Âm Dương Bội Kiếm phẩm chất Linh Phẩm, thứ cả đời tu sĩ cầu còn không thể cầu được, nhưng nhớ lúc đó Cố Thường chỉ tùy ý quăng cho hắn, còn chẳng thèm nói công dụng, tên gọi của nó là gì. Để đến khi khai mở phong ấn, trong một lần giám định, hắn đã dần dần phát hiện ra… thứ quý giá này.
Tịch Huyền – Trảm Linh Hồn.
Tán Quang – Trảm Tam Thi…
Ngắn gọn không lòng vòng, đủ nói lên tất cả mọi thứ…
Ngay lúc hắn còn vui vẻ sờ nắn bảo vật quý giá, đằng sau lại có tiếng rên rỉ nhè nhẹ.
Phía sau lão, một mỹ phụ đang quỳ, dải lụa đen che mắt khiến người ta không thấy được cảm xúc trong đôi mắt nàng, nhưng chỉ cần đảo mắt nhìn thoáng qua liền biết, đây chắc chắn là một mỹ nhân hoa lệ.
“Lại đây.” Mạc Vấn lên tiếng, thanh âm không mang theo nhiệt độ, ánh mắt vẫn không rời Âm Dương Bội Kiếm…
Mỹ phụ khẽ run, khí tức hàn sương ẩn hiện, cảm giác đã từng thấy ở đâu, nàng nghe thấy nhưng không nhúc nhích, hai mắt nàng bị bịt kín bởi chiếc khăn đen, hầu như không thể thấy rõ khuôn mặt.
“Ồ?” Mạc Vấn cười khẩy, cuối cùng cũng quay đầu lại. “Thân thể của ngươi đang kháng cự mệnh lệnh của ta. Nhưng linh hồn của ngươi lại không dám kháng cự ý chỉ của Tịch Huyền Kiếm. Ngươi có cảm nhận được nó không? Kiếm khí của nó đang nhắc nhở ngươi về bổn phận làm một con chó cái đấy?”
Sự im lặng của nàng, sự kháng cự thụ động của nàng, khiến trong mắt lão ánh lên một tia tàn nhẫn và dục vọng thuần túy. Lão không cần một con rối vô tri, lão muốn một thứ đồ chơi biết phản ứng, biết rên rỉ, biết cầu xin dưới thân lão.
Không một lời dư thừa, Mạc Vấn lại cúi xuống, thô bạo lật người nàng lại, tách hai chân ngọc ngà của nàng ra. Lão dùng đầu gối đè chặt chúng, khiến nàng không thể khép lại, phơi bày toàn bộ u cốc bí ẩn, vẫn còn vương vấn dấu vết của cuộc hoan ái vừa rồi, ra trước mặt lão.
Mỹ phụ bị vải đen che mắt dường như đã tỉnh lại từ cơn mê man, kinh hãi giãy giụa, nhưng sức lực của nàng so với lão chẳng khác nào châu chấu đá xe.
Mạc Vấn cúi xuống, dương vật nóng rực đã sớm cương cứng của lão nhắm thẳng vào mật huyệt vẫn còn ẩm ướt của nàng. Với một tiếng “phập” trầm đục, lão không chút thương tiếc mà đâm thẳng vào nơi sâu thẳm nhất.
“Aaaaa…”
Lần này không phải là tiếng rên rỉ bị đè nén, mà là một tiếng thét xé lòng, vừa thống khổ tột cùng lại vừa mang theo một tia khoái cảm không thể che giấu.
Cú thúc bất ngờ và mạnh bạo xé toạc sự phòng bị của nàng, một luồng điện khoái cảm chạy dọc sống lưng, khiến cả thân thể nàng cong lên như một con tôm bị luộc chín. Nơi riêng tư co thắt kịch liệt, vô thức siết chặt lấy cự vật đang xâm chiếm mình.
Mạc Vấn cảm nhận được sự co thắt nóng bỏng đó. Một nụ cười hài lòng hiện lên trên gương mặt khô khốc của lão. Đây chính là phản ứng mà lão muốn.
“Tiếng la rất hay,” lão thì thầm, bắt đầu di chuyển một cách chậm rãi nhưng mạnh mẽ, mỗi một cú thúc đều như muốn đóng cọc, đóng sâu ấn ký của lão vào trong cơ thể nàng. “La nữa đi. Ta thích nghe ngươi la hét trong thống khoái.”
Lão Mạc cười khằng khặc, tay nắm lấy hai cổ tay nàng, đè chặt lên đỉnh đầu. “Nhưng chỉ la hét thôi thì quá đơn điệu. Ngươi phải học cách dùng miệng để khiến ta vui lòng.”
Đôi mắt sâu hoắc không thấy lòng đen háo hức…
“Ngươi là cái gì của ta?” Lão ra lệnh, giọng nói không cho phép kháng cự, đồng thời thúc mạnh một cái vào tận tử cung.
“A! A… là… là con điếm… của chủ nhân…” Mỹ phụ không chịu nổi sự tra tấn khoái lạc này, bật ra câu trả lời trong tiếng rên.
“Tốt. Vậy con điếm thì phải làm gì khi bị chủ nhân đụ?” Lão hỏi tiếp, nhịp điệu của hạ thân không hề chậm lại. “Nói! Con điếm phải rên rỉ, phải van xin, phải tự chửi mình dâm đãng, có đúng không?”
“Đúng… a… đúng…” Nàng nhục nhã thốt ra, lý trí đã hoàn toàn bị nhấn chìm.
“Vậy thì rên cho ta nghe! Van xin ta đụ ngươi mạnh hơn nữa đi!” Mạc Vấn ra lệnh, rồi tăng tốc, mỗi cú nắc cặc vào lồn đều mạnh mẽ, dứt khoát, khiến cả chiếc hàn ngọc sàng cũng phải rung lên. Tiếng da thịt va chạm vào nhau vang lên một cách dâm mỹ trong miếu hoang u tối.
“Xin… xin chủ nhân… đụ con điếm này… mạnh nữa lên… a… a…” – Nàng khóc nức nở, nhưng lại thốt ra những lời dâm đãng nhất theo sự dẫn dắt của lão.
“Nói nữa! Nói ngươi là một con tiện nhân trời sinh đã thích bị đụ! Nói âm hộ của ngươi ngứa ngáy không chịu nổi nếu không có dương vật của ta!” – Mạc Vấn gầm gừ, khoái trá trước sự khuất phục của nàng.
“Ta… ta là một con tiện nhân… a… thích bị đụ…”
“Lồn của ta… a… a… ngứa… ngứa lắm… cần dương vật của chủ nhân…”
Dưới sự xâm chiếm không ngừng nghỉ cả về thể xác lẫn ngôn từ, thân thể nàng không còn là của nàng nữa. Nó chỉ còn là một cỗ máy hưởng lạc, vô thức ưỡn người lên đón nhận từng cú thúc của lão, tìm kiếm cơn khoái lạc điên cuồng có thể giải thoát nàng khỏi sự tỉnh táo đau khổ này.
Đột nhiên, Mạc Vấn cảm nhận được mật huyệt của nàng co thắt kịch liệt. Toàn thân nàng giật bắn lên, cứng đờ.
Đôi mắt sau dải lụa đen trợn trừng lên trong vô thức, đồng tử dại đi, trắng dã. Miệng nàng há hốc, chỉ có thể phát ra những tiếng “a… a…” vô nghĩa. Một dòng điện cực khoái chạy dọc toàn thân, khiến nàng co giật liên hồi, âm đạo bên trong co thắt điên cuồng, siết chặt lấy con cặc của lão như muốn hút cạn sinh tủy.
Sự co thắt điên cuồng đó chính là liều thuốc kích thích mạnh nhất. Mạc Vấn gầm lên một tiếng từ sâu trong cổ họng, một tiếng gầm đầy bản năng và thỏa mãn.
“Sướng vãi lồn!”
Lão chửi thề một tiếng đầy tục tĩu và nguyên thủy. Lão dồn toàn bộ sức lực, thúc mạnh cú cuối cùng, đem dòng tinh dịch đặc quánh, nóng bỏng bắn sâu vào tận cùng tử cung nàng, lấp đầy từng ngóc ngách trong cơ thể nàng bằng khí tức của mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 43 |
Ngày cập nhật | 25/07/2025 06:39 (GMT+7) |