó trong giang hồ, những người biết rõ cực kỳ ít.
Nghe nói như thế, người trong Minh Giáo, ai ai vẻ mặt thần sắc cũng lộ vẻ tự hào.
Trương Siêu Quần gật đầu nói:
– Vâng.. bọn họ đều là giáo đồ của Minh Giáo. Lục đại phái trong chốn võ lâm đều là có uy vọng danh môn, nhưng mọi người lại không biết, Minh Giáo cũng là làm việc thiện diệt ác, cứu vớt thế nhân, bây giờ triều Nguyên hà khắc, thiên hạ bách tính dầu sôi lửa bỏng, xin hỏi, khi mấy vạn huynh đệ Minh Giáo đang cùng quân Nguyên chiến đấu vì thiên hạ không sợ hi sinh, thì người của danh môn chính phái đang ở nơi nào? Mấy vạn hảo hán đầy bầu nhiệt huyết liều chết chiến đấu! Đây mới là đại nghĩa! Muốn vãn bối bàn về danh môn chính phái, thì Minh Giáo mới thật sự là danh môn chính phái!
Dương Tiêu, Vi Nhất Tiếu cùng mấy người giáo đồ Minh Giáo còn lại, từng người hào khí dâng cao cuồn cuộn, Minh giáo xưa nay bị những môn phái cái gọi là danh môn xem như là yêu tà, có ai vì bọn họ mà nói qua như thế một phen?
Lúc này những giáo chúng của Minh Giáo đã gượng bò dậy, chỉ có những người bị thương nặng không sao cử động thành phải chịu nằm yên thôi, còn ai nấy đều ngồi xếp bằng tròn, hai tay duỗi thẳng mười ngón giơ lên trước ngực làm như ngọn lửa bốc cháy vậy, rồi tất cả cùng theo Dương Tiêu đọc kinh của Minh Giáo:
– Ðốt tàn xác của ta, ngọn lửa thành bốc cháy hồng hồng, sống đã chắc gì sướng, chết chắc gì mà khổ. Vì thiện trừ ác, chỉ vì Quang Minh mà nên. Hỉ, lạc, ái ố đều trở về cát bụi, tội nghiệp thay người đời gặp hoạn nạn quá nhiều…
Các giáo chúng của Minh Giáo từ Dương Tiêu, Nhất Tiếu, Ngũ Tản Nhân các người trở xuống cho tới bậc thấp nhất đều có thái độ trang nghiêm, không ai coi cái chết vào đâu hết và cũng không thấy bọn họ sợ hãi chút nào.
Không Trí đại sư chắp tay trước ngực:
– Thiện tai! Thiện tai!
Trương Siêu Quần lại nói:
– Minh giáo từ trước đối kháng chính sách tàn bạo của triều đình, do đó triều đình đã nói loạn đổ cho Minh giáo là tà ma ngoại đạo, thật ra đều là vu khống, nếu như mọi người hôm nay cứ muốn tiêu diệt Minh Giáo, sẽ chỉ làm cho kẻ thù là triều Nguyên vui mừng, chẳng khác nào là trợ Trụ vi ngược, vãn bối cả gan, hy vọng chư vị có thể hóa giải hận thù, cùng với Minh Giáo đồng chung đối kháng với quân Nguyên tàn bạo, vì thiên hạ bách tính mà làm việc nghĩa.
Giây khắc này, Trương Siêu Quần ngang nhiên đứng thẳng, quang minh lẫm liệt, tăng thêm với bề ngoài anh tuấn tiêu sái, ngay cả Diệt Tuyệt sư thái trong lòng cũng là trong lòng hơi động, nàng cất cao giọng nói:
– Trương thiếu hiệp đại nhân đại nghĩa, vì thiên hạ bách tính suy nghĩ, bần ni kính nể! Nếu như Ma… Minh giáo quả nhiên là đúng như Trương thiếu hiệp nói như vậy, bần ni nguyện vì thiên hạ bách tính tận sức đem phần lực lượng nhỏ bé trợ giúp!
Diệt Tuyệt sư thái mặc dù uy vọng không sánh kịp Không Trí cùng Tống Viễn Kiều, nhưng lại vượt xa Côn Lôn, Không Động cùng Hoa Sơn ba phái, nàng là người đầu tiên biểu lộ lập trường mình, ai vốn là muốn phản đối, cũng đều phải trầm ngâm suy nghĩ.
Trương Siêu Quần hướng về phía Diệt Tuyệt sư thái ôm quyền, cất cao giọng nói:
– Sư thái có đức độ hiểu rõ đại nghĩa, vãn bối ở đây xin đa tạ sư thái!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ỷ thiên đồ long ký - Quyển 1 |
Tác giả | Dịch giả Meode |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Đụ máy bay, Truyện cổ trang, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 16/12/2017 12:59 (GMT+7) |