Truyện sex ở trang web truyensextv1.com tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv1.com, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv1.com tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Ỷ thiên dâm hiệp truyện » Phần 81

Ỷ thiên dâm hiệp truyện


Update Phần 88
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv1.com, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 81

Vô Kỵ mở mắt ra. Chàng ngạc nhiên khi thấy thân thể mình bị trói như một khúc giò, nằm khèo dưới sàn đất lạnh của nhà chùa. Ngoảnh mặt nhìn ra ngoài vườn, thấy trời chiều lảng vảng bóng mây thì chàng càng ngạc nhiên hơn nữa. Lúc trước khi đi ngủ thì trời đã tối đen, bây giờ tỉnh dậy thì trời lại chập choạng tối, như vậy là chàng đã bị trói nằm trong góc phòng thụ trai này ít nhất đã cả một ngày trời. Ngẫm nghĩ một tí là chàng biết ra ngay mình đã sa vào hang cướp: Ngôi chùa mà chàng xin trọ đêm hôm qua là sào huyệt của bọn gian tà và chàng đã bị chúng bắt trói, bỏ nằm dưới đất nguyên một ngày rồi. Chàng cau mày nhất thời chưa hiểu ra tại sao chàng bị túm vào rọ mà lại không hay biết một tí gì.

Hiển nhiên những đứa bắt chàng chỉ là bọn tiểu tặc cướp cạn, vì trong võ lâm Trung Nguyên, không ai là không biết đến hình dáng và tiếng tăm của Trương Vô Kỵ, giáo chủ Minh giáo, minh chủ võ lâm, vang lừng trong giới giang hồ. Tài danh của chàng đã được đồn đại, nhắc nhở đến khắp nơi (nhất là cái rắc rối sau vụ đám cưới của chàng và Chỉ Nhược, trưởng môn phái Nga Mi, bị đổ bể). Sự việc bị bọn hạ lưu du đãng bắt giữ xảy ra ngoài dự liệu của chàng. Quả nhiên giang hồ là chốn phong ba, hố huyệt đầy dẫy, không biết đâu mà lường, một người võ công quán thế như chàng mà cũng bị rơi vào tay bọn cắc ké để chúng bắt trói gò nằm thúc ké. Thật là một chuyện khó tin, không ngờ.

Chàng liền ngầm vận công, chuyển khí khắp thân thể thì thấy huyết mạch lưu thông, thần quang quán triệt, nội tạng mạnh khỏe, không có một dấu hiệu tác hại, nguy hiểm nào. Chàng mừng thầm nhưng rồi ngạc nhiên ngay. Bọn cướp vô tình bắt giữ mình, rõ ràng là không có ý gia hại. Chàng nghĩ mình không mang một đồng xu, trong người không có tiền bạc, chẳng biết chúng bắt trói mình lại bỏ nằm xó để làm gì.

Nằm dưới đất nhìn qua, không thấy Triệu Minh đâu thì chàng lấy làm hoảng hốt. Đảo mắt nhìn quanh thì chàng thấy lổn ngổn bao nhiêu thân người nằm bất động, la liệt khắp nơi thì càng lo sợ hơn. Chàng sợ hãi cố dướn người lên dòm kỹ hơn thì thấy những người đó hoàn toàn trần truồng, nằm ngủ mê say, nhiều người còn thở hổn hển ra chiều cực kỳ mệt mỏi. Bọn đó lơ mơ nằm vật vã, rải rác trên nền nhà chứ không phải tắt thở chết queo như chàng đã tưởng. Một số hình như còn ra vẻ sung sướng, mắt lim dim, miệng cười thỏa mãn, cực phê như vừa trải qua một cơn khoái lạc xuất thần. Tuy lòng đã yên tâm, bớt kinh hãi, nhưng cố tìm mà vẫn không thấy Triệu Minh đâu thì Vô Kỵ không ngớt lo lắng, bồn chồn.

Chàng thử cựa mình dẫy thoát mấy lần thì thấy chỉ làm sợi dây siết cứng lại thêm vào người. Chàng bèn vận công cố vùng mình đánh bứt dây, nhưng vẫn không sao thoát được vì sợi dây rất dày cứng, một loại dây thừng to bản, mà nó lại quấn chung quanh người chàng mấy chục vòng, rất chắc. Chàng nóng lòng quá, liền vận Càn Khôn Đại Nã Di thần công hợp với công phu trên thánh hỏa lệnh của nước Ba Tư ra, tức thì hỗn nguyên trong người chạy tứ tung, ngược đường. Thần công kinh dị của Minh giáo phát tác khiến người chàng thay hình đổi dạng, các vùng trên thân thể chàng phồng lên, xẹp xuống, căng ra, thu lại không ngừng, trông quái lạ vô cùng. Sau đó, xương cốt trong người chàng di chuyển liên tục nghe lách cách, các khớp xương trặc trẹo, từ từ trật hàm hết khiến người chàng trở nên mềm xèo như cọng bún. Người chàng bây giờ mền dẻo như một con rắn. Chàng uốn mình vài cái là mấy vòng dây lơi lỏng ra, từ từ tuột khỏi mình liền.

Vô Kỵ đứng lên, gỡ một vài sợi dây còn vướng ra khỏi người rồi vứt xuống đất. Chàng thở ra một cái dài, bình hòa khí công, rồi phóng mắt nhìn quanh căn phòng. Lúc đó chàng mới thấy hình dáng trắng bóc của Triệu Minh đang nằm rũ trên cái bàn nằm giữa nhà. Chàng vội bước tới gần. Khi thấy rõ ra thì chàng kinh hãi và tức giận vô cùng.

Triệu Minh nằm dẹp trên giữa mặt bàn, úp mặt xuống, đưa lưng trần lên, thân thể trần truồng, nõn nà, hai bờ mông tròn trịa, trắng hồng chổng lên trời. Nàng bị trói úp trên bàn, hai tay hai chân nàng bị kéo căng ra bốn góc. Hai tay nàng bị trói bởi hai sợi dây thừng cột vào hai chân trước của cái bàn, mặt mũi đưa ra phía trước. Hai chân nàng bị xiềng bởi hai sợi dây xích cột vào hai chân sau của cái bàn, mông đít chĩa ra phía sau. Thân thể nàng tơi tả, nhòe nhoẹt, tóc tai rũ rượi. Rõ ràng nàng đã bị trói căng ra, hành hạ, tra tấn thật là dã man. Vô Kỵ nhìn gần, thấy nàng thở đều, nhưng mắt nhắm, bất tỉnh nhân sự. Từ đầu tới chân, những đám tinh dịch, trắng nhờn đọng lại từng mảng trên da thịt trắng toát. Đặc biệt là mông nàng bầm dập, đỏ hồng, phủ đầy tinh khí đặc quánh. Cặp đùi trắng mịn của nàng cũng đọng đầy tinh dịch, nó chảy dài xuống đầu gối, có vài giọt còn đang nhỏ giọt xuống mặt đất.

Như vậy chứng tỏ là Triệu Minh đã bị lũ chó chết đang nằm trần truồng say sưa trên nền nhà kia căng úp người xuống, cột xích lại trên bàn để chúng làm trò hành hạ tồi bại khắp cùng thân thể nàng. Sau khi thỏa thuê cưỡng hiếp nàng, chúng đã mệt mỏi ngã lăn ra ngủ. Không biết chúng đã giở những trò bạo dâm gì mà khiến nàng ngất đi như thế. Và cuộc cuồng dâm lạc dục đã kéo dài không biết bao lâu, vì rõ ràng là nó chỉ mới vừa chấm dứt mà thôi – tinh trùng còn nhiễu xuống mặt bàn.

Vô Kỵ vừa kinh hãi, vừa tức giận, đưa tay run run gỡ trói cho nàng. Cườm tay và cổ chân của nàng đều in hằn lằn trói, vết đỏ tím nổi bật trên nền da trắng sữa. Đặc biệt là cổ chân nàng bị xiết bầm, chứng tỏ chân cẳng của nàng đã bị dằng kéo một cách mạnh bạo nhiều lần khi bị xích. Chàng lật người nàng lên thì thấy từ khuôn mặt xinh đẹp, tới bộ ngực vung tròn, tới cái bụng mảnh mai, tới âm hộ đen mun, tới cặp đùi thon trắng đều phủ bởi một lớp nước đục nhờn, nhão nhoét. Mặt mũi của nàng tèm nhem, miệng mồm ứa đầy tinh dịch. Bộ ngực tím hồng, trầy trụa, nhớp nhúa chất đặc nhờn. Âm đạo của nàng bầm đỏ, từ đó một vũng nước đặc quánh vẫn còn rỉ ra, tràn đầy vùng hạ bộ. Ngay đến bàn chân, cánh tay nàng cũng vướng đầy tinh khí của chúng. Không có một chỗ nào trên người Triệu Minh, từ trước ra sau, từ trên xuống dưới, mà chúng không chừa phóng tinh vào. Nguyên cả thân thể bầm dập của nàng như bị chìm đắm vào một bể tinh trùng loang lỗ.

Tim chàng đập liên hồi, máu chàng xông lên tới tận mặt. Chàng không ngờ Triệu Minh đã bị cưỡng dâm tàn bạo đến thế, rõ ràng không phải bởi một hai đứa mà tới những cả chục đứa. Chàng giận dữ đưa mắt nhìn quanh – đúng mười đứa côn đồ.

Ngay lúc đó, một vài tên cướp mở mắt ra, thấy Vô Kỵ thoát khỏi dây trói đứng sững giữa phòng thì chúng hốt hoảng, vội vàng báo động cho những đứa chung quanh. Bọn chúng đồng nhỏm dậy, không kịp mặc quần áo, hô nhau nhào tới gần chàng ngay. Vô Kỵ liền nhanh tay bẻ một góc bàn, bóp nát nó ra, rồi ném luôn đống gỗ vụn vào người chúng. Mấy chục mảnh gỗ bay ra veo véo bắn trúng người khiến chúng ngã xuống như rạ. Đứa nào cũng bị ném trúng vào yếu huyệt, nằm cứng đờ ra. Thật ra đang lúc tức giận cho hành động dâm bạo mà chúng đã làm trên người Triệu Minh, đáng lẽ Vô Kỵ đã nhắm vào tử huyệt mà bắn cho chúng bỏ mạng mới xứng với tội ác của chúng. Nhưng chàng vốn bao dung, nhân ái, trong đời chưa bao giờ giết hại ai, nên chàng nương tay chỉ ném vào yếu huyệt làm chúng tê liệt ngã lăn ra bất động.

Hạ thủ bắn ngã bọn côn đồ xong, chàng lo lắng nắm tay Triệu Minh thăm mạch. Thấy huyết mạch của nàng vẫn lưu thông, hơi thở đều đặn thì chàng yên tâm. Nàng ngất đi chắc vì bị kích động tâm thần chứ không hề có dấu tích gì của một nội, ngoại thương trầm trọng. Thân thể của nàng bầm dập, tơi tả thật đấy, nhưng chỉ là những vết thương ngoài da thịt. Chàng liền bồng nàng lên đi ra ngoài vườn. Thấy người nàng bất động, nhớp nhúa tanh hôi, trần truồng nằm diễu nhiệu trong tay mình, hai mắt nhắm nghiền thì chàng thương tâm quá, chỉ muốn quay trở lại mà giết mấy tên côn đồ cho rồi. Bọn này quả thật chơi trò tàn nhẫn vô cùng, không khác gì ác thú! Bị tới mười đứa hành hạ kinh khủng như vậy thì làm sao nàng chịu cho được?

Tới một bể nước, chàng vẫn để Triệu Minh nằm trong lòng mà múc nước rửa người cho nàng. Chàng ân cần xoa gội hết đám tinh dịch nhơ nhuốc trên khắp thân thể nàng. Tay chàng kỳ cọ trên da thịt trắng ngần, tắm rửa ở những chỗ thầm kín của nàng mà lòng chàng không thấy lạc thú một tí nào hết, chỉ thấy đau xót tới ruột gan.

Khi Vô Kỵ đang nhẹ nhàng lau khô người nàng thì Triệu Minh mở mắt ra. Bỗng thấy mình đang nằm trong lòng người yêu thì nàng liền choàng ôm lấy chàng mà òa khóc lên. Tiếng khóc nức nở, day dứt làm Vô Kỵ càng đau lòng thêm nữa. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng, hồi nãy tràn đầy tinh dịch, bây giờ lại chan hòa nước mắt. Thật ra từ khi khôn lớn, biết tư duy thì Triệu Minh chưa bao giờ nhỏ một giọt nước mắt cho ai hay cho chính mình. Bản tính bất chấp, cương cường không cho phép nàng có những hành động yếu kém như những cô gái khác. Làm gì có màn khóc lóc, than thân với Triệu Minh? Nhưng sau một cuộc bể dâu đổi đời, một trận cưỡng dâm lâu dài, một cơn hành lạc suốt ngày đêm, kết thúc bởi một màn bạo dâm đến nỗi làm nàng ngất xỉu, thì Triệu Minh nhất thời đã trở lại thành một người con gái bình thường, đớn đau cho thân phận mình. Vả lại đây cũng là một sự thật: Khi bị hãm hiếp trước mặt người tình, người con gái có thể làm gì hơn là uất ức, khóc lóc với người mình yêu vì những gì vừa xảy ra cho mình? Không khóc nhiều khi còn bị hiểu lầm!

Vô Kỵ ôm Triệu Minh trong lòng mà vỗ về:

– Triệu cô nương… Có tôi đây rồi… Sẽ không có gì xảy ra nữa…

Thấy nàng vẫn úp mặt vào vai mình mà rấm rứt, chàng nói tiếp:

– Tôi xin lỗi cô nương. Cũng tại tôi hết nên mới ra nông nỗi này.

Triệu Minh nghẹn ngào trong tiếng nấc:

– Tại sao lại lỗi ở đại ca?

Vô Kỵ hôn nhẹ lên tóc nàng, nói:

– Nếu không vì giúp tôi đi cứu nghĩa phụ tôi thì cô đâu có rơi vào hoàn cảnh này? Thứ nữa, tôi đã bất tài, không bảo vệ nổi cho sự an toàn của cô nương. Như vậy, không những tôi có lỗi mà còn có tội với cô nương nữa.

Triệu Minh ngẫm nghĩ lại, nàng thấy chính nàng là người đã đầu têu nên mọi việc. Hôm qua, khi trời trở tối, Vô Kỵ khuyên nên ngủ trên cây trong rừng thì nàng một mực đòi ngủ trong chùa. Khi tên côn đồ giả nhà sư nhất định đuổi hai người đi thì nàng ra mặt khiến chúng để ý mà thi hành ý định tồi bại. Rồi khi chúng hãm hiếp nàng, thay vì nằm yên chịu đựng, hy vọng màn hiếp dâm sẽ qua đi, nhưng nàng lại khuất phục trước tình dục, tham dự cuộc dâm loạn với cả chín đứa bọn chúng, suốt đêm tới sáng, để rồi bọn chúng hành hạ nàng đến bất tỉnh. Vô Kỵ có can dự gì trong việc này? Phải rồi, chính nàng chứ không ai, với bản tính tự hào, ngạo mạn, và nhất là với một thân thể trẻ đẹp, tràn đầy sức sống, dễ bị lôi cuốn bởi dâm tình, nàng là đầu dây mối nhợ của “tai nạn” vừa qua.

Vẫn úp mặt vào lòng chàng, nàng lắc đầu nói:

– Không, không phải đâu. Chỉ có tôi gặp sự không may mà thôi.

Chàng và nàng lặng yên ôm nhau, cảm thấy thương nhau hơn bao giờ hết. Sau một cơn hoạn nạn, người ta thường yêu thương nhau hơn là vậy. Đó là bản chất chân thực của loài người. Nó chỉ thay đổi, làm con người mất nhân tính trong một bối cảnh xã hội nghiệt ngã, độc đoán mà thôi. Lúc đó, người ta không còn giữ được tình người nữa. Mà cái thay đổi của sự mất nhân bản đó, ác hại thay, lại do chính con người tạo ra cho nhau.

Nằm trong lòng Vô Kỵ khóc nấc một hồi, Triệu Minh đã thấy trong người nhẹ nhàng, thư thỏa. Nàng gạt nước mắt, nhìn chàng rồi gượng cười nói:

– Thôi, bây giờ chúng ta phải tìm cách đi cứu Tạ đại hiệp.

Vô Kỵ thấy nàng đã bình tâm, tỉnh táo như xưa thì mừng thầm. Tuy nở một nụ cười nhẹ, nhưng mặt nàng đã tỏa tinh khí, anh minh, đẹp đẽ muôn phần rồi. Chàng nhìn xuống người nàng thì mới nhận ra tất cả những đường nét ngoạn mục trên thân thể lõa lồ của nàng. Đây là lần thứ nhì chàng ôm gọn tấm thân trần truồng của Triệu Minh trong lòng. Lần thứ nhất là khi nàng thoát y dẫn dụ chàng vào giữa đám lầy trên sa mạc. Lần này là sau khi nàng bị mười đứa cướp cạn hãm hiếp. Cũng như lần trước, Vô Kỵ thấy hoa cả mắt trước cặp nhũ hoa căng cứng, to tròn, trước một vùng đào nguyên hoa lá, tuyệt tình, và trước một thân hình khêu gợi, mềm mại. Chàng không thể không dán mắt trên người nàng cho được. Triệu Minh bỗng thấy chàng nhìn người mình một cách say mê thì nàng quay mặt đi.

Hai người lại ôm nhau mà không nói một lời. Tự nhiên Vô Kỵ cảm thấy bị thúc đẩy phải làm một hành động dâm tình. Và Triệu Minh cũng thế, nàng như chờ đợi và sẵn sàng đón nhận một hành động tương tự từ Vô Kỵ. Chàng thì đang ôm trong tay thân thể mềm mại trần truồng của người tình, nàng thì đang nằm lõa thể gọn lõn trong lòng ấm cúng của người yêu. Sự đụng chạm của hai thân thể thật là nóng bỏng và gợi dục.

Thật ra, sau một cơn bĩ cực như vậy, chàng muốn chứng tỏ là chàng vẫn còn thương yêu nàng, và nàng cũng muốn cho chàng thấy lòng dạ nàng vẫn không đổi thay. Hai người muốn cho nhau biết dầu có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì họ vẫn còn thương nhau, vẫn còn tin nhau, vẫn còn cần nhau. Họ vẫn muốn chia chát với nhau những nỗi đau khổ, cũng như san sẻ với nhau những ân tình. Không gì có thể làm chàng và nàng xa nhau, nghi kị nhau được. Những thử thách trong nghịch cảnh như vậy chỉ làm họ yêu nhau hơn mà thôi. Do đó, chàng và nàng đều muốn biểu lộ tấm lòng của nhau, không bằng lời nói mà bằng những hành động thương yêu thiết thực của con người: Âu yếm, vuốt ve, hôn hít và làm tình. Tuy đó là cần thiết nhưng rồi cả hai đều dằn lòng lại, không đi xa hơn nữa. Bây giờ không phải lúc và nơi đây không phải chốn để tỏ lòng tư dục với nhau. Con người, thật ra chỉ trong một số ít con người sống trên đời, hơn con vật là ở chỗ đó.

Vô Kỵ đặt nàng xuống, chàng đi vào trong phòng thụ trai nhặt quần áo của nàng lên, rồi đi ra ngoài vườn trao cho nàng. Liếc nhìn qua mười đứa khốn nạn trần trục nằm cứng đờ, cu dái đưa ra, nhiều cái còn ướt nhẹp thì chàng nghĩ tới những hành động bạo dâm mà chúng vừa làm trên người Triệu Minh. Tuy căm tức cho sự man dại đó, nhưng chàng cũng không khỏi cảm thấy len lỏi trong tâm can một sự ghen tuông nhỏ nhoi với những vui thú mà chúng đã được hưởng trên thân thể ngọc ngà thật sự là gợi dục của nàng. Những giây phút hoan lạc thần tiên với người đẹp như Triệu Minh đó quả thật ít ai có được cái diễm phúc trần đời như vậy. Chàng cảm thấy ganh tị với những sung sướng của chúng. Vừa choáng váng với thân hình trần truồng, lồ lộ của Triệu Minh nên chàng nhận ra ngay cái dâm tính trong người mình và từ đó chàng đã ước ao và đồng cảm với màn cưỡng dâm tồi bại hơn cả súc vật của bọn cướp. Thì ra, ở một góc độ nào đó, chàng cũng như chúng, không khác gì nhau mấy. Dâm dục và tồi bại như nhau cả. Đàn ông con trai, trừ phi là bực chân tu thánh thượng, không thể dễ dàng thoát khỏi cái cám dỗ mà sinh tà dâm rồi làm điều sằng bậy bởi cái sắc dục của một người con gái trẻ đẹp, khêu gợi cho được. Người này so với người kia, khác nhau và hơn nhau chỉ tùy vào ai có nhiều nhân tính và hành sử “con người” với nhau nhiều hơn mà thôi.

Vô Kỵ thở dài, phân vân với lòng mình. Chàng nhìn một lũ dâm tặc trần truồng như nhộng, nằm ngổn ngang đưa cu dái ra mà không biết phải xử trí ra sao với những tên côn đồ ác ôn này.

Triệu Minh vừa mặc quần áo xong thì nghiễm nhiên đã trở lại thành một quận chúa quyền uy và tinh anh, hiên ngang và đởm lược, có đủ tài để thống lãnh cả một đám võ sĩ của Nhữ Dương Vương, làm mưa làm gió trên võ lâm giang hồ Trung Nguyên rồi. Người nàng lại toát ra vẻ cao ngạo, cương quyết, thông minh và tinh kỳ thường thấy. Nàng vuốt lại mái tóc, liếc nhìn vào trong phòng thụ trai một cái rồi nghiêm mặt mím môi, hai mép nàng cong lên, nói với Vô Kỵ với một giọng căm tức, tràn đầy đe dọa:

– Đại ca hãy xem tôi xử bọn cướp giả nhà sư này!

Vô Kỵ biết mình thì không chủ định, còn nàng thì đang trong cơn giận dữ nên định hỏi nàng cách hành xử như thế nào cho phải thì cánh cửa bỗng nhiên bật mở, có một nhà sư trọc đầu chạy nhanh vào, miệng hô to lên…

– Đại ca ôi, có tin của sư phụ về đại hội Đồ Sư đây này!

Hắn khựng người lại khi thấy xác người nằm ngổn ngang khắp phòng. Hắn lại thấy Vô Kỵ đứng ngay đó thì hắn hoảng sợ quay đầu nhanh chân bỏ chạy trở ra ngoài liền.

Vô Kỵ nhún mình thoáng một cái chàng đã bay người chặn ngay cửa ra rồi. Chàng đưa tay chạm vào vai nhà sư đó thì hắn liền nhũn người ra, hai chân bại xụi, quỳ luôn xuống đất. Hắn kêu la lên bai bải:

– Xin đại gia tha mạng… Tiện nhân hai vợ năm con, xin tha cho làm phúc!

Vô Kỵ suýt phì cười khi nghe nhà sư trọc đầu khai mình có vợ con bề hề để xin tha mạng. Chàng bèn tra hỏi:

– Nhà ngươi nói đại hội Đồ Sư là cái gì?

Tên sư trọc đầu thấy võ công của chàng cao siêu như vậy thì sợ quá. Hắn lắp bắp khai hết sự tình.

Trái với bọn côn đồ giả làm sư, hắn là sư thiệt, tu tại chùa Thiếu Lâm, hắn là tay chân của Viên Chân, người đã vái Không Kiến đại sư là sư phụ. Tuy đi tu tại Thiếu Lâm tự, nhưng Viên Chân lại là loại ác tăng khẩu phật tâm xà, lập bè đảng khắp nơi, thu nhập đám côn đồ dưới trướng để làm điều sằng bậy. Bọn cướp mười đứa vừa mới hãm hiếp Triệu Minh xong cũng thuộc bọn lâu la dưới tay của Viên Chân. Hôm nay hắn vâng lệnh Viên Chân ghé ngang qua sào huyệt này đưa tin rồi đem thư đi mời các giáo phái trên võ lâm tới ngày đoan ngọ họp tại chùa Thiếu Lâm để phân xử Tạ Tốn, còn có tên là Kim Mao Sư vương, một kẻ đại ác của Ma giáo Tây Vực, đã giết nhiều người, gây bao nhiêu tai ương cho giới giang hồ Trung nguyên.

Nghe tên sư kể xong, Triệu Minh nói với Vô Kỵ:

– Hôm đó tôi đánh nhau với đồng bọn của Viên Chân khi chúng tới cướp Tạ đại hiệp. Nhưng tôi chỉ nắm giữ được một mớ tóc của ông ta, nên để bọn chúng mang Tạ đại hiệp đi. Không ngờ ông lại bị Thiếu Lâm đem ra bêu rếu.

Vô Kỵ đọc lá thư mời quần hùng tới dự hội, mà người ký tên là Không Văn đại sư, trưởng môn phái Thiếu Lâm. Lời lẽ tuy lịch sự nhưng văn phong rõ là của bề trên, kẻ cả. Khi đọc tới chữ Đồ Sư là chàng tức giận, biết chúng muốn làm nhục nghĩa phụ mình. Rồi chàng lo lắng, không biết Tạ Tốn có bị hành hạ bởi Viên Chân, kẻ thù số một của ông ta hay không.

Chàng hỏi ý Triệu Minh thì nàng nói:

– Ta cứ tha cho tên sư này để hắn đi báo tin cho toàn võ lâm giang hồ. Càng nhiều người biết Tạ đại hiệp đang nằm trong tay phái Thiếu Lâm thì tính mạng của ông càng được đảm bảo. Họ không dám cho viên Chân tiện tay ám hại ông ta đâu.

Vô Kỵ gật đầu, cho là Triệu Minh thông suốt, có lý.

Thả tên sư đi rồi, Vô Kỵ bàn với Triệu Minh:

– Chúng ta phải tới chùa Thiếu Lâm để chất vấn Không Văn đại sư ngay. Tôi sẽ báo hiệu triệu tập Tả Hữu Quang Minh sứ cùng tôi, nhân danh Minh giáo, mà làm chuyện này.

Triệu Minh gật đầu nói thêm:

– Cùng một lúc, đại ca nên góp đại quân rồi tiến binh, lấy uy thế mạnh mẽ để áp đảo phái Thiếu Lâm.

Vô Kỵ tán thành:

– Tôi sẽ hạ lệnh cho các vị trong Tứ Vương, Ngũ Tảng Nhân thống lãnh giáo chúng Ngũ Hành kỳ đồng quy tụ tại Thiếu Lâm liền bây giờ.

Vô Kỵ lại hỏi nàng:

– Còn bọn sư giả chùa này thì sao?

Triệu Minh chợt nghiêm mặt lại, ánh mắt bỗng lập lòe sát khí. Nàng nhìn chàng hỏi trả lại:

– Theo đại ca thì tội chúng đáng chết hay không?

Vô Kỵ ngần ngừ đáp:

– Tội chúng cũng đáng chết thật. Nhưng tôi nghĩ tốt nhất nên để quan quân bắt chúng xét xử tội trạng của chúng.

Nàng lộ vẻ tức giận, quắc mắt lên:

– Vậy là đại ca thấy chúng đáng sống và muốn tôi tha chết cho bọn chúng?

Chàng lúng túng trả lời:

– À… Không… Nhưng… Sinh mạng con người rất lớn… Nhà có quy, nước có luật… Tội ác của chúng nên được xét xử cho đúng…

Triệu Minh bĩu môi cười khịt, với cặp mắt lạnh lùng, hạ một câu đanh thép:

– Tội của chúng đã làm với ai thì để quan quân xét. Còn bây giờ tội của chúng đối với tôi thì chính tôi sẽ xử chúng!

Với câu nói đó, đời của bọn cướp coi như chấm dứt.

Sau đó, Triệu Minh tìm đem củi ra chất đầy phòng. Nàng nói:

– Chùa này là sào huyệt của bọn cướp, nên phóng hỏa đốt đi cho rồi. Còn bọn ác ôn sẽ bị thiêu sống theo, đốt chết rục xương, như vậy mới xứng với tội ác của chúng!

Vô Kỵ thấy nàng hành sử ác độc như vậy thì ra chiều không nỡ. Nhưng nhớ lại những chuyện kinh tởm, vô nhân mà chúng đã làm với Triệu Minh thì nàng oán hận chúng như thế cũng phải. Không nên trách nàng đã ra tay quá tàn bạo, phải ở trong vị thế của nàng sau một cuộc bạo dâm hành xác tàn tận mới cảm thông và hiểu được hành động của nàng. Vì thế mà Vô Kỵ không nói gì, mặc nhiên đồng ý với nàng. Tuy giúp Triệu Minh chất củi đầy phòng nhưng chàng chỉ áy náy là sao không cho mỗi đứa một đao chết ngay đi để chúng khỏi phải đau đớn chết dần chết mòn trong bể lửa khi thịt da chúng từ từ bị đốt, xương cốt chúng từ từ bị nung đến lúc thành than. Chàng lại thấy nàng đã quyết ý thì không dám nói lời khuyên can.

Triệu Minh đoán được ý chàng, thấy chàng ngần ngừ thì nàng nói luôn:

– Tôi biết đại ca không muốn nhúng tay vào việc này, sợ phải mang tội với hoàng thiên. Nhưng với tôi, ân oán phân minh, tôi không sợ gì cả. Nếu quả thật là có tội với trời đất thì tôi xin hoàn toàn nhận lãnh.

Rồi nàng nói tiếp:

– Đại ca cứ ra ngoài lấy ngựa, sửa soạn lên đường. Để tôi bắt mồi châm lửa, đốt ngay cái chốn oan nghiệt này đi.

Vô Kỵ gật đầu đi ra. Tội của chúng quả thật đáng chết. Chàng lại nghĩ, trên đời này có bao nhiêu người đàn ông con trai chỉ cầu mong được gần một giai nhân như Triệu Minh, dù chỉ một phút, sau đó có chết cũng cam. Bọn côn đồ đó đã vui vầy với thân hình nhỏ nhắn, tuyệt đẹp của nàng trong một thời gian dài, chắc chắn không phải là một phút, thì chúng cũng đã thỏa mãn cùng cực, có diễm phúc hơn tất cả mọi người rồi. Cái chết của chúng dầu sao cũng là cái chết đáng đời dâm tặc, không còn phải tiếc nuối cho thân phận của một bọn cướp cạn nữa. Cuộc đời khốn nạn, nứng dục của chúng kết liễu sau một trận cuồng dâm lạc thú với một tiên nga tuyệt sắc như Triệu Minh thì quả là một hạnh phúc, may mắn nhất đời rồi. Còn muốn gì hơn nữa?

Triệu Minh nhìn quanh xem xét một lần cuối. Củi lửa đã sẵn sàng, đầy đủ. Ngôi chùa xây toàn bằng gỗ, mà lại cũ mục, chỉ cần một nháng lửa là nơi này sẽ biến thành một hỏa ngục. Chậm lắm là sáng mai, chùa này sẽ chỉ còn là một đống tro vụn.

Tên thủ lãnh của bọn cướp thấy nàng chất củi, sắp sửa châm lửa đốt chùa, mà hắn thì cứng người không cử động được nên hắn biết số mạng của hắn đã tận. Hắn sợ hãi lên tiếng van nài:

– Xin cô nương rũ lòng thương xót. Xin cô nương tha mạng. Nếu được nương tay cứu vớt, tôi nhất định thề không bao giờ gia hại một ai nữa.

Triệu Minh nghe hắn thề thốt thì nàng nhăn mặt khịt mũi một cái. Mới hôm qua đây, hắn có nghĩ gì đến nỗi đau khổ của nàng hay không? Hay chỉ muốn sướng mà không màng gì tới hoàn cảnh thương tâm của nàng, hay của những nạn nhân mà hắn đã giày vò trước đó?

Tên thủ lãnh tiếp tục cố sức năn nỉ. Mấy tên đàn em nhìn thấy mặt nàng lạnh lùng, mắt nàng sắc như gươm, cương quyết không thay đổi thì cũng biết tính mạng chúng sẽ cùng chung số phận với thằng đàn anh, chết cháy một cách đau đớn và trở thành những con chó nướng trui. Chúng sợ hãi mất hết cả hồn viá, thay phiên nhau mà than khóc, xin xỏ, van lạy nàng:

– Xin thánh cô tha mạng… Chúng con biết tội chúng con rồi…
– Chúng con van lạy thánh cô ngàn lạy… Thánh cô tha cho chúng con làm phúc…
– Con xin thánh cô bớt giận. Con xin làm tôi tớ, đem thân chó ngựa này hầu hạ thánh cô suốt đời mãn kiếp.
– Thánh cô tha cho con… Hu hu… Con xin cắn cỏ ngậm vành nhớ ơn thánh cô suốt đời suốt kiếp.
– Thánh cô ơi, con van xin lạy lục thánh cô mờ lòng thương xót…
– Tội chúng con rất lớn vì đã xâm phạm tới thánh cô, xin thánh cô tha cho thì chúng con sẽ bỏ nghề cướp, thề độc là không bao giờ làm hại ai nữa.
– Thánh cô ơi… Hu hu… Con van lạy thánh cô… Nếu được tha, con thề sẽ làm lành, đi tu, làm sư thiệt…

Triệu Minh không thèm để ý tới lời van xin của bọn chúng mà chỉ nhìn chúng với con mắt căm hờn, tức giận. Một khi nàng đã ra tay trừng phạt hay xử tội chúng thì ít nhất chúng sẽ thân tàn ma dại. Mà đây không phải là một trừng phạt nhẹ nhàng. Nàng sẽ xử chúng một cách quyết liệt. Tội của chúng tày đình, dẫu có bị nhúng vào vạc dầu sôi chục lần, chết đi sống lại trăm lần, vẫn không sao xứng cho được với tội ác và đau đớn mà chúng đã đưa tới cho nàng. Chúng đã cả gan xâm phạm tới người nàng khi nàng chưa cho phép hoặc trước khi nàng đồng ý thì chúng phải chết. Có vậy thôi. Ba thầy trò Thái Xung của phái Côn Luân chết thảm cũng vì mang tội y hệt như vậy. Không cần biết trước đó bọn cướp này đã làm tội ác gì, với ai, nhưng hễ đụng tới người Triệu Minh là chúng sẽ bị thiêu sống cho đến khi thành tro bụi!

Nàng lặng thinh đưa mắt nhìn căn phòng có mấy đứa côn đồ trần trụi nằm la liệt, rồi tới cái bàn nằm giữa nhà. Chứng tích của một trận cuồng dâm nhục thú vẫn còn rành rành ngay đó: Một lũ dâm tặc hôi hám với con cu bê bết và một mặt phẳng dơ bẩn, nơi mà chúng đã đè ngửa nàng ra để hành lạc. Nàng lại hình dung ra những chuyện xảy ra trong ngày qua. Suốt đêm bọn chúng đã thay phiên hãm nhau hiếp nàng để thỏa mãn thú tính của chúng. Suốt sáng nàng đã làm tình với chúng để thỏa mãn dâm tình của nàng. Khi chúng bắt đầu màn bạo dâm, trói căng nàng ra, thì nàng mệt mỏi bất tỉnh lúc trời vừa rạng sáng. Bây giờ trời nhá nhem tối, như vậy là chúng đã hành dâm bạo dục trên người nàng nguyên cả một ngày trời. Không biết chúng đã làm trò gì mà bây giờ nàng cảm thấy ê ẩm cả người, mặt mũi, môi miệng, trên ngực, dưới đùi, nguyên vùng hạ bộ, từ âm hộ đằng trước tới hậu môn ở phía sau. Đau buốt vô cùng. Trước khi ngất đi, nàng còn nhớ chúng đã bảo nhau sẽ làm trò bốn ngựa phanh thây, không chừa một lỗ nào trên người nàng. Vậy là cả mười đứa đã thay phiên bầm dập, làm đủ trò tục tằn trên khắp người nàng, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau một cách dã man, không thương tiếc. Thật là khủng khiếp. May mà nàng ngất đi chứ nếu không thì làm sao mà chịu được trận hành hạ dài đằng đẵng và kinh hoàng của từng ấy đứa như vậy?

Thấy mặt nàng lạnh lùng, mờ như sương mà mắt lại lấp loáng giận dữ thì bọn cướp sợ quá, tiếp tục thay phiên nhau van xin:

– Cô nương ơi… Tha cho chúng tôi, để phước lại cho đời sau.
– Con kính lạy thánh cô. Con xin thánh cô tha mạng.
– Chúng con biết tội chúng con rồi. Cúi lạy công nương thí ân cứu mạng.
– Con lạy thánh cô. Con ngàn lạy công nương. Xin tha tội cho chúng con.
– Con lỡ xâm phạm tới thánh cô. Tội con đáng chết. Nhưng con còn có mẹ già, em thơ…

Triệu Minh để ngoài tai những lời lạy lục đó. Lòng nàng đã quyết. Có trời cũng không làm nàng thay đổi. Cái nỗi đoạn trường mà nàng đã phải trải qua há phải là trò chơi ngắn ngủi của chúng? Trong suốt cả thời gian trải dài mấy buổi ấy, nhục nhã có, ê chề có, đau thương có, sung sướng có, khoái lạc có, tất cả những gì thuộc về lạc thú nhục dục, thống khổ hành xác đều xảy ra trong căn phòng này. Vậy thì ai là người vui sướng, ai là người đớn đau? Ai là người cho chịu, ai là người nhận lãnh? Nhưng có phải là chính nàng cũng đã hòa đồng với chúng để tìm cái cực khoái cho chính mình hay không? Sao lại không! Do đó, trong cuộc hoang dâm này, nàng chính là người vừa cho, vừa nhận, vừa nhục, vừa sướng, đủ cả đôi bề.

Ai là người có tội ở đây?

Triệu Minh cắn môi lại. Phải rồi, vui thú khoái lạc là điều mà tất cả mọi người đều mong muốn ở trên mặt đất này. Cho và nhận để cả hai bên đều được vui sướng – để tất cả mọi người đều được vui sướng – là điều nên làm và phải làm (đó cũng là một chân lý tuyệt đối trên đời), nhưng nếu cái sung sướng đó đem đến sự đau đớn, khổ nhục, ê chề cho bất cứ ai thì nó không đáng một tí nào. Và kẻ nào chỉ làm nên những khổ lụy mà không màng đến sự đau khổ của người khác, chỉ nghĩ tới sự lạc thú của riêng mình mà không để ý tới cái đau đớn của người khác thì không đáng sống trên đời này nữa. Lũ côn đồ dâm tặc này đã cùng cưỡng bức, làm nàng đau đớn thì chúng phải đền tội bằng cái chết bởi thủ đoạn lợi hại của nàng. Vì dám đụng tới người nàng, tìm sướng mà làm nàng đau đớn, khiến nàng ngất xỉu thì chúng không thể sống được. Chúng phải chết. Đơn giản và rành rọt như vậy thôi. Và cái chết của chúng phải là cái chết đau đớn, dai dẳng, như vậy mới xứng với những gì chúng đã làm.

Nàng chợt thấy thằng chuột đang nằm co rút trong góc phòng. Không hiểu sao nàng lại bước tới ngó xuống cái thân người nhỏ thó hèn mọn, trần truồng. Nó nằm khoèo, lòi con cu ngắn ngủn ra ngoài, y như một con khỉ con xấu xí, còi kiệt nằm chờ chết. Từ nãy đến giờ nó nằm yên ngậm miệng không van xin, kêu khóc hay quỵ lụy như những đứa khác. Nhưng Triệu Minh thấy rõ là nó sợ hãi vô cùng, sợ hơn cả chín đứa kia là đằng khác. Một khi đã biết là mình sẽ bị thiêu sống, đau đớn chết dần mòn trong đám lửa, nhìn thấy thân hình bị đốt cháy từ từ, tiêu ma từ da tới xương thì ai mà không kinh hoàng, sợ hãi? Nhất là thằng hèn nhát, tiểu nhân như thằng chuột? Nó nhìn nàng với con mắt kinh khiếp, vừa sợ hãi, vừa van lơn. Có lẽ vì tính nhút nhát, thô lậu, lúc nào cũng bị đè nẹt, không còn một mảy may chí khí, suốt đời không ngẩng mặt lên được, nên nó không dám mở miệng nói đến một lời, dù đó là một lời van xin cầu sống. Nó chỉ cam phận hèn mạt, co ro chờ chết. Nàng nhìn dáng người nhỏ thó, tục tằn, dơ bẩn như một con chuột cống đen đủi của nó một cách khinh bỉ.

Nó, cũng như đồng bọn dơ dáng, là một thằng côn đồ khốn nạn và ác ôn nhất trên đời. Nó đã hùa theo bọn chó dâm hãm hiếp, giày vò nàng. Nó đã coi nàng như một món đồ chơi vần vò cho thỏa thích, cười đùa trên sự đau đớn, ê chề của nàng. Vốn thấy nó thường bị bọn chúng xua đuổi nên nàng không biết nó có được đồng bọn cho phép nó tham gia thêm với chúng vào cuộc bạo dâm suốt ngày khiến nàng ngất xỉu hay không. Dâm dục như nó thì đời nào nó bỏ qua, trừ phi bị hất hủi. Vậy thì có thể có, có thể không. Nhưng rõ ràng là nó không biết thân phận hèn hạ của nó mà dám xâm phạm, đụng chạm tới người nàng. Chỉ bao nhiêu đó thôi là đủ rồi. Nó phải bị trừng phạt. Tội nó đáng chết. Và nữa, nó sống để làm gì? Đời sống của nó rác rưởi. Có giúp ích gì cho chính nó, gia đình nó, xã hội và nhân quần này không? Hay chỉ làm hại và đem đau khổ đến cho người khác? Nó phải chết. Cái chết của một thằng hèn hạ như nó ít ra cũng làm mặt đất này rộng rãi và sạch sẽ hơn. Cũng như cái chết của lũ cướp khốn khiếp kia vậy.

Nhìn tới nó, ngoài sự tức giận và khinh bỉ đối với một thằng vô lại, là nàng nhớ tới những hành động dâm tình, cuồng vã giữa nó với nàng trong đêm qua. Và đây là cái khác biệt giữa thằng chuột và đồng bọn. Trong cơn dâm sốt của xác thịt chung với cả bọn, nàng đã lựa chọn nó ra trong số chín đứa để trao tình đổi dục, để tìm cho được một khoái cảm mới lạ giữa hai thân thể trần truồng, để mong đạt tới cho được cái cực đỉnh sướng khoái cao nhất trong cuộc giao hoan. Nàng đã hiến trọn thân thể ngọc ngà của nàng cho nó, trao cho nó tất cả những cuồng vọng của dục tình.

Và kết quả là gì? Là một khoái cảm cực kỳ chất ngất in đậm vào thân thể và một sung sướng mạnh mẽ ngút ngàn mà nàng đã cảm nhận được lần đầu tiên trong đời. Sự lựa chọn thằng chuột không ngờ là một hành động thần tình – và dâm tình – nhất của nàng trong đêm qua. Nó là người đã cho nàng biết thế nào là cực đỉnh khoái lạc độc nhất trên thế gian này, một bài học đầu đời mà có lẽ suốt về sau nàng sẽ mãi mãi không bao giờ quên. Chưa một ai đã làm được điều này, chỉ có thằng chuột, với dáng người bỉ thử, thấp bé và với con cu ngắn cụt, mới có thể dạy cho nàng cái bài học quý giá về cực đỉnh của tình dục và khoái lạc của nhục thể đó. Như vậy, phải chăng nàng còn thiếu nó một món nợ dâm tình?

Triệu Minh chợt nghe tiếng chân ngựa gõ lộp cộp trên nền đất vang vào từ cổng chùa, như nhắc nhở, như thúc dục. Nhìn ra ngoài, nàng biết Vô Kỵ đang nóng lòng chờ nàng ra tay phóng hỏa đốt chùa rồi cùng ra đi.

Khác với những lần trước, mỗi khi ra tay xử lý một việc gì thì nàng cương quyết hành động một cách mau chóng và cứng rắn, lần này Triệu Minh lại chần chừ, cúi đầu tư lự. Nàng mím miệng như đang bị tâm tư dằng kéo, cắn môi như đang phân vân trước một quyết định.

Triệu Minh lưỡng lự một chút rồi tiến tới kéo thân người bé nhỏ của thằng chuột ra đằng sau chùa. Nàng cúi xuống gần cái mặt chuột kẹp mà nói nhỏ vào tai nó:

– Tội của mi quả thật đáng bị thẻo da lóc thịt, mi có biết không?

Nói xong, Triệu Minh bỏ nó nằm sát tường rồi đi trở vào châm lửa vô đống củi. Nếu thằng chuột chưa tới số, may mắn không bị thiêu sống cùng với đồng bọn của nó thì chắc chắn nó cũng sẽ bị quan quân bắt bỏ tù suốt đời. Còn tại sao nàng nghe theo Vô Kỵ mà tha tội, không nỡ ra tay giết một thằng khốn nạn như nó, cho đúng một mình thằng chuột một cơ may để nó có thể thoát chết cháy, thì ai mà hiểu cho được? Chỉ có Triệu Minh mới biết thôi.

Triệu Minh tìm tới cổng chùa, nơi Vô Kỵ đang đứng đợi, nhảy lên lưng ngựa rồi quất roi phóng đi. Đúng như nàng dự đoán, chỉ thoáng một cái là ngôi chùa đã chìm ngập trong biển lửa ngút trời. Tiếng gào thét đau đớn thảm khốc của bọn cướp cộng với tiếng sụp đổ của rường cột và mái ngói cứ vang lên liên tục trong cảnh kinh thiên động địa. Vậy mà Triệu Minh vẫn thản nhiên như không. Nàng không màng tới ánh lửa của hỏa ngục thiêu người rực sáng trong bóng chiều sẩm tối, và cũng càng không bận tâm tới tiếng la hét không ngừng, rú lên từng chập, thống thiết, ghê rợn. Những thứ đó cứ rong đuổi theo Triệu Minh như tiếng vó ngựa trên đoạn đường vắng lặng, nhưng nó vẫn không ảnh hưởng hay làm rộn gì đến nàng một chút nào.

Dưới nền trời sẫm tối, trong lành và tinh khiết, mùi gỗ cháy lẫn với mùi xương thịt bị thiêu đốt quyện vào bầu không gian tỏa ra khét lẹt. Giữa cảnh rúng động táng đởm, rùng rợn thê thảm đó, Triệu Minh vẫn nghiêm lặng, trên khuôn mặt đẹp, đôi mắt phượng vẫn long lanh nhưng lạnh lùng, cặp môi hồng mím lại trông hấp dẫn mà lại bất cần đời. Hai mép của nàng cong lên thật dễ thương, như đang mỉm cười – một nụ cười lãnh đạm, an nhiên và tự mãn. Những chuyện gì đã xảy ra và đang xảy ra nơi này chẳng đáng làm nàng bận lòng nữa.

Triệu Minh phóng ngựa cùng Vô Kỵ ra đi mất hút, không thèm nhìn lại sau lưng đến một lần.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Thông tin truyện
Tên truyện Ỷ thiên dâm hiệp truyện
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang, Truyện dâm hiệp
Tình trạng Update Phần 88
Ngày cập nhật 24/10/2022 03:33 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Thần Nak - Tác giả Tích Liên Tiên Sinh
Phúc Dương đột tử Nàng đẩy mạnh hông Phúc Dương ra để ói bớt dịch trong miệng mình vì nó làm nàng nghẹt thở, sau khi mở mắt ra thì nàng thấy một con cặc to bự mà chưa bao giờ được thấy trước đây, cặc của chồng nàng cũng chỉ tầm gần một tấc rưỡi nhưng Ngọc Tam có sức dẻo dai nên...
Phân loại: Truyện sex dài tập
Nữ sinh lớp chọn
Đang say giấc nồng thì điện thoại của chị Huyền reo lên, thằng điên nào gọi điện lúc nửa đêm thế này, ức chế kinh, đang ngủ ngon mà bị phá đám. Alo. Đang ở phòng của chị này. Phương gọi chị Huyền vừa nói vừa đặt điện thoại ở góc giường. Cái giề, Phương bao giề tôi bật dậy luôn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen
Đụ em gái người yêu
Sau cái lần tôi đụ em gái người yêu ở nhà và có chị và mẹ cũng ở nhà. Em nó dần dần bạo lên nhiều. Ngày trước khi tôi đến phòng em nó chơi. Lúc chị gái đi chợ hoặc đi ra ngoài chút, tôi sấn tới nhưng em nó toàn sợ bảo: – Không được đâu, chị em về bây giờ! Nên tôi chỉ toan sờ bên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ em vợ Làm tình tay ba Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện sex có thật Truyện sex ngoại tình
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân