Cố Thường đứng đó, thân ảnh hắc bào cao lớn đổ bóng xuống người nàng. Khuôn mặt hắn tuấn mỹ như tạc tượng, nhưng lại lạnh lẽo như băng giá ngàn năm của Tuyết Sương Lĩnh. Không một lời nói, không một cử chỉ thừa thãi, hắn tiến lại gần. Sự im lặng và khí tức áp đảo của hắn khiến Lạc Lạc bất giác nín thở.
Hắn cúi người, một tay nâng cằm nàng lên, ép nàng phải đối diện với đôi mắt đen thẳm không thấy đáy của hắn. Lạc Lạc khẽ run, nàng muốn nói gì đó, nhưng khí tức lạnh lùng của hắn khiến nàng không thốt nên lời.
Hắn bá đạo mà hôn xuống.
Nụ hôn không có chút ôn nhu nào, nó mang theo sự chiếm hữu và xâm lược tuyệt đối. Hắn cạy mở hàm răng nàng, đầu lưỡi tiến vào khuấy đảo, cướp đoạt từng tấc không khí. Cùng lúc đó, bàn tay to lớn của hắn nhanh chóng mà dứt khoát cởi bỏ y phục của nàng. Áo choàng, rồi đến bạch y, lần lượt bị ném sang một bên. Rất nhanh, thân thể ngọc ngà của nàng đã hoàn toàn bại lộ trong không khí ấm áp.
“Ưm… Chủ nhân…” Nàng khẽ rên rỉ, vừa vì thiếu dưỡng khí, vừa vì sự xấu hổ khi thân thể bị phơi bày dưới ánh mắt lạnh lẽo của hắn.
Hắn rời khỏi môi nàng, nhưng ánh mắt vẫn không có chút gợn sóng. Hắn đẩy nàng nằm xuống giường, bàn tay thô ráp lướt trên làn da mịn màng của nàng. Mỗi nơi hắn chạm vào, Lạc Lạc đều run lên. Bàn tay hắn không chút do dự mà trượt xuống nơi u cốc bí ẩn, ẩm ướt.
“A…”
Ngón tay hắn không có sự trêu chọc hay dạo đầu, mà trực tiếp tách hai cánh hoa mềm mại, tiến vào bên trong thông đạo khẩn trí. Sự xâm nhập đột ngột khiến Lạc Lạc cong người lên, nhưng nàng không dám phản kháng. Nàng chỉ có thể cắn chặt môi, chịu đựng cảm giác xa lạ đang khuấy đảo bên trong mình.
Thấy nàng đã tiết ra dâm thủy, Cố Thường đứng thẳng người, cởi bỏ y phục của mình. Cự vật hùng vĩ, nóng bỏng đã sớm ngẩng cao đầu. Hắn tách hai chân nàng ra, không một lời báo trước, trầm eo, hung hăng tiến vào.
“A!” Lạc Lạc kêu lên một tiếng đau đớn xen lẫn kinh ngạc. Cảm giác bị lấp đầy một cách thô bạo khiến nàng co rúm lại.
Cố Thường giữ chặt lấy eo nàng, bắt đầu luật động một cách máy móc, mạnh mẽ. Hắn không nhìn nàng, ánh mắt hắn dường như xuyên qua thân thể nàng, nhìn vào một nơi sâu thẳm hơn. Một luồng thần thức lạnh lẽo, sắc bén như một mũi khoan, theo nơi giao hợp của hai người, tiến vào sâu trong linh hồn nàng.
Hắn đang tìm kiếm. Cưỡng ép mở ra những cánh cửa đã bị chính tay hắn phong ấn.
“Lạc Lạc,” hắn đột nhiên lên tiếng. Giọng nói vẫn lạnh, nhưng không còn sự áp đảo như trước. Nó trở nên trầm hơn, và lần đầu tiên, trong đó ẩn chứa một tia cảm xúc phức tạp, tựa như một chút hiền hòa hiếm hoi.
“Ưm… a… A… ngứa…” – Nàng đang chìm trong khoái cảm và đau đớn đan xen, không thể đáp lại một cách rõ ràng.
Hắn ghé sát vào tai nàng, hơi thở nóng rực phả lên vành tai nhạy cảm. Thần thức của hắn càng lúc càng tiến vào sâu hơn. Động tác dưới thân cũng chậm lại, mỗi một cú thúc đều mang theo một nhịp điệu thôi miên.
“Nàng còn nhớ ta không?”
Giọng nói hiền dịu bất ngờ này, kết hợp với luồng thần thức mạnh mẽ, như một chiếc chìa khóa vạn năng, mở toang một góc ký ức đen tối nhất trong linh hồn Lạc Lạc.
Một hình ảnh mơ hồ, vỡ nát chợt lóe lên.
Nàng thấy Cố Thường đứng đó, tay siết chặt, dáng vẻ yếu ớt không thể làm được gì… khi thấy nàng bị làm nhục.
Cơn đau xé nát linh hồn năm đó dường như tái hiện. Một cảm giác căm hận, sợ hãi, chán ghét đến tột cùng trào dâng từ nơi sâu nhất, mạnh mẽ đến mức lấn át cả khoái cảm thể xác.
“Không!”
Lạc Lạc đột nhiên hét lên chói tai. Đôi mắt trong veo giờ đây tràn ngập sự hoảng loạn và căm ghét. Thân thể nàng cứng lại, dùng hết sức lực đẩy mạnh vào ngực hắn.
“Ghét… Ta ghét ngươi!”
Hai chữ thốt ra một cách bản năng, nhưng lại là lời nói chân thật nhất từ linh hồn của Tư Mẫn Yên.
Đối mặt với sự phản kháng kịch liệt và lời nói căm hận của nàng, Cố Thường không hề ngạc nhiên.
Hai chữ “ghét” thốt ra một cách vô thức, nhưng lại rõ ràng như một nhát dao đâm thẳng vào tâm khảm Cố Thường.
Thế nhưng, trái với dự đoán, hắn không hề tức giận hay kinh ngạc. Động tác của hắn đã hoàn toàn dừng lại, nhưng trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lại hiện lên một vẻ phức tạp khó tả.
Hắn khẽ gật đầu, trong ánh mắt sâu thẳm là một tia đau thương, một tia hoài niệm, và một sự kiên định không gì lay chuyển nổi.
Hắn biết ngày này sẽ đến. Hắn đã chờ đợi nó từ rất lâu rồi.
*Chắc có lẽ phải cần một khoản thời gian dài mới đưa Tư Mẫn Yên thật sự trở về!*
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tuyết Sương Lĩnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Liếm tinh trùng, Truyện bú cặc, Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Update Phần 43 |
Ngày cập nhật | 25/07/2025 06:39 (GMT+7) |