Chỉ thấy hắn biến đổi pháp quyết, hư không trên đỉnh đầu vặn vẹo chấn động. Vô số quang điểm màu lam chợt hiện lên, giống tinh tú tụ tập lại thành một chỗ. Sau một cái mơ hồ, hoá thành hư ảnh hình người thật lớn. Hư ảnh hình người có ngũ quan rõ ràng, nửa thân dưới như ẩn như hiện, giống như hư thể vậy.
Chính là pháp tướng!
Hai tay Thái Vân Phong nâng lên cao, hư ảnh hình người cũng noi theo.
Một màn kinh người xuất hiện, mặt biển dậy khởi từng đợt cuồng phong sắc bến. Mặt biển tĩnh lặng kịch liệt quay cuồng rồi chợt phân thành hai. Một cơn sóng to hơn mười vạn trượng chợt xuất hiện trên mặt biển, giống như một cây đại thụ chọc trời vậy. Dẫn theo tiếng gầm rú thật lớn, đánh về phía đám người ông lão áo bào vàng.
Linh quang hộ thể của đám người ông lão áo bào vàng loé lên không ngừng, một cỗ cảm giác áp bách mạnh mẽ nghênh diện đến. Hô hấp của bọn họ trở nên khó khăn hẳn lên.
“Hừ, ai mà không có pháp tướng.”
Thú nhân tộc hừ lạnh một tiếng, hai tay bấm quyết. Vang lên tiếng thú rống vang vọng thiên địa, một hư ảnh đầu trâu thân người xuất hiện ở hư không trên đỉnh đầu Thú nhân tộc. Hư ảnh nửa người trên hoá đá, nửa người dưới như ẩn như hiện, rõ ràng cũng là pháp tướng.
Hư ảnh đầu trâu phát ra một tiếng thú rống kinh thiên động địa. Hư không giống như chiếc khăn tay, uốn lượn biến hình, tựa như sắp sụp đổ.
Một đạo sóng âm màu hồng thổi quét ra, giống như trăng tròn màu máu vậy, nghênh hướng bàn tay to màu lam.
Bàn tay to màu lam giống như giấy vậy, nháy mắt chạm vào sóng âm màu đỏ rồi chợt vỡ tạc. Hoá thành vô số nước biển. Sau một cái mơ hồ, hoá thành từng mũi thuỷ tiễn màu lam dài một thước. Bay thẳng đến ông lão áo bào vàng, một tư thế muốn xiên bọn họ thành cái sàng.
Hư ảnh đầu trâu phun ra một cỗ hoả diễm màu đỏ, hoả diễm màu đỏ kịch liệt quay cuồng. Hoá thành một đoàn hoả vân màu đỏ cao vạn trượng, dẫn theo sóng nhiệt kinh người hạ xuống thuỷ tiễn màu lam.
Thuỷ tiễn màu lam vừa tới lần hoả vân màu đỏ trăm trượng, giống như mùa xuân dung hoà tuyết vậy, chợt biến mất vô tung vô ảnh.
Đúng lúc này, một đạo tiếng hống quái dị đến cực điểm, hình như là tiếng rống của một yêu thú cỡ lớn nào đó.
Đám người ông lão áo bào vàng quá sợ hãi, bọn họ tựa như nghĩ tới điều gì, đều nhìn về hướng ngọn nguồn thanh âm.
Một đạo lam quang chợt xuất hiện ở phía chân trời xa xa, rất nhanh bay tới nơi này. Không qua bao lâu, linh quang màu lam ngừng lại, rõ ràng là một con cá sấu màu lam với hình thể thật lớn. Cá sấu màu lam có đôi cánh thật lớn.
Đám người Vương Trường Sinh đứng trên lưng cá sấu màu lam, thần sắc khác nhau.
Nếu không phải Thái Vân Phong thi triển độn thuật cấp cao, cũng không có khả năng ngăn cản kịp đám người Thú nhân tộc. Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhìn thấy hai pháp tướng, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.
Mấy năm trước, Thái Vân Phong và Luyện hư kỳ Đa mục tộc giao thủ, cũng thi triển thần thông pháp tướng. Nhưng pháp tướng của Thái Vân Phong mạnh hơn. Lần này lại không như vậy, pháp tướng của Thú nhân tộc rõ ràng lợi hại hơn Đa mục tộc nhiều, cũng không biết ai có thể giành được phần thắng.
Từ tình thế trước mắt có thể thấy, trận doanh của Vương Trường Sinh rõ ràng mạnh hơn Thú nhân tộc, phần thắng vẫn tương đối lớn. Nhưng nơi này cách hang ổ của Thú nhân tộc không quá xa, bọn họ cần phải tốc chiến tốc thắng. Tránh cho viện binh của Thú nhân tộc đuổi tới, đêm dài lắm mộng.
Ông lão áo bào vàng và Thú nhân tộc liếc mắt nhìn nhau một cái, gật gật đầu. Hai người mỗi người mang theo một đội tu sĩ rời đi theo hai phương hướng khác nhau. Thái Vân Phong muốn ngăn cản nhưng hư ảnh đầu trâu phát ra tiếng rống phẫn nộ, quanh quẩn không dứt.
Trần Hâm và Hoá thần tu sĩ nghe được thanh âm này khí huyết cuồn cuộn, máu huyết trong cơ thể giống như mất khống chế, muốn thoát ra khỏi người bọn họ. Sắc mặt bọn họ đỏ lên, trong đó Vương Trường Sinh không chịu ảnh hưởng.
Nhân cơ hội này, hư ảnh đầu trâu phun ra một cỗ hoả diễm màu đỏ. Sau khi hoả diễm màu đỏ kịch liệt quay cuồng, chợt hoá thành một đám hoả vân màu đỏ lớn mấy vạn trượng. Dẫn theo sóng nhiệt king người bay thẳng đến Thái Vân Phong.
Nơi nào hoả vân màu đỏ đi qua, hư không giống như không chịu nổi luồng nhiệt độ này, vặn vẹo biến hình. Lượng lớn nước biển bốc hơi, sương trắng nồng đậm.
Thái Vân Phong không dám sơ ý, làm một động tác phất tay. Mặt biển chợt vỡ tạc ra, nhấc lên từng cơn sóng động trời. Đánh vỡ nát hoả vân màu đỏ, hoả diễm văng khắp nơi.
Một ít hoả diễm màu đỏ dừng trên mặt biển, mặt biển chợt vỡ ra từng đạo sóng to, sương trắng tràn ngập.
Lúc này ông lão áo bào vàng và Thú nhân tộc đã chia làm hai đường, chạy trốn về hai phương hướng khác nhau, tốc độ cực nhanh.
“Truy, đừng để cho bọn họ chạy thoát, giết không tha. Một người cũng không lưu, nhất định phải cướp đồ vật này về.”
Thái Vân Phong lạnh lùng dặn dò.
Đám người Vương Trường Sinh lên tiếng, đi theo trưởng bối đuổi theo.
Ông lão áo bào vàng chau mày, hắn thật không ngờ đối phương đuổi theo nhanh như vậy.
Lần này chỉ sợ là lành ít dữ nhiều. Trừ phi bọn họ có thể phi độn trăm vạn dặm, nếu không căn bản không cắt đuôi được truy binh. Chạy trốn khẳng định chạy không thoát, chỉ có thể thử chiến một trận.
Cũng không cần quyết đấu sinh tử, chỉ cần triền đấu một đoạn thời gian. Chờ viện binh đuổi tới, bọn họ sẽ không bị động như vậy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vương Trường Sinh - Quyển 6 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 415 |
Ngày cập nhật | 03/10/2025 03:36 (GMT+7) |