Sự kháng cự của nàng khiến hắn bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Hắn nhìn xuống khuôn mặt nàng, thấy sự hoảng loạn và căm ghét đang dần bị sự mờ mịt thay thế. Nàng không hiểu tại sao mình lại có phản ứng như vậy.
Cố Thường thu lại thần thức, không tiếp tục thăm dò nữa. Hắn cúi xuống, hôn lên những giọt nước mắt vừa lăn dài trên má nàng, giọng nói thều thào, không còn hù dọa: “Đừng sợ, có ta ở đây. Là ta không tốt, dọa nàng rồi.”
Hắn không hỏi thêm nữa. Lời nói lúc này là vô ích. Hắn sẽ dùng hành động để nói cho nàng biết, dù nàng là Lạc Lạc hay Tư Mẫn Yên, nàng cũng chỉ có thể thuộc về hắn.
Hắn đột ngột rút ra, rồi lật người nàng lại, để nàng quỳ trên giường, hai tay chống phía trước, tấm lưng ong nuột nà và cặp mông tròn trịa, cong vút hoàn toàn bại lộ trước mắt hắn.
“A…” Lạc Lạc kinh hô một tiếng, tư thế này khiến nàng cảm thấy vô cùng xấu hổ và yếu thế. Nàng muốn quay lại, nhưng lại bị hắn giữ chặt lấy eo.
Cố Thường quỳ phía sau, ngắm nhìn kiệt tác của mình. Tấm lưng trắng nõn, mịn màng, đường cong từ eo xuống mông đẹp đến nghẹt thở. Hắn cúi xuống, hôn lên từng đốt sống của nàng, bàn tay vuốt ve cặp mông mềm mại, đầy đặn.
“Chủ nhân… đừng… tư thế này… kỳ quá…” Nàng xấu hổ cầu xin.
Hắn phớt lờ, nắm lấy cự vật đã cương cứng đến phát đau của mình, nhắm thẳng vào nơi u cốc vẫn còn đang ẩm ướt, co rút, rồi hung hăng thúc vào một lần đến tận cùng.
“Aaaa!”
Một cú đâm sâu và mạnh mẽ khiến Lạc Lạc hét lên, hai tay bấu chặt lấy tấm nệm thú bì. Cảm giác bị xâm nhập từ phía sau mãnh liệt và thô bạo hơn rất nhiều, khiến toàn thân nàng run rẩy không ngừng.
Cố Thường không cho nàng thời gian thích ứng. Hắn bắt đầu luật động một cách điên cuồng, mạnh mẽ. Hắn không còn dịu dàng, không còn thăm dò, chỉ còn lại sự chiếm hữu thuần túy nhất. Hắn muốn dùng khoái cảm thể xác mãnh liệt nhất để nghiền nát mảnh ký ức vừa trỗi dậy kia, để khắc sâu hình ảnh của hắn vào từng tấc da thịt, từng thớ thần kinh của nàng.
Tóc nàng bay tán loạn, thân thể to lớn của mỹ phụ bị hắn thúc cho chao đảo như một con thuyền nhỏ giữa cơn bão tố. Tiếng da thịt va chạm “bạch bạch” vang vọng khắp động phủ, hòa cùng tiếng thở dốc nặng nề của hắn và tiếng rên rỉ nỉ non, vụn vỡ của nàng.
“A… A Thường… sâu quá… mạnh quá… Sắp… sắp hỏng mất… a… a…”
Hắn cúi người, ghé vào tai nàng, giọng nói khàn đặc đầy ma mị: “Hỏng cũng là người của ta. Nàng nói xem, ta và nàng, ai mới là người không thể rời xa ai?”
Hắn vừa nói, vừa thúc mạnh vào một điểm G nhạy cảm bên trong nàng.
“A!” Lạc Lạc hét lên một tiếng chói tai, đầu óc trống rỗng, một dòng nước ấm nóng từ phía dưới trào ra. Nàng đã lên đỉnh, nhưng hắn vẫn không có ý định dừng lại.
Hắn tiếp tục chinh phạt, tiếp tục đâm rút. Mỗi một cú thúc đều mang theo sự bá đạo và chiếm hữu tuyệt đối. Hắn muốn nàng phải nhớ kỹ, dù linh hồn nàng có căm hận hắn thế nào, thì thân thể này vẫn thành thật hưởng thụ khoái cảm mà hắn mang lại.
Không biết qua bao lâu, Cố Thường đột nhiên gầm lên một tiếng trầm thấp, hắn thúc mạnh lần cuối cùng, bắn tất cả tinh dịch nóng bỏng, mang theo linh lực hùng hậu vào sâu trong âm cốc của nàng, lấp đầy từng ngóc ngách.
Thân thể Lạc Lạc co giật kịch liệt, đạt tới đỉnh điểm của khoái lạc một lần nữa. Nàng hoàn toàn mất hết sức lực, mềm nhũn gục xuống giường, chỉ có thể thở dốc.
Cố Thường cũng thở hổn hển, hắn không rút ra ngay mà vẫn giữ nguyên tư thế, cảm nhận sự ấm áp và co rút bên trong nàng. Một lúc lâu sau, hắn mới từ từ rút ra, rồi nằm xuống bên cạnh, kéo thân thể mềm oặt của nàng vào lòng, ôm chặt.
Lạc Lạc đã mệt đến mức không mở nổi mắt. Cảm giác ghét bỏ và sợ hãi lúc nãy đã bị khoái cảm mãnh liệt cuốn đi không còn một mảnh, chỉ còn lại sự thỏa mãn và mệt mỏi rã rời. Nàng theo thói quen rúc vào lồng ngực ấm áp của hắn, tìm một tư thế thoải mái.
“Chủ nhân…” Nàng yếu ớt gọi, giọng khàn đi vì la hét.
Cố Thường không trả lời, tay thô ráp siết nàng lại.
“Mệt… Lạc Lạc mệt quá…” Nàng lí nhí, cọ cọ mặt vào ngực hắn. “Muốn ngủ…”
Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đã lim dim, nhìn hắn với vẻ quyến luyến.
“Ngủ cùng chàng… được không?”
Lời nói ngây thơ của nàng khiến trái tim Cố Thường khẽ nhói lên. Hắn siết chặt vòng tay, ôm nàng chặt hơn nữa nhưng không nói gì.
Hắn biết, con đường để đưa Tư Mẫn Yên thật sự trở về còn rất dài, và đầy chông gai. Nhưng hắn không vội. Hắn có cả vạn năm để chờ đợi. Trước khi nàng nhớ lại tất cả và một lần nữa chĩa kiếm vào hắn, hắn sẽ tận hưởng từng giây từng phút có được Lạc Lạc ngây thơ, ỷ lại này. Nàng là của hắn, dù là Lạc Lạc hay Tư Mẫn Yên, kết cục này sẽ không bao giờ thay đổi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 43 |
Ngày cập nhật | 25/07/2025 06:39 (GMT+7) |