Mấy đạo hào quang bay ra trong một tràng tiếng xé gió, nháy mắt xuất hiện ở trước mặt Vương Trường Sinh.
Vương Trường Sinh cử động hai cánh tay, đập lên.
“Keng keng!”
Hắn hít ngược một ngụm khí lạnh, cúi đầu nhìn, bàn tay máu tươi đầm đìa, tựa như bị vật sắc gây thương tích.
“Muốn chết!”
Vương Trường Sinh hừ nhẹ, hai tay làm dạng ôm ấp, nước hồ phía dưới giống như chịu sự chỉ dẫn nào đó, quay cuồng mà lên, hóa thành một ngọn núi bằng nước màu lam thật lớn, đánh về phía Bích Chủy Cưu.
Ầm ầm ầm!
Bích Chủy Cưu bay ngược đi, linh vũ trên người rụng xuống không ít, nó còn chưa rơi xuống đất, không trung vặn vẹo biến hình một trận, chợt toát ra những luồng hơi nước.
Nó vỗ cánh, muốn tránh đi, hư không chợt toát ra một mảng lớn quầng sáng màu lam, một áp lực khổng lồ từ bốn phương tám hướng ập tới, giống như một ngọn núi vạn trượng đè ở trên thân nó, tốc độ của nó chậm lại, từng làn hơi nước hóa thành những sợi dây thừng màu lam, quấn quanh toàn thân nó.
Chim loan màu vàng lao tới, phun ra một mảng lớn hào quang màu vàng kim nhỏ bé, đánh ở trên thân Bích Chủy Cưu, Bích Chủy Cưu phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân thể đầm đìa máu tươi, khí tức uể oải xuống.
Vô số hơi nước toát ra, hóa thành một quả cầu nước màu lam thật lớn, bao vây nó lại.
Một lưỡi đao ánh sáng màu trắng dài hơn trăm trượng chém tới, quả cầu nước màu lam chợt kết băng, biến thành một quả cầu băng màu trắng thật lớn, sau đó chia năm xẻ bảy.
Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, thu đi tinh hồn của Bích Chủy Cưu, cũng thu luôn thi thể.
Hắn bắt pháp quyết, màn nước màu lam tan đi, hóa thành chín viên Định Hải Châu, bay trở về ống tay áo hắn không thấy nữa.
Nếu là bị hắn dùng chín viên Định Hải Châu vây khốn, tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ cũng không chiếm được tiện nghi.
Vương Trường Sinh dọc theo đường lúc tới đây bay đi, không qua bao lâu, hắn về tới ngọn núi màu đen.
Thiếu phụ váy đỏ cũng đã trở lại, nàng nhìn thấy Vương Trường Sinh vẻ mặt thoải mái, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên, Bích Chủy Cưu cũng không phải là yêu cầm cấp bốn bình thường, cũng không dễ đối phó như vậy, xem ra Thái Hạo chân nhân quả thật có bản lĩnh thực.
Dựa theo kế hoạch của bọn họ, mượn cơ hội này cản Thái Hạo chân nhân một đoạn thời gian, sau đó Man tộc cùng nhau liên thủ, giải quyết vợ chồng Trương Vô Trần, lại đối phó Thái Hạo chân nhân, bây giờ xem ra, phải thay đổi kế hoạch rồi.
Vương Trường Sinh cùng thiếu phụ váy đỏ nhìn nhau một cái, trước sau đi vào hang núi.
Hang núi uốn lượn, kéo dài về phía lòng đất, không qua bao lâu, bọn họ đã tới điểm cuối.
Đây là một cái hang lớn khoảng một mẫu, vách đá gập ghềnh, trên mặt đất có thể nhìn thấy mấy cái đôn tròn bằng đá, tựa như có người từng sống ở nơi này.
Trương Vô Trần cùng Lâm Ngọc Tông đứng chung một chỗ, Tang Tháp đứng ở một chỗ khác, phòng bị lẫn nhau.
Nhìn thấy Vương Trường Sinh, Tang Tháp có chút kinh ngạc, hắn vốn tưởng Vương Trường Sinh cần muộn một chút mới có thể trở về.
“Được rồi, người đã đến đông đủ, có thể phá trận rồi.”
Trương Vô Trần thúc giục, cũng chưa nói tới Bích Chủy Cưu, bọn họ đều biết rõ trong lòng, hai con Bích Chủy Cưu cấp bốn đã bị giải quyết, hai bên đều có tính toán nhỏ của mình, chưa chỉ thẳng ra mà thôi.
Tang Tháp gật gật đầu, chỉ vào một vách đá màu đen gập ghềnh bên cạnh, nói: “Chúng ta kiểm tra một phen, vách đá này có cấm chế dao động mỏng manh, ba người các ngươi hiểu trận pháp chứ!”
Trận pháp luôn luôn là điểm yếu của Man tộc, cho dù Man tộc bỏ thời gian học tập trận pháp, so với trận pháp sư Nhân tộc, Man tộc vẫn kém xa.
Vương Trường Sinh trầm mặc không nói, hắn từng đọc điển tịch trận pháp, nhưng chỉ có thể làm được hiểu lai lịch cùng công hiệu trận pháp, đạo phá trận cụ thể, hắn không biết.
“Không cần phiền toái như vậy, thử một lần chẳng phải sẽ biết sao? Thật sự không được, cậy mạnh phá trận là được.”
Trương Vô Trần không tán đồng, lật tay phải, một thanh kiếm nhỏ linh quang lấp lánh xuất hiện trên tay. Hào quang màu trắng lóe lên, một tràng tiếng kiếm rít vang lên, một mảng lớn kiếm khí màu trắng bay vút ra, nháy mắt hóa thành một đạo kiếm quang màu trắng dài hơn trăm trượng, chém về phía vách đá màu đen.
Ầm ầm ầm!
Hang động kịch liệt nhoáng lên một cái, trên vách đá hiện ra hào quang mờ nhạt, kiếm quang màu trắng bị chặn.
Nắm tay phải Tang Tháp sáng lên hao quang màu xanh chói mắt, đánh về phía hào quang, hào quang màu xanh lóe lên, một cái bóng nắm đấm màu xanh lớn mấy trượng bay ra, chuẩn xác nện ở trên hào quang.
Hào quang điên cuồng lóe lên không ngừng một trận, chợt nổ tung ra, hiện ra một cánh cửa đá hình tròn cao khoảng một trượng, toàn bộ cửa đá tối đen, không có bất cứ hoa văn nào, nhìn qua có chút đơn sơ.
Kiếm quang màu trắng đánh lên cửa đá màu đen, nhất thời vang lên một tiếng kim loại giao kích trầm đục, cửa đá màu đen không tổn hao gì, cái bóng nắm đấm màu xanh đánh ở trên cửa đá màu đen, truyền ra một tiếng vang trầm nặng, cái bóng nắm đấm màu xanh hóa thành nhiều điểm linh quang biến mất.
Tay áo bào Vương Trường Sinh run lên, một quả cầu kim loại ánh vàng rực rỡ bay ra, hóa thành một con gấu khổng lồ màu vàng cao ba trượng.
“Đi.” Ngón tay Vương Trường Sinh nhẹ nhàng chỉ về phía cửa đá.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vương Trường Sinh - Quyển 4 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Update Phần 435 |
Ngày cập nhật | 30/06/2025 03:22 (GMT+7) |